Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?

Chương 37: Thời gian



Hoàng tử nhìn về phía phù thủy… tiếc rằng chỉ còn lại bóng đêm.

Minh Hy ngồi trầm ngâm trong phòng mình, mắt nhìn đăm đăm vào tấm ảnh trên bàn. “Tại sao anh không treo nó lên?” Câu hỏi của cô cứ vang vọng trong đầu. Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc đó nhưng chẳng hiểu tại sao mình lại không làm vậy. Hồi tưởng vẻ phẫn uất và những gì cô nói vừa rồi, anh bất giác đưa tay lên nơi trái tim mình. Nó vẫn rất đau. Gia Ái nói đúng, anh chưa bao giờ đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ. Trước kia anh cho rằng mình lạnh lùng như thế là tốt cho cô, nhưng anh lại quên mất liệu cô có thật sự cảm thấy vậy là vui vẻ. Từ nhỏ đến lớn, sự hiện diện của Gia Ái gần như trở thành mảnh ghép trong cuộc sống của anh, anh vẫn luôn nói mình ghét cô nhưng bản thân anh biết cảm giác của mình không phải là vậy. Cái anh hục hặc, anh chán ghét là việc phải tham gia vào cuộc gia chiến kia. Anh khó chịu khi bất cứ mục tiêu nào trong đời cũng phải tính đến lợi ích thiệt hơn, tất cả nỗ lực đều nhằm tranh thắng bại. Anh muốn có một cuộc sống tự do, một khoảng không gian cho anh cơ hội thực hiện mọi ước vọng lẫn hoài bão, nhưng tiếc là Gia Ái lại không thể trở thành một phần trong đó. Ở bên cô, mãi mãi anh cũng sẽ phải sống bó buộc mình như thế, giống như một chú chim hải âu vĩnh viễn xếp cánh sau chấn song sắt, mắt hướng về biển cả nhưng bản thân lại bị giam cầm.

Anh nợ cô? Phải, anh thật sự nợ cô. Đáng ra anh nên cho cô một lời giải thích, không phải chỉ trốn tránh. Nhưng… phải nói như thế nào nhỉ? Có lẽ là anh sợ, sợ mất đi tình cảm của cô, sợ không bao giờ còn thấy nụ cười như ánh ban mai của cô nữa. Anh biết mình ích kỷ, anh muốn bước ra thế giới rộng lớn nhưng vẫn muốn giữ lấy cô. Năm năm sang Anh du học, cô đã thật sự không đến tìm anh dù chỉ một lần, cô gái này nghe lời đến ngây ngốc. Anh giận. Cho dù biết nguyên nhân từ chính bản thân mình nhưng anh vẫn không thể không giận. Rồi anh buộc mình bỏ qua, tập làm quen dần với sự vắng mặt của cô để chuẩn bị ột cuộc sống như anh hằng mong ước. Và một phần trong kế hoạch là Tường Vân, anh cho phép mình bắt đầu một tình cảm khác, muốn nó sâu sắc hơn hình bóng của cô.

Anh quay về, Tường Vân nhất quyết đòi đến xem buổi biểu diễn của cô, anh miễn cưỡng đồng ý. Năm năm trôi qua, cô từ một cô bé trở thành thiếu nữ, xinh đẹp ngọt ngào và thu hút. Anh ngồi đó nhìn cô dạo tay trên những phím đàn, lòng tự hỏi suốt thời gian đó cô có nhớ đến mình hay đã dành tặng nụ cười kia cho kẻ khác. Cô chạy đến gặp anh sau buổi diễn, anh vẫn giữ nét lạnh lùng, đã rèn luyện bao lâu sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế. Hơn nữa… bên cạnh anh còn có Tường Vân, có lẽ giữa anh và cô ấy không có nhiều thời gian như với cô, nhưng anh biết rõ người yêu của mình chỉ có thể là Tường Vân, không phải Gia Ái.

Giữa họ xảy ra cãi vã, anh không bênh vực cô cũng vì anh không thể để cô có chút hy vọng nào nữa. Đã đến lúc anh để cô rời đi, bởi nếu họ ở bên nhau, anh sợ mình rồi sẽ có ngày đổ lỗi cho cô vì những gì bản thân phải chịu đựng. Rồi bỗng Tường Vân xảy ra chuyện, anh tức giận lẫn đau buồn khi cầm lá thư tuyệt mệnh trong tay, nhưng không chỉ có thế, anh còn cả thất vọng. Lý do ư? Vì cô đã thay đổi, cô bé hồn nhiên ngày nào đã trở thành một con người thủ đoạn, nụ cười trong sáng chẳng thể nào là thật nữa. Cô có thể vì bản thân mà ép người khác đến đường cùng. Hình ảnh của cô đã hoàn toàn đổ sụp, anh hận cô, vì điều đó và vì cả Tường Vân.

Anh lên kế hoạch trả thù, những hoài bão kia anh chẳng màng tới nữa. Anh càng không cho phép mình mềm lòng, nhất quyết phải bắt cô trả giá, dù là bằng cả cuộc đời anh. Sau hôn lễ cô dịu dàng chu đáo chăm sóc anh, dù biết rõ anh không ăn thứ mình nấu nhưng vẫn chuẩn bị mỗi ngày. Hiểu rằng anh không đoái hoài gì đến mình nhưng vẫn chờ anh về mỗi tối. Anh không phải không nhận ra, có điều anh lại xem đó chỉ là một màn kịch, cô đang tạo nên một vỏ bọc lương thiện để tranh thủ tình cảm của anh, chẳng có thứ gì là thật cả.

Cô uống nhầm thứ rượu bị pha thuốc, ánh mắt kiên cường đạp lên tất cả sự vật vã. Trong phút chốc anh nhìn cô với khía cạnh khác, mạnh mẽ chứ không phải độc ác. Và rồi Minh Hy dần nhận ra cuộc chiến này đang lâm vào ngõ cụt, vậy nên anh liền củng cố bằng cách bỏ qua trò lừa đảo của cô tiếp viên hộp đêm kia, dùng chuyện đó để khiến cô đau lòng. Thật nực cười, kết quả lại dội ngược về phía anh. Bởi vì khi cô đi rồi anh lại bắt đầu mong nhớ, cho dù anh có cố tình phủ nhận.

An Vĩnh gặp nguy cơ, anh biết chuyện liền từ nước ngoài quay về. Nhưng Gia Ái không hề nhắc đến với anh. Cô thà vất vả một mình chống chọi, cũng chẳng chịu mở miệng nhờ anh giúp đỡ. Ngay cả khi tình trạng cha cô chuyển biến xấu, cô vẫn phớt lờ việc trông cậy anh. Rõ ràng cô có thể nhờ anh đưa đến đó nhưng lựa chọn lại là tự tìm xe. Anh một lần nữa tức giận, anh chưa khẳng định không xem cô là vợ thì cô đã chẳng coi anh là chồng, nhưng khi nhìn thấy cô khóc anh lại quên đi mọi thứ. Về đến nhà, anh ngồi đó chờ cô, trong cơn phẫn uất cô nói mình ước gì chưa từng yêu anh, câu chữ làm anh sững sỡ, bất giác những cảm giác với cô ngày trước lại quay về. Biết cô dùng thân mình để trao đổi với Vũ Kỳ Đức, anh phẫn nộ đến phát điên. Chẳng biết mình vì sĩ diện hay đố kỵ. Mặc cuộc hôn nhân này có thật hay không, Huỳnh Gia Ái cũng là vợ của anh, cô cứ như vậy mà mang mình đi giao dịch, thử hỏi sao anh có thể không giận. Nhưng rồi sự phẫn nộ lại một lần nữa bị dập tắt bởi nước mắt của cô, nhìn gương mặt đẫm lệ đó, bao nhiêu cứng rắn đều bị hòa tan. Dù vậy anh vẫn không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn không thể chấp nhận được những cảm giác kia, chẳng hề biết rằng cơ hội của mình đang dần biến mất.

Sau khi cô gặp chuyện ở quán bar, anh trách mình thì đã quá trễ. Khi biết bọn khốn kia đã làm gì cô, mọi lý trí bị lấn át, sự chính trực thường ngày tan vào không khí, chỉ có sự phẫn nộ cùng cực hiện diện. Anh bỏ mặc tất cả những nguyên tắc của bản thân, tìm người bắt bọn chúng trả giá, anh biết làm vậy cũng chẳng cứu vãn được gì nhưng lại không thể nhắm mắt cho qua. Nguyên nhân tại sao anh chưa hề nghĩ tới, anh chỉ biết chúng phải bị trừng phạt. Nhưng sự việc sớm đã đi quá xa, Gia Ái thay đổi, vẻ dịu dàng thay bằng nét lạnh lùng, lòng quan tâm nhường chỗ cho sự lãnh đạm. Việc cô đòi ly hôn chẳng khác nào cái tát vào mặt anh, làm cho anh thức tỉnh, rằng nếu bây giờ anh không bảo vệ thì sẽ mãi mãi mất cô. Anh lớn tiếng nói cô thuộc về mình, lần đầu tiên anh đối mặt với chính bản thân, thừa nhận đó là cảm giác của anh. Cô là của anh, đó không phải một câu bông đùa mà là lời tuyên thệ.

Cô tức giận muốn phá nát tấm ảnh, anh giằng lấy làm cô bị thương. Anh không phải vì so sánh vị trí giữa hai người, Tường Vân do anh nên tự sát, nói thế nào anh cũng không thể không cảm thấy nợ cô ấy. Nợ người khác một cuộc đời, dù về tình hay nghĩa anh vẫn phải làm vậy. Cô hành hạ bản thân, lòng anh đau cùng một chỗ. Khó khăn lắm mới đưa được cô đến bệnh viện lại phải nhìn thấy cô vì vết thương mà khổ sở, anh đứng bên cạnh không hề hả hê, chỉ có đau đớn. Vậy nên dù bị cô cắn đến chảy máu anh vẫn thấy tốt, ít ra cô có thể dễ chịu hơn. Và rồi đêm nay cô phẫn uất đem tất cả nỗi lòng thẳng thắn nói với anh, anh mới hiểu ra đã đến lúc người trả giá là anh.

Dù cố tình che lấp, giẫm đạp hay phủ nhận, cuối cùng anh cũng phải đối diện với bản thân. Thì ra giữa những hoài bão và cô, anh sớm đã có chọn lựa từ lâu, chỉ là mất quá nhiều thời gian để thấu hiểu.

“Anne! Anh xin lỗi!” Minh Hy trầm mặc nói rồi mang tấm ảnh để sâu dưới ngăn tủ. Bây giờ anh không thể làm gì cho Tường Vân nữa. Anh không tin vào kiếp sau, nhưng nếu có anh sẽ trả cho cô ấy, vì lúc này anh phải sống ột người khác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv