Không Thể Thành Người Yêu

Chương 64: Em đột nhiên nhớ ra, trong gara có…



Vườn công nghệ cách nông trường Ánh Sao rất gần, lái xe không đến vài phút. Khúc Trực ngồi trên ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Trịnh Bảo Châu bên cạnh: “Sao lại muốn đón anh tan tầm thế?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Em muốn tới thì tới thôi.”

Khúc Trực cười một tiếng, nhìn cô bảo: “Tuy anh không ngại ăn cơm mềm, nhưng về sau không cần tự đi đâu, ở trên phòng chờ anh là được.”

Trịnh Bảo Châu liếc anh qua khóe mắt, quẹo trái ở ngã tư phía trước: “Chờ sau này em ra ngoài đóng phim, anh muốn em đón em cũng không đón được.”

Khúc Trực ngẫm thấy lời cô nói không sai, liền sửa lời: “Vậy tầm này ngày mai anh vẫn chờ em tới hả?”

“Ha ha ha ha.” Trịnh Bảo Châu bật cười, bản tình ca trên xe còn chưa phát hết, xe đã tới gần khách sạn. Trịnh Bảo Châu chạy xe đỗ vào gara, một bên cởi dây an toàn một bên hỏi Khúc Trực: “Nhưng em đón anh mỗi ngày, có gây ảnh hưởng tới anh không?”

Khúc Trực cũng mở chốt dây an toàn trên người, nghiêng đầu nhìn cô: “Đối với anh thì không ảnh hưởng gì, nhưng đối với tinh thần và thể chất của đồng nghiệp anh thì có thể.”

“Phụt.” Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, chống cằm làm bộ suy tư, “Thế hay là em không đón anh nữa?”

Khúc Trực nói: “Cũng được, nhưng anh ăn ít cơm mềm, em lấy gì đền anh?”

“Oa, anh là nhân viên nghiên cứu, lại không biết xấu hổ gì cả.” Nhưng mà cô thích, “Vậy anh nói xem, anh muốn đền thế nào?”

Khúc Trực nghĩ nghĩ, hơi mở tay ta, nhìn Trịnh Bảo Châu: “Hay em ôm anh một cái?”

Trịnh Bảo Châu thực sự không nghĩ anh đưa ra yêu cầu này, buồn cười nhìn anh: “Anh là nhân tài cao cấp du học về, thế mà lại thích ôm ôm hôn hôn bay cao cao như trẻ con hả?”

Có thể do tính cách lãnh đạm trước giờ, bị Trịnh Bảo Châu cười vào mặt, Khúc Trực cũng cũng không biến sắc: “Vậy em muốn ôm anh một cái không?”

“Không, dị lắm ha ha ha.”

Khúc Trực cũng cong khóe miệng theo cô: “Không ôm? Anh không thích câu trả lời của em, cho em một cơ hội nói lại lần nữa.”

“Được được được, ôm anh ôm anh.” Trịnh Bảo Châu thò người tới gần, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vòng eo thon chắc của Khúc Trực. Tư thế này khiến mặt cũng tự nhiên dán lên ngực Khúc Trực, Trịnh Bảo Châu cọ cọ v.òm ngực rắn rỏi dày rộng của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên trong đó.

Cơ thể nam và nữ khác nhau rất nhiều, trước kia Trịnh Bảo Châu ôm bạn nữ, chỉ thấy thơm tho mềm mại, hiện tại ôm Khúc Trực, lại cảm nhận một cách trực quan về thể trạng và lực lượng của phái nam.

Ôm lên có cảm giác rất là an toàn.

“Xúc cảm ôm anh thích thật.” Trịnh Bảo Châu bình luận một câu. Tiếng cười khẽ của Khúc Trực rơi xuống đỉnh đầu, anh hạ tay thuận thế vòng lấy Trịnh Bảo Châu: “Xúc cảm ôm em cũng không kém.”

“Chỉ không kém sao?”

“Không ôm ai khác, không có so sánh.”

“…… Dẻo miệng thật đấy.”

Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu nhìn Khúc Trực, trong mắt lấp lánh ý cười, Khúc Trực nhìn mà ngứa trong lòng. Anh không kìm được, hơi nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

Trịnh Bảo Châu mới đầu còn cứng người, nhưng rất mau đã bị Khúc Trực làm cho nhộn nhạo.

Cô không hiểu, vì sao trai thẳng khoa tự nhiên lại lành nghề vậy, đây là bản năng đàn ông sao?

Khúc Trực hẵng còn thăm dò giữa môi lưỡi của Trịnh Bảo Châu, Trịnh Bảo Châu lại nhẹ đẩy Khúc Trực ra, Khúc Trực chống trán cô, khẽ thở gấp hỏi: “Sao vậy?”

Trịnh Bảo Châu đôi mắt ngó lên tường: “Em bỗng nhớ ra, trong gara có camera.”

“……” Khúc Trực lặng đi một giây, sau đó khàn khàn cười một tiếng, “Vậy ta trở về phòng.”

Trịnh Bảo Châu lấy hai cái khẩu trang trên xe, đưa cho Khúc Trực một cái. Khúc Trực không muốn đeo lắm: “Anh đâu phải sao, không ai biết anh.”

Trịnh Bảo Châu vừa mang khẩu trang vừa nhìn môi anh: “Kể cũng không phải ý đó, chỉ là bây giờ môi anh toàn là son của em.”

“……” Khúc Trực soi vào gương chiếu hậu trong xe, trên môi đúng là bị lem son của Trịnh Bảo Châu, anh dùng ngón cái nhẹ nhàng lau lau,muốn đem son lau sạch, kết quả son môi lại lem ra khóe miệng, còn bắt mắt hơn vừa nãy.

Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh nhìn anh, hưng phấn chớp chớp mắt: “Trông anh thế này, thật là gợi cảm. Anh rất hợp màu son này á.”

Khúc Trực nhìn cô một cái, Trịnh Bảo Châu thấy anh không nói chuyện, lại càng hăng hái: “Trong phòng em còn nhiều màu lắm, về em cho anh thử nhé, xem màu nào nào hợp với anh nhất?”

Khúc Trực bỗng dí sát vào cô, trong tiếng trầm thấp loáng thoáng một tia nguy hiểm: “Vậy phải xem em dùng cách nào thử cho anh.”

“……” Trịnh Bảo Châu luống cuống chân tay đẩy anh ra, mở cửa trốn xuống xe. Rời xa hơi thở của Khúc Trực, cô mới thở một hơi thật dài.

Aiz, đàn ông đúng là không trêu được.

Khúc Trực mang khẩu trang, cũng xuống xe. Hai người cùng nhau về phòng, thu thập qua một chút liền ngồi xuống ăn cơm chiều. Trịnh Bảo Châu bưng bát, vừa ăn cơm vừa lướt Weibo, ngâm cứu động thái showbiz.

Khúc Trực ở đối diện nhìn cô: “Lúc ăn cơm đừng xem điện thoại.”

“Vâng vâng.” Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu lên, mỉm cười với Khúc Trực, “Em nhìn anh thì được chứ gì, anh đẹp hơn điện thoại nhiều.”

Khúc Trực gật đầu: “Sự thật mà.”

Trịnh Bảo Châu chê một câu trong bụng, di động bên cạnh lại rung mấy lần liên tiếp. Trịnh Bảo Châu cúi đầu liếc một cái, thấy Mạnh Nhã Hâm nhắn tới: “Là Mạnh Nhã Hâm, chắc có việc.”

Cô đem mở tin lên, thấy thiệp mời Mạnh Nhã Hâm gửi.

Mạnh Nhã Hâm: Thứ bảy tuần sau Ngụy Vũ tổ chức đám cưới ở khách sạn Định Âu, mày với Khúc Trực có đi không?

Mạnh Nhã Hâm: Vì thân phận mày bây giờ hơi nhạy cảm, cho nên bọn họ bảo tao hỏi mày giúp

Mạnh Nhã Hâm: Lý Tuệ Hân trong nhóm cứ cue mày vào, rốt cuộc lúc trước có tin đồn Ngụy Vũ là người mày thích mà không có được……

Trịnh Bảo Châu:…… Phi!!

Mạnh Nhã Hâm: Ha ha ha ha mày đừng tức làm gì, dù sao bây giờ mày cũng có Khúc Trực đấy thôi [ đầu chó ] tao đề nghị hai đứa mày đi, không tức chết thì cũng làm nó chua chết luôn [ đầu chó ]

Trịnh Bảo Châu: Tao hỏi Khúc Trực xem đã

Cô ngước mắt nhìn Khúc Trực ngồi đối diện: “Mạnh Nhã Hâm nói thứ bảy tuần sau Ngụy Vũ kết hôn, bọn họ hỏi chúng ta có đi không.”

Khúc Trực nói: “Anh thế nào cũng được, ngày đó em có rảnh không? Nếu em muốn đi, anh đi cùng.”

“Bây giờ em cũng không chắc, em bảo với họ là không chắc trước vậy.” Trịnh Bảo Châu nhắn lại Mạnh Nhã Hâm, rồi mặc kệ điện thoại, “Thời gian trôi nhanh thật, bạn học cấp ba bắt đầu cưới rồi.”

Khúc Trực nói: “Vì tuổi bọn họ lớn hơn em.”

“……” Phải nhỉ, dầu gì cô mới mười bốn đã lên cấp ba.

“Ngụy Vũ chính là gã lần trước Lý Tuệ Hân nói, từ chối thư tình của em hả?” Khúc Trực thình lình hỏi một câu, Trịnh Bảo Châu thiếu nữa phun hết cơm trong miệng.

“Khụ, lần trước em đã bảo anh rồi, là anh ta viết thư tình cho em bị từ chối, còn trả đũa!”

“Ừ, có thể thấy da mặt cậu ta rất dày.” Giọng Khúc Trực không nghe ra cảm xúc gì, “Làm chuyện như vậy, còn mặt mũi mời em tham gia hôn lễ, gửi tiền mừng cho cậu ta.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Đệch, nghe vậy cô tham gia thì lỗ quá rồi!

“Nhưng nếu em không đi, lỡ mọi người lại tưởng vì năm đó yêu thầm, anh ta kết hôn em tan nát cõi lòng?” Trịnh Bảo Châu càng nghĩ càng có khả năng, “Không được, năm đó em chưa kịp bác bỏ tin đồn, lần này không thể làm lời đồn lên men nữa! Em muốn cho  họ thấy, Trịnh Bảo Châu em là người phụ nữ Ngụy Vũ còn khướt mới với được!”

“……” Khúc Trực ngồi đối diện nhìn cô một lát, nhịn không bật cười. Trịnh Bảo Châu thấy anh cười đến rung cả bả vai, đá chân anh dưới bàn: “Anh cười cái gì? Em nói không đúng sao?”

“Em nói rất đúng.” Khúc Trực cười nói, “Anh ủng hộ em.”

“Hừ!”

“Em muốn đi nhớ bảo anh, anh đi với em.”

“Ừm ừm.”

Trịnh Bảo Châu tuy trong bụng ghét Ngụy Vũ, hay Lý Tuệ Hân cố ý phát tán tin đồn, nhưng nghĩ dẫu sao cũng là hôn lễ của người ta, ầm ĩ cũng không hay. Vì thế cô suy nghĩ một biện pháp chiết trung, quyết định cùng người yêu khiêm tốn âm thầm làm màu trước mặt bọn họ.

Lần trước Khúc Trực âm thầm mặc đồ đôi với cô cũng không tệ, lần này cô chuẩn bị mua hai bộ lễ phục đôi, mặc đến hôn lễ của Ngụy Vũ. Thân là đại diện của  JS làm cô liên hệ người phụ trách nhãn hiệu JS trước, nói nhu cầu của mình với cô ấy.

Tham gia hôn lễ cần lễ phục không có gì lạ, nhưng cô muốn hai bộ, còn là một nam một nữ, còn muốn kiểu cặp đôi…… Xin lỗi chứ, người phụ trách muốn không nghĩ nhiều cũng không được!

Mặc dầu trong lòng tò mò muốn chết, nhưng cô ấy cũng ngại hỏi trực tiếp, chỉ có thể giúp Trịnh Bảo Châu chọn lễ phục trước: “Lễ phục nữ là cô mặc phải không ạ? Số đo của cô bên chúng tôi đã có, nhưng phải cung cấp số đo của bên nam nữa mới được, chúng tôi sẽ sửa theo kích cỡ xong trước hôn lễ.”

Số đo? Tuy Khúc Trực cô ôm rồi, cũng hôn rồi, nhưng còn chưa luyện được bản lĩnh dùng mắt với tay đo được kích cỡ.

“Kích cỡ tôi đo xong sẽ báo cô, phiền cô chọn giúp chúng tôi mấy kiểu trước được không?”

“Được ạ.” Người phụ trách nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, “Hoặc cô có thể dẫn bạn nam tới trực tiếp cửa hàng, tôi sẽ sai người chuẩn bị lễ phục trước, hai người tới chọn kiểu dáng xong chúng tôi có thể hỗ trợ đo kích cỡ luôn.”

“Hay đó, phiền cô rồi sếp Tạ!”

“Không cần khách sáo, cô chốt thời gian rồi báo thẳng cho tôi là được.”

“Tốt quá.” Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại, liền gửi tin nhắn cho Khúc Trực, hỏi anh ngày nào có rảnh. Vì trong giờ làm Khúc Trực không thể dùng di động, nên cô cũng không chờ anh trả lời, lại tiếp tục đọc kịch bản của mình.

Cao Bác Vân đã thông báo ngày mai cô đi thử trang, thuận tiện gặp nhà sản xuất. Kịch bản của Trịnh Bảo Châu chỉ có một phần, cô đọc đi đọc lại mấy lượt, kịch bản cô rất thích, lúc trước Cao Bác Vân chỉ nói với cô phần của nữ chính, tuyến truyện của nam chính kỳ thật cũng viết rất hấp dẫn.

Nam chính là một thương nhân yêu nước, mặt ngoài có vẻ ôn nhuận khiêm tốn, thật ra lại là một kẻ ‘bạch thiết hắc’[1] lòng dạ thâm sâu, luôn chu toàn giữa các thế lực. Bởi vì từng chịu ơn của cha nữ chính, nên sau khi nhà nữ chính phá sản, vẫn âm thầm trợ giúp nữ chính, hai đường thẳng song song cũng theo đó mà giao nhau.

Tên biên kịch này Trịnh Bảo Châu tuy không quen thuộc, nhưng cô tra cứu một chút thì phát hiện, mấy bộ phim hot hit lúc trước đều có tên anh ta. Anh ta đặc biệt am hiểu viết cảnh quyền mưu, cảnh tình cảm cũng nắm bắt tốt hơn nhiều nam biên kịch, Trịnh Bảo Châu rất xem trọng kịch bản này.

Xem ra đạo diễn Cao vẫn có ánh mắt chọn kịch bản đấy.

Đương nhiên, vẫn phải cảm ơn anh ta có xuất phát điểm tốt, không thì tài nguyên tốt như này, cũng không đến tay một đạo diễn mới như anh ta.

“Bảo Châu ơi, lần trước chụp hình tạp chí, vlog kêu em quay vẫn còn chứ?”

Chu Hiểu Nam nhắn Trịnh Bảo Châu một tin, Trịnh Bảo Châu lấy di động, nhắn lại cho chị: “Còn, muốn đăng ạ?”

Chu Hiểu Nam: Ừ, bên tạp chí sắp lộ hai bức ảnh, cho nên muốn em đăng vlog hâm nóng trước.

Trịnh Bảo Châu: Được ạ, khi nào?

Chu Hiểu Nam: Mai kia đi, xác định thời gian xong chị báo, em cứ chuẩn bị trước.

Chu Hiểu Nam: Ngày mai đừng quên đi thử trang, chị sẽ lái xe đến đón em đúng giờ.

Trịnh Bảo Châu mới đầu cảm thấy tự lái xe đi cũng được, dù sao lúc trước cô vẫn như vậy làm, kết quả tư tưởng này bị Chu Hiểu Nam phê bình một hồi, nói bây giờ cô đã không còn là vai quần chúng ở phim trường nữa, cũng phải có tí mặt mũi, không người khác thấy lại cười cho.

“Hơn nữa, dù em không cho trợ lý đi theo, mỗi tháng họ vẫn được nhận tiền lương.”

Câu này của Chu Hiểu Nam hoàn toàn thuyết phục Trịnh Bảo Châu.

Hôm thử trang, bên cạnh Trịnh Bảo Châu có Chu Hiểu Nam và một trợ lý đi theo, xuống xe đụng ngay Lâm Tử Khâm. Hai người đều biết đối phương đang bàn nam nữ chính, nên cũng không có nhiều bất ngờ, chào hỏi xong liền cùng nhau đi vào. Cao Bác Vân thấy họ tới cùng nhau, bắt đầu bà tám hăng say: “Hai người có hẹn trước không vậy? Thế này mà bị chụp, CP của hai người chẳng phải thành thật? Mà vậy cũng được, có lợi để phim thêm hot.”

Trịnh Bảo Châu nhắc nhở anh: “Không phải chứ đạo diễn Cao, bộ phim chiếu trước của anh là 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》, nữ chính phim đấy không phải tôi, phim chiếu nên xào CP nam nữ chính chớ?”

“…… Đúng là làm người ta đau lòng, Bảo Châu ơi, cô mới vào chảo nhuộm showbiz mấy ngày, sao đã rành mấy cái quy tắc ngầm thế?”

“……” Trịnh Bảo Châu nói, “Vì tôi cũng là dân mạng ăn dưa mà.”

Lâm Tử Khâm cười một tiếng, nói với Trịnh Bảo Châu: “Đừng để ý cậu ta, mình đi hoá trang trước đi.”

“Vâng.” Trịnh Bảo Châu theo Lâm Tử Khâm đi phòng hóa trang, đạo diễn Cao Bác Vân bị quẳng ra sau, thật không có tôn nghiêm mà.

Hôm nay hiện trường còn có chuyên viên phục trang, đo kích cỡ cho Lâm Tử Khâm và Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu tuy còn chưa ký hợp đồng chính thức, nhưng cũng chắc tám chín phần, quần áo nữ chính trong phim rất nhiều, lúc trước Cao Bác Vân nói sẽ có rất nhiều đồ đẹp là không lừa cô. Toàn bộ quần áo của cô đoàn phim sẽ may đo riêng, cho nên cần chuẩn bị trước.

Trước đây Trịnh Bảo Châu làm diễn viên quần chúng, quần áo đều là đồ người khác từng mặc, có thể lấy một bộ sạch sẽ đã là không tồi. Lúc đóng Diệp Linh, thật ra thì có đồ diễn riêng cho cô, nhưng cũng không phải may đo, hiện tại nhảy lên thành nữ chính, quần áo được may đo, hơn nữa còn nhiều bộ đến vậy!

Khó trách ai cũng liều mạng leo lên, chiến trường danh lợi thật sự cám dỗ.

Lúc cô và Lâm Tử Khâm ngồi hoá trang, còn cùng nhau giao lưu kịch bản, giữa lúc đó nhà sản xuất và cùng một vài người phụ trách sáng tạo có qua nhìn một cái, chào họ, hai người lại tiếp tục hoá trang.

Nam hóa trang đơn giản hơn nữ, Lâm Tử Khâm tạo hình xong, Trịnh Bảo Châu còn đang vẽ mắt. Trong phim cô có mấy trạng thái, tạo hình tương ứng cũng sẽ thay đổi, hiện tại đang thử là đại tiểu thư ngây thơ hồn nhiên giai đoạn đầu.

Diện mạo của Trịnh Bảo Châu thuộc loại minh diễm, đẹp ấn tượng, Cao Bác Vân ban đầu tìm cô diễn Diệp Linh, cũng từng lo khí chất của cô sẽ không hợp với nhân vật thanh lãnh đầy tiên khí như Diệp Linh, nhưng cuối cùng hiệu quả lại rất được.

Trịnh Bảo Châu rất linh hoạt, hơn nữa có điểm cộng diễn xuất, có thể nắm bắt khí chất nhân vật một cách khéo léo.

Đại tiểu thư dân quốc lần này cũng vậy, cô tạo hình xong thay đổi biểu cảm, cho dù chưa thay trang phục diễn, cũng đã thể hiện được cảm giác ngây thơ hồn nhiên ấy.

“Không tồi, không tồi.” Cao Bác Vân rất vừa lòng tạo hình này, hớn hở cong hết cả miệng, “Rất đẹp, thầy Lâm thấy thế nào?”

Lâm Tử Khâm cũng cảm thấy đẹp: “Ừ, cô Trịnh rất linh hoạt, nhân vật này không chừng lại hợp với cô ấy.”

Chuyên viên trang điểm nói: “Thế chúng ta còn thử tạo hình giai đoạn sau không?”

“Có, anh kêu bên sản xuất lại đây xem luôn.” Cao Bác Vân kêu mấy người phụ trách sáng tạo tới, nhìn tạo hình của Lâm Tử Khâm cùng Trịnh Bảo Châu, mọi người đều rất vừa lòng. Lâm Tử Khâm thì không nói, địa vị đỉnh lưu đặt ở đó, mời được anh là hot ngay, Trịnh Bảo Châu tuy là gương mặt mới, nhưng ngoại hình của cô cực kỳ tốt, hơn nữa hiện tại có thể thấy xu thế đi lên, nhà sản xuất phim cũng rất coi trọng cô.

Mọi người không có ý kiến gì, chuyên viên trang điểm liền bắt đầu chỉnh trang cho Trịnh Bảo Châu, chủ yếu là sửa màu mắt và màu môi. Phần trang điểm của Lâm Tử Khâm không phức tạp đến thế, thật ra có thể đi rồi, nhưng anh hiển nhiên không định đi, cũng ở lại chờ tạo hình lần hai của Trịnh Bảo Châu.

Giai đoạn sau nữ chính trưởng thành, rút đi sự hồn nhiên ngây ngô, trở nên tính toán như nam chính, hóa trang rực rỡ hơn lúc đầu nhiều. Tạo hình này lại khá khớp với khí chất vốn có của Trịnh Bảo Châu, chẳng qua bản thân Trịnh Bảo Châu ngọt hơn một chút, mà nữ chính thì mạnh mẽ hơn.

Thay đổi tạo hình, khi Trịnh Bảo Châu triển lãm với mọi người, ánh mắt tự nhiên thay đổi, trong đôi mắt trong trẻo cất giấu nhiều điều khó đoán, cô mỉm cười với anh, rõ ràng là đẹp đến xiêu lòng, nhưng lại giấu giếm sự bí ẩn.

“Cái này đẹp!” Cao Bác Vân kích động đứng dậy, anh ta biết mà, Trịnh Bảo Châu là cô gái định mệnh của anh ta!

Tự Trịnh Bảo Châu cũng cực kỳ thích hai tạo hình hôm nay, cô bừng bừng hứng thú gửi hai bức ảnh selfie cho Khúc Trực.

Trịnh Bảo Châu: Hey, mời ký nhận bạn gái hai mặt của anh [ Bắn tim ]( chỉ để thưởng thức nội bộ, xin đừng share ra ngoài)

Lần này Khúc Trực trả lời cô rất nhanh: “Anh giấu còn không kịp, sao lại chia sẻ với người khác được.”

[1] bạch thiết hắc: dùng để chỉ một người hoặc nhân vật, trông có vẻ dễ thương và vô hại, nhưng thực chất là một người mưu mô, quyết đoán, tàn nhẫn và đáng sợ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv