Phong, đừng trách em.
Giọng cô nho nhỏ vang lên, những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, kí ức ngày hôm đó bất ngờ ùa về tâm trí khiến ngực cô đau nhói.
Ở phía bên này, sau khi cúp máy xong Mã Phi liền rơi vào trầm tư. Sau lần thông báo với long Đại về dấu vân tay của cô xuất hiện trên máy nghe lén anh đã ngầm hiểu được cô có thân phận không bình thường, khi nhận ra điều này anh lại nhớ lại những hành động và lời nói của cô từ những ngày đầu gặp nhau. Mọi thứ đều khiến anh giật mình và chắc chắn rằng cô đang che dấu bí mật nào đó.
Mã Phi vốn tưởng rằng Long Đại sẽ có cách giải quyết cho chuyện đó, sẽ có cách điều tra được mọi thứ nhưng anh không những không giải quyết mà ngược lại còn không đề cập đến nó nữa, trực tiếp vờ như quen hết đi.
Trong khi Mã Phi thấp thỏm chờ đợi Long Đại đưa ra phương án xử lí Mai Hân, mong Long Đại không làm gì nguy hại đến cô thì anh lại hay tin cô đã mang thai ngay sau đó.
Mọi thứ không hiểu sao lại trùng hợp đến đáng ngờ. Lúc đó anh còn nghĩ cô đang giả vờ mang thai để trốn tránh nhưng mọi thứ không giống như những gì anh nghĩ, cái thai là thật.
Mai Hân trong mắt mọi người ở tổ chức vẫn như thế, cô vẫn tỏ ra bình thường, dịu dàng ân cần và chu đáo với tất cả mọi người, không có biểu hiện hay phản ứng gì khác lạ giống với một người đã biết bản thân bị lộ tẩy. Điều này khiến anh một lần nữa bị lung lay, cảm thấy dấu vân tay đó không nói lên được gì hết.
Anh đã thử điều tra qua về lai lịch ban đầu của cô, những gì anh tìm được đều cho thấy rằng cô vốn là trẻ mồ côi, sau lại lên thành phố này học đại học, sau đó lại bén duyên với diễn xuất mà trở thành diễn viên. Ngoài những thông tin này thì không còn gì khác.
Cứ đứng mãi giữa hai luồng ý nghĩ khiến anh nửa tin nửa ngờ, vô cùng hoang mang. Thế nhưng dù mọi thứ chưa thật sự rõ ràng thì đối với anh bây giờ, Mai Hân vẫn là một ẩn số.
Chiều tối, Mai Hân ăn mặc hoàn toàn khác so với ngày thường. Cô chọn cho mình một chiếc áo phông trắng kết hợp với quần jean đen dài, mái tóc buộc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn mình trong gương, dáng vẻ năm hai mươi tuổi đã xuất hiện, dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp giống với những năm tháng cô ở bên cạnh Tuấn Phong.
Mai Hân ép bản thân nở một nụ cười cho giống với lúc trước nhưng cười đi cười lại vẫn là không giống. Nụ cười đó đã biến mất quá lâu rồi, bây giờ tìm lại, đương nhiên không thể thấy được nữa. Mệt mỏi cô ngưng cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bản thân trong gương.
- Phong...mọi thứ sắp kết thúc rồi, đợi em...
Nhìn bản thân thêm một chút nữa cô mới dời tầm mắt đi, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lúc Mã Phi đến nơi trời đã tối, anh bước xuống xe có phần khó hiểu. Địa chỉ cô gửi cho anh không ngờ lại là cảng biển bỏ hoang nằm khá xa trung tâm thành phố. Xung quanh đây vốn đã trở nên hoan tàn từ lâu, mọi thứ cũ kĩ đầy vết tích của thời gian.
Không gian lúc này khá tối, thứ ánh sáng nổi bật mà anh nhìn thấy khi đó lại phát ra trên một chiếc du thuyền cũ kĩ gần đó. Mã Phi hoài nghi vừa tiến đến du thuyền vừa gọi điện thoại cho cô.
- Alo, tôi đến rồi thưa phu nhân.
Không quá lâu cô đã bắt máy.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời 2. Chuyện Đôi Ta 3. Định Mệnh Đặt Nhầm Chỗ 4. Núi Cao Biển Rộng Ôm Em Vào Lòng =====================================
- Tôi đang ở trong du thuyền gần đó, anh mau vào đi, tôi đang lỡ tay.
Giọng điệu của cô hoàn toàn bình thường, Mã Phi nghe thế tuy trong lòng xuất hiện cảm giác kì lạ, tim cũng đập nhanh hơn bình thường vài nhịp, đầu óc đang gào thét rằng mọi chuyện không hề bình thường, có thể rằng có điều gì đang chờ đợi anh trên du thuyền đó nhưng anh vẫn dứt khoát đi tới hướng của du thuyền.
Kể từ lúc nhận ra nơi cô gửi địa chỉ cho anh là ở đây anh đã bắt đầu có chút hoài nghi, anh cảm thấy việc cô hẹn anh đến không chỉ đơn giản là nhờ anh giúp chuẩn bị quà cho Long Đại nữa. Nhưng dù có là gì đi nữa, khi vẫn quyết định lái xe đến đây và bây giờ đang tiến lên du thuyền, anh đã quyết tâm bằng mọi giá phải biết rõ mục đích thật sự của cô. Sự xuất hiện của cô trong cuộc sống của anh và cả Long Đại là vì điều gì?
- Phu nhân!
Đèn trên du thuyền không quá sáng chỉ vừa đủ đề nhìn cảnh vật trong du thuyền. Chiếc du thuyền rất lớn nhưng đã bị bỏ không từ lâu nên có phần tồi tàn. Anh khẽ đảo mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm cô.
Mã Phi chầm chậm đi tìm cô, không gian có phàn yên ắng chỉ nghe thấy tiếng gió, tiếng sóng biển và tiếng của anh gọi cô vọng lại.
Không có tiếng đáp lại, Mã Phi lại lấy điện thoại ra gọi cho cô đồng thời tiến về phía sau du thuyền để tìm.
- Anh đến rồi!
Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên từ phía sau khiến Mã Phi có chút giật mình, vội vã quay lại.
- Vâng tôi đến rồi, không biết tôi sẽ giúp gì cho phu nhân.
Mã Phi nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng, trong sáng mang đậm hơi thở thanh xuân của cô liền ngẩng ra. Hôm nay cô rất khác, đây có lẽ là lần đầu anh thấy cô ăn mặc theo phong cách này, trông cô lúc này giống hệt như một nữ sinh chỉ mới tròn đôi mươi.
- Anh thấy không gian ở đây thế nào?
Không biết là vô tình hay cố ý mà ở sau khoang thuyền này có đặt một cái bàn và hai chiếc ghế. Mai Hân vô cùng nhàn nhã ngồi xuống một chiếc ghế ở đó, cô lười biếng hơi ngã người nhẹ ra sau.
- Tôi không hiểu ý của phu nhân cho lắm.
Mã Phi đứng đó quan sát hành động của cô, liền nhíu màu khó hiểu. Hôm nay cô không những khác lạ về trang phục mà biểu cảm cũng khác. Ánh mắt cô nhìn anh đều ẩn chứa điều gì đó rất bất thường.
- Anh ngồi đi đã, tôi có khá nhiều chuyện cần hỏi anh.
Mai Hân mỉm cười nhẹ nhàng, biểu cảm liền trở về như thường ngày. Thấy Mã Phi vẫn cứ đứng như trời trồng ở đó liền nhẹ phẩy tay mời anh ngồi xuống chiếc ghế còn lại.
Mã Phi lạnh nhạt nhìn biểu cảm biến hóa trên gương mặt cô sau cũng ngồi xuống ghế.
- Ý tôi muốn hỏi anh, anh thấy nơi đây có phù hợp để tổ chức một bữa tiệc hay không? Tôi muốn tổ chức một bữa tối cho Long Đại.
Cô nhàn nhạt nói, không có biểu hiện gì khác lạ, chỉ nhẹ nhàng phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh.
- Nếu để tổ chức một bữa tối trên du thuyền tôi nghĩ phu nhân nên đến sông H, nơi có du thuyền riêng của chúng ta, cảnh vật sẽ phù hợp hơn ở đây.
- Ở đây thì sao?
Cô cười nhẹ hỏi ngược lại.
- Ở đây chỉ là một cảng biển đã bỏ hoang, có vẻ sẽ không thích hợp lắm.
Mã Phi thoáng thất thần với nụ cười có phần vui vẻ nhưng lại không hoàn toàn vui vẻ của cô, sau vẫn trầm giọng đáp lại.
- Ồ, vậy sao? Anh nói cũng rất có lí.
Cô mỉm cười nhẹ gật đầu như rất tán thành với ý kiến của Mã Phi.
Trong lúc Mã Phi vẫn đang chăm chú chờ đợi cô nói tiếp thì cô liền vươn tay lên bàn lấy một chai rượu đã được đặt trên đó từ lúc nào, cô nhẹ nhàng đổ chúng vào hai chiếc ly, một cho cô, một cho Mã Phi.
Mã Phi lúc này mới chú ý đến chai rượu trên bàn, thấy cô rót rượu cho mình, anh không có phản ứng muốn nhận ly rượu, chỉ tiếp tục im lặng nhìn cô.
- Uống với tôi một ly nào!
Cô ngồi ngay ngắn lại, một tay chống cằm, tay còn lại cầm ly rượu của mình lên hướng về phía Mã Phi để mời anh.
Ánh mắt dưới ánh đèn trên dù thuyền hướng thẳng đến ánh mắt Mã Phi, vừa có phần lười biếng, lại vừa có chút phóng đãng,có phần không thích hợp lắm với bộ đồ cô đang mặc thế nhưng lúc này lại khiến cho gương mặt xinh đẹp tỏa ra sức hấp dẫn vô cùng mê người.
- Phu nhân thứ lỗi, tôi không uống rượu.
Mã Phi vẫn nghiêm chỉnh ngồi đó không có ý đáp lại lời mời của cô, bị cô nhìn với ánh mắt đó liền vỗi vã dời tầm mắt đi như trốn tránh.
- Tôi không có ý gì đâu, chỉ là với không gian này tự dưng lại muốn kể cho anh nghe một câu chuyện. Dù sao... tôi cùng Long Đại cũng sắp kết hôn rồi, nếu hôm nay không kể cho anh, tôi sẽ rất hối hận.
Thấy sự trốn tránh của Mã Phi cô cười khổ, ánh mắt chợt long lên.
Mã Phi nghe thế liền ngẩng đầu nhìn cô, ngay tức khắc liền bắt gặp nét khắc khổ trên gương mặt cô, ánh mắt long lên buồn bã nhìn anh như ẩn chứa điều gì đó.
- Rốt cuộc, em là ai?