Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 83



Edit: Thố Lạt

Chúng tôi quấn quanh nhau, như con trăn lớn sâu trong rừng rậm, nhiệt độ ẩm thấp, sương mù mờ mịt, hơi thở của cây cối tanh nóng, thân thể chôn sâu dưới bùn.

Dơ bẩn, thấp kém, nguyên thủy, dục vọng, bản tính.

Cúc áo của tôi bị mở ra, lộ ra áo ngực màu hồng, sắc hồng tinh khiết, da thịt màu tuyết trắng, chênh lệch rõ ràng, làm máu người ta sôi sục.

Mã Lạp Dư hôn tai tôi, lưỡi mềm mại, như một chiếc bút lông, vẽ lại hình dáng vành tai, sau đó tìm đến phía sau tai, từng bước xâm chiếm, cảm giác không trôi chảy này, khiến nhiệt độ cơ thể tôi tăng dần.

Đôi tay anh ta, cởi váy dài của tôi ra.

Váy sợi bông, trải ra dưới chân, như một vầng mây vàng nhạt - chúng tôi đạp mây, lên không trung.

Trên trời cao mười vạn thước, tôi và Mã Lạp Dư ôm chặt nhau, làm việc nguyên thủy nhất.

Khoái cảm tự do như máu chạy khắp toàn thân tôi, như một chú chim, rời xa đời thường rắc rối, làm một chuyện tùy ý, giải phóng chuyện của con người.

Tôi tự do âu yếm nhiệt tình, căm ghét cuốn chặt.

Tôi muốn bay lượn, ràng buộc cuối cùng ở thân dưới đã bị gỡ bỏ, hai chân gác chặt trên hông anh ta, hai người hòa thành một thể.

Dục vọng, xuyên qua lẫn nhau, trong cơ thể hai bên, đều có chất dịch trắng muốt.

Cướp lấy, cho đi, cuồn cuộn không ngừng.

Giữa trời cao, chúng tôi quan sát mặt đất, ra vào trong thế giới của nhau, thăm dò xứ sở thần bí của người kia.

Tôi ôm thật chắc cổ của anh ta, khiến lồng ngực hai người dán vào nhau chặt nhất có thể, mồ hôi tinh mịn, để lại dấu vết uốn lượn trên làn da của đối phương.

Anh ta căng đầy tôi, tôi lấp đầy anh ta, cơ thể chúng tôi được thỏa mãn.

Anh ta lần lượt đánh thẳng vào, cơ thể tôi dán thẳng lên cánh cửa, va chạm tạo tiếng vang có tiết tấu.

Nếu tình dục có âm thanh, vậy chính là âm thanh này.

Giữa tời cao, tôi trèo lên đỉnh núi, mũi chân cứng nhắc, mu bàn chân cong lên, chứa đầy cao trào.

Cơ thể anh ta, run rẩy bất thường, giống như vòi nước bị tắc bỗng nhiên đến lúc kia, bục phát trào ra chất lỏng kích tình.

Kế tiếp, là thời gian thở dốc trong lúc tạm nghỉ.

Anh ta không hề buông tôi ra, mà lại đứng thẳng, kẹp tôi giữa anh ta và cánh cửa, da thịt và xương cốt của tôi bị đè ép bên trong trở nên hết sức mẫn cảm.

Cơ thể anh ta cường tráng, dấu tay đi lên, có thể khiến người ta có được sức mạnh.

Ban đầu tôi tựa lên bờ vai anh ta nghỉ tạm, sau một lúc, chợt nhe răng cắn bắp thịt của anh ta, trên đó, tôi để lại dấu răng.

Giữa răng môi, có hương vị của mồ hôi kích tình.

“Em có vui vẻ không?” Anh ta hỏi.

“Vui.” Về điểm này, tôi rất chắc chắn: “Còn anh thì sao? Anh có vui vẻ không?”

“Tôi nghĩ, tôi đang vui.” Trên đôi mắt xám xanh của Mã lạp Dư, có lông mi dày đặc, mỗi khi chớp mắt, phảng phất như có một làn gió thần bí thổi qua.

Tôi ôm anh ta chặt hơn.

“Sau này chúng ta sẽ như thế nào?” Mã Lạp Dư hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Tôi nói ra đáp án vô trách nhiệm và cũng là đáp án chân thật nhất.

“Phải, chúng ta không ai biết được.” Khuôn mặt Mã Lạp Dư luôn có sự trầm tĩnh lạnh như băng.

“Anh đang nghĩ đến ngày thường sao?” Tôi hỏi.

“Có lẽ vậy, bởi bì biết rằng đây chẳng qua chỉ là giấc mộng.” Mã Lạp Dư ghé sát xuống tóc tôi: “Chuyện tôi đã trải qua khiến tôi không có cách nào trở thành người bình thường, trải qua những ngày bình thường.”

“Tôi đã từng rất cố gắng vượt qua những ngày đó, nhưng sự thật chứng minh đó là phí công.” Tôi cảm thấy mình và người đàn ông trước mặt rất có tiếng nói chung về điểm này.

Hôm nay ôm vậy là đủ, tôi buông hai chân từ trên người anh ta xuống, đứng thẳng trên sàn nhà.

“Tôi thích da thịt của anh, thích cái ôm của anh, thích được anh đụng vào.” Chỉ đơn giản như vậy, rất nhiều chuyện, suy nghĩ nhiều sẽ không tốt.

Thực ra, tôi vốn không cần nói thêm gì nữa.

Hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ của Mã Lạp Dư khiến anh ta không có thói quen suy xét đến tương lai, mà tôi, lại bởi vì lười biếng.

Tương lai, đối với chúng tôi mà nói, là chuyện xa vời.

Thời điểm ở bên nhau hết sức vui vẻ, vậy là quá tốt rồi, tương lai rất xa, chúng tôi không muốn suy nghĩ đến.

Cơ hội làm trên trời cao không thường có, vốn hai chúng tôi muốn làm lại một lần, nhưng mà nghĩ đến con người có ba việc gấp, chiếm lấy nhà vệ sinh không phải chuyện người phúc hậu hay làm, liền rất có đạo đức mặc quần áo vào, sau khi sửa sang xong thì đi ra từ bên trong.

Ngó một cái, con vịt vẫn đang nghiêng đầu ngủ say.

Có triển vọng, tôi thích.

Làm chuyện kia là hao tốn thể lực nhất, sau khi tôi và Mã Lạp Dư quay lại chỗ ngồi, nhấc đồ uống bên cạnh lên uống ừng ực.

Đang lúc xuân về hoa nở, khóe mắt nhìn lướt qua, việc lớn không hay!!

Khóe miệng con vịt, cất chứa một chút ý cười cổ quái.

Giây tiếp theo, tôi lập tức che mông chạy thẳng đến toilet, rầm rầm rào rào, đu đu đa đa, tư thế rất bất nhã.

Chuyện bất nhã hơn tôi cũng làm rồi, nhiều thêm lần này cũng không có gì bất thường.

Nhưng Mã Lạp Dư mặt băng nghìn năm này cũng làm chuyện giống tôi thì thật rất không bình thường.

Cho nên, hai giờ sau đó, tôi và Mã Lạp Dư không biết mệt chạy từ chỗ ngồi đến toilet, mà con vịt thì định thần rảnh rỗi đọc báo uống sâm-panh.

Trả thù, trả thù nóng hổi nha.

Không cần nhiều lời, là anh ta nhân lúc tôi và Mã Lạp Dư làm chuyện ấy bỏ vào nước cái gì đó, hại chúng tôi mất hết hình tượng.

“Cái đồ sâu róm nhà anh.” Trong lúc giảm xóc, tôi mang theo hoa cúc đau nhức, mở to đôi mắt đầy tơ máu, căm tức nhìn con vịt: “Anh rất đê tiện!!!”

“Ai lúc đó bảo các người không đưa tôi vào.” Con vịt nói thẳng.

“Lần sau, nhất định cho anh vào.” Tôi nghiến răng, gằn từng chữ một: “Sau đó trói anh lên bồn cầu, xem chúng tôi làm chuyện đó!!!”

Phương châm của tôi là: Không đánh chết anh, cũng phải tra tấn anh đến chết!

Nhưng mà, con vịt chìa ra tay phải xinh đẹp duyên dáng, cười tươi: “Không sao, tôi có thể tự xử.”

Quả nhiên, nói chuyện không đâu với sâu róm, tôi tự nhận lấy thất bại.

Quay người, lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Mã Lạp Dư.

Anh ta chỉ nói một câu: “Có nói cũng vô dụng.”

Sau đó, khối băng tiến lên, san bằng con vịt.

Quả nhiên, đối phó với con vịt đáng đánh đòn này, chỉ có thể sử dụng bạo lực.

Sau khi lôi kéo hơn chục lần, máy bay cuối cùng cũng tới đích, xuống máy bay thì tôi phát hiện ra, chân đã mềm nhũn - không lết nổi nữa rồi.

Có điều, cuối cũng cũng đã được sống trở lại, trem=n6 mặt đất quen thuộc này.

Tôi muốn phát huy ánh sáng và nhiệt độ của nữ vương một lần nữa.

Nhưng còn chưa nghĩ ra cách nào để tỏa sáng và phát nhiệt, tôi nhận được tin tức chính xác truyền đến - dì Bích bị bắt.

Là ai làm, không cần nhiều lời.

Nghe được tin này, Mã Lạp Dư và tôi cùng trầm mặc một lúc, sau đó bắt đầu bàn bạc phương án đối phó. Lỗ Gia Thành chỉ bắt dì Bích đi, mà không giết bà trút giận, nói trắng ra là muốn lấy chuyện này uy hiếp chúng tôi, như vậy, chỉ còn biết răm rắp nghe theo yêu cầu của ông ta.

Vậy nên, tôi, Mã Lạp Dư, còn có con vịt không làm được gì kia đi vào nhà của Lỗ Gia Thành.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv