Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 23



Coi như là Hổ Đông Bắc trong sở thú, mặc dù bị giam trong chuồng, bạn cũng xích sắt sao.

Vừa nghĩ như thế, tôi chợt cảm thấy cái xích sắt trên tay không lúc nào không nhắc nhở tôi một sự thật: Hà Bất Hoan tôi ngay cả thú trong vườn thú cũng không bằng! ! !

Đối với cái đồ kim loại giam cầm cả thể xác và linh hồn này tôi căm thù đến tận xương tủy, quyết định muốn phá hủy nó.

Tôi dùng lửa nung nó: lửa cháy, nhưng kim loại dẫn nhiệt, thiếu chút nữa đã nướng chín chân tôi.

Tôi dùng cưa để cưa nó, nhưng cuối cùng hy sinh hết 85 cái cưa cỡ 16.

Rốt cuộc đến một ngày, lúc tôi đang cố gắng dùng răng nanh gặm sợi xích, thì Lý Bồi Cổ đi vào.

Tôi phản xạ có điều kiện muốn che dấu đi âm mưu vượt ngục, nhưng dấu răng cùng vệt sáng long lanh của nước bọt trên sợi xích đã bán đứng tôi.

Bất quá phải nói là dùng cưa cưa một lúc lâu vẫn không có lưu lại dấu vết nào cả thế mà lại bị răng của tôi cắn lõm đi, răng của tôi phải thật có khẩu vị tốt nha.

Lý Bồi Cổ đưa mắt dò xét trên tay tôi vài giây, tiếp theo quay người rời đi không nói câu nào.

Trong nội tâm tôi nổi lên một trận thất vọng: xong, tuyệt đối là hắn đi dặn đàn em mang xích sắt đi gia cố rồi.

Tôi đau lòng hàm răng của mình, các em nhất định là phải hy sinh vài đứa rồi.

Nhưng lại nằm ngoài dự liệu của tôi, khi hắn quay trở lại lần nữa, trên tay cầm một hộp thuốc.

Đôi mắt tôi mở to, nhìn hắn cởi dây xích trên tay tôi xuống, hắn cẩn thận bôi thuốc lên trên cổ tay hiện ra một vết rách da quanh cổ tay màu hồng hồng.

Lý Bồi Cổ cuối đầu xuống, con ngươi tĩnh lặng dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu màu hổ phách.

Tôi lặng lẽ cầm bình hoa ở tủ đầu giường lên, chuẩn bị cho nó tiếp xúc thân mật với đầu của Lý Bồi Cổ.

Nhưng cuối cùng, tôi ném bình hoa xuống đất.

Bởi vì sự lương thiện ở trong lòng tôi.

Cũng bởi vì một câu nói lạnh nhạt của hắn: "Trước khi đi vào, tôi đã ra lệnh cho đám đàn em chĩa súng canh chừng ở phía ngoài, coi như cô có đánh cho tôi ngất xỉu cũng không ra ngoài được."

Đầu Lý Bồi Cổ vẫn cuối xuống, phần xương nho nhỏ nhô lên ở gáy, phản chiếu ánh sáng trắng, từ góc độ tôi nhìn lại, chóp mũi hắn mang theo chút nhu hòa, rất thẳng, giống như một ngọn núi nhỏ.

Hơi thở ấm áp của hắn phảng phất trên làn da của tôi, từng cái lỗ chân lông của tôi cũng phảng phất như say rượu.

Say khướt.

Cả trong lòng, cũng cảm nhận được chất rượu nồng nặc đó, không phân biệt được đây là cảm giác gì.

Ánh mặt trời chiếu rọi trên nền nhà, cũng dễ dàng trở nên lộn xộn, cũng có âm thanh nào.

Trước sự yên tĩnh bên trong căn phòng, tôi đã lên tiếng: "Tại sao anh muốn mua Kim Cơ?"

Có lẽ tôi là người biết rõ đáp án nhất, nhưng tôi không muốn xác nhận, mỗi khi nhìn thấy Lý Bồi Cổ của lúc trước, bất cứ đáp án nào cũng không xác định được.

Ở trước mặt anh, tôi luôn luôn thiếu tự tin.

"Bởi vì cô ấy rất đẹp." Lý Bồi Cổ nói: "Tôi thích mọi thứ xinh đẹp."

Cũng không phải là nguyên nhân này.

Về điểm này, tôi biết, hắn cũng biết.

Nhưng hắn lại có thể nói bình tĩnh như vậy, lạnh nhạt như vậy, như thể đó thật sự có thể là lời nói thật lòng, tôi liền muốn tin tưởng hắn.

Nếu như đây chính là lý do hắn muốn tôi tin.

Hắn tiếp tục bôi thuốc, chất lỏng trong suốt lạnh băng thấm đầy trên đầu ngón tay theo những đường vân tay rối loạn kia.

Động tác của hắn dịu dàng, cái cảnh tượng này cũng không mấy xa lạ gì, trước khi tôi bị thương, hắn cũng thường vào trong căn phòng này bôi thuốc cho tôi.

Khác biệt chính là, ánh mắt của hắn khi đó dịu dàng đến mức có thể làm cho tôi bất tỉnh, mà bây giờ. . . . . .không thể như thế nữa.

Tôi nghĩ, tôi hẳn là nên quên một vài câu nói Kim Cơ đã nói.

Những lời nói kia không còn có ý nghĩa.

Nếu như hắn thật sự yêu tôi, thật không buông tôi xuống được, thì như thế nào tôi lại phải biết được điều đó từ trong lời nói của người khác chứ?

Tôi nhìn không thấu Lý Bồi Cổ, vf thế tôi dời ánh mắt đi nhìn về phía khác, không nên tự đi tìm việc phiền não.

Thoa thuốc xong, Lý Bồi Cổ kêu người ta làm lại một cái còng tay mới cho tôi, bọc thêm một lớp chất liệu mềm bên trong, để không ma sát với da nữa.

Tăng thêm độ thoải mái, nhưng xét cho cùng, tôi vẫn bị xích, hay xem như không khác xưa mấy.

Xét thấy sợi xích kia đủ dài, Bất Hoan tôi có thể tùy tiện lắc lư trong phòng, đi phòng khách xem tivi một chút, bay vùn vụt đi phòng bếp lục tủ lạnh, đi phòng sách đọc manga.

Những hành động lần này vừa chọc giận các huynh đệ, bởi vì tôi cứ giống như Du Hồn lang thang vậy, cái sợ xích kia sẽ luôn làm bọn họ bị vấp té.

Nói vấp té là còn nhẹ, có khi tôi cong nghe thấy được tiếng vang, trong nháy mắt vừa mới quay đầu lại, xích sắt kia run run, trên mặt các anh em đã in một dấu đỏ thật đậm rồi.

Còn nữa, tôi rảnh rỗi đến trứng dái cũng muốn nhứt rồi, liền nhắm mắt lại, chạy lên chạy xuống vòng quanh cầu thang.

Mở mắt mới phát hiện, một người anh em đã bị khóa sắt quấn quanh cổ hơn mười vòng, trên miệng đã sùi bọt mép, da mặt đã chuyển sang màu xanh tím rồi.

Vội vàng đưa vào bệnh viện, thiếu chút nữa đã không còn cứu kịp nữa, nghe nói sau này tên đó cố sống cố chết nắm chặt lấy cửa bệnh viện không chịu xuất viện, có nói gì cũng không chịu tiếp tục sống chung dưới một mái nhà với tôi.

Tôi cảm thấy được uy lực của xích sắt có thể so sánh với đám mây sấm sét.

Hôm nay, tôi vừa rãnh rỗi muốn tán gẫu, liền bắt đầu dạo bước trong phòng, không cẩn thận, làm cho Tiểu Hắc vấp té.

Hắn bò dậy, tức giận nhìn tôi, hai con ngươi đỏ lên giống như hai viên thủy tinh bị nung nóng, ửng lên một màu hồng trong suốt.

Tôi cẩn thận quan sát hắn, đợi xem coi hắn có thật sự trừng cho hai con mắt rớt ra ngoài không, tôi đây rốt cuộc phải lấy cái dũng khí gì để có thể đem nó đi bán lấy tiền?

Hai nắm tay bên người hắn vừa mới nới lỏng, vừa thả lỏng ra, cuối cùng quyết định xem tôi như quả bí đỏ thối, không thèm để ý tới nữa.

Tiểu Hắc đang định rời đi, lại bị tôi kéo trở lại: "Hôm nay sao không nhìn thấy Lý Bồi Cổ?"

Hai hạt châu thủy tinh nóng đỏ trong hốc mắt Tiểu Hắc mới vừa tắt trong thoáng chốc lại bốc lên trở lại: "Cô tìm cậu chủ làm cái gì? Rốt cuộc có ý đồ gì?"

"Vậy anh quan tâm chuyện tôi tìm cậu chủ làm gì? Rốt cuộc là có ý đồ gì?" Tôi hỏi ngược lại Tiểu Hắc.

Quả nhiên hai mắt của Tiểu Hắc lại giống như hòn than lăn một vòng trong lò nung, hắn gắng hết trừng tôi, mới vừa rồi trong nháy mắt hai con ngươi lại biến thành hai quả cầu máu, hận không thể bay ra cướp lấy cái đầu lâu của tôi.

Kể từ khi tôi bắt cóc Tiểu Thủ của hắn với sau cái ngày làm cho hắn bơi giữa vũng nước tiểu trong hồ bơi của tôi, Tiểu Hắc đã hận tôi đến tận xương.

Nhìn từ góc độ khác, hắn cũng đã yêu tôi đến tận xương.

Hà Bất Hoan tôi lại vừa làm hại một chàng trai.

"Tóm lại là anh ta đi đâu?" Tôi kéo lại cái đề tài mới vừa rồi.

"Vì cái quái gì tôi phải nói cho cô biết?" Tiểu Hắc tức giận nói.

"Bởi vì nếu như anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ rất phiền não, một khi tôi phiền não lại sẽ chạy vòng quanh các phòng trên dưới, đến lúc đó lại không cẩn thận siết ngất vài người anh em, vậy đây sẽ là lỗi ở anh rồi." Hôm nay tôi mới phát giác, quả nhiên Bất Hoan tôi là kẻ vô sỉ.

Thật ra những chuyện tình trong nhà họ Lý, hỏi thăm từ Tiểu Hắc là không có chỗ nào tốt hơn nữa -- cả ba đời nhà hắn đều là người của bang Thanh Nghĩa.

Mặc dù Tiểu Hắc sinh ra lớn lên ở nơi này, nhưng vẫn bị người vô sỉ là tôi uy hiếp được rồi, chỉ có thể trả lời câu hỏi của tôi: "Hôm nay là ngày giỗ của bà chủ, hằng năm cậu chủ đều sẽ đến mộ của bà chủ cúng tế."

Sau đó Tiểu Hắc liếc tôi một cái, trong mắt kèm theo sự khinh bỉ: "Cô cũng đã sống ở đây nhiều năm như vậy, làm sao lại không biết được chuyện này, chẳng lẽ đầu óc cô cũng bị thịt chiếm chỗ hết rồi?"

Dừng một chút, vừa thở dài: "Có đôi khi nghĩ thấy, cậu chủ sống cũng không dễ dàng gì -- mới chỉ là đứa bé sáu tuổi, vui vẻ cùng mẹ đi chơi, ai ngờ lại gặp phục kích trên đường, chính cậu ấy tận mắt nhìn bà chủ chết ở trước mặt mình."

Tôi mở miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị hắn chặn lại: "Tôi biết cô muốn hỏi chuyện xảy ra lúc đó. . . Thật ra thì chuyện này không có mấy người biết được tình hình cụ thể rõ ràng, tôi cũng chỉ nghe được trong lúc ba tôi say rượu không cẩn thận nói ra."

Đầu óc tôi vừa mới chuyển, nhưng vẫn lại bị hắn cắt đứt lần nữa: "Không cần hối tôi, không phải tôi sẽ từ từ nói cho cô biết sao, gấp gáp cái gì? . . . . . . . . Chuyện là như vậy, nhớ tới lúc đó tôi vẫn còn nhỏ tuổi, cậu chủ mới sáu tuổi, câu hai mới ba tuổi, ngày đó hình như là ở trường học cậu chủ đạt được điểm tối đa môn toán học, bà chủ rất vui vẻ, nên liền dẫn bọn họ đi khu thương mại mua đồ chơi làm quà thưởng. Nhưng trên đường đi vào lúc ấy lại gặp phải bang đồi địch phải người tới tập kích, lúc ấy bên cạnh họ chỉ có bốn năm người vệ sĩ, căn bản là không thể kháng cự được. Bà chủ và các vệ sĩ liều chết che chở cho hai cậu chủ chạy trốn. Nhưng lực lượng của đối phương thật sự rất mạnh, không lâu sau đã giết chết hết bọn vệ sĩ, sau đó lái xe đuổi theo. Bà chủ nóng lòng lo cho hai con trai, nên giữa đường đã để cho hai cậu chủ xuống xe, đưa bọn họ núp vào trong bụi cỏ, rồi mới tiếp tục lái xe chạy về phía trước, dẫn dắt những kẻ đuổi theo kia đi hướng khác. Nhưng không may là cuối cùng vẫn bị đuổi theo kịp, nói đến, những kẻ đó cũng thật sự rất tàn nhẫn. . . . . . . . ."

Tôi vừa mới mưu tính há miệng đắc ý, Tiểu Hắc liền đưa ngón tay lên miệng, ý bảo tôi chớ có lên tiếng: "Tôi biết cô muốn hỏi, sau đó như thế nào, không phải tôi đang nói sao? Cô gấp gáp cái gì? . . . . . . Những tên sát thủ kia thật ra là muốn giết người thừa kế tương lai của bang Thanh Nghĩa. Vốn bọn họ đang muốn tìm hai cậu chủ ở xung quanh, chuẩn bị làm việc nhỏ cỏ tận gốc, nhưng người của bang Thanh Nghĩa nhận được tin tức, khẩn cấp chạy tới, bọn đó chỉ có thể chạy trối chết."

Cuối cùng, ngay cả mưu đồ há miệng của tôi cũng bị mất, Tiểu Hắc vẫn cắt đứt lời tôi chuẩn bị nói như cũ: "Đừng nóng đừng nóng, chỉ còn một đoạn cuối cùng nữa tôi. . . . . Sau cậu chủ đi ra từ trong bụi cỏ, sau khi đem cậu hai giao cho những người bên cạnh, muốn đi tới cái nơi mà bà chủ đã gặp chuyện không may, không để ý đến sự ngăn cản của mọi người, khăng khăng muốn đi xem thi thể của bà chủ. Cậu ấy không khóc, cũng không nói, chẳng qua chỉ ôm bà chủ vào trong lòng, trên mặt không có bất cứ cảm xúc nào cả, vẫn cứ ngồi ở đó cho đến khi trời tối, cho dù ai cũng không kéo cậu ấy đi được."

Chuyện xưa đã nói xong rồi, Tiếu Hắc mang theo giọng điệu than thở: "Cái gì tôi biết cũng đều nói cho cô biết hết rồi, đủ nghĩa khí rồi chứ. . . . . . Nhớ kỹ phải có qua có lại, nên lập tức nói cho tôi biết tung tích của Tiểu Thủ cho tôi biết, hiểu không?"

Nhìn thấy bóng lưng hắn đã đi xa, tôi than một tiếng ở trong lòng.

Tiểu Hắc ơi Tiểu Hắc, bất quá là đang ba thiếu một tôi muốn kiếm Lý Bồi Cổ để chơi mạt chược thôi, chỉ muốn hỏi một chút hắn đi đâu lúc nào thì mới trở về, có ai hỏi mà anh nói cả một vòng lớn thế này, nói đến cả chuyện tình của đời trước chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv