Trong showbiz, ‘thế hệ ngôi sao thứ hai’ đã không còn mới lạ, con trai con gái em trai em gái của anh A, chị B nhiều vô cùng tận, những sao dùng cách này ra mắt đại chúng, trừ khi lấy được thành tích cao hơn anh A, chị B, còn không thì cái mác con trai con gái em trai em gái của anh A, chị B sẽ dán trên người cả đời.
Trịnh Bảo Châu không muốn về sau mọi người nhắc tới cô hoặc giới thiệu cô, câu đầu tiên nghĩ tới là “cháu gái của Tô Minh Mỹ.”
Khúc Trực nghe cô nói vậy, bàn tay xoa mắt cá chân cô hơi dừng lại, kế đó mang theo tiếng cười nói một câu: “Cũng có cốt khí phết nhỉ.”
“Chứ sao.” Trịnh Bảo Châu ưu nhã dựa vào sofa, bắt đầu tự sướng về tương lai, “Cậu nghĩ xem, đợi sau này tôi nổi tiếng hơn cả dì nhỏ rồi, mọi người sẽ không nói tôi là cháu gái của Tô Minh Mỹ nữa, mà sẽ nói là “dì nhỏ của Trịnh Bảo Châu” để giới thiệu dì ấy. Hai cực đảo nhau, có phải sung sướng lắm không?”
“….” Khúc Trực lặng đi một lát, “Ừ, ai cấm chim yến không được có chí lớn đâu.”
“….” Trịnh Bảo Châu giơ mu bàn tay đánh lên cánh tay của Khúc Trực một cái. “Cậu nói ai là chim yến hả?”
Khúc Trực cười cười lùi ra sau, không đáp. Trịnh Bảo Châu thấy khóe miệng anh có nụ cười như không, bỗng thấy hơi thấp thỏm: “Khúc Trực, cậu nói thật đi, rốt cuôc cậu đang diếm chiêu gì thế hả?”
Khúc Trực nhấc mắt nhìn cô: “Nghĩa là sao?”
“Thôi cậu đừng giả vờ nữa.” Trịnh Bảo Châu nhìn chằm chằm anh, “Cậu vừa ôm tôi lên vừa giúp tôi bôi thuốc, kết hợp với sự khác thường dạo gần đây của cậu, tôi có lý do nghi ngờ cậu đang diếm chiêu. Cậu có chiêu gì mau xài đi, đừng dọa người ta như thế.”
Khúc Trực buông chân cô ra, đưa mắt nhìn cô, đôi mày khẽ nhíu lộ vẻ tức giận: “Trịnh Bảo Châu, hai chúng ta từ nhỏ đúng là không hợp thật, nhưng tự cậu nghĩ xem, có lần nào cậu gặp rắc rối mà tôi không giúp cậu không?”
“Ặc…” Trịnh Bảo Châu nhất thời nghẹn họng, Khúc Trực nói cũng không sai, dù sao lúc trước toàn là anh đưa áo cho cô….Cô cũng kéo tay anh, đuổi con chó dọa anh chạy mất hút còn gì!
Ấy chờ đã…Trịnh Bảo Châu bỗng nhớ ra một chuyện.
“Năm ấy tôi mua gà con thiếu hai tệ, mượn cậu cậu chẳng cho!” Trịnh Bảo Châu ngửa đầu ưỡn ngực nói một cách hùng hồn.
Khúc Trực: “….”
Anh mím môi, nhìn Trịnh Bảo Châu phía đối diện: “Lúc đó tôi có nói với cậu rồi, những con gà con đó đều bị nhuộm màu nhân tạo rồi, chẳng sống được mấy ngày đâu. Không biết là thương gia bẩn nào nghĩ ra ý tưởng đó, chuyên môn đến cửa trường tiểu học lừa tiền đám học sinh.”
“Cái đấy, cái đấy tôi mặc kệ, túm lại là cậu không cho tôi mượn!”
“Ồ, nếu tôi cho mượn, gà con của cậu chết lại đổ lên đầu tôi.”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Chứ còn gì nữa, ai bảo cậu nối giáo cho giặc.
Cô giả bộ ho một cái, liếc Khúc Trực ở bên cạnh: “Nhưng cậu đúng là dám nói, ngay trước mặt người bán mà nói bặp bặp bặp, không sợ người ta đánh à.”
Khúc Trực nói: “Tôi là học sinh tiểu học, ông ta dám đánh tôi trước mặt cả đám học sinh với phụ huynh á? Vậy thì việc buôn bán của ông ta cũng toang luôn.”
“….” Trịnh Bảo Châu lặng đi, hóa ra học sinh tiểu học trâu vậy cơ! Biết thế năm ấy phải nói với ông chủ, cháu là học sinh tiểu học, bác đưa cháu miễn phí đi! Còn phải mua cho cháu cây kem nữa!
“Xong rồi, tối nay đừng dính nước, hai ngày tiếp đi bộ ít thôi.” Khúc Trực nút bình rượu thuốc, rồi dậy khỏi sofa, “Tôi về trước đây.”
“Ờ.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, còn nói một tiếng cảm ơn, “Cảm ơn cậu nha.”
Khúc Trực thấp giọng ừ một tiếng, cầm áo khoác rồi rời khỏi phòng của Trịnh Bảo Châu. Sau khi anh đi, Trịnh Bảo Châu nhấc chân phải cử động nhẹ một cái, hình như đã tốt hơn trước nhiều rồi.
Rượu thuốc này xài tốt ra phết.
Cô xỏ dép lên, cà nhắc tới phòng thay đồ đổi quần áo, rửa ráy qua loa rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Di động đặt đầu giường sáng lên, Trịnh Bảo Châu cầm lên, mở ra xem.
Hay chưa, Sầm Đồng Đồng từ một tiếng trước bắt đầu nhắn tin cho cô, khúc giữa còn gọi cô hai lần.
“….” Trịnh Bảo Châu lướt tin nhắn cô nàng gửi tới, thoáng cạn lời, nhắn lại một tin cho cô nàng, “Mày đừng nhây trong nhóm CP nữa, thoát luôn cho rồi đi.”
Sầm Đồng Đồng: Cuối cùng cũng chịu trả lời tao, hay lắm, qua bao lâu rồi! Giờ mày mới trả lời tao thì có tác dụng gì nữa! Việc nên làm, không nên làm đều làm xong hết rồi!
“…” Sao nó nói mà mị chẳng hiểu gì.
Trịnh Bảo Châu: Vào đoàn phim phải tắt tiếng, tao quên bật lại, không đọc được tin nhắn
Sầm Đồng Đồng: Thế lúc nãy hai đứa mày làm gì!
Trịnh Bảo Châu: Chân tao bị trẹo, Khúc Trực bôi thuốc cho tao.
Sầm Đồng Đồng: Thế thôi? Khúc Trực có bất lực không đấy??
Trịnh Bảo Châu: …..
Có lúc cô cũng chẳng hiểu Sầm Đồng Đồng rốt cuộc muốn ăn bàn phím hay là không muốn ăn bàn phím nữa.
Trịnh Bảo Châu: Ngày mai còn phải đi sớm, tao ngủ đây [Cười mỉm 🙂]
Sầm Đồng Đồng: Ngủ một mình hay là hai mình?
Trịnh Bảo Châu: ….Với con thỏ bông bự của tao 🙂
Trịnh Bảo Châu gửi xong bèn chỉnh di động sang mode miễn làm phiền, sau đó đắp chăn đi ngủ.
Hôm sau vẫn tám giờ tập hợp, Trịnh Bảo Châu đương nhiên vẫn gọi xe đi, hôm nay vẫn hóa trang giống hôm qua, chẳng qua không cần múa thôi. Trịnh Bảo Châu nhàn, gần như cả ngày đều bọc áo lông ngồi ở khu nghỉ, khi có ai kêu cô mới ra ngoài quay một, hai cảnh.
Ở trong đoàn cũng không có gì làm, Trịnh Bảo Châu bèn cầm di động lướt weibo, chơi game, không được nữa thì lại quay qua lướt vòng bạn bè.
Vòng bạn bè của Khúc Trực cô lướt ra lúc rảnh quá.
Vòng bạn bè của anh chẳng có gì mới lạ, vẫn là những chậu cây anh yêu nhất. Trịnh Bảo Châu mở ảnh phóng to lên xem, khỏi phải nói, anh chăm rất tốt, mấy chậu cây này là bọn họ cùng mua ở chợ hoa, chậu bạc hà kim tiền của Trịnh Bảo Châu sắp tã hết rồi, còn chậu cỏ đồng tiền của Khúc Trực vẫn sum suê tươi tốt lắm.
…Quả nhiên kim tiền vẫn khó chiều hơn đồng tiền hen!
Cô tắt ảnh đi, nhìn thấy avatar quen thuộc của mẹ xuất hiện phía dưới vòng bạn bè của Khúc Trực, like ảnh của anh.
Trịnh Bảo Châu mỉm cười.
Sau đó cô thấy hai bọn họ bắt đầu giao lưu kinh nghiệm trồng trọt mới dưới dòng trạng thái ấy.
…..Trịnh Bảo Châu trong bụng chê, nhưng vẫn copy tin nhắn của bọn họ dán vào sổ ghi nhớ, tính trở về thử cứu cây bạc hà kim tiền của mình.
Lúc trời vừa chập tối, đạo diễn đã thả Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu hoan hoan hỉ hỉ thu dọn đồ đạc của mình, đi ra ngoài chờ xe của đoàn phim tới đón. Lúc cô đứng đó, một anh chàng mặc áo lông đen, đeo khẩu trang màu đen đi tới, Trịnh Bảo Châu nâng mắt nhìn anh ta, rồi lại cúi đầu xem điện thoại.
“Tôi là đạo diễn của đoàn phim《Tân nguyệt vấn tâm kiếm》, cô có hứng tới đoàn chúng tôi phỏng vấn không?” Anh ta mở miệng nói một câu, giọng nghe rất trẻ.
Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu nhìn anh ta với chút bất ngờ, khoảng thời gian này tới phim trường, không phải không có người tới câu kéo, có người nói mình là phó đạo diễn casting của đoàn làm phim, có người nói mình là công ty quản lý, thậm chí có người nói mình là người đi tìm ngôi sao. Nơi này vàng thau lẫn lộn, người nào cũng có, Trịnh Bảo Châu đương nhiên cũng cẩn thận, những người trông không đáng tin, cô đều từ chối hết.
Nhưng người hôm nay lại khác —– anh ta tự tin hơn hẳn những người khác!
Trong số những người tìm Trịnh Bảo Châu, phét nhất cũng chỉ nói mình là đạo diễn casting, hơn nữa đoàn làm phim cũng là đoàn nhỏ chẳng có tiếng tăm gì, Trịnh Bảo Châu còn chưa nghe thấy bao giờ. Người này ngược lại, vừa tới đã nói mình là đạo diễn, hơn nữa tên đoàn làm phim còn là《Tân nguyệt vấn tâm kiếm》.
Cho dù là người không thích xem phim võ hiệp, chắc chắn cũng đã nghe qua tên này, từ những năm 80 của thế kỷ trước, tác phẩm này được remake không ngừng, rất nhiều diễn viên nổi tiếng đã từng đóng, ngay cả dì nhỏ Tô Minh Mỹ của Trịnh Bảo Châu, cũng từng đóng nữ chính của một bản trong số đó.
Bản của Tô Minh Mỹ không dám nói là kinh điển nhất, nhưng cũng là một bản rất thành công, cho tới hôm nay, chỉ cần nhắc tới bộ điện ảnh này, thì không thể không nhắc tới phiên bản của Tô Minh Mỹ.
Anh chàng này lại mời cô cái bánh vẽ to thế?
Trịnh Bảo Châu không thể không suy ngẫm, là mị ưu tú quá chăng?
“Cô có hứng chứ?” Anh chàng thấy cô mãi không nói gì, liền hỏi lại lần nữa, “Tuy các vai chính đã định rồi, nhưng có vài vai phụ vẫn đang tuyển diễn viên.”
Trịnh Bảo Châu nghiêng đầu, đưa tay xoa xoa chóp mũi bị lạnh đến đỏ lên của mình: “Anh nói thật à?”
“Không thì sao?” Anh chàng hỏi ngược, rồi bỗng như nhận ra gì đó, “Cô không nghĩ tôi là kẻ lừa đảo đấy chứ?”
“Không không.” Trịnh Bảo Châu cười hai tiếng, “Chỉ là phường lừa đảo chỗ này hơi nhiều, anh lại trẻ như thế….”
“Cô cũng trẻ còn gì? Trẻ thì không thể làm đạo diễn hả?”
“….Cũng không phải thế.”
“Vậy hai ta thêm phương thức liên hệ đi.” Chàng trai lấy di động ra, “Cô gửi thông tin diễn viên của mình cho tôi, có thời gian cụ thể tôi sẽ báo cho cô.”
“À….Được.” Trịnh Bảo Châu nhĩ chỉ add wechat thôi, cũng không có gì, dù sao từ lúc có wechat, cô đã thấy các anh chàng dùng đủ các loại lý do để add wechat của cô.
Có lẽ người này cũng muốn add wechat của cô?
Ầy….đây là nỗi ưu phiền của người đẹp sao?
Quét wechat của đối phương, cô giả vờ vô tình hỏi một câu: “Chuyện tuyển vai phụ này, đạo diễn như anh cũng phải tự làm sao?”
Anh chàng nói: “Hôm nay tôi không có ý tới tìm diễn viên, tôi đi gặp bạn, vừa lúc thấy cô.”
“Ồ…”
“Vậy thôi, tôi đi trước, cô nhớ gửi thông tin cho tôi nhé.” Chàng trai nói xong, cất di động rồi đi.
Trên đường về, Trịnh Bảo Châu mở vòng bạn bè của vị đạo diễn này ra xem, kể cũng toàn là bài liên quan tới việc chuẩn bị của đoàn làm phim, trông có vẻ không phải lừa đảo. Trong lúc cô lướt vòng bạn bè, thì thấy anh ta đăng một trạng thái mới.
Cao Bác Vân: Để người ta không nghĩ tôi là phường lừa đảo, đăng một bức ảnh làm chứng. [Ảnh]
Bức ảnh anh ta đăng là ảnh chụp chung với Lâm Tử Khâm, có lẽ là vừa chụp ở phim trường.
Trịnh Bảo Châu nhìn bức ảnh nhướng mày, thế nên anh ta nói vừa gặp bạn, là gặp Lâm Tử Khâm?
Cô nghĩ một lát, rồi gửi tin nhắn riêng cho Cao Bác Vân.
Trịnh Bảo Châu: Đạo diễn Cao, ảnh chụp kiểu này tôi cũng có [Ảnh]
Trịnh Bảo Châu: Fan cũng chụp chung được mà [Ngoáy mũi]
Cao Bác Vân: …. [Cười mỉm]
Qua một lát, Cao Bác Vân gửi lịch sử chat của mình với Lâm Tử Khâm qua. Anh ta gửi đều là những nội dung không ảnh hưởng tới sự riêng tư của Lâm Tử Khâm, Trịnh Bảo Châu xem qua, chính là anh ta chuyển tiếp ảnh chụp cô gửi cho anh ta cho Lâm Tử Khâm xem, Lâm Tử Khâm ấy thế mà vẫn có ấn tượng với cô.
Trịnh Bảo Châu: Đạo diễn Cao, kể cũng không cần, tôi tin anh mà
Cao Bác Vân: Ồ, cô không sợ Lâm Tử Khâm này là giả à?
Trịnh Bảo Châu: [Ảnh]
Trịnh Bảo Châu: Tôi vừa lên mạng tìm tên anh, trên wiki viết rất rõ ràng [OK]
Cao Bác Vân: …..Ờ.
Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, cảm thấy chat với người trẻ quả nhiên phải thoải mái một tí. Nhưng sau khi tra thông tin của Cao Bác Vân, cô cũng hiểu ra vì sao anh ta trẻ tuổi đã làm được đạo diễn của 《Tân nguyệt vấn tâm kiếm》.
Lý do cực đơn giản, bởi vì bố anh ta là đạo diễn nổi tiếng – Cao Thiên Minh. 🙂
Hiện giờ showbiz không chỉ có ngôi sao thế hệ hai, ngay cả đạo diễn thế hệ hai cũng bắt đầu nổi lên rào rào.
Nhưng Cao Bác Vân cũng không tính là newbie hoàn toàn, lúc trước anh ta từng quay một bộ phim chiếu mạng, tuy đoàn phim đầu tư hữu hạn, nhưng vẫn khá nổi trên mạng. Có thể là do bộ phim đó dùng vốn thấp mà lại trả bài tốt, nên bố anh ta cho anh ta thử cơ hội này?
《Tân nguyệt vấn tâm kiếm》chắc chắn là một IP lớn rồi, chỉ cần quay là được chú ý tới—- mặc kệ là khen hay chê. Hạng mục thế này người bình thường không thể nào giành được, Cao Bác Vân có thể giành được, chắc chắn là có bố anh ta chống lưng. Hơn nữa bộ phim truyền hình này cũng được đầu tư lớn, vì Cao Bác Vân rất có khả năng đã tìm Lâm Tử Khâm bàn bạc vai nam chính.
Có tiền mời Lâm Tử Khâm, đạo diễn tiểu Cao có triển vọng nha.
Xác nhận hạng mục và đạo diễn đều là hàng thật, Trịnh Bảo Châu đương nhiên xem trọng cơ hội này, dù chỉ thừa lại mấy vai phụ, nhưng từ khách mời thành vai diễn, cũng đã là thay đổi về chất rồi! Huống chi đây là 《Tân nguyệt vấn tâm kiếm》á!
Trịnh Bảo Châu cảm thấy thông tin diễn viên của mình có chút lạc hậu rồi, bèn tìm chuyên gia làm một bộ mới cho cô, chuẩn bị xong xuôi mới share cho Cao Bác Vân.
Cao Bác Vân: Tôi còn tưởng cô không định gửi tôi đấy [Ngoáy mũi]
Trịnh Bảo Châu: Tôi làm lại bộ mới! Thông tin ngày hôm qua đã không xứng với tôi của ngày hôm nay nữa rồi!
Cao Bác Vân: ….Ok.
Trịnh Bảo Châu: Cảm ơn đạo diễn Cao cho tôi cơ hội này!
Cao Bác Vân: ….Thanh niên, quả nhiên co được dãn được [Cười mỉm]
Trịnh Bảo Châu: [Xịn]
“Cô Bảo Châu!” Lương Tuệ Tuệ thấy Trịnh Bảo Châu ngồi gần cửa sổ ăn trưa, bèn chạy tới gọi một tiếng. Trịnh Bảo Châu rời mắt khỏi màn hình di động, ngẩng đầu nhìn Lương Tuệ Tuệ: “Sao thế?”
Lương Tuệ Tuệ cực kỳ hào hứng nói: “Lúc trước chả phải Tiểu Ngọc giúp em treo bán vòng cổ với khăn trên trang second hand ạ? Bây giờ đã bán được cái vòng rồi, lấy được tiền rồi! Hơn ba nghìn tệ đó!”
“Òa, vậy tốt quá!”
“Hì hì!” Lương Tuệ Tuệ thích chí cười cười, “Em nghĩ rồi, lúc trước mọi người đi ăn em không đi, lần này để em mời mọi người đi ăn đi karaoke! Tối nay chị có rảnh không ạ?”
Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Có nha.”
Thông báo của đoàn phim trước đã hoàn thành, hôm nay cô cũng không nhận diễn, vẫn đang mải mốt cập nhật thông tin diễn viên của mình.
“Tuyệt quá, nay em không làm ca tối, chúng mình đi luôn tối nay nhé.” Lương Tuệ Tuệ nói xong, lại bồi thêm một câu, “Em gọi cả anh Khúc rồi đấy!”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Em thêm câu này, bữa tối nay không còn trong sáng nữa rồi!
Nhưng người mời là Lương Tuệ Tuệ, cô nàng muốn mời Khúc Trực, Trịnh Bảo Châu cũng chẳng ngăn được. Hơn nữa cô thấy dạo này Khúc Trực luôn tăng ca, cũng chưa chắc đã tham gia.
Trịnh Bảo Châu chưa gì đã bị vả mặt, tối đến ăn cơm, Khúc Trực đúng giờ xuất hiện trong tiệm lẩu.
Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực ngồi cạnh, nói bằng giọng không hề quái gở, “Tôi phát hiện, việc tăng ca của tiến sĩ Khúc rất linh, chỉ cần có người mời ăn cơm, nó sẽ biết điều không để cậu phải tăng ca.”
“….” Khúc Trực lặng đi một lát, rồi nói, “Thường bọn tôi gọi đấy là linh hoạt có co dãn.”
“Ờ.” Trịnh Bảo Châu bĩu môi, ngồi tại chỗ chờ lẩu sôi. Cái bàn rõ là rộng, Lương Tuệ Tuệ lại cố tình xếp Khúc Trực cạnh cô, rành rành là định bụng gặm CP ai mà chẳng biết.
“Em đã đặt KTV bên cạnh tiệm lẩu này, lần trước bọn Tiểu Ngọc cũng hát ở đấy, nói là âm thanh không tồi.” Lương Tuệ Tuệ vừa nhúng dạ dày, vừa nói với Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu đã lâu không đi hát karaoke, chỗ KTV Lương Tuệ Tuệ kể mới mở, cô còn chưa đi. Cô cũng nhúng một miếng dạ dày, nói với Lương Tuệ Tuệ: “Về sau tiền của em cứ giữ mà dùng, cùng mọi người ra ngoài ăn uống karaoke như này, tốt biết bao.”
“Dạ!” Lương Tuệ Tuệ kẹp miếng dạ dày đã chín vào bát, “Em còn chưa nghe cô Bảo Châu hát đấy, lát nữa em giúp chị và anh Khúc chọn một bài tình ca hát đôi nhé!”
Trịnh Bảo Châu & Khúc Trực: “….”
Không cần đâu em ơi.