Mười năm sau.
Hôm nay là một ngày trọng đại trong giới thượng lưu ở A quốc. Ngày mà chủ tịch tập đoàn Thẩm gia Thẩm Sơ Phong lấy vợ. Người kia không ai khác chính là Hách Giai - tiểu thư cành vàng lá ngọc của Hách gia.
Ai ai cũng nói là hôn lễ cực kì long trọng, cô dâu chú rể xứng đôi vừa lứa không còn gì để nói. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, cuộc hôn nhân này giống một vở hài kịch đến mức nào.
Từ khi Thẩm lão gia tử lui về ở ẩn, Thẩm Sơ Phong tiến lên nắm quyền. Thẩm thị trở thành gia tộc cường đại, quyền thế nhất đất nước. Ngày cả Hách gia cũng không thể sánh bằng. Quan trọng là cách làm việc của Thẩm Sơ Phong có tiếng máu lạnh tàn nhẫn trong giới. Chỉ cần là người đối nghịch với hắn, hắn đều nhai nuốt đối phương không chừa chút xương nào.
Đã có mấy người ngu ngốc thách thức hắn, mà kết cục bi thảm cỡ nào chắc ai cũng biết. Cho nên lần này, dù hôn lễ có qua loa đại khái cỡ nào thì Hách gia cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể nuốt ấm ức vào trong bụng mà thôi.
Hôn lễ không có chú rể, chỉ có người thư kí thân cận đến đưa nhẫn cưới cho có lệ rồi rời đi. Không có tiệc rượu, không có nhà trai, không có gì hết….
Hách Giai gượng cười nhìn hình ảnh bản thân mặc váy cô dâu trong gương. Cô không ngờ, những lời mà Thẩm Sơ Phong nói ngày đó, anh ta lại dám làm.
“Tôi sẽ cho cô trở thành nữ chủ nhân của Thẩm gia, nhưng cô nhận được thì phải chịu được. Nếu không chỉ có con đường chết mà thôi.”
Ngày đó vì ham muốn, Hách Giai đã gật đầu kí tên vào bản hợp đồng, cho nên cô hôm nay dù cực kì xấu hổ cũng không thể bỏ dỡ chừng được.
“Phu nhân, đây là phòng của ông chủ. Nếu không có sự cho phép của ngài ấy, xin người đừng vào.”
Hách Giai đi theo người quản gia già làm quen với biệt thự của Thẩm gia. Nhưng đi một vòng, cô chỉ có thể cười gượng.
Cô vốn là nữ chủ nhân căn nhà này, thế nhưng phạm vi hoạt động thực sự rất ít.
Phòng ngủ của chồng không được vào, thư phòng không được vào, phòng tập gym không được vào,… và đặc biệt vị quản gia già này nhiều lần nhấn mạnh với cô có một căn phòng dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không được vào.
Một căn phòng nằm ở tầng trệt, dãy phòng dành cho người hầu cao cấp.
“Tại sao? Tôi là..”
“Phu nhân, nếu người muốn yên ổn sống thì nên nghe tôi. Căn phòng đó chính là cấm địa của ngôi nhà này.”
Hách Giai thấy quản gia không cung kính mình như lời nói cũng không phản ứng thêm nữa. Cô biết Thẩm Sơ Phong không yêu mình, người hầu trong nhà này cũng rõ điều đó, nhưng cô tin mị lực của bản thân sẽ khiến Thẩm Sơ Phong ngày nào đó phải yêu cô.
Sau bữa tối, Hách Giai ngồi ở sô pha chờ chồng mình về. Hôm nay là tân hôn của hai người, ít nhất cũng phải gặp mặt một lần.
Chỉ là khi Thẩm Sơ Phong tiến vào nhà, rõ ràng thấy cô ngồi ở phòng khách nhưng không buồn liếc mắt nhìn.
“Anh đã về rồi. Em đã chuẩn bị cơm cho anh. Anh…”
Những lời đó không vào được tai của Thẩm Sơ Phong, hắn trầm mặc đưa áo khoác của mình cho quản gia sau đó tiến thẳng về thư phòng, như thể Hách Giai chính là không khí vậy.
Trong phòng khách lúc này là một mảnh ngượng ngùng. Hách Giai cực kì xấu hổ nhưng dường như đám người hầu thấy mãi thành quen nên không buồn phản ứng cô.
Cô tức giận không chịu được, muốn đi lên thư phòng gõ cửa làm ầm ĩ, chỉ là bị một câu nói của quản gia ngăn lại.
“Phu nhân, nếu người tiến thêm một bước, người sẽ phải xách đồ về nhà đấy.”
Nói xong câu đó, vị quản gia già cũng trở về phòng của mình.
Hách Giai tất nhiên cũng biết sợ. Cô đứng từ xa nhìn thư phòng lạnh lùng kia, nuốt nước miếng đè nén cơn giận, sau đó đi về phòng.
Nằm trên giường, nữ chủ nhân của căn nhà ấm ức muốn khóc. Cô trăm phương ngàn kế tính đủ thứ chuyện hại người, chỉ mong muốn được làm vợ Thẩm Sơ Phong, nhưng đến khi vị trí này thuộc về cô, cô lại không nuốt trôi cơn tức.
Chuyện mười năm trước bắt đầu chạy qua đầu của Hách Giai. Cô ta lẩm bẩm tự nhủ.
“Không sao… đã qua… cũng không có bằng chứng…Bây giờ mình là vợ anh ấy, một ngày nào đó, anh ấy sẽ yêu mình mà thôi.”
...***...
Thẩm Sơ Phong hoàn thành xong công việc, hắn ta bỏ kính xuống mệt mỏi xoa xoa đôi mắt đã khô của mình.
Kéo ngăn bàn ra, Thẩm Sơ Phong lấy từ trong đó một chiếc ghim cài áo kiểu dáng đã cũ nhưng vẫn sáng như mới, vân vê nó tựa như bảo vật. Cuối cùng kiềm lòng không được, đôi chân của hắn cũng tự di chuyển đến căn phòng của người hầu kia.
Dù đã qua mười năm, nhưng mọi thứ trong căn phòng này vẫn không có sự thay đổi nào.
Bộ đồ thể dục hồi sinh viên vẫn còn, những cuốn sách giáo trình môn kinh tế, bài tập còn đang làm dang dở, máy chơi game là quà tặng của Vĩnh Tiểu La.
Tựa như, Tiêu Hạ An vẫn còn sống, vẫn ở tuổi hai mươi tràn trề sức sống năm ấy vậy.
Thả mình trên chiếc giường đã cũ của Tiêu Hạ An, Thẩm Sơ Phong hít một hơi thật sâu, như muốn in đậm mùi vị của cậu vào trong ngực của mình vậy. Chỉ là đã qua mười năm, mùi vị ấy cũng không còn nữa.
Thẩm Sơ Phong biết bản thân mình lo sợ, lo sợ dấu tích Tiêu Hạ An sẽ biến mất khỏi cuộc đời của mình. Căn phòng này là thứ duy nhất còn sót lại mà hắn trân quý. Hắn cố gắng nâng niu từng thứ từng một, sợ chúng nó mai một. Đội tìm kiếm suốt mười năm qua hắn vẫn không cho ngừng một ngày nào, nhưng những gì báo cáo hằng tháng vẫn là con số 0 tròn trĩnh.
Thẩm Sơ Phong cũng không biết làm sao mười năm qua mình có thể sống được. Khác với suy nghĩ của hắn, nỗi nhớ Tiêu Hạ An tựa như con dao ngày ngày rạch lên tim hắn, đều đặn đều đặn mỗi ngày nhắc hắn đã đánh mất người đó rồi. Càng lâu, gương mặt của cậu càng in hằn trong trí nhớ của hắn, tựa như mỗi hơi thở đều in đậm bóng dáng của cậu.
Cả Vĩnh Tiểu La và Vương Kính đều nói hắn điên rồi, nói hắn nên dừng đội tìm kiếm lại, nói hắn nên tổ chức tang lễ để Tiêu Hạ An được an nghỉ đàng hoàng. Nhưng Thẩm Sơ Phong thấy thật buồn cười. Tiêu Hạ An trước giờ luôn nghe lời anh, anh chưa cho phép cậu chết, cậu sẽ không dám chết.
Thẩm Sơ Phong, bản thân mày thật vô dụng. Tìm không được, mà buông bỏ cũng không xong.
Đêm nay lại là một đêm dài. Chiếc giường cũ vỗ về từng giấc ngủ của Thẩm Sơ Phong. Hắn an tường nhắm mắt nghe âm thanh của chiếc đồng hồ đã rất cũ phát ra.
Thời gian trôi qua quá chậm, cũng quá nhanh.
Người kia đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Vẫn là thói quen chừa một bên trái giường đủ để Tiêu Hạ An nằm ngủ.
Tưởng tượng cậu mặc bộ đồ ngủ ca rô, nhẹ nhàng gối đầu lên cánh tay hắn, nói với hắn rằng chúc cậu chủ ngủ ngon, sau đó cậu sẽ nhắm mắt lại, hơi thở đều đều. Thỉnh thoảng cậu sẽ trở mình rồi càu nhàu vài tiếng, chắp chắp miệng như thể trong mơ được ăn một bát canh sườn bò thật to.
Tựa như cách mà người vệ sĩ này đã làm hàng trăm lần trước đó. Tựa như cách mà Thẩm Sơ Phong nhớ nhung khôn xiết trong suốt mười năm qua. Tựa như một đoạn kí ức tốt đẹp bị đánh mất vĩnh viễn chôn vùi trong quá khứ không tìm lại được.
Thật đáng tiếc. Thật hối hận làm sao.
Tích.. tắc.. tích… tắc