Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 25



Trong lồng ngực tôi giống như có ai đó đang cầm một cây búa không ngừng đập vào, làm sao cũng không thể bình tĩnh được.

Trên người Lý Bồi Cổ, có loại mùi hương đặc biệt, mùi hương thanh nhã của phái nam kèm theo hỗn hợp mùi của rượu cồn và thuốc lá.

Tròng mắt của hắn, hiện rõ sự cô đơn lạnh lẽo như băng, nhưng khi chạm vào làn da của tôi, lại mang đến một cảm giác nóng bỏng.

Tôi cảm thấy vào giờ phút này, lựa chọn tốt nhất của tôi chính là rời đi.

"Nếu như anh không ngại, tôi tình nguyện bò lại về bằng con đường cũ, tuyệt đối không làm phiền giấc mộng đẹp của mọi người." Tôi đưa bàn tay lên khẽ nắm lại, nhích lại gần sợi xích sắt kia, chuẩn bị đeo vào khóa lại lần nữa.

Nhưng cánh tay đang vươn tới sợi xích lại bị Lý Bồ Cổ nắm cổ tay đè lại.

Đè chặt tay tôi xuống nền nhà, giống như một cái tháp Lôi Phong đè lên người Bạch Tố Trinh.

Không chỉ có bàn tay, còn có một thứ thịt khác, ngay sau đó cũng hạ xuống phủ lên đôi môi của tôi.

Giống như hàng ngàn binh lính mặc áo giáp sắt muốn công phá cửa thành, lưỡi của hắn trực tiếp tiến vào trong miệng của tôi.

Cũng không có sự giết chóc, không có chảy máu, thậm chí không có âm thanh của sự hủy hoại.

Động tác của hắn mãnh liệt, nhưng dáng vẻ lại tĩnh lặng.

Giống như một vị tướng quân, đứng ở nơi cao nhất bình thản quan sát, áo giáp trên người dính máu kèm theo sự ánh sáng phản chiếu của kim loại, nhìn ngắm cảnh công chiếm không tiếng động này, ánh mắt trầm như nước.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cơn tức giận.

Tôi ghét hắn lúc nào cũng xinh đẹp bình thản như thế.

Cố sức nghiên mặt sang một bên, để có thể tránh thoát đi, nhưng ngay sau đó hắn lại kiềm chặt cổ của tôi.

Khoang miệng ấm áp ẩm ướt nhưng vẫn thấy lạnh như băng, da thịt như được giải phóng nhưng lại nhanh chóng co rút lại.

Hắn vẫn cứ ép chặt lại gần như cũ, tôi không thể nhịn được nữa, quay đầu lại, nhanh như chớp cắn lấy môi hắn.

Một cái cắn này mang theo những thù hận đã qua, chạm vào chưa tới một giây, môi của hắn liền bị thương rồi.

Môi của hắn vốn màu nhạt như màu da, màu sắc lạnh lẽo, nhưng trong nháy mắt nơi miệng vết thương kia đã tràn đầy một màu đỏ sẫm, lan khắp nơi.

Giống như tất cả máu dưới cánh môi ấy tích tựu đã lâu nay lại được phun trào.

Máu của hắn tựu lại, nhiều đến có thể tạo thành một giọt lớn.

Rất có sức nặng -- nó rơi xuống trên cằm của tôi.

Máu chảy dọc theo đường cong ở cổ của tôi, dọc theo đường đi nó lưu lại một cảm giác chẳng biết rõ nóng hay lạnh.

"Anh không nên chạm vào tôi." Tôi nhắc nhở hắn.

"Đúng vậy, tôi không nên." Hắn nói.

"Vậy thì buông ra." Tôi nhìn vào ánh mắt của hắn.

Thế nhưng hắn lại chẳng nói gì.

"Ngay bây giờ." Tôi kiên trì nhắc nhở hắn.

"Buông tay, cô sẽ đi." Gương mặt của hắn giống như băng tuyết ngàn năm.

Giọng nói của hắn vô cùng tỉnh táo, không hề mang theo men say, nhưng lại cho tôi một cảm giác xa lạ, tôi cứ như là đang nói chuyện cùng với một người khác.

Tôi đã không phân biệt được là hắn đang tỉnh hay là đang say nữa.

"Anh là người buông ra trước." Tôi nói ra một sự thật: "Có lẽ từ lâu trước kia, anh đã quyết định buông tay rồi."

Không thể phủ nhận, có đôi khi, tôi sẽ muốn hận Lý Bồi Cổ.

Tôi sẽ nghĩ, nếu như ban đầu không phải hắn mang tôi đưa đi, có lẽ tôi có thể vĩnh viễn ở lại căn nhà này, không cần phải gặp nhiều người như thế, gặp nhiều chuyện như vậy.

Tôi thích cái thế giới nhỏ khi đó của mình, phiền não lớn nhất mỗi ngày chẳng qua là phải lựa chọn nên ăn món thịt nào thôi.

Tôi nhớ cái khoảng thời gian ăn uống buông thả hạnh phúc đó.

"Đúng, anh phải buông tay." Lúc hắn nói chuyện, cách môi chuyển làm động đến vết lại rỉ máu, tụ lại thành từng giọt, cho đến khi đã tràn đầy, thì rơi xuống trên mặt tôi.

Từng giọt máu rơi xuống da sức nặng của nó làm cho cảm nhận được sự chân thật, mang theo chút sợ hãi.

"Anh phải làm thế." Hắn nói: "Bất Hoàn, anh không có thế lực mạnh đến như thế để bảo vệ em, cho nên anh không thể yêu em, anh chỉ có thể buông tay để em đi."

Những lời này hắn đã từng nói cho tôi biết, lúc đó tôi không hiểu, chỉ cho rằng bất quá nói cho có lệ thôi.

Nhưng sau khi nghe Tiểu Hắc kể về chuyện kia, tôi có chút hiểu.

"Là bởi vì chuyện của mẹ anh sao?" Tôi hỏi.

Có một số việc, phải đến thời khắc thì mới có thể tỉnh ngộ.

Ví dụ như chuyện hiện tại, hình như tôi có chút hiểu rõ, ở trong căn nhà này, người thật sự bị xích sắt khóa lại chính là Lý Bồi Cổ không phải tôi.

Đó là một khóa sắt tự mình hình thành, một khóa sắt vô hình -- chính bởi vì nó vô hình, nên muốn mở ra thì càng khó khăn.

Tôi tin rằng, giờ phút này Lý Bồi Cổ đã say, vì người làm chủ cơ thể hắn bây giờ chính là đứa bé sáu tuổi năm đó, đang im lặng nói lên sự chân thật đó.

Khi hắn đắm chìm trong ký ức, mẹ của hắn là một người phụ nữ dịu dàng, bà luôn thích mặc chiếc váy liền màu trắng tinh khiết, phủ qua gối, chất liệu vải luôn mềm mại, là do bà thường hay ôm hai người con trai của mình, bà không muốn làm da của bọn họ bị tổn thương.

Cho dù đã là đứa bé sáu tuổi, cũng cảm giác được tình cảm giữa cha và mẹ có chút gợn sóng. Hắn biết, quan hệ giữa mẹ và ba cũng không mấy tốt. Cha hắn thường xuyên không về nhà, cho dù có về, thì trên người vẫn luôn mang theo mùi thơm thoang thoảng xa lạ. Nhưng bà cũng không ồn ào, chẳng qua chỉ hờ hững làm trọn bổn phận làm vợ.

Bà cũng không vui vẻ, cũng sẽ đứng bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời xanh thật lâu, bà đứng bên khung cửa sổ, tạo thành một bức tranh -- giống như bà vĩnh viễn bị giam trong bức tranh ấy.

Hắn muốn làm cho bà vui vẻ, vì thế, bất cứ chuyện gì hắn đều muốn làm tốt nhất, trong trường học có bất kỳ hoạt động gì, vẫn luôn cố gắng giành hạng nhất -- vì khi bà nhìn thấy bằng khen, nụ cười trên mặt bà sẽ giống như mọc ra cánh, bay quanh quẩn trong phòng, thỉnh thoảng sẽ rơi xuống vài cộng lông vũ vỗ về mặt hắn.

Có một lần, trong cuộc thi số học hắn đạt được điểm tối đa, ngày đó, bà rất vui vẻ, quyết định dẫn hắn đi mua món đồ chơi để làm phần thưởng.

Trên đường, bà ôm chặt lấy hắn, những sợi tóc mềm mại của bà lượn lờ trước mắt hắn, đây chính là cảm giác thiêng liêng và tốt đẹp nhất.

Hắn cảm thấy có bà bên cạnh, toàn bộ thế giới này đều mang màu sắc của câu chuyện cổ tích vậy.

Chẳng biến cố xảy đến quá mức nhanh, tài xế lái xe vững vàng lại bị xóc nảy, chung quanh vang lên tiếng súng dọa người, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vì bà đã lao thẳng đến ôm chắc đầu hắn vào trong ngực mình, không để cho hắn nhìn thấy những thứ máu tanh kia.

Bà mang theo anh em hắn lên một chiếc xe, sau đó bà bắt đầu lái đi, tốc độ rất nhanh, bánh xe lăn trên mặt đất tạo nên tiếng vang ổn định mà sợ hãi.

Nhưng những chiếc xe ở phía sau vẫn theo sát không ngừng nghỉ, hắn không biết những người kia là người nào, nhưng hắn biết, nếu như bị bọn họ đuổi theo kịp, hắn, bà và cả em trai đều sẽ gặp nguy hiểm.

Trong tình cảnh huyên náo ồn ào, hắn nghe thấy bà thở mạnh một hơi, như đã hạ một quyết tâm.

Bà thắng xe lại, ôm bọn họ xuống xe, cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng, dặn bọn họ phải núp ở trong bụi cỏ, cho dù có thế nào đi nữa cũng không được lên tiếng, bà rời đi trước, lát nữa nữa sẽ quay lạ đón bọn họ.

Em trai chỉ mới ba tuổi vẫn ngây thơ như thế, trong mắt vẫn phát ra tia sáng trong trẻo, chỉ cho rằng đang chơi trò chơi. Nhưng hắn không như thế, hắn có dự cảm, chia cách lần này, sẽ không giống những lần trước.

Hắn không để cho bà đi, hắn níu kéo bà, bắt bà phải ẩn núp cùng với bọn họ.

Hắn nói: ' Mẹ con sẽ bảo vệ người.'

Bà cười, vẫn là nụ cười có đôi cánh như cũ.

Bà nói: 'Bồi Cổ, mẹ biết con có thể, chẳng qua bây giơ, con còn nhỏ, cho nên mẹ phải bảo vệ các con.'

Bà nói: 'Chăm sóc tốt cho em con, không nên chiều nó, nhưng cũng đừng quá nghiêm khắc.'

Bà nói: 'Mẹ sẽ trở lại thật nhanh.'

Bà nói: 'Mẹ luôn yêu các con.'

Bà lái xe, không hề sợ hãi mà lao thẳng về phía trước, dẫn đi toàn bộ đám người đang đuổi theo truy sát kia.

Hắn cùng em trai trốn ở trong bụi cỏ đợi thật lâu, trên mặt đất rất ẩm ướt, ngồi lâu, quần áo cũng bị ẩm ướt theo, giống như thấm vào trong nội tâm vậy, tạo ra một lỗ hổng, khi gió thổi qua, sẽ vang lên tiếng kêu trống rỗng.

Trong thế giới của đứa bé đó, khoảng thời gian đó thật là dài, giống như cứ dài mãi không có điểm dừng vậy.

Hắn giữ vững lời hứa của hắn, còn em trai nhỏ thì đang ngủ say trong ngực của hắn.

Nhưng bà lại không giữ vững lời hứa của mình -- bà nói sẽ quay lại ngay, nhưng mà lại không quay lại.

Cũng không còn có thể trở lại nữa.

Lại nhìn thấy, bà ngủ ở trên ghế da trong buồng lái.

Hắn có chút hốt hoảng, vì hắn nhớ rõ hôm nay khi ra ngoài bà mặc một chiếc váy thêu hoa màu vàng nhạt, sao bây giờ lại biến thành một chiếc váy màu đỏ.

Một màu đỏ sẫm.

Áo cũng không có thay đổi, chẳng qua là do máu đỏ nhuộm đỏ chiếc váy màu vàng nhạt rồi.

Ngực và bụng của bà trúng hơn mười phát súng, máu từ phía sau và phía trước không ngừng trào ra.

Hắn cũng không biết, một cơ thể mảnh khảnh như thế làm sao lại có nhiều máu đến như thế, nhiều đến mức có thể nhuộm đỏ cả một chiếc váy đến mức ướt đẫm.

Hắn giao em trai cho người bên cạnh, tự mình từ từ bước tới.

Thân thể của bà không còn mềm mại dịu dàng như trước nữa, bà từ từ trở nên cứng ngắc, từ từ lạnh đi.

Hắn muốn ôm lấy bà.

Hắn muốn dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho bà.

Chỉ là sao cơ thể của bà vẫn cứ lạnh đi, từ từ đông cứng lại, muốn giử lại vẫn không được.

Hắn nói mình sẽ bảo vệ bà, những câu nói kia chỉ như một chiếc lông vũ không có sức nặng.

Đây chính là chiếc khóa sắt của hắn, vĩnh viễn giam cầm hắn lại.

Về chuyện này, buổi sáng Tiểu Hắc đã kể hết cho tôi nghe, nhưng mà tôi lại cố hết sức đóng chặt tại mặt lại.

Tôi không muốn nghe, tôi sợ nghe rồi trong lòng sẽ sinh ra một chút biến hóa.

Nhưng trong hoàn cảnh này, dưới sự gượng ép này, tôi phải mặt đối mặt với đứa trẻ sáu tuổi ấy.

Cho dù tôi có đóng lại hết tất cả lỗ chân lông đi nữa, thì giọng nói đó vẫn truyền được vào trong đầu tôi.

Kể từ ngày hôm đó, hắn bắt đầu hận ba của mình, hận ông bởi vì sơ xuất không thèm để ý đến nên mới hại chết mẹ.

Nhưng người mà hắn hận nhất, là chính mình, hận mình tại sao lại nhỏ bé yếu ớt như thế.

Hắn không dám yêu bất cứ ai nữa, trừ khi chính mình đã trở nên mạnh mẽ đến mức có thể vĩnh viễn bảo vệ người đó không phải gặp bất kì nguy hiểm nào.

Bởi vì hắn sợ cái bi kịch đó sẽ lại tái diễn một lần nữa, hắn chịu không nổi, hắn hiểu rõ điều đó.

Có lẽ trong mắt mọi người xung quanh, hắn là câu hai của bang Thanh Nghĩa, một tiếng hô gọi thì có trăm người dạ, bất quá đó cũng chỉ là cảnh bên ngoài thôi, trên thực tế, hắn cũng chỉ là một thanh kiếm đổ máu để tự bảo vệ mình thôi.

Trong giang hồ việc thay đổi vị trí rất dễ dàng, hôm nay bạn đứng ở vị trí cao nhất, có khi ngày mai bạn có thể sẽ bị ám sát mất mạng.

Mà đáng sợ nhất chính là, những kẻ thù lẫn trốn kia sẽ dùng đến mũi tên có chứa nọc độc nhắm vào người thân nhất bên cạnh bạn.

Nếu như không thương bất kì ai, thì sẽ không có điểm yếu --- vào lúc trước khi mình trở thành người đủ mạnh.

"Cho nên, anh không dám yêu tôi." Tôi bình tĩnh nói, tôi không bao giờ nghĩ ... mình sẽ nói ra với giọng nói bình tĩnh như thế.

"Ừ, anh không thể yêu em." Câu nói này hình như Lý Bồi Cổ đã lập lại rất nhiều lần với tôi.

"Vậy tại sao anh lại tìm cô gái Kim Cơ có nét giống tôi làm gì? Tại sao trong giấc mơ, anh lại không ngừng gọi tên tôi? Tại sao bây giờ anh lại muốn ngăn cản tôi?" Tôi hỏi.

Tôi cho rằng trả lời lại sẽ chỉ là sự im lặng, nhưng không phải, Lý Bồi Cổ đã cho tôi một câu trả lời mà cũng không tính là câu trả lời: "Bất Hoan, em biết mà."

Phải.

Tôi biết câu trả lời, vào khoảnh khắc Kim Cơ xuất hiện, thì câu trả lời đã xuất hiện trong lòng tôi.

Hắn không phải là không dám yêu tôi, mà là không dám thừa nhận là đã yêu tôi.

Nhưng mà nếu không phải chính miệng hắn thừa nhận, đáp ăn này chỉ có thể là trò đuổi hình bắt chữ, so sánh với giấy bạc còn bạc hơn nữa.

Mà Lý Bồi Cổ sẽ vĩnh viễn không thừa nhận điều này.

Hắn biết rõ, tôi còn biết rõ hơn.

"Anh hẳn là nên buông ra." Tôi bình tĩnh nói: "Nếu như anh không dám yêu, như vậy nắm tay níu lại làm gì; nếu như anh không dám yêu, vậy quên tôi đi; nếu như anh không dám yêu, cũng đừng có tìm bóng dáng của tôi từ người nào khác cả; nếu như anh không dám yêu, vậy thì đừng có ở trong mơ mà gọi tên tôi; nếu như anh không dám yêu, vậy thì hãy biến mất khỏi thế giới của tôi đi."

Tôi muốn vùng lên.

Vào cái ngày lần đầu tiên quay về sau khi rời đi, Lý Bồi Cổ đè tôi nằm trên bàn sách đã từng nói.

"Bởi vì, em yêu, rõ ràng như thế, sáng chói như thế, mãnh liệt như thế, nồng nhiệt như thế. Nếu như anh xứng đáng, anh sẽ mừng rỡ mà đón nhận, nhưng mà. . . . Anh không nhận được, anh vẫn còn chưa đủ mạnh để có thể bảo vệ em, cho nên anh không thể để cho mình yêu em được, anh không thể để cho em trở thành điểm yêu của anh. Nhưng mà anh đang cố gắng, anh vẫn luôn cố gắng để trở nên mạnh hơn, chờ tới một ngày, có thể, có thể. . . . . ."

Có thể thừa nhận yêu tôi.

Đúng vậy, hắn đối với tôi không phải là vô tình.

Hắn mang tôi đầy đi, cũng không phải là muốn buông tay, mà là muốn chờ đến khi mình trở nên mạnh hơn, lại mang tôi trở về.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ, đợi đến ngày đó, Hà Bất Hoan có thể đã già, đã chết, hoặc là, cô ấy đã yêu người khác.

Hắn cho rằng Hà Bất Hoan sẽ không thay đổi, vĩnh viễn cũng chỉ dùng đôi mắt mèo to dõi theo hắn, nhìn thấy hắn thì mừng rỡ.

Cho nên khi tôi vứt bỏ hắn, hắn thấy sợ hãi đến tột cùng, thậm chí, so với những người ra tay giết chết Lý Phong, thì hắn vẫn hận tôi hơn.

Bởi vì nơi mà tôi làm tổn thương, là một chỗ khác, là nơi yêu ớt nhất của hắn.

Chỉ là tôi không có cách nào hiểu được.

"Đời người rất ngắn, tại sao không sống cho vui vẻ." Tôi than nhẹ.

Đây là phương châm sống của tôi.

Ích kỷ, cũng là vui vẻ, lại có tư tưởng ngược lại với hắn.

"Những điều em muốn, cũng là những điều anh muốn làm." Giọng nói của hắn rất rõ ràng, cũng rất mệt mỏi: "Nhưng mà có rất nhiều chuyện, không thể theo ý mình được."

"Anh rất hâm mộ Lý Lý Cát, nó không nhớ rõ cái cảnh lúc mẹ chết, nó sống rất đơn giản, sống rất vui vẻ, quan trọng hơn là, nó có thể đơn giản mà yêu." Lời nói của hắn làm cho tôi nhớ lại lúc chạm mặt ở hộp đêm Countess Dracula, cái ánh mắt lúc hắn nhìn thấy tôi và Lý Lý Cát.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong vắt, mỗi phiến lá đều phản chiếu ánh sáng.

Ở trong màn đêm vắng lặng, lưng của tôi áp chặt vào sàn nhà cứng rắn lạnh như băng, mà Lý Bồi Cổ thì nằm ở trên người của tôi.

Ở cái vị trí này, hình như tình cảm quấn quýt nhiều năm trước kia như một cái bàn tay to đang mở ra, lao thẳng đến, làm cho một tấm vải thẳng đến không còn một nếp nhăn.

Hết thảy đều đã rõ rành rành.

Chẳng qua là nhưng ngay sau đó, trong đầu tôi là biến thành một mảnh rách nhỏ, một mảnh hổn độn không thể hiện rõ được bản chất thật sự của sự việc.

Trong lúc tôi ở bên cạnh hắn, phát sinh nhiều chuyện phức tạp như vậy, mối hận giết cha, phản bội, Lý Lý Cát, bất kỳ một vấn đề nào cũng đủ để làm cho chúng tôi như hai thỏi nam châm cùng chiều nhau không bao giờ có thể chạm vào nhau.

Đúng vậy, không bao giờ có thể chạm vào nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv