Hạ nhi bực bội bước đi, khi nàng đi ngang qua hồ nước nhỏ từ viện Tích Hàn mới đến được viện Y Liên, đột nhiên nghe thấy những âm thanh kỳ lạ.
Hạ nhi từ nhỏ đã sợ yêu ma quỷ quái lập tức bỏ qua sự tức giận và cảnh giác nhìn xung quanh, nàng đi xung quanh và phát hiện ra rằng âm thanh kỳ lạ dường như phát ra từ bãi cỏ bên hồ.
Thần kinh Hạ nhi căng thẳng, nuốt vài ngụm nước bọt, lặng lẽ nhấc chân đi về phía đó.
Nàng gạt đám cỏ bông dài gần bằng thân mình sang một bên, phát hiện mặt hồ cách đó không xa có nước bắn tung tóe không phải tự nhiên, khi nhìn kỹ thì có thứ gì đó đang vùng vẫy dưới nước. Hạ nhi vừa liếc mắt đã lập tức nhận ra đó là con chồn cưng của Lý lương đệ.
"Làm sao bây giờ?" Chồn sương thống khổ giãy giụa, nhất định là bị đuối nước, phải nhanh chóng cứu nó.
Nói thì nói như vậy, nhưng Hạ Nhi hoàn toàn không biết bơi, ở trên bờ duỗi tay ra cũng không với tới được, nên làm thế nào mới cứu được nó đây?
Nàng nhìn xung quanh, phát hiện cành cây trên mặt đất không đủ dài cũng không đủ dày, thấy sức vùng vẫy của con chồn dần dần yếu đi, nhất định là đã kiệt sức. Hạ nhi hoảng sợ liều lĩnh nhảy xuống nước, đưa con chồn lên khỏi mặt nước, sau đó cố gắng quay trở lại bờ.
Nhưng mặc kệ nàng giãy giụa như thế nào, bờ vẫn xa như trời, hai tay vung lên không trung không ngừng, cảm giác bất an không có điểm tựa khiến Hạ nhi càng thêm lo lắng, nhưng nước hồ tàn nhẫn chỉ khiến nàng mất thăng bằng, những nỗ lực của nàng đều uổng phí.
Không bao lâu sau, Hạ nhi sặc mấy ngụm nước hồ, dần dần bắt đầu cảm thấy không thở nổi, khi nàng cảm thấy gần như tuyệt vọng, trong đầu nàng vô cớ hiện lên khuôn mặt của Tuyết nhi.
Nàng nghĩ, nếu có kiếp sau, nếu họ được sinh ra vào những thời điểm và địa điểm khác nhau, mối quan hệ của họ... có lẽ...
Dòng suy nghĩ bị đứt quãng giữa chừng, bởi bóng tối bắt đầu phủ lên đôi mắt của nàng.
"Lâm Hạ!" Giọng nói quen thuộc mơ hồ xuyên qua hồ nước truyền vào tai Hạ nhi, một giây sau, nàng ấy cảm nhận được thân thể của mình được một sức lực nắm lấy. Bất luận là ai tới, ý chí sinh tồn của Hạ nhi cũng bất chấp tất cả, nàng dùng chút sức lực cuối cùng để chộp lấy cọng rơm cứu mạng này.
"Ngươi đừng ôm chặt quá! Ta sẽ không động đậy được!"
May mà nơi Hạ nhi bị đuối nước cách bờ không quá xa, bơi một lúc là tới.
Tuyết nhi kéo Hạ nhi lên bờ, vỗ vỗ mặt của nàng: "Này, ngươi còn sống chứ?"
Hạ nhi cố gắng mở đôi mắt bị nước hồ làm đau nhói, cuối cùng cũng nhìn thấy ai đã cứu mình, nàng yếu ớt nói: "Ta sẽ không chết trước ngươi..."
Tuyết nhi vừa nghe lời này xong là lập tức cảm thấy nàng lại muốn bắt đầu cãi nhau, nàng ấy định bắt bẻ thì Hạ nhi đã nắm lấy váy của mình và run rẩy trong vòng tay của nàng ấy.
Thấy nàng như vậy, Tuyết nhi không đành lòng nặng lời với nàng, nhẹ giọng hỏi: "Sao ngươi lại rơi xuống hồ nước thế?" Vừa rồi nghe nàng khiêu khích, giống như không hề có dáng vẻ nghĩ không thông tí nào.
Hạ nhi nghe vậy mới thả con vật đang được mình ôm chặt trong vòng tay ra. Nó rất yếu, nhưng may mắn là vẫn còn hơi thở, Hạ nhi thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi nhảy vào hồ chỉ vì con này sao?" Tuyết nhi bắt lấy con chồn sương để kiểm tra: "Nó chui từ đâu ra thế?"
Thấy nàng ấy thô lỗ, Hạ nhi vội ôm lấy con chồn: "Ngươi đừng thô lỗ như vậy! Đây là con chồn của Lý Lương đệ, ta thấy nó sắp bị chết đuối nên mới nhảy xuống bắt nó."
"Lý Lương đệ? Ngươi vì sủng vật của Lý Lương đệ mà suýt chút nữa đã mất mạng?" Cứ để sủng vật của Lý Lương đệ tự sinh tự diệt là được rồi, cứu nó thì có ích gì chứ? Tuyết nhi chuyển hướng sang con chồn sương: "Hơn nữa ta nghe nói chồn sương biết bơi, xem ra con chồn này không phải chồn bình thường."
Hạ nhi cũng bối rối nhìn con vật nhỏ trong lòng mình, không biết làm thế nào mà nó lại tự mình chạy vào trong hồ.
Hạ nhi tiện thể nói đùa: "Mà ngươi cũng không phải người bình thường, không biết bơi mà còn nhảy xuống cứu một con chồn."
"..."
Đối mặt với sự trêu chọc của Tuyết nhi, Hạ nhi không thể trả lời, dù sao vài phút trước nàng ấy cũng đã cứu mạng mình.
"Ta nên nói ngươi có lòng dạ quá tốt hay đầu óc quá kém đây?"
"..."
Hạ nhi không đáp lại, đương nhiên Tuyết nhi sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này để thể hiện sự nhanh mồm nhanh miệng của mình.
"Nếu không phải ta đúng lúc đi ngang qua, ta nghĩ ngươi sẽ kết thúc ở chỗ này rồi. Này, ngươi phải nhớ kỹ ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy nhé, sau này nói chuyện với ta thì ngươi nên gọi ta là Tuyết nhi đại nhân."
Càng nghe Tuyết nhi càng được nước lấn tới, ngay cả cơ thể yếu ớt của Hạ nhi cũng bị tức giận chữa lành, cho dù nàng ấy là ân nhân cứu mạng của mình thì Hạ nhi cũng không thể nuốt trôi cục tức này. Nàng chống người lên, nhịn không được vặn lại: "Vậy ta thà chết chìm!"
"Cái gì! Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Đây là ngữ khí mà ngươi nói với ân nhân cứu mạng của mình à? Nếu không phải ta, xem ai có thể ở đây miệng chó không thể khạc ra ngà voi!" Tuyết nhi đứng lên, không muốn quan tâm đến nàng nữa. Nàng ấy cúi đầu nhìn bộ quần áo ướt sũng của mình, vô cùng phiền não.
Nàng ấy vốn được cử đi chuyển lời cho Đỗ nương nương, nhưng giờ thì hay rồi, quần áo ướt sũng không tiện đi gặp Đỗ Phụng nghi, nhưng nàng ấy không muốn quay về bị Nguyệt nhi tra hỏi.
Nếu nàng biết mình vì cứu Hạ nhi mà trở nên nhếch nhác như vậy, chắc chắn sẽ trêu chọc mình một phen.
Đang khó chịu giữa chừng, một cái hắt hơi kéo Tuyết nhi ra khỏi suy nghĩ của mình.
Tuyết nhi cau mày nhìn về phía chủ nhân của âm thanh này, chỉ thấy Hạ nhi vẫn ngồi ở chỗ cũ, xoa xoa cái mũi, cúi đầu vuốt ve con chồn sương vừa mới tỉnh lại. Cho dù Tuyết nhi có tức giận đến đâu thì khi nhìn thấy nàng như vậy, nàng ấy cũng không đành lòng bỏ mặc nàng ở lại, nhưng vẫn không vứt được mặt mũi, tức giận nói: "Ngươi mà còn tiếp tục ngồi đây chơi với con chồn đó thì có thể sẽ bị coi thành bà điên rồi bị đuổi ra ngoài đấy. Đúng lúc ta muốn đến viện Tích Hàn, ngươi đứng dậy đi, ta dìu người trở về."
Hạ nhi khịt mũi, thấy dáng vẻ không cam lòng không tình nguyện của nàng ấy, nàng mới chợt nhớ lại mục đích ban đầu của mình.
Nàng muốn đi chất vấn đám Tuyết nhi, hỏi xem họ đã làm gì với nương nương nhà mình!
Nhưng bây giờ...
Nàng nhìn con vật trong lòng mình, tốt hơn hết mình nên nhanh chóng đưa con chồn về cho Lý Lương đệ.
"Không cần! Ai thèm ngươi dìu chứ, ta có chân ta tự về được, ngươi đừng quản ta!"
Hiếm khi Tuyết nhi có lòng tốt với nàng, nhưng nàng lại không biết tốt xấu, nàng ấy đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, hừ một tiếng, bỏ lại một câu "Tùy ngươi." Sau đó nàng ấy đi tới viện Tích Hàn.
Khi đến cổng viện Tích Hàn, Tuyết nhi chợt nhớ ra mình nên quay về thay quần áo trước.
Tất cả là tại Hạ nhi, cái đồ ngốc vô ơn đã khiến nàng ấy tức giận đến mức quên rằng mình cũng đang ướt sũng!
Nhưng đã đi đến cửa rồi, thôi thì cứ vào đi. Cùng lắm là giảo hoạt nói mình rơi xuống hồ.
"Ơ? Tuyết nhi?" Xuân nhi vừa mới ra sân để tưới cây phong mà nương nương nhà mình trồng, đúng lúc gặp Tuyết nhi đang đứng ở cửa.
"Sao ngươi lại ở đây? Còn ướt sũng như vậy nữa?"
Tuyết nhi nhớ tới khuôn mặt của Hạ nhi, tức giận nói: "Không có gì, ta vấp phải một tảng đá lớn đáng ghét khi đi ngang qua hồ nước, không cẩn thận rơi vào đó mà thôi."
"Thật sao? Một hòn đá nguy hiểm như vậy cần phải nhanh chóng sai người bê đi mới được. Ngươi mau vào đi, ta lấy cho ngươi một bộ quần áo để thay, kẻo bị cảm lạnh." Xuân nhi đặt cái xô sang một bên trước, một tay ra hiệu cho Tuyết nhi vào nhà.
"Không cần đâu, ta tới là để chuyển lời, chuyển xong sẽ rời đi ngay." Tuyết nhi từ chối.
Xuân nhi gật đầu, để nàng vào phòng trước, chợt nhớ tới một chuyện nên hỏi: "Vừa nãy Hạ nhi của nhà ta vừa đi ra ngoài nói muốn tìm ngươi, các ngươi không gặp nhau đâu à?"
Xuân nhi hết chuyện hay sao mà nói chuyện đó, Tuyết nhi hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta hoàn toàn không nhìn thấy tên ngốc kia."
Tuyết nhi và Hạ nhi thường cãi nhau nên Xuân nhi cũng không nghi ngờ gì. Nàng bảo Tuyết nhi ngồi một lúc, nhưng Tuyết nhi từ chối, nàng ấy nói rằng mình không muốn làm bẩn ghế của Đỗ nương nương, đứng là được.
Chờ đợi một lúc, Đỗ Hàn Yên bước ra khỏi phòng.
"Ta đi chuẩn bị thuốc để lát nữa nương nương phải uống." Xuân nhi nói xong bèn xoay người đến phòng bếp, để lại hai người trong phòng.
"Thỉnh an Đỗ nương nương."
"Sao vậy? Liên Tích tỷ tỷ lại xảy ra chuyện gì sao?" Đỗ Hàn Yên không khỏi lo lắng vì tình cảnh giống hệt đêm qua.
"Ờm... Nương nương bảo ta tới chuyển lời cho người." Tuyết nhi nói.
Mặc dù ngày hôm qua nàng ấy đã tự ý đưa Đỗ Hàn Yên đến viện Y Liên, nhưng sau khi Đỗ nương nương vào phòng của nương nương nhà mình, Tuyết nhi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nàng ấy chỉ nghĩ rằng Đỗ nương nương có quan hệ tốt với nương nương nhà mình, nếu nàng đến chăm sóc nương nương thì có thể sẽ có lợi cho bệnh tình của nương nương.
Đỗ Hàn Yên nghe xong nghi ngờ ngước mắt lên, im lặng một lúc, cuối cùng hỏi: "Tại sao tỷ ấy không tự mình đến?"
Bản thân Tuyết nhi cũng muốn biết đáp án của câu hỏi này, nhưng nàng ấy ngập ngừng giải thích: "Người xem, dù sao gần đây trong cung không yên ổn, chẳng phải nương nương nhà ta sợ liên lụy đến người nên mới cố gắng không tiếp xúc với người đó sao."
Đỗ Hàn Yên nghe xong thì thầm lặp lại câu "Cố gắng hết sức..." Nàng cười khinh: "Vậy Liên Tích tỷ tỷ muốn nói gì với ta?"
Tuyết nhi suy nghĩ một lúc mới nói: "Nương nương nói, nếu như tối hôm qua đã làm ra chuyện gì mạo phạm đến người thì thực xin lỗi, mong người tin tưởng tất cả chỉ là ngoài ý muốn, đó không phải ý định ban đầu của nương nương, mong người đừng để bụng."
Nghe xong, vẻ mặt của Đỗ Hàn Yên trở nên khó coi đến nỗi Tuyết nhi suýt nữa không thể nhận ra. Nàng trầm mặc một hồi, sau đó nghiêm mặt nói: "Ngươi giúp ta trả lại cho tỷ ấy câu này: Đồ nhát gan, nếu thật sự muốn xin lỗi thì hãy trực tiếp nói với ta."
Nghe thấy lời trách mắng không kiềm chế được của Đỗ Hàn Yên, Tuyết nhi mở to mắt và chớp mắt vài lần trong sự bàng hoàng: "Đỗ nương nương, ta có thể hỏi tối qua hai người đã xảy ra chuyện gì không?" Sao trông ai cũng giống như đang che giấu bí mật với mình thế này.
"Ngươi chỉ cần chuyển lời là được." Đỗ Hàn Yên hờ hững nói.
"Vâng." Thấy tâm trạng Đỗ Phụng nghi không ổn lắm, hoàn toàn khác với vẻ nhiệt tình thường ngày, Tuyết nhi cảm thấy nàng đang tức giận nên không dám ở lại nữa, nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau Xuân nhi trở lại, trên tay bưng bát thuốc bắc mới nấu xong, là thuốc an thai của nương nương.
"Nương nương, mời uống thuốc." Vừa mới đặt bát thuốc đến trước mặt Đỗ Hàn Yên, Xuân nhi lại chú ý tới bóng người ở cửa: "Ô, ngươi về rồi à?"
Hạ nhi ướt sũng đứng ở cửa, ôm một con chồn trong tay.
Xuân nhi thấy lạ: "Sao đấy? Ngươi cũng vấp phải tảng đá à?"
Hạ nhi ngẩng đầu lên, trên mặt chỉ còn có một biểu cảm sắp khóc.