Ngô Bất Lạc cũng không ủ rũ lâu lắm.
Hay là nói, hắn đã sớm quen với tình cảnh này.
Chị còn sống đã là chuyện tốt hơn tất cả. Chị ở Nghịch Âm Minh hay Địa Phủ cũng không quan trọng. Bây giờ, Ngô Bất Lạc còn tự thân khó bảo toàn, sao phải đi kéo chân sau của chị?
Không thể không nói, Ngô Bất Lạc ở một số phương diện quả thực khác biệt rất lớn với người bình thường. Mà chỗ mê người của Ngô Bất Lạc nằm ở "mặt tối" hắn vô thức phơi bày, quỷ tha ma bắt đúng với khẩu vị của những kẻ thân ở bóng tối.
Đương nhiên, bản thân Ngô Bất Lạc không biết điều này.
Sau khi xác định thi đỗ Âm quan, Ngô Bất Lạc liền bắt đầu kế hoạch tương lai của mình.
Cái gọi là thời gian một năm giải quyết việc ở nhân gian, Ngô Bất Lạc lên diễn đàn tìm kiếm mới biết được có ý là "Giải quyết hết tất cả đời sống cá nhân". Người có vợ con phải dùng cách thức bình thường che giấu công việc của mình, phải già đi như người bình thường, không được để người xung quanh biết về chuyện Âm quan; người có công việc đàng hoàng cần phải từ chức, hoặc là làm một công việc nhàn rỗi hơn, để đáp ứng yêu cầu nhiệm vụ của Âm quan; còn những người có tiền có thế thì phải làm bản thân "ra rìa" một cách hợp lí, để mình trở nên không đáng chú ý.
Đương nhiên, những qui tắc này chỉ là khuôn mẫu, cụ thể làm như thế nào, chỉ cần có thể cam đoan không chậm trễ nhiệm vụ làm Âm quan, không phải không thể linh hoạt. Chỉ là thi đỗ Âm quan rồi sẽ có một cuộc sống hoàn toàn khác với trước đây, những thứ trên đời làm sao có thể tiếp tục hấp dẫn những người này?
Thi đỗ Âm quan, không có nghĩa không thể đến nhân gian, mà là, cuộc đời "phàm nhân" của bạn chỉ có mấy chục năm như vậy, bạn nhất định phải làm con người trong lúc đó, không được để lộ bất cứ dấu vết gì.
Sinh hoạt giống như người bình thường, già đi, cuối cùng mới trở thành Âm quan không còn ràng buộc.
Về điểm này, Địa Phủ và Nghịch Âm Minh hoàn toàn khác nhau.
Đừng thấy Nghịch Âm Minh điều kiện tốt phúc lợi cao, trừ phi cùng đường mạt lộ, nếu không ai lại nguyện ý đi Nghịch Âm Minh? Nghịch Âm Minh không những cưỡng chế từ bỏ sinh hoạt thường ngày, còn rất có thể hại tan cửa nát nhà, vợ con ly tán.
Nghịch Âm Minh đã từng lôi kéo một thuật sĩ thiên tài, vì để thuật sĩ này hoàn toàn thần phục Nghịch Âm Minh, Nghịch Âm Minh đã lặng lẽ phái người giải quyết tất cả người thân bạn bè của người đó. Cuối cùng, thuật sĩ leo đến địa vị nhất định biết được chân tướng, trực tiếp kéo theo tất cả mọi người trong một chi nhánh công ty tự bạo.
Một lần đó, gần như chấn kinh toàn bộ Địa Phủ.
Cách thức làm việc của Nghịch Âm Minh cũng hoàn toàn bại lộ. Bọn chúng tồn tại vốn không hợp pháp, mưu toan thoát khỏi bàn tay Địa Phủ, thủ đoạn sử dụng luôn khiến người phẫn nộ, nên để tự vệ, nó sẽ tiêu diệt tất cả những người không có giá trị lợi dụng.
Nhưng người sở dĩ là người, là vì có thất tình lục dục.
Địa Phủ vì con người mà tồn tại, bọn họ sẽ cân nhắc suy nghĩ của người phàm ở mức độ lớn nhất và cho họ thời gian đi hết một đời cùng người thân bạn bè trần thế để cuối cùng không tiếc nuối. Dĩ nhiên, không thiếu Âm quan mưu toan giúp người thân bạn bè mình cũng được trường sinh, nếu có bản lĩnh, cứ việc đi thi Âm quan, nếu thi không đỗ, Địa Phủ cũng sẽ không nể mặt.
Vừa đấm vừa xoa, mới là thượng sách.
"Haiz, tôi vốn còn định mua căn hộ, nhưng giờ xem ra, khụ khụ, vẫn có thể mua. Số tiền kia của tôi nên sớm dùng đổi ngoại tệ thì hơn, nếu không nhỡ đâu đi làm nhiệm vụ một phát là vài chục năm, vậy thì thảm rồi." Ngô Bất Lạc vừa mở xem bài post trên diễn đàn vừa tính toán xem tiêu tiền thế nào là tốt nhất.
Hầy, trước kia có thời gian không có tiền, giờ có chút tiền lại không có thời gian.
"Mua nhân sâm đi, linh chi tổ yến cũng được." Sở Nhạc không ngẩng đầu lên nói, "Tôi thấy cửa hàng tôi theo dõi lúc trước mới cập nhật, nhà họ chất lượng dược liệu không tệ, tôi cảm thấy có thể mua nhiều một chút."
"...Đại ca, đằng sau nhiều số không như vậy anh không nhìn thấy à?" Ngô Bất Lạc sắp phát điên, trước kia Sở Nhạc nói phải ăn dược liệu bổ sung năng lượng cho thân thể gì đó hắn đành nhận, nhưng Sở Nhạc hiện tại rõ ràng đã có thực thể rồi, hắn còn chưa so đo Sở Nhạc lừa hắn, Sở Nhạc thế mà còn muốn tiếp tục ăn? Thật sự coi tiền của hắn là gió thổi đến à!
"Bây giờ tôi dùng thể xác đi lại bên ngoài, lượng tiêu hao rất lớn." Sở Nhạc ngôn từ chính nghĩa nói, "Cậu lại không mua nhà, cầm nhiều tiền như vậy làm gì? Vẫn là ăn hết có lời nhất."
"Chúng ta nếu không mua nhà, về sau chỉ có thể tiếp tục thuê nhà ở."
"Cậu mua một căn chung cư là đủ rồi, tôi không cần phòng." Sở Nhạc lạnh lùng nói, "Cậu có bao nhiêu tiền riêng tôi rõ ràng, bớt giả nghèo đi."
Còn có riêng tư nữa không?
Ngô Bất Lạc tức ói máu, "Ít nhất cũng phải một trăm mét vuông, coi như anh không cần phòng ở, tôi cũng cần một phòng làm việc. Khi còn bé phòng ngủ của tôi cũng to khoảng như thế!" Nhỏ hơn một trăm mét vuông trong mắt Ngô Bất Lạc không gọi là phòng ở!
"Tùy cậu, dù sao trong vòng một năm, cậu phải tiêu hết tiền." Sở Nhạc nở nụ cười, "Cậu cần phải nghĩ kĩ, Âm quan không vướng bận gì như cậu thường sẽ nhậm chức trước nhất. Cậu tự biết cậu là người như thế nào."
Nếu không vì như vậy, tôi cần gì tiêu hết tiền của mình chứ? Còn không phải sợ tôi hoàn thành nhiệm vụ xong ra phát hiện tiền của mình mất giá sao! (ẻm có thể tích trữ vàng cơ mà~)
Không chỉ mỗi người phàm phải lo lắng vấn đề lạm phát.
Ngô Bất Lạc biết rõ tiền lương Âm quan Địa Phủ thấp thế nào!
Ngô Bất Lạc vừa ói máu vừa mua sắm, thỉnh thoảng cũng mang Sở Nhạc ra ngoài dạo một vòng.
Có một ngày, Ngô Bất Lạc đột nhiên trông thấy màn hình lớn trên quảng trường bắt đầu tuyên truyền một bộ phim truyền hình mới, diễn viên chính chính là Vương Khiết Phỉ và mấy diễn viên khác nhìn quen quen.
Đúng là đoàn làm phim bọn họ đã cứu trước đó.
Nhưng có vẻ Vương Khiết Phỉ và những người khác đã bị xóa sạch trí nhớ. Người phàm có cuộc sống của người phàm, Âm phủ có luật lệ của Âm phủ. Đợi đến lúc người chết rồi, lại quản chuyện âm phủ cũng không muộn.
"Cậu xem nhà sản xuất đi." Sở Nhạc đột nhiên nói, "Chẳng trách một đoàn làm phim mất tích lại biến thành địa điểm thi Âm quan vòng ba."
Ngô Bất Lạc được Sở Nhạc nhắc nhở, không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.
Nhà sản xuất là Bạch Hạc Entertainment.
Bạch Hạc Entertainment chính là công ty Hạ Hạc thành lập, hàng năm đều đem một nửa lợi nhuận đi làm từ thiện, hầu như năm nào cũng là xí nghiệp được quốc gia đích danh biểu dương. Bởi vì Bạch Hạc Entertainment tồn tại, mọi người bắt đầu tin tưởng không phải toàn bộ giới giải trí đều đục ngầu không chịu nổi.
"Hạ Hạc mặc dù không có kí ức, nhưng ông ấy và nữ quỷ vương dù sao cũng từng có một đoạn quá khứ." Ngô Bất Lạc thở dài, "Nghe nói trước khi ông ấy hết thọ chết già sẽ luôn có Âm quan giám thị."
Cho nên sau khi đoàn làm phim ly kì biến mất, Địa Phủ mới có thể biết đầu tiên.
Không phải người phàm nào cũng có thể cùng quỷ sinh con.
Nhìn tư chất Mộc Sơ Nhất liền biết, đối phương có thể an an ổn ổn lớn được như bây giờ, thậm chí có thể dựa vào thân thể con người chống cự huyết mạch quỷ vương, huyết mạch truyền thừa mạnh mẽ như vậy tuyệt đối không thể nào là của người bình thường.
"Hạ Hạc là một người tốt, ông ta và La...Tôi biết một người khá giống, cũng công đức mấy đời nối tiếp, cho nên vô cùng hấp dẫn ác quỷ." Sở Nhạc lẳng lặng hồi đáp, "Đừng thấy Địa Phủ có vẻ không có tình người, nhưng nó quả thực phân biệt thiện ác công tội con người vô cùng rõ ràng."
Mộc Sơ Nhất thiên tính lương thiện, dù là một mặt quỷ kia cũng không thể nói tà ác cỡ nào, trái ngược hoàn toàn với "quỷ chi tử" tà ác trong truyền thuyết, trong đó sức mạnh huyết mạch của cha ruột Hạ Hạc này có tác dụng bao nhiêu gần như không cần nhiều lời.
Chỉ là hai cha con này có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp lại nhau. Đây mới là tốt nhất cho cả Mộc Sơ Nhất và Hạ Hạc.
"Người tốt mấy đời liên tiếp nha." Ngô Bất Lạc ánh mắt sáng lên, "Tôi rất muốn gặp ông ấy. Hmm, để tôi xem xem, hình như họp báo phát hành phim đó diễn ra trong mấy ngày này, chúng ta đến hiện trường nhìn một tí đi?"
Mặc dù bây giờ đã thi đỗ Âm quan, nhưng Ngô Bất Lạc đối với loại sinh vật người tốt này thật sự không có sức chống cự. Sở Nhạc mỗi ngày ăn của hắn uống của hắn lại còn chê hắn, quả thực khiến Ngô Bất Lạc hoài nghi nhân sinh, cần gấp một người tốt tới dỗ dành an ủi.
Lại nói, Mộc Sơ Nhất cầm hạng nhất, há miệng ngậm miệng đều là "ba ba nói", thực sự khiến người khác muốn xem trò hay.
Đương nhiên, Ngô Bất Lạc không dậy nổi ý đồ xấu, dù sao trong lòng hắn vẫn rất thích người tốt. Hiện tại trên thế giới này, người tốt chân chính càng ngày càng ít, phần lớn người đều là việc không liên quan đến mình tránh ra thật xa.
Sở Nhạc khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian này hắn đã tiêu hơn phân nửa tiền riêng của Ngô Bất Lạc nên cũng hơi hơi xấu hổ, "Muốn đi thì cứ đi. Hạ Hạc năm nay đã hơn bảy mươi, sau này cậu làm xong một nhiệm vụ trở về, nói không chừng muốn gặp cũng không có mà gặp."
"...Anh nói gì vậy, người ta là người tốt mấy đời nối tiếp nhất định có thể sống lâu trăm tuổi ok?"
"Có sống lâu trăm tuổi hay không tôi không biết. Tôi thấy ông ta có vẻ đối với cuộc sống không còn nhiều truy cầu, lúc nào đấy tự sát tôi đều không cảm thấy khó hiểu." Sở Nhạc cười lạnh một tiếng, "Cậu đừng bảo cậu không nhìn ra."
"Có một số việc đừng có nói thẳng ra thế chứ(*)!" Ngô Bất Lạc lầm bầm một câu, "Tôi chỉ tò mò thôi, thật đó."
(*) nguyên văn là Nhân gian bất sách, có nghĩa "cuộc sống khó khăn như vậy rồi, có một số việc không cần phải nói ra"
"Cậu muốn cứu ông ta?"
"...Nhân cơ hội để Mộc Sơ Nhất nợ tôi một ân tình cũng không tệ." Ngô Bất Lạc thuận miệng nói, "Gặp gỡ chính là có duyên nha. Trước đó giám khảo cũng đã nói, điểm trừ lớn nhất của tôi chính là không có giới hạn cuối cùng, vậy thì tôi làm thêm chút chuyện tốt là được rồi. Hạ Hạc công đức thâm hậu, cứu ông ấy tương đương cứu hơn ngàn người bình thường, một vốn bốn lời như vậy nếu không làm chẳng phải rất đáng tiếc sao?" Đêm trước buổi họp báo.
"Hạ Hạc muốn đích thân tham dự buổi họp báo? Không thể nào, một bộ phim truyền hình chẳng lẽ có triển vọng như vậy, đáng giá Hạ Hạc ra mặt hỗ trợ?" Một nhân viên công tác vẫn có chút khó tin.
Hạ Hạc là ai? Năm đó chính là nhân vật nổi tiếng không biên giới, là cây thường xanh trong ngành công nghiệp điện ảnh, là huyền thoại sống đương đại! Có lần một tiểu sinh lưu lượng đang nổi mở miệng không tôn trọng hắn bị người tuôn ra, thế là trực tiếp từ tuyến một rớt xuống tuyến ba, bây giờ còn đang bị mọi người giễu cợt.
Trong những người mê phim của Hạ Hạc không thiếu người có quyền có thế, chỉ cần vài người thôi cũng đủ cho người khác ăn đủ rồi. Đừng tưởng người ta hiện tại lớn tuổi thì có thể không kính trọng.
Thà đắc tội tất cả những tên tuổi lớn trong làng giải trí cũng không thể đắc tội Hạ Hạc.
"Hình như vì đoàn làm phim này trước đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Hạ Hạc rất áy náy nên ra mặt giúp đỡ một chút. Ôi, cậu khoan hãy nói, Hạ Hạc vừa đứng đấy, mấy đài truyền hình trước đó còn đang do dự không quyết lập tức ra giá cao muốn mua, nhà sản xuất gì chứ, rõ ràng là thần tài sống!"
"Vậy thì quá tuyệt, bao nhiêu người muốn mời Hạ Hạc cũng không được."
"Lãnh đạo rất coi trọng buổi họp báo lần này, buổi tối mấy ngày này chúng ta chờ tăng ca đi. Nếu Hạ Hạc thiếu một sợi lông tơ, bát cơm của chúng ta cũng không giữ được."
"Hiểu hiểu."
Hạ Hạc ngủ lại khách sạn.
Rất nhiều nữ minh tinh khi lớn tuổi rồi sẽ dùng nhiều cách như tiêm thuốc, uống thuốc, phẫu thuật, v.v... để giữ mình trẻ lâu nhất có thể, tạo nên cái gọi là "thần thoại bất lão", mỗi lần đi ra ngoài trên mặt nhất định chát mười mấy lớp phấn, chỉ có thể nhìn thấy được dưới ánh sáng mạnh, muốn xinh đẹp già đi sao mà khó khăn?
Nhưng Hạ Hạc không giống.
Hắn chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, cũng chưa từng uống thuốc, trên mặt hiện đầy nếp nhăn, tóc cũng trắng phau. Nhưng năm tháng lấy đi vẻ trẻ trung của hắn lại không thể lấy được phong vận và khí chất trên người hắn. Đến tận bây giờ, hắn vẫn như cũ được một đống người mười mấy đến hơn tám mươi tuổi hâm mộ, có khi tổ tôn ba đời đều là fan cứng của hắn.
Tiếc là, giới giải trí bây giờ e rằng không thể xuất hiện thêm một Hạ Hạc nữa.
Đoàn đội trợ lý của Hạ Hạc gồm rất nhiều thành phần ưu tú.
Trong số họ có người từng nhận trợ giúp của Hạ Hạc mới có thể đi học, có người là fan Hạ Hạc, một số khác thì là vệ sĩ được bạn bè có tiền có quyền của Hạ Hạc đưa tới.
Kể từ lần mất tích hồi còn trẻ, an toàn của Hạ Hạc trở thành lo lắng trong lòng rất nhiều người, liên tục đến tận bây giờ.
"Hạ tiên sinh, tôi thực sự không rõ, một đoàn làm phim nhỏ có gì đáng giá để ngài xuất hiện ở đây." Một người đàn ông trẻ tuổi không nhịn được hỏi, "Đã có không ít đài truyền hình bắt đầu cử người đến hỏi thăm, chẳng lẽ trong bộ phim truyền hình này có người nào đáng để lôi kéo sao?"
Dù sao có thể xuất động Hạ Hạc đến đứng đài, gì cũng phải là người thân trực hệ của đại lão nào đó.
"Chẳng qua là cảm thấy thú vị thôi." Hạ Hạc lật một trang tiểu thuyết, "Đoàn làm phim này trước đó mất tích ly kì, lại đột nhiên xuất hiện, vậy không phải rất kì lạ sao?"
"Nhưng bác sĩ đã làm kiểm tra, nghi ngờ bọn họ hít phải một ít khí gây ảo giác trong rừng nên mới thần chí không rõ, cũng may không có tác dụng phụ gì, cũng không có người nào mất tích."
"Không." Hạ Hạc đóng sách lại, "Trên thế giới này có rất nhiều thứ chúng ta không biết."
"Hạ tiên sinh..."
"Chẳng qua chỉ là một buổi họp báo nho nhỏ, các cậu sao phải lo lắng?" Chúc Hạc mỉm cười nói, "Chẳng lẽ các cậu không tin vào bản thân? Một ông lão gần đất xa trời như tôi còn gì phải sợ đây."
Đội người thấy Hạ Hạc kiên quyết như thế, chỉ đành ngậm miệng không nói.
Hạ Hạc đặt sách ở một bên.
Đây là một quyển tiểu thuyết linh dị tam lưu khuôn sáo cũ rích, kể về chuyện tình giữa người và quỷ.
Người trong đoàn đội đều biết, Hạ Hạc tiên sinh vẫn luôn tìm kiếm đoạn kí ức năm đó đã mất, chỉ là không thể nào tìm được. Nghe nói ông ấy nhờ không ít chuyên gia tâm lý thực hiện thôi miên, nhưng từ đầu đến cuối không lấy được bất kì manh mối nào. Điều này càng khiến Hạ Hạc kịch liệt muốn biết hơn.
Vì theo siêu thường, ký ức không thể nào biến mất sạch sẽ như vậy được. Nhưng cố tình lại sạch sẽ như thế, càng khiến Hạ Hạc thêm để ý.
Có lúc chính là như vậy.
Khi đó bạn liều mạng muốn quên đi, nhưng đến khi quên thật rồi lại như phát điên muốn nhớ lại.
Bản thân Hạ Hạc cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng nghĩ mà xem, chính mình đã hơn bảy mươi gần tám mươi tuổi, một người sống đến bây giờ, tùy thời tùy chỗ đều có thể rời khỏi nhân thế. Đã như vậy, tại sao lại không hoàn thành tiếc nuối rồi mới chết? Người càng già càng dễ để ý những thứ trước kia không để ý.
Hạ Hạc cũng như thế.
Hắn dù sao cũng là một người bình thường.
Trong sự việc đoàn làm phim này, Hạ Hạc ngoài ý muốn cảm nhận được "cảm giác quen thuộc". Trực giác nói cho hắn biết, tiếp tục đi theo đoàn làm phim này, nói không chừng sẽ có biện pháp nhớ lại sự tình trước kia. Cảm giác đó không có lí do, nhưng Hạ Hạc vẫn muốn thử một lần.
Buổi họp báo cùng ngày, Ngô Bất Lạc thuận lợi lấy được vé.
Ừm, chỉ cần có tiền, đu idol gì đó không phải việc khó.
Có điều, để tiết kiệm chút tiền, Ngô Bất Lạc để Sở Nhạc biến thành một con búp bê nhỏ được hắn mang vào. Tiết kiệm được một suất tiền cũng là tiền, góp gió thành bão mà!
Vì có Hạ Hạc đến nên vé vào buổi họp báo trở nên khó cầu, nơi nơi đầu cơ trục lợi. Ngô Bất Lạc thấy không ít em gái mang theo máy ảnh, mắt không chớp nhìn lên sân khấu.
"Hạ Hạc đại nhân cuối cùng cũng xuất hiện, hậu viện hội chúng ta đã gần một năm không post ảnh chụp mới, rốt cuộc đã đợi được ngày này!"
"QAQ tôi từ trước tới nay chưa từng gặp ông lão nào giống ông Hạ Hạc, bà nội tôi nói nếu tôi không đem ảnh chụp về thì sẽ không làm thịt heo quay cho tôi ăn."
"Lát nữa nhớ phải sửa ảnh."
"Yên tâm yên tâm, tôi mang theo toàn bộ gia tài rồi, đảm bảo mọi người sẽ liếm màn hình!"
...
Ngô Bất Lạc nghe thấy các em gái nhở giọng giao lưu, cảm thấy rất thú vị, chân thành mà nhiệt liệt như vậy thật sự làm cho người ta hâm mộ không thôi.
Rất nhanh, cùng lúc người chủ trì nói, Hạ Hạc và người của đoàn làm phim từ sau sân khấu đi ra.
Các em gái bắt đầu thét lên.
Ngô Bất Lạc bưng kín lỗ tai, a a a, mấy em gái này không thấy đau họng sao?
Nhưng đến lúc Hạ Hạc thực sự đứng trên đài, Ngô Bất Lạc lại hơi hơi hiểu được sự điên cuồng của những cô gái này. Hạ Hạc người này thực sự rất dễ làm người ta cảm thấy thân thiết. Khí chất của người đàn ông trưởng thành cộng thêm dáng người thẳng tắp, cả đôi mắt đong đầy dịu dàng ấy đủ khiến hàng loạt cô gái phải hét lên.
Có ít người dù không có vẻ ngoài xinh đẹp cũng có thể khuynh đảo chúng sinh.
Ngô Bất Lạc nhớ tới nữ quỷ vương vì Hạ Hạc mà chết.
Nói như thế nào đây, hình như cũng không thiệt thòi lắm.
Ít nhất người như Hạ Hạc, nữ quỷ vương lúc còn sống chắc chắn không gặp được. Một số phương tiện truyền thông còn khen Hạ Hạc là siêu sao thiên vương ngàn năm mới gặp, trời sinh không thuộc về bất luận kẻ nào.
Kinh lịch* truyền kì của hắn, những bộ phim hắn đã đóng trước đây, bài hát từng hát, cho tới bây giờ vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trên hot search weibo. Có bao nhiêu người muốn về sau già đi được như hắn thật khó mà tính.
*kinh lịch: là những việc đã trải qua
Người như vậy, nếu không sống thêm mấy năm nữa thật sự là đáng tiếc.
Ngô Bất Lạc không nhịn được nghĩ.
Ánh mắt Sở Nhạc lại khá vi diệu.
Ngàn năm trước chỉ từng gặp một bản cao cấp, nay lại đến một bản cấp thấp, nhìn rất không thuận mắt. Có đôi khi, thật muốn lớn tiếng nói cho những kẻ mắng Sở Nhạc là tà ma ngoại đạo, các người cố gắng nhìn cho kĩ, người như thế mới là đáng sợ nhất.
Bọn họ dù không chủ động gây chuyện nhưng mọi chuyện đều có thể vì bọn họ mà xảy ra.
Loại người này, chẳng phải đáng sợ hơn kẻ xấu thuần túy như Sở Nhạc sao?
"Cảm ơn mọi người đã tới đây." Hạ Hạc cầm micro, giọng nói từ tính vang lên trên sân, những cô gái nhanh chóng yên lặng lại, hưởng thụ thanh âm của Hạ Hạc.
A a a a a, lỗ tai muốn mang thai.
"Hôm nay..."
Hạ Hạc còn chưa nói hết câu, Ngô Bất Lạc đột nhiên hô to vọt tới.
"Cẩn thận!"
Đèn chùm không biết tại sao đột nhiên rơi xuống, vừa vặn đúng chỗ Hạ Hạc.
Ngô Bất Lạc xông lên đẩy ngã Hạ Hạc, vừa may tránh được chiếc đèn này.
Tràng diện nháy mắt mất không chế.
Rất nhiều người chen về phía Hạ Hạc.
Không đúng.
Bảo vệ đâu?
Nhiều bảo vệ như vậy, sao có thể không ngăn được người?
Ngô Bất Lạc không suy nghĩ nhiều, lập tức kéo Hạ Hạc rời khỏi chỗ này.
Nhưng bọn họ vừa mới chạy đến cạnh cửa liền phát hiện cửa đã bị khóa.
"Ở đây có người động tay động chân." Sở Nhạc trong ngực Ngô Bất Lạc nói, "Đây không phải người cậu có thể đối phó, chúng ta quay về trước đi."
Tại phương diện này Ngô Bất Lạc rất tin tưởng Sở Nhạc, không hề do dự lôi kéo Hạ Hạc chạy quay lại.
Hạ Hạc mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cảm giác được không khí không thích hợp, chỉ có thể bị người đột nhiên xuất hiện này kéo chạy.
Dự cảm lúc trước của hắn chẳng lẽ là vì sự tình hôm nay?
Hạ Hạc mờ mịt nghĩ.
"Sơ Nhất." Mộc Lam vọt tới phòng Mộc Sơ Nhất, trực tiếp dán lên người hắn một cái truyền tống phù, "Con giúp cha đi cứu người!"