Edit: Qing Yun
Từ Kính Dư cởi áo khoác, tùy tay ném lên ghế trên, Ứng Trì mới vừa kết thúc một hồi huấn luyện, quay đầu nhìn anh, không nóng không lạnh hỏi: "Chị của tôi đâu?"
Từ Kính Dư liếc nhìn cậu một cái, đạm thanh nói: "Nghỉ ngơi."
Ứng Trì nhíu mày: "Sao chị không đến gặp tôi?"
Từ Kính Dư cười một tiếng, lấy băng vải bắt đầu quấn vào tay, đầu cũng không nâng lên: "Lát nữa tới, cậu gấp cái gì?"
Ứng Trì hừ một tiếng, không nói chuyện.
Thật lâu không gặp chị, cậu cũng thấy nhớ có được không?
Ứng Hoan ở phòng nghỉ ngơi một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần lại, cô vào phòng tắm mang quần áo đi giặt. Sau đó đứng ở trước gương, cẩn thận kiểm tra xem trên người có chỗ nào không thể để lộ ra hay không, quả nhiên phát hiện trên cổ có hai dấu hôn, mặt cô đỏ lên, hình ảnh kiều diễm lúc trước lại chui vào trong óc, vứt đi không được.
A a a a a! Từ Kính Dư không phải người!
Cô hít một hơi thật sâu, thay một cái áo cao cổ, rồi trang điểm nhẹ mới xuống lầu.
Ứng Hoan trực tiếp đi sân huấn luyện, khi tới cửa vừa lúc gặp phải Hàn Thấm. Tuổi của Hàn Thấm và Ứng Giai Khê không chênh lệch nhiều, Ứng Hoan làm cùng cô ấy hơn hai năm, quan hệ vẫn luôn rất tốt. Hàn Thấm thấy cô, quen thuộc cười: "Tới rồi."
Ứng Hoan cười: "Vâng."
Hàn Thấm đánh giá cô, nhướng mày: "A, trang điểm?"
Khi cô sinh nhật, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đã tặng cô một bộ đồ trang điểm, nói là chúc mừng cô bỏ niềng răng biến thành tiểu mỹ nhân. Ứng Hoan vốn rất trắng, lông mày cũng rất đẹp, ngày thường chỉ son môi là đủ rồi, ngẫu nhiên sẽ trang điểm nhẹ, thêm chút phấn nền cũng không khác biệt nhiều.
Cô có chút ngượng ngùng: "Vâng, chỉ tùy tiện trang điểm một chút."
Hàn Thấm cười cười: "Vào đi thôi, Ứng Trì đã nhắc đến em cả một ngày rồi."
Ứng Hoan nhịn không được cười, cô cũng rất muốn gặp Ứng Trì, hai chị em từ khi sinh ra đến bây giờ, còn chưa từng xa nhau lâu như vậy. Ứng Trì rất ỷ lại cô, cũng rất nghe lời cô, có đôi khi lời cô nói so với Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ còn có tác dụng hơn.
Hàn Thấm nghĩ nghĩ, nói: "Còn có người......"
Ứng Hoan quay đầu: "Dạ?"
Hàn Thấm nhìn về phía thiếu niên trầm mặc u ám trên sân huấn luyện, Trần Sâm Nhiên trố mắt nhìn bên này, ánh mắt dừng trên người Ứng Hoan, sau khi bị cô phát hiện liền mím môi quay đi, cô cười: "Không có gì."
Ứng Trì đang uống nước, vừa nhìn thấy Ứng Hoan, liền hưng phấn gọi to: "Chị!"
Ứng Hoan thấy cậu cũng nhịn không được cười, Ứng Trì cầm theo bình nước chạy tới, đứng ở trước mặt cô, lại gọi: "Chị!"
Ứng Hoan giơ tay sờ sờ đầu, Ứng Trì trốn rồi một chút, nhỏ giọng nói thầm: "Chị chớ có sờ, đều là mồ hôi đấy."
Cô nhịn không được cười: "Chị không chê em."
Nói xong, tay liền xoa loạn trên đầu cô.
Lúc này, mọi người sôi nổi nhìn qua, Thạch Lỗi cười hắc hắc mà kêu: "Ai, bác sĩ nhỏ."
Dương Cảnh Thành nhấc tay: "Bác sĩ nhỏ, nhìn bên này."
Triệu kính trung cũng yên lặng nhấc tay: "Còn có bên này."
Ứng Hoan cười hướng bọn họ vẫy vẫy tay.
Từ Kính Dư liếc bọn họ một cái, cười nhạt: "Các người diễn cũng thật nhiều."
Thạch Lỗi liếc anh, nhịn đã lâu, rốt cuộc nhịn không được nói: "Kính Vương, cậu trở về một chuyến mà sao còn thay áo thun? Tuy rằng đều là đồng phục, kiểu dáng cũng nhìn không ra có gì khác biệt nhưng tôi nhìn ra logo không gống nhau."
Dương Cảnh Thành lập tức nhìn qua: "Sao?"
Từ Kính Dư ấn đường nhảy dựng, anh híp mắt, xoay người nhìn về phía bọn họ, nhàn nhạt mà nói: "Gặp mưa."
Thạch Lỗi không quá tin tưởng, hai người yêu đương cuồng nhiệt lại nửa năm không gặp mặt, đi ra ngoài hơn hai giờ, trở về còn thay đổi quần áo, nói không phát sinh cái gì anh ta tuyệt không tin.
Chỉ là, trước mặt có nhiều người như vậy, anh ta cũng không dám nói cái gì.
Chờ bọn họ kết thúc huấn luyện, mọi người cùng đi ăn cơm, bên trái Ứng Hoan là Ứng Trì, bên phải là Từ Kính Dư. Từ Kính Dư phát hiện, từ sau buổi chiều, cô liền không để ý đến anh, ngồi ở bên cạnh cô mà cô cũng lười không thèm nhìn anh một cái, chuyên tâm cùng tiểu tổ tông nói chuyện phiếm.
Ứng Trì phát hiện Ứng Hoan không nói chuyện với Từ Kính Dư, xem Từ Kính Dư ăn mệt, trong lòng có chút đắc ý.
Thẳng đến Ứng Hoan nói: "Chị đã nói chuyện với giáo viên của em, chờ lát nữa sẽ đưa tài liệu cho em, thời gian không huấn luyện thì phải học đấy."
Ứng Trì: "......"
Cậu gãi gãi đầu, nhịn không được nói: "Không thể không xem sao? Thi đấu xong em nhất định sẽ học mà."
Ứng Hoan nói: "Không thể."
Ứng Trì bĩu môi: "Nhan Tịch đã chuyển ngành, gặp chỗ không hiểu em cũng không biết hỏi ai."
Sau khi Nhan Tịch đổi ngành thì vẫn thường xuyên nhắn tin cho cậu, nhưng Ứng Trì không mê điện thoại giống bọn Thạch Lỗi, có đôi khi Nhan Tịch gửi tin nhắn đến cậu cũng không biết.
Chỉ là, ngẫu nhiên vẫn là sẽ có liên hệ, nhưng xác thật không thân thiết bằng khi còn là bạn cùng lớp.
Ứng Hoan lấy ra di động, nhàn nhạt mà nói: "Chị đã thêm WeChat của thầy rồi, chỗ nào em không biết thì chị sẽ hỏi giúp em. Giáo viên của em rất kỳ vọng vào em, khi nào em thi xong sẽ dạy bù cho em."
Ứng Trì: "......"
Mọi người cười vang.
Thạch Lỗi nói: "Bác sĩ nhỏ, cô quá nghiêm khắc đi? Sao không thấy được cô giám sát Kính Vương học tập đâu?"
Ứng Hoan: "......"
Anh làm gì cũng luôn có kế hoạch như vậy, còn cần cô giám sát sao?
Ứng Hoan đang muốn nói cái gì, đột nhiên cổ áo bị người kéo xuống, ngón tay thô ráp vuốt ve dấu hôn cô muốn che đi.
Cả người cô cứng đờ, quay đầu.
Từ Kính Dư không chút để ý mà rút tay ra, nhìn cô cười cười: "Muốn tới giám sát anh sao? Hoan nghênh."
Ứng Hoan lỗ tai ửng đỏ, trấn định mà nói: "Anh lại không phải đứa trẻ, không cần em giám sát chứ?"
Từ Kính Dư đặt tay lên lưng ghế của cô, cười nhẹ: "Nói cũng đúng, anh tự chủ không tồi, không cần em nhọc lòng."
Ứng Hoan: "......"
Nếu buổi chiều không phát sinh những việc đó, cô thật sự tin tưởng anh tự chủ thực không tồi.
Ứng Trì nhịn không được, nhíu mày nói: "Em không phải trẻ con."
Ứng Hoan đặc biệt theo cậu, quay đầu dỗ: "Ừ, em không phải."
Từ Kính Dư khịt mũi, híp mắt nhìn cô, tức giận nói: "Còn có chút nguyên tắc gì không?"
Ứng Hoan: "Không có."
Ứng Trì: "Liên quan anh cái rắm!"
Hai chị em cơ hồ là đồng thời ra tiếng.
Từ Kính Dư: "......"
Mọi người lại là một trận cười vang, Thạch Lỗi cười to nhất, đập bàn nói: "Kính Vương, địa vị của cậu đúng là ở cuối cùng."
Từ Kính Dư đầu lưỡi chống má, quay đầu liếc Ứng Hoan, Ứng Hoan cũng không nghĩ tới Ứng Trì cũng sẽ nói theo cô, có chút chột dạ mà cúi đầu, lại có chút buồn cười. Từ Kính Dư nhẹ nhàng gật đầu, xoa nhẹ gáy cô, nghĩ nghĩ, lại tức cười.
Cơm nước xong, mọi người cùng nhau về khách sạn.
Ứng Hoan xử lý chuyện thuê phòng, Từ Kính Dư cũng đổi phòng, sau khi Ứng Trì biết chuyện này thì trợn trắng mắt liếc Từ Kính Dư một cái: "Trực tiếp để chị tôi ở phòng kia là được rồi, còn đổi đi đổi lại làm gì."
Từ Kính Dư nhìn cậu một cái, đều lười phản ứng lại cậu.
Ứng Trì đi theo Từ Kính Dư vào phòng, Từ Kính Dư dựa vào sô pha, xem Ứng Hoan nhét đủ loại tài liệu vào ngực Ứng Trì, nhìn thấy còn mấy quyển cô để riêng, Từ Kính Dư cúi người nhặt sách lên nhìn bìa.
Lại xem một quyển.
Tất cả đều là tiếng Đức.
Anh nhấp môi, ngước mắt nhìn về phía Ứng Hoan.
Ứng Trì ôm một đống tài liệu, khuôn mặt lộ rõ vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc, Ứng Hoan sờ sờ đầu của cậu, cười tủm tỉm dỗ: "Hôm nay còn sớm, em tắm rửa xong chắc cũng không làm gì, bắt đầu đọc sách đi."
Ứng Trì giãy giụa: "Ngày mai em bắt đầu xem."
Ứng Hoan: "Đêm nay bắt đầu."
Ứng Trì: "......"
Cậu bị Ứng Hoan đẩy đến cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Từ Kính Dư: "Anh như thế nào không đi?"
Từ Kính Dư đặt sách xuống, che đậy cảm xúc dưới đáy mắt, nhàn nhạt cười: "Tôi ở cùng bạn gái ở chung một chỗ, có vấn đề?"
Ứng Trì cúi đầu nhìn Ứng Hoan.
Ứng Hoan quay đầu nhìn Từ Kính Dư, thử nói: "Bằng không anh cũng về sớm một chút?"
Từ Kính Dư mặt không biểu cảm nhìn cô, nhếch lên chân bắt chéo, sau này dựa, nói rõ không chịu đi.
Ứng Trì nhíu nhíu mi, nói: "Em đi về trước, đợi chút lại qua đây."
Ứng Hoan: "......"
Ứng Trì nói đi là đi, Ứng Hoan có chút bất đắc dĩ, đóng cửa lại, xoay người trở về.
Từ Kính Dư dựa vào ghế trên, không biết suy nghĩ cái gì, cô đi qua trực tiếp ngồi lên đùi anh. Trong lòng cô gái nhỏ sáng như gương, trước đã dỗ Ứng Trì rồi thì sau phải dỗ bạn trai, rất hiểu lòng người, nếu là ngày thường thì lúc này Từ Kính Dư đã nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô rồi.
Nhưng anh thật lâu cũng chưa nói chuyện, không biết suy nghĩ cái gì.
Ứng Hoan rất ít thấy anh như vậy, có chút hoảng hốt, thật cẩn thận hỏi: "Từ Kính Dư, anh làm gì mà không nói lời nào?"
Từ Kính Dư nghiêng đầu, đôi mắt thật sâu mà nhìn cô, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn sô pha. Quá vài giây, ôm người đang ngồi trên đùi đặt xuống bên cạnh, sức lực của anh rất lớn, Ứng Hoan bị anh nhấc lên dễ dàng.
Từ Kính Dư đứng dậy cầm quyển sách trên bàn lên, từ trên cao nhìn xuống cô, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: "Nhiều sách tiếng Đức như vậy là có ý gì?"
Ứng Hoan sửng sốt một chút.
Từ Kính Dư trực tiếp hỏi: "Muốn đi nước Đức du học, thi lên thạc sĩ?"
Ứng Hoan cắn môi, giải thích nói: "Vâng, em cũng định nói với anh chuyện này, em đã xin được nhà trường rồi, lúc đó giáo sư sẽ viết thư giới thiệu cho em."
Cô đứng lên, đi tới ôm eo anh.
Từ Kính Dư hít một hơi thật sâu, đặt sách xuống, cúi đầu nhìn cô: "Không đi nước Đức, đi nước Mỹ. Ứng Hoan, năm nay Olympic kết thúc anh sẽ rút khỏi đội, sang Mỹ huấn luyện rồi thi đấu chuyên nghiệp, cũng vừa lúc em tốt nghiệp, em học cao học còn anh huấn luyện, chúng ta có thể ở bên nhau, không phải cách xa."
Ứng Hoan sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Kính Dư mím môi, tươi cười nhàn nhạt: "Đi nước Đức là bởi vì Ứng Trì?"
Nước Đức, nước Mỹ, Nhật Bản đều có nền y học phát triển, Từ Kính Dư đại khái đoán được cô muốn làm cái gì, đáy lòng nói không rõ cảm giác gì, có chút không muốn. Nhưng nếu cô muốn làm, anh sẽ không phản đối.
Bởi vì anh cũng là vận động viên, anh hiểu rõ cảm giác này.
Ứng Hoan nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vâng. Cũng vì anh, anh cũng là vận động viên."
Không chỉ vì Ứng Trì.
Còn có Từ Kính Dư.
Được, anh vẫn xếp sau tiểu tổ tông.
Từ Kính Dư xem nhẹ cảm giác mất mát dưới đáy lòng, cười nhẹ: "Được, vì anh, đi nước Mỹ."
Vì Ứng Trì mà đi du học, vì anh đi nước Mỹ, thực công bằng.
Như vậy trong lòng anh mới có thể cân bằng.
Ứng Hoan cắn môi, thanh âm vẫn rất nhỏ: "Đi nước Mỹ học phí rất cao, em không đủ sức."
"Anh không có tiền sao?"
"......"
"Không chịu dùng tiền của anh?" Từ Kính Dư liếm khóe miệng, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, anh biết tính Ứng Hoan, cũng biết nếu cô đi Đức nhất định sẽ vừa học vừa làm: "Vậy thế nào mới chịu?"
"......"
Ứng Hoan kinh hãi, bị anh hỏi một cậu như vậy, cô trả lời không được.
Từ Kính Dư kéo cô ngồi lên bàn, nâng cằm cô lên, "Hửm?"
Ứng Hoan không biết trả lời như thế nào: "Em......"
Từ Kính Dư hiện tại rất bực bội, anh đè nặng tính tình, nhẫn nại dỗ cô, nhưng cũng không muốn nghe cô cự tuyệt, đang muốn mở miệng, cửa bỗng nhiên bị người gõ vài cái.
Ứng Hoan âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Từ Kính Dư vẫn không nhúc nhích, Ứng Hoan nhịn không được nói: "Có người gõ cửa."
Anh vẫn không động.
Cửa bị gõ mạnh hơn, Ứng Trì kêu: "Chị mau mở cửa."
Ứng Hoan: "......"
Này có mười phút sao?
Từ Kính Dư nhịn không được chửi nhỏ một câu, buông Ứng Hoan ra, bước đi mở cửa.
Ngô Khởi cùng Ứng Trì đứng ở cửa, giống y như môn thần.
Ngô Khởi cười tủm tỉm nhìn về phía Ứng Hoan rồi mới nhìn Từ Kính Dư: "Ồ, tôi đi thu điện thoại."
Từ Kính Dư: "......"
Tin anh thì tôi là đồ ngốc!
Ứng Hoan: "......"
Cô không nghĩ tới Ngô Khởi cũng sẽ ở ngoài cửa, mặt có chút ngốc, lúc này mới mấy giờ mà đã thu điện thoại?
Từ Kính Dư mặt vô cảm lấy điện thoại ra ném lên tay Ngô Khởi, quay đầu nhìn Ứng Hoan liếc mắt một cái: "Đêm mai lại tìm em tính sổ."
Ngô Khởi: "......"
Đêm mai còn tới?