Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?

Chương 5: Tình địch



Nếu công chúa không lương thiện, liệu hoàng tử có chọn em?

Chấn Thiên vừa nghe điện thoại vừa ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc trong quán cà phê Fun&Sad. Anh gọi xong ình một cái bánh kem trà xanh và cốc Americano thì chuông điện thoại lại vang lên. Vì là người của công ty gọi đến nên Chấn Thiên ra ngoài trả lời máy. Đến khi anh quay lại thì phát hiện một cô gái xa lạ đã ngồi vào chỗ đối diện và nhàn nhã ăn chiếc bánh của anh. Chấn Thiên hơi chau mày nhưng không nói gì. Anh chỉ đơn giản là ngồi xuống chỗ cũ. “Chắc cô ấy đói bụng lắm!” Chấn Thiên nghĩ thầm rồi cũng bắt đầu cùng ăn chiếc bánh. Anh sợ gọi thêm sẽ khiến người bằng hữu bất đắc dĩ này thấy ngại ngùng.

Cô gái kia khẽ nghiêng đầu nhìn anh rồi nở một nụ cười đáng yêu. Cả hai cứ như vậy, thật yên lặng chia nhau chiếc bánh. Mất một lúc Chấn Thiên mới nhớ đến cốc cà phê của mình.

“Xin lỗi!” Anh nói với người phục vụ. “Lúc nãy tôi có gọi một ly Americano nhưng vẫn chưa thấy. Còn nữa… tôi muốn lấy thêm một ly nữa cho cô ấy.”

Người phục vụ nhìn anh bối rối:

“Xin lỗi anh, tôi không hiểu lắm. Cà phê của anh đã mang ra rồi. Ở bên này!”

Chấn Thiên nhìn theo nơi người kia ra dấu, đó là chiếc bàn phía sau lưng. Mất một giây thì anh hiểu ra vấn đề. Không phải cô gái này đói bụng mà do anh ngồi nhầm bàn. Chấn Thiên đưa mắt nhìn người ngồi đối diện, cô đang cười với anh, không có vẻ gì là chế nhạo thay vào đó là một nét thông hiểu.

Anh ngại ngùng nói khi người phục vụ đã rời đi.

“Thật xin lỗi! Đây là một sự nhầm lẫn, tôi không cố ý ăn bánh của cô.”

“Không sao! Có một cách giải quyết rất dễ dàng.” Cô gái nói xong thì đến ngồi xuống ở chiếc bàn phía sau anh. “Bây giờ chúng ta lại cùng ăn bánh thì sẽ công bằng thôi.”

Chấn Thiên bật cười rồi đi theo cô gái, anh thắc mắc:

“Lúc nãy… cô nghĩ gì khi tôi cư xử như vậy!”

“Tôi nghĩ thứ anh nghĩ lúc vừa nhìn thấy tôi. ‘Người này chắc rất đói bụng!’”

Cả hai cùng phì cười vì câu nói. Sau đó thì Chấn Thiên vui vẻ giới thiệu:

“Tôi là Lâm Chấn Thiên, rất vui được biết cô!”

“Huỳnh Gia Ái!” Cô đưa tay nắm lấy bàn tay đang vươn về phía mình, lắc vài cái rồi buông ra. Vậy là kết bạn. Gia Ái xưa nay vốn rất thích kết bạn.

--------------------------------------------------

Trên con đường tấp nập người qua lại, tia nắng cuối ngày xuyên hàng cây tạo nên những đốm hoa dưới mặt đường. Làn gió vờn nhẹ trên gương mặt vắng nụ cười thường trực của Gia Ái, tâm trạng lo lắng đã thay thế mất sự vui vẻ của cô. Điểm hẹn là một quán cà phê vắng người gần ngoại ô. Gia Ái chần chừ hết một lúc mới bước vào trong, không mất bao lâu để nhận ra người kia đang chờ.

“Không biết cô tìm tôi có việc gì?” Gia Ái hỏi khi người phục vụ đã rời đi.

“Tôi tên Tường Vân. Tôi hẹn cô đến là vì chuyện của anh Hy.”

Gia Ái trầm ngâm hỏi:

“Anh ấy kể cho cô nghe sao?”

“Dĩ nhiên rồi. Chúng tôi chuyện gì cũng chia sẻ với nhau. Không giống như cô, bám theo anh ấy vất vả như vậy.” Tường Vân trả lời với giọng tự mãn pha lẫn chế nhạo. “Tôi ở đây yêu cầu cô đừng có cố gắng chèo kéo anh Hy nữa. Cô không biết xấu hổ sao? Cô nghĩ dùng tiền bạc sẽ khiến anh ấy yêu cô à? Đừng có nằm mơ nữa, tỉnh lại đi! Tôi mới là người anh Hy yêu. Cô tốt nhất nên biết điều mà rút lui. Ít ra còn giữ được chút mặt mũi.”

Ngữ điệu đó thật sự làm Gia Ái bất ngờ, so với cô gái nhã nhặn cô gặp trước cửa nhà hát thì người trước mặt hiện giờ hoàn toàn khác biệt. Lựa chọn này của Minh Hy thật khiến cô thất vọng. Nhưng cũng rất có thể anh vẫn chưa biết về bộ mặt này của người yêu mình.

“Cô có nói với anh Hy việc đến tìm tôi không?”

“Có gì quan trọng đâu. Cho dù anh ấy biết cũng sẽ không trách tôi.”

Gia Ái khẽ mỉm cười:

“Vậy tức là anh ấy không biết. Tôi tưởng hai người chuyện gì cũng chia sẻ với nhau chứ?”

Sau một giây lúng túng, Tường Vân lấy lại tự tin:

“Khi về tôi sẽ nói với anh ấy. Cô vẫn chưa trả lời tôi.”

“Tôi sẽ không từ bỏ, nhất là vì một người như cô. Vậy nên chúng ta không còn gì để nói nữa!” Dứt lời Gia Ái đứng dậy ra về.

Tường Vân nghe vậy thì tức giận kéo tay cô lại, cô ta dùng lực rất mạnh nên Gia Ái cố gắng rút tay ra. Rồi bỗng nhiên Tường Vân ngã xuống đất, gương mặt lộ vẻ đáng thương nhìn cô. Gia Ái lúc này tuy không xoay người lại, nhưng cũng đoán được Minh Hy đang ở phía sau và cô gái này muốn anh ấy hiểu lầm cô.

“Chuyện vì vậy Anne?” Minh Hy chạy đến, vừa đỡ Tường Vân dậy vừa hỏi.

Tường Vân thút thít trả lời:

“Dạ không có chuyện gì đâu. Là em tự ngã, không liên quan gì đến cô ấy.”

Tuy lời nói là vậy nhưng nét mặt Tường Vân lại đang tỏ vẻ như bản thân vừa bị hại. Minh Hy không nói gì, chỉ đứng đó nhìn Gia Ái, cô nhẹ nhàng giải thích:

“Em không làm gì cả. Là cô ấy tự ngã. Nếu anh muốn biết lý do thì có lẽ là do nhìn thấy anh đến.”

“Ý cô là sao? Anh Hy, em không phải giả đò đâu. Thật ra… thật ra là cô ấy nói em không xứng đáng với anh, bảo em cút đi. Em không chịu nên cô ấy mới ra tay với em.”

Nếu không phải người trong cuộc thì e là nhìn vào biểu hiện này của Tường Vân, Gia Ái cũng nghĩ mình mới là kẻ có lỗi. Cô ngẩng lên nhìn góc tường phía bên trái, nhẹ nhàng nói:

“Ở đó có camera, anh có muốn xem thử không?”

Nghe vậy Tường Vân lập tức bật khóc nức nở, giở giọng van xin:

“Anh Hy, em không nói dối đâu. Anh nhất định phải tin em…”

Minh Hy nhìn người yêu mình một lát với ánh mắt khó đoán rồi dứt khoát nói:

“Không cần kiểm tra. Chuyện này đến đây thôi, chúng ta về đi!”

Vậy là cả hai người họ bước qua ngang chỗ Gia Ái đứng. Tường Vân đưa mắt liếc cô một cái kèm theo nụ cười đắc thắng. Còn lại một mình, Gia Ái thở dài một tiếng. “Anh biết và anh làm ngơ. Anh vẫn là không chọn em?”

--------------------------------------------------

“Rốt cục tại sao em lại đi tìm Gia Ái?” Minh Hy hỏi khi họ đã về đến khách sạn Tường Vân sống. “Còn nữa, em không nên tự tiện lấy điện thoại của anh để liên lạc với cô ấy.”

“Em chỉ muốn bình tĩnh bàn bạc với Gia Ái thôi. Em đâu ngờ cô ấy lại làm vậy.”

Minh Hy thở hắt ra, anh tuy luôn lạnh lùng với Gia Ái nhưng tự bản thân anh cũng hiểu cô gái này không phải dạng có thể tùy tiện ra tay với người khác.

“Anne! Anh không nói không có nghĩa là anh không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc nãy chỉ vì anh muốn giữ thể diện cho em mới quyết định như vậy.”

“Ý… ý anh là em nói dối sao?” Tường Vân lại bắt đầu thút thít khóc. “Vậy đáng ra anh nên kiểm tra máy quay. Là cô ta sai. Anh…”

“Đủ rồi!” Minh Hy cắt ngang. “Là anh gọi hỏi Gia Ái mới biết địa điểm gặp mặt, cô ấy đâu có ngốc đến nỗi xô ngã em ở đó. Anh đã lựa chọn đứng về phía em thì tốt hơn em nên biết điểm dừng.”

Sau tiếng đóng cửa, Tường Vân tức tối vứt chiếc gối trên sopha xuống đất. “Huỳnh Gia Ái, chúng ta chưa xong đâu.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv