Đường núi ngày càng khó đi, Lâm Đường đạp phải một cái cây gãy, chân bị cứa một đường dài bằng ngón tay, máu đỏ tràn ra. Cậu tái mặt, khom lưng dùng góc chăn bọc chân mình, góc chăn rất nhanh bị nhuộm thành màu đỏ. Nước mưa thấm ướt mảnh chăn, cuốn theo máu loãng chảy xuống đất bùn.
Lâm Đường ngồi dưới đất, mặt tái hẳn đi. Chân cậu đau muốn chết, trời lại thường xuyên nổi sấm, những tia chớp xé toạc không gian như sắp bổ thẳng xuống đầu cậu đến nơi. Cọ mặt vào thân cây thô ráp, cuối cùng cậu đành phải thừa nhận mình không thể một mình xuống núi giữa đêm mưa… Chẳng lẽ phải đợi đến hừng đông sao? Không được, trời sáng, nếu quỷ nam đuổi theo thì phải làm thế nào…
Lâm Đường ôm phần bụng nhô lên của mình, lúc ngừng chạy trốn, cậu mới bắt đầu cảm thấy đói khát. Cậu thở dốc, tuyệt vọng vô cùng, tiếng hít thở cũng run rẩy vì sợ hãi. Cậu rất đói… Nếu đến hừng đông mà vẫn chưa có đồ ăn, nhất định cậu sẽ chết đói như lúc bị Chu Trần Dật bỏ rơi.
Làm sao đây? Làm sao đây…
“Bộp.”
Trong tiếng mưa, Lâm Đường như nghe thấy tiếng bước chân người. Cậu hoảng hốt nhìn ngó xung quanh rồi cẩn thận núp sau một thân cây to, chỉ sợ quỷ nam đuổi tới. Cậu sẽ chết! Cậu sẽ chết! Lần này, chắc chắn quỷ nam sẽ giết cậu!
Nhưng hình như tất cả chỉ là ảo giác của Lâm Đường, ngoài tiếng mưa ra thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Lâm Đường thở phào một hơi, quay người tựa lưng vào thân cây nhưng đột nhiên lại nhìn thấy một đôi chân đang đứng ngay trước mặt, không khỏi ho khan kịch liệt: khụ khụ khụ!
Cậu hoảng sợ che miệng, ngẩng đầu lên, hai mắt trợn to, sợ đến không ngừng run rẩy. Trong nháy mắt đó, thậm chí cậu còn cảm thấy vết thương trên chân không hề đau đớn.
Lâm Đường bước một bước về phía sau, mãi đến khi người trước mặt mở miệng: “Lâm Đường.”
Trong tiếng sấm, giọng của người nọ hơi lạc đi. Nhờ ánh sáng mong manh từ tia chớp, Lâm Đường mới nhìn rõ mặt đối phương, không dám tin gọi: “Tiết… Mục Mục?”
Tiết Mục Mục “ừ” một tiếng, vươn tay về phía cậu, hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Lâm Đường ngơ ngẩn đưa tay qua, đến khi được Tiết Mục Mục nắm lấy kéo lên mới phát hiện tay còn lại của cô đang cầm một thanh kiếm ngắn.
Sau khi chắc chắn Lâm Đường có thể đứng vững, Tiết Mục Mục buông tay, đảo mắt quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Lâm Đường kéo chăn che kín người theo bản năng, cảm thấy hơi mất tự nhiên: “Tiết Mục Mục, cậu… những người khác đâu?” Cậu không ngờ Tiết Mục Mục còn sống, rõ ràng lúc trước Chu Trần Dật đã bảo những người khác đều chết cả rồi.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Lâm Đường cảm thấy giọng điệu của Tiết Mục Mục hơi lãnh đạm: “Những người khác vẫn còn ở trong biệt thự, tôi ra ngoài để tìm cậu.”
“Tìm tôi?” Lâm Đường ngẩn ra: “Chẳng lẽ chúng ta lại quay về biệt thự?”
Tiết Mục Mục nhìn người nọ: “Đương nhiên, cậu định cứ như vậy mà xuống núi à? Chúng ta ngồi xe hơn một tiếng mới lên đến đây mà.”
Lâm Đường há miệng thở dốc: “Nhưng trong biệt thự có… có quỷ.”
Tiết Mục Mục không đáp, quay người đi về phía căn biệt thự: “Đi về trước đã, ngày mai chúng ta lại nghĩ cách thoát ra. Giông tố, nấn ná trong rừng rất nguy hiểm.” Ngừng một lát, cô nhìn xuống chân Lâm Đường: “Cậu có đi được không?”
Lâm Đường thử cử động cái chân bị thương theo bản năng, đáp: “… Chắc là được.”
Tiết Mục Mục nhìn Lâm Đường, vươn tay đỡ cậu: “Đi thôi.”
Lâm Đường ấp úng mở miệng: “Cảm ơn.”
Cậu cao hơn Tiết Mục Mục một chút, nên lúc cúi đầu có thể thấy phần vai sát gáy cô. Vết thương sau lưng Tiết Mục Mục đã không chảy máu nữa, cậu còn lờ mờ thấy một tờ giấy màu vàng nhạt ẩn hiện dưới lớp áo của cô.
Lâm Đường cảm thấy hơi kỳ lạ: vết thương nghiêm trọng thế, sao Tiết Mục Mục có thể chữa khỏi trong hoàn cảnh thiếu thốn này?
Lúc trước vì hoang mang nên không để ý lắm, giờ tỉnh táo hơn, Lâm Đường mới nhận ra tay còn lại của cô đang cầm một thanh kiếm gỗ. Bề mặt của kiếm gỗ có vẻ không bằng phẳng, nhưng vì quá tối nên cậu không nhìn rõ trên đó có gì.
Vì đã gặp phải quá nhiều chuyện quỷ dị, Lâm Đường không khỏi mở miệng thăm dò: “Tiết Mục Mục, sao cậu tìm được tôi?”
Tiết Mục Mục mỉm cười, rõ ràng là đang chật vật giữa rừng mưa nhưng hình như tâm trạng của cô rất tốt: “Lúc cậu chạy ra, tôi đã nhìn thấy nên lập tức đuổi theo.”
Lâm Đường cảm thấy là lạ, nhưng vẫn ấp úng xác nhận lại: “Phải không?”
Tiết Mục Mục cười rộ lên, đôi mắt cong cong như trăng khuyết. Cô quay đầu nhìn Lâm Đường, đáp: “Phải. Có vẻ tôi cũng gặp may đấy. Chờ ngày mai trời quang mây tạnh, tất cả có thể kết thúc rồi.”