Không Thịt Không Vui

Quyển 1 - Chương 60



Bởi vì, hôm nay sinh nhật mười chín tuổi của tôi.

Sinh nhật một tuổi thì tôi mất ba.

Sinh nhật hai tuổi thì tôi mất mẹ.

Sinh nhật ba tuổi thì bà ngoại tôi rời đi.

Sinh nhật bốn tuổi thì ông nội rời đi.

Mặc dù đoạn thời gian ở vừa qua không phát sinh biến cố nào nữa, nhưng tôi vẫn tồn tại một nỗi sợ hãi đối với sinh nhật của mình.

Tôi đi vào trong trấn, đoán chừng nguyên nhân vì lạ mặt, người đi đường cũng rối rít nhìn về phía tôi.

Mắt tôi vẫn nhìn thẳng, đi thẳng tới trước quầy tạp hóa mà bà lão đã nói, hỏi thăm bà chủ.

Nhưng bà chủ kia là bà già lụ khụ, hàm răng cũng sắp rụng hết rồi, tai nghe cũng không tiện.

Tôi hỏi bà buổi sáng có thấy hai người đàn ông lạ mặt nào không, bà trả lời tôi bí đỏ còn một trái, muốn mua phải nhanh tay lên.

Tôi lấy ra tấm hình cảu Cảnh Lưu Phái đưa cho bà xem, bà nhìn hồi lâu, nói, con khỉ này dáng dấp thật giống người, hỏi tôi nuôi như thế nào.

Tôi ngửa mặt lên trời cười to.

Bà lão này với bà lão hàng xóm chắc hai bà này là thân thích rồi! 

Đang lúc tôi muốn phát điên, thì một một cậu thiếu niên đang thời kỳ bể tiếng giọng nói như vịt vang lên: "Tôi biết anh ta đang ở nơi nào."

Tôi mừng rỡ, quay đầu, nhìn thấy mặt cậu thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi nổi đầy mụn.

Những mục mụn tuổi dậy thì kia phồng lên lấp lánh, nỗi lên cái cùi trắng, tôi đặc biệt muốn giúp hắn nặn cho nó ra hết.

"Anh ta ngồi với một người đàn ông, ở quán cơm phía trước, tôi dẫn chị đi" Cậu thiếu niên mặt mụn này vô cùng tận tâm, chủ động dẫn đường cho tôi.

Đi theo hắn qua rất nhiều nới cuối cùng quẹo vào trong một ngõ hẻm.

Ở ngõ cụt trong hẻm rất yên tĩnh, bên trong có một hòm gỗ bỏ hang đặt giữa đống đồ lộn xộn, bên cạnh cái rương, có hơn mười thiếu niên lưu manh đang hút thuốc lá, trong tay mỗi người còn cầm cây gậy sắt.

Hính như ánh mặt trời vĩnh viễn không không lan tỏa được đến nơi này, trong không khí toàn mụi mục nát.

Cậu thiếu niên mặt mụn hô lớn: "Các anh em, tao mang về một dê béo!"

Tiếng kêu này vang lên, mấy tên thiếu niên này liền chạy đến quay quanh bên người tôi, mỗi người đều dùng ánh mắt xấu xa nhìn tôi.

"Ô, dáng dấp thật xinh đẹp, ngực thật là lớn nha! Tiểu Đậu Tử, mày kiếm được hàng tốt như vậy ở đâu?"

"Chị ta không phải là người ở đây, là tới chỗ chúng ta tìm người, chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không còn người quen, dễ gạt vô cùng!"

"Hắc hắc, vậy hôm nay chúng ta có thể tận hưởng thoải mái một chút."

Đang bị vây vào giữa bị một đám nít ranh trêu đùa, một tiếng "Đại ca tới" trong nháy mắt để bọn chúng tự động tránh ra một lối.

Giương mắt lên, tôi nhìn thấy một thiếu niên đứng trên cái rương, đại khái khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

Đôi mắt hắn, đen nhánh sáng ngời, giống như là màu mực, giống như là ánh sao lộng lẫy nhất, đường cong ánh mắt, giống như là một dòng nước sâu, tự do tung bay, mang theo một chút ngạo mạn.

Sống mũi của hắn, giống như là nhất sườn núi hiểm trở, vươn cao lên tận trời cao, mang theo cao ngạo.

Bờ môi của hắn, mỏng manh như băng, luôn là tà tà hướng lên, hơi thở nhuộm đầy vẻ cương quyết cùng bướng bỉnh.

Cằm của hắn, khẽ nâng lên, cho thấy đường cong quật cường.

Rất tuấn tú, rất du côn, rất xấu, rất kiêu ngạo.

Đây là ấn tượng của tôi đối với hắn.

"Đại ca, em chuẩn bị một người đẹp cho anh." Bạn học mặt mụn lập tức học theo cách nịnh nọt của chó nhật cầm đầu chạy vội tới trước mặt cậu thiếu niên cầm đầu kia lộ vẻ ân cần.

Cậu thiếu niên cầm đầu nhảy xuống khỏi cái rương, đôi tay để vào trong túi quần rộng thùng thình, chậm rãi đi về phía tôi, trên người hắn mặc một bộ đồ thể thao bình thường vô cùng đẹp trai.

Hắn bước đến dừng trước mặt tôi, tóc trên trán rơi rũ xuống, che kín mắt phải.

Ngay cả từng sợi tóc của hắn cũng suông thẳng, kiêu ngạo, cứng rắn, giống như là muốn chọc vào mắt người khác.

Hắn lấy tay, nâng cằm của tôi lên, hỏi: "Cô tên là gì?"

"Mẹ." Tôi bình tĩnh trả lời.

"Mẹ?" Giữa lông mày của hắn vừa nhíu.

"Con trai ngoan." Tôi không tiếc gì mà nói ra lời khen ngợi hắn.

Thiếu niên biết mình bị chơi khâm, nhưng cũng không có xuất hiện vẻ mặt thẹn quá thành giận.

Thiếu niên này, suy nghĩ đủ sâu, rất có tương lai.

Chỉ là khóe miệng của hắn hơi vểnh lên, không kềm chế được ánh mắt lóe lên một tia sáng: "Cô đã kiếm lời chỗ tôi trước, như vậy tôi cũng không khách sáo với cô nữa."

Nói xong, hắn đưa tay đến trước ngực tôi, tròng mắt thu lại, làm bộ sẽ xé nó ra.

Nhưng là tay của hắn không có hơi sức.

Bởi vì cùng lúc đó, chân của tôi nâng lên, chính xác, mạnh mẽ đá trúng trứng của hắn.

Không phải dưa chuột, là trứng.

Mẫn cảm nhất, là hai cái đau nhất.

Trong nháy mắt, ánh mắt cương quyết của hắn, bị nhuộm đầy tia máu, giống như là có một con nhện đỏ to bò vào trong đó.

Thiếu niên che thân dưới của mình lại, lưng hơi khom xuống, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt đất.

Ánh mặt trời, vĩnh viễn cũng không len vào được ngõ hẽm tâm tối này.

Nửa giờ sau, tôi nằm ở trong sân nhà Cảnh Lưu Phái, một thiếu niên đứng bên cạnh thay che dù giúp cho tôi, một thiếu niên khác gọt trái táo cho tôi, người thiếu niên thứ ba bưng thức uống cho tôi, thiếu niên thứ tư đấm chân cho tôi, mà thứ năm sáu bảy 8~9 người thiếu niên thì ở bên trong quét dọn phòng.

Ánh mắt của mỗi một người, đều sưng lên giống như gấu mèo.

Nếu là cục bảo vệ động vật nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ vu khống tôi nuôi gấu trúc quốc bảo trong nhà.

Còn là một đống quốc bảo.

Mới vừa rồi sau khi dùng một cước đá trúng trứng của đại ca bon nó, những đứa này cầm vũ khí xông lên muốn liều mạng với tôi, nhưng kỹ thuật không đủ, bị tôi đánh cho phải gọi mẹ.

Tôi liền có thêm mười đứa con trai.

"Quét dọn cho tốt, đừng có lười biến, đợi lát nữa chị đây kiểm tra thấy một hạt bụi sẽ móc ruột mấy đứa ra." Tôi nhắm mắt lại, dằng dặc uy hiếp nói.

Vừa dứt lời, động tác người ở bên trong nhanh hơn, thỉnh thoảng còn nghe tiếng nức nở âm thầm.

Mà khi tôi đứng bên cạnh bọn nó, tụi nó sợ đế mức xương cốt rung cầm cập.

Nằm thấy mệt mỏi, tôi liền ra lệnh cho bọn nó khiêng tôi với cái ghế đang nằm đến sát vách nhà bà lão hàng xóm.

Cậu thiếu niên cầm đầu với cậu thiếu niên mặt mụn bị tôi kêu đi cắt cỏ ở sân sau nhà bà lão.

Thiếu niên một cùng hai khiên ghế cho tôi, thiếu niên ba cầm dù cho tôi, thiếu niên thứ tư bưng bình trà cho tôi, bên cạnh là chó Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) còn cáo mượn oai hùm sủa lên hai tiếng, tôi như thiếu nữ đang sống trong xã hội cũ không học vấn không nghề nghiệp cướp đoạt con trai nhà đàng hoàng.

Đoàn người chúng tôi, lồng lộng hùng dũng đi tới sân sau nhà bà lão.

Đang đi đến thì nghe thấy bà lão nhìn thiếu niên cầm đầu nói: "Cô bé, dáng dấp con thật xinh đẹp, có gia đình gì chứa, không có thì để bà đây giới thiệu cho con."

Tôi vui mừng.

Cuối cùng là có người cùng chịu cảnh bị bà lão kia đầu độc với tôi.

"Làm cho tốt, nếu không sẽ đánh cho mông của mấy đứa thành bốn múi! " tôi lấy vỉ đập ruồi hướng đập xuống đất, thay cho cái roi.

Xã hội mới, cái loại vũ khí roi không dễ tìm lắm.

Chỉ là hiệu quả không tệ, vỗ xuống, năm con ruồi chết tại chỗ.

"Không được không được, đánh cái tên nhóc mặt mụn này, nhưng cũng không thể đánh cái đứa này." Bà vô cùng có tinh thần trọng nghĩa trêu chọc đẩy cậu thiếu niên mặt mụn lên phía trước, kéo thiếu niên cầm đầu ra phía sau lưng che chắn lại, giải thích tiếp: " Con bé này có cái mông vểnh, sẽ dễ sinh đẻ, không thể đánh hư."

Nghe vậy, đôi mắt của thiếu niên cầm đầu lạnh giống như thời tiết tháng mười hai, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ta, này mắt càng thêm lạnh được giống như thời tiết ở cực Bắc vậy.

"Cậu không phục sao?" Tôi hơi híp mắt.

Tôi lười biếng phơi nắng.

"Không phục." Giọng nói cậu ấy không lớn, nhưng kiên định, lời nói rất thẳng, có phần ngông nghênh.

"Như vậy, mọi lúc mọi nơi hoan nghênh đến tìm chị đây tỷ thí." Tôi uống một ngụm trà, hỏi: "Cậu tên là gì?"

"Tần Chân Hạ." Hắn bướng bỉnh ngạo thốt ra ba chữ này, rồi chậm rãi, giống như là thề mà nói: "Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho chị chịu thua."

Sau này, thật là có một ngày như thế, tôi chịu thua.

Cũng chỉ là ở trên giường.

Tôi miễn cưỡng nói: "Chỉ là, ở trước khi tôi chịu thua, các đám người các cậu, vào thời điểm buổi trưa hai giờ mỗi tuần đều phải lên núi quét dọn nhà cho tôi, nếu như đến trễ, không đến, về sớm. . . . . . Như vậy, cũng đừng trách tôi vô tình."

Hàm răng mấy thiếu niên còn lại bắt đầu run lên, duy chỉ có Tần Chân Hạ này vẫn còn bình tỉnh, dưới gương mặt, tràn đầy vẻ quật cường và không chịu thua.

Đuổi đi đám thiếu niên này, tôi ngồi ở trong phòng không còn một hạt bụi, trong nội tâm vẫn vô cùng lo lắng.

Đã ba giờ chiều, chưa bao giờ Cảnh Lưu Phái ra ngoài lâu như vậy.

Chẳng lẽ nói, hắn đã xảy ra chuyện gì?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv