“Ầm.”
Một tiếng động lớn vang lên, cảnh cửa phòng khách sạn bật ra, đập vào bức tường phía sau, toàn bộ không gian rung chuyển.
Thẩm Vân Chi vội vàng nhìn về phía cửa, còn chưa nhìn ra người xông vào là ai thì đã bị một bóng người nhanh như báo săn lao đến, đá hắn ngã xuống giường, chỉ cảm thấy choáng váng.
Sở Mộ Nhiễm mở mắt ra, xuất hiện trong tầm mắt cô là người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng và khí chất.
Là anh.
Anh ấy đến.
“Cố Minh Dạ?” - Sở Mộ Nhiễm lẩm bẩm tên anh, cô không ngờ anh thật sự sẽ xuất hiện.
Lúc này cô không thể lừa gạt được trái tim mình nữa, khi nhìn thấy anh trong thời điểm này, trong lòng vô cùng cảm thấy may mắn khi nhìn thấy anh. Cô không dám hy vọng anh sẽ đến cứu cô, nhưng anh vẫn đến.
“Cố Minh Dạ.”
“Minh Dạ ca ca.”
Cô gọi anh một cách nhẹ nhàng, nhỏ giọng yếu ớt, hết lần này đến lần khác, nước mắt trong hốc mắt cuối cùng cũng không thể kiềm chế, làm ướt đôi gò má đỏ bừng, có thể nhìn thấy sự ỷ lại trong đáy mắt cô.
Cố Minh Dạ che lấy cơ thể của cô, giọng nói cực kỳ trầm ấm dễ nghe: “Đừng sợ, tôi đến rồi.”
Sở Mộ Nhiễm đã vơi bớt sự sợ hãi, nhưng chợt nghĩ đến tình huống hiện tại, nghẹn ngào giải thích: “Tôi bị bỏ thuốc, tôi không có muốn cùng hắn như vậy…”
“Tôi biết…”
“Tôi…bây giờ rất khó chịu.”
“Tôi biết.”
“Anh….có thể…”
Sở Mộ Nhiễm không dám nói tiếp, làm sao cô đủ can đảm nói anh có thể làm thuốc giải độc cho cô?
Nhưng mà, như hiểu ý cô, Cố Minh Dạ cụp mắt xuống, cực kỳ trân quý mà nói với cô: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Trùm lấy toàn thân cô lại, bế Sở Mộ Nhiễm ra khỏi giường, Cố Minh Dạ lạnh giọng ra lệnh cho Giang Lâm: “Đưa hắn đi, chiếu cố hắn thật tốt. Còn nữa, lấy cho tôi một phòng khác, phòng tốt nhất.”
Giang Lâm liếc mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của Sở Mộ Nhiễm, không dám nhìn nhiều, nhanh chóng đi làm việc.
Mướn phòng làm gì.
Tất nhiên là để Cố tổng làm thuốc giải độc cho Sở tiểu thư rồi.
Trong căn phòng lớn bên trên.
Hai con người quấn lấy nhau.
Đây không phải lần đầu tiên hai người cuồng nhiệt cùng nhau, cũng không phải lần đầu tiên Cố Minh Dạ là thuốc giải độc cho Sỏ Mộ Nhiễm, cả hai đều quen thuộc điểm yếu và mạnh của đối phương, mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi.
Nước chảy thành sông.
Dù là tác dụng của thuốc nhưng cũng không hoàn toàn lu mờ lý trí, những cảm xúc hoàn xâm chiếm toàn bộ não bộ.
Khuôn mặt trắng nõn của Sở Mộ Nhiễm nhuộm một màu đỏ ửng, cô thở dốc, cảm nhận rõ ràng từng đợt sóng trào mà Cố Minh Dạ mang lại, từng tế bào trên cơ thể đều kích thích, sung sướng, run rẩy mẫn cảm. Ngay cả trái tim cũng không còn chút nào kháng cự sự gần gũi của anh.
Mặt trăng lặn xuống, mặt trời nhô lên.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào trong căn phòng trở nên ấm áp hơn, Sở Mộ Nhiễm mệt mỏi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt cô là chiếc cằm quyến rũ của người đàn ông, trên cằm râu mọc lún phún… Cô chớp chớp mắt, trong chốc lát ký ức đêm qua quay trở lại, cô trợn mắt há mồm che miệng lại vì sốc.
Má ơi.
Liệu cô có thể quay lưng bỏ chạy mà không nhận nợ nần không?
Trước khi Sở Mộ Nhiễm nảy ra ý định bỏ trốn thì người đàn ông tuấn mỹ mở ra cặp mắt phượng tĩnh mịch.
Anh đưa mắt nhìn Sở Mộ Nhiễm hồi lâu, sau đó đưa tay vén mái tóc xõa xuống má cô ra sau tai, thanh âm trầm ấm mang theo chút khàn nhẹ: “Chào buổi sáng.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
“Em còn khó chịu không?” - Cố Minh Dạ một cách tự nhiên từ trên giường đứng lên, thân hình vạm vỡ trông tràn đầy sức mạnh và mị lực thu hút.
Anh cúi đầu nhìn Sở Mộ Nhiễm như không để ý đến sự ngượng ngùng của cô, cầm chiếc áo sơ mi treo trên lưng ghế, mặc vào, cài từng nút áo lại.
Sở Mộ Nhiễm xấu hổ cụp mắt xuống: “…cũng đỡ…”
“Cũng đỡ là ý gì? Nếu em vẫn cần…” - Ngừng một chút, Cố Minh Dạ tiếp tục nói: “Ý tôi là, tôi có thể phục vụ em bất cứ lúc nào, chỉ cần em muốn.”
“Không…không cần.” - Sở Mộ Nhiễm vội vàng lắc đầu, vô thức lè lưỡi liếm cánh môi đang khát khô, khô khóc nói: “Tôi không sao, tôi đã ổn rồi…”
Hành động của cô và vô tình nhưng cố ý lọt vào mắt Cố Minh Dạ.
Động tác cài nút áo dừng lại, Cố Minh Dạ đứng đó nhìn chằm chằm Sở Mộ Nhiễm một lúc, sau đó đột nhiên bắt đầu cởi nút áo mà không nói một lời.
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Cô nghi ngờ đưa mắt hỏi: “Sao anh lại cởi áo?”
“Bây giờ không cần phải mặc nó.”
“Hả? Tại sao? Muốn thay áo mới?” - Sở Mộ Nhiễm vẫn còn chút mơ hồ khó hiểu.
Cô từ giường ngồi lên, chiếc chăn vốn dĩ che vai cô tuột xuống, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và bờ vai khiêu gợi, cô có thể thấy rõ làn da trắng nõn của mình ẩn chứa những dấu vết của cơn điên loạn đêm qua.
Thấy thế, Cố Minh Dạ di chuyển nhanh hơn một chút.
Nhìn thấy Cố Minh Dạ đột nhiên cúi người đến gần, đè cô nằm xuống giường, giọng cô đứt quãng: “Anh…anh muốn làm gì?”
“Làm em.”
Cố Minh Dạ không hề che đậy ý đồ: “Tôi muốn em, rất muốn em.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Còn không kịp suy nghĩ, Cố Minh Dạ kéo chiếc mền đang che chắn trên người cô qua một bên, lúc này cô mới nhận ra bên trên mình không có mảnh vải che thân.
Anh dễ dàng khống chế được cô dưới thân, bàn tay xoa nắn lên làn da mềm mại của cô, da thịt cận kề, bàn tay anh ấm áp như sắt nóng đỏ, đi đến đâu đều để lại sức nóng, nóng đến mức cô nhịn không được “ưm” nhẹ một tiếng.
Thanh âm giống như là cỗ vũ, cũng giống như là kích động, càng khiến người đàn ông càng thêm hưng phấn.
Vật thô to căng cứng ma sát với nơi mềm mại nhất.
Sự điên cuồng đêm qua khiến nơi tư mật vẫn vô cùng ẩm ướt, ngay lập tức Cố Minh Dạ nhanh chóng tiến vào, vùi sâu bên trong cơ thể cô, hai người hợp thành một.
“Ưm…Cố…a…ưm…”
Sở Mộ Nhiễm muốn nói cái gì đó, vừa mở miệng đã bị nụ hôn của anh chặn lại.
Bên trên bị hôn đến mụ mị, bên dưới cảm giác bị lấp đầy, một đợt va chạm đều giống như đi vào nơi sâu nhất, khiến toàn thân cô mềm nhũng.
Cố Minh Dạ hôn xong, anh thì thầm tên cô bên tai cô, thanh âm khác xa bộ dáng nghiêm túc thường ngày, mang đậm mùi dọc vọng: “Nhiễm Nhiễm, của em vừa ấm vừa kẹp chặt của tôi…”
Cùng lúc đó, bên dưới không có chút dừng lại động tác nào.
Rất lâu anh không được chạm vào cô, anh chưa bao giờ quên được cảm giác tuyệt vời khi bên cô, bây giờ có cơ hội, anh có là đồ đần mới bỏ qua cơ hội này.
Mấy lần đêm qua đều không đủ, mãi mãi không đủ.
Sự va chạm mạnh mẽ, Cố Minh Dạ tiến vào rút ra không theo bất cứ quy luật nào, lần nào cũng là cắm sâu, và cắm sâu hơn khiến cho lý trí Sở Mộ Nhiễm vỡ vụn.
Toàn thân Sở Mộ Nhiễm từ trắng chuyển sang ửng hồng, hai tay bám lấy bờ lưng săn chắc của anh, thấp giọng rên rỉ.
Vật lớn càng lúc càng hưng phấn vì sự đáp trả của cô, dường như càng ngày càng cứng rắn, càng lúc càng hung hăng, chạm đến một khối thịt mềm, vách thịt như bị kích thích, bắt đầu siết lại ôm lấy thứ to lớn trơn tuột đang ức hiếp khối thịt mềm mẫn cảm.
Toàn thân Sở Mộ Nhiễm căng lên, thấp giọng cầu xin: “Minh Dạ, anh…a….nhẹ…nhẹ một chút…xin anh…đừng…chỗ đó…hỏng mất…”
“Sẽ không hỏng được… Nhiễm Nhiễm, nhẹ thì sao em sướng được, hả?”
Trước sự khẩn cầu của cô, Cố Minh Dạ càng lúc càng ức hiếp điểm mẫn cảm của cô hung hãn hơn.
Những cú va chạm dữ dội, những hạt mồ hôi pha lê trên làn da bánh mật rơi xuống làn da trắng nõn mịn màng của Sở Mộ Nhiễm, lực càng lúc càng lớn, đôi mắt cô bắt đầu ngấn nước.
Hơi thở hòa quyện vào nhau, ánh mắt chạm ánh mắt.
Đêm qua là vì thuốc khống chế, nhưng bây giờ chính là không có lời bào chữa nào cả.
Cơ thể và trái tim cô mềm mại và gục gã.
Nhắm mắt lại, tận hưởng những cao trào vui sướng mà Cố Minh Dạ mang lại.<code> Đến khi anh ta đã qua hai lần mà không có chút nào mệt mỏi. Sở Mộ Nhiễm cảm giác được thứ kia lại một lần nữa dựng lên chào cô, lập tức đem những mềm mại trong trái tim cho chó ăn mất. Cô trực tiếp nhấc chân lên giẫm vào lòng ngực của Cố Minh Dạ, không cho hắn cúi người muốn ăn cô lần nữa. “Cố Minh Dạ, anh có chừng mực một chút cho tôi, có hiểu không?” - Lời nói có chút dọa nạt, nhưng thâm âm khàn khàn sau mấy lần cao trào, khiến sự uy hiếp không có chút sức lực nào. Cố Minh Dạ: “...” Bỗng nhiên muốn trêu chọc cô, anh cố ý nở một nụ cười trên đôi môi mỏng đỏ, đưa tay bắt lấy mắt cá chân thon thả của Sở Mộ Nhiễm, đưa mắt nhìn theo đường cong trên chân của cô, từng chút từng chút một cho đến một điểm…. Hành động này khiến Sở Mộ Nhiễm lập tức xấu hổ, đôi mắt híp lại của hắn khiến cô hiểu ra ý đồ của anh. Anh ta… “Cố Minh Dạ, tên khốn.” - Không thể thu chân lại, Sở Mộ Nhiễm chỉ có thể xoay người cuộn tròn lại, kéo mền đắp lên người, không cho Cố Minh Dạ nhìn vào nơi tư mật của mình. Cô dùng chăn che kín từ đầu đến chân, không muốn đối diện với Cố Minh Dạ. “Được rồi, tôi không trêu chọc em nữa.” - Cố Minh Dạ vỗ nhẹ vào lưng của Sở Mộ Nhiễm qua chăn, trong giọng nói đầy sự cưng chiều mà cả anh cũng không nhận ra: “Đừng để ngạt mất.” Vừa rồi hung hăng như vậy, bây giờ co rúm như một chú rùa. Thật sự là… vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch. Đem gương mặt xinh đẹp đỏ ửng của Sở Mộ Nhiễm từ trong mền đi ra, Cố Minh Dạ bế cô đi vào phòng tắm, không để ý cô có đồng ý hay không, tắm cho cô giống như tắm cho sủng vật, từ đầu đến chân đều được anh kỹ lưỡng xoa một lần. Sở Mộ Nhiễm: “...” Tắm xong, Sở Mộ Nhiễm mặc lại quần áo do Cố Minh Dạ chuẩn bị, ngồi ở bên giường, nuốt nước miếng một cái, muốn phủi sạch quan hệ: “Ừm… cảm ơn anh đêm qua đã giúp đỡ, sáng nay… chúng ta hai lần… coi như tôi trả nợ. Ừm… cứ vậy đi, tôi…tôi đi trước.” Nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm muốn ăn xong bỏ chạy, Cố Minh Dạ mở miệng: “Thẩm Vân Chi đang ở trong tay tôi, em không muốn gặp hắn sao?” Sở Mộ Nhiễm dừng chân lại nhưng không đáp. Cố Minh Dạ tiếp tục công kích: “Em không tò mò vì sao hắn tấn công em? Không tò mò hắn có thân phận gì sao?” “Vì sao?” - Sở Mộ Nhiễm tức giận quay lại hỏi: “Hắn ta có thân phận gì?” Cố Minh Dạ đứng lên đi về phía Sở Mộ Nhiễm nắm lấy tay cô: “Đi theo tôi, tôi đưa em đi gặp hắn, em sẽ biết sự thật.” </code>Lần tiếp theo gặp Thẩm Vân Chi là ở nhà kho ở biệt thự Giang Sơn.
Đây là nơi có trang trí mà Sở Mộ Nhiễm thích nhất, mỗi chi tiết dù lớn hay nhỏ cô đều rất thưởng thức.
Cố Minh Dạ nhìn thấy ánh mắt sáng lên của cô khi bước vào, bờ môi anh dâng lên một nụ cười.
Đẩy cửa nhà kho ra, nhìn thấy Thẩm Vân Chi hốc hác chỉ sau một đêm không gặp, đúng là đã hắn được chăm sóc theo đúng ý của Cố Minh Dạ.
Hắn ta bị trói trên ghế, hai tay bị trói phía sau lưng, dưới ánh đèn mờ mờ khuôn mặt hắn tái nhợt, mí mắt hiện lên màu xanh tím khiến khí chất thư sinh nho nhã biến mất.
Nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm đi tới, sắc mặt hắn càng khó coi hơn, cúi đầu tránh đi ánh mắt của cô.
“Tại sao anh lại động thủ với tôi? Anh là ai?” - Sở Mộ Nhiễm trực tiếp hỏi thẳng.
“Cô không phải đã biết rồi sao?” - Thẩm Vân Chi cười khổ.
“Tôi biết? Tôi có thể biết ở đâu?” - Sở Mộ Nhiễm nhíu mày.
“Trên mạng không phải truyền khắp nơi tin tức rồi.”
Trên mạng?
Sở Mộ Nhiễm quay đầu nhìn về phía Cố Minh Dạ.
Cố Minh Dạ nhàn nhạt nói: “Những tin tức trên mạng tôi đã xử lý hết rồi, cho nên em không nhìn thấy.”
Sở Mộ Nhiễm quay về phía Thẩm Vân Chi: “Anh cuối cùng là ai?”
“Mục đích tiếp cận tôi là gì?”
“Có phải Sở Ngọc Diệp sai anh đến ấn nấp bên cạnh tôi, tìm cách hại tôi?”
“Anh bỏ thuốc tôi, có phải là do Sở Ngọc Diệp đưa cho anh không?”
Thẩm Vân Chi đều cúi đầu không đáp, Sở Mộ Nhiễm tức giận, cuối cùng hét lên: “Thẩm Vân Chi, tôi vậy mà xem anh là bạn, cô ta cho anh cái gì mà anh lại làm việc không có nhân tính như vậy?”
“Tôi không phải là loại người tốt lành gì, tôi chỉ là một kẻ hèn mọn bán thân thôi.” - Thẩm Vân Chi cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương cô, mọi thứ đều là âm mưu, nhưng tôi không thể không làm, thật xin lỗi.”
Sở Mộ Nhiễm tất nhiên không chấp nhận lời xin lỗi đó.
Thẩm Vân Chi chịu mở miệng, cô hỏi thêm mấy câu, hỏi xong chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn.
Cố Minh Dạ nắm tay cô muốn đưa cô đi ra khỏi nhà kho.
Sở Mộ Nhiễm rời đi mà không thèm nhìn Thẩm Vân Chi lấy một lần cuối.
Đến phòng khách, Sở Mộ Nhiễm ngồi ở ghế sô pha, Sở Mộ Nhiễm uống nước trái cây và nghĩ đến những lời Thẩm Vân Chi vừa nói.
Hắn ta là trai bao…khá là nổi danh trong cái giới đó. Nhưng mà hắn ta không phục vụ các quý bà giàu có mà chính là phục vụ đàn ông.
Chỉ điểm này, Sở Mộ Nhiễm đã không chấp nhận được.
Vậy là dạo gần đây cô trở thành bạn của một trai bao đồng tính, thực ra cô xem anh ta là bạn nhưng anh ta đang lừa cô?
Đồng tính cô không kỳ thị. Nhưng mà cô suýt chút nữa bị một cái đồng tính cưỡng bức… cảm giác còn kinh tởm hơn là bị làm nhục.
Cô luôn cho rằng Thẩm Vân Chi đến cuối cùng cũng không làm gì cô, bởi vì anh ta còn có chút lương tâm, ít nhất là cũng còn nghĩ đến tình bạn của bọn họ…nhưng bây giờ cô nhận ra rằng, là do anh ta không muốn làm cùng phụ nữ mà thôi, cho nên mới do dự.
Đến khi khai đến tên chỉ điểm, Thẩm Vân Chi hắn ta là tên thủ lĩnh xã hội đen.
Hắn ta nợ bọn cho vay nặng lãi một số tiền nên bị ép buộc tham gia vào chuyện này, nếu không em trai hắn sẽ bị bọn chúng chặt đứt ngón tay.
Thuốc là do tên xã hội đen đưa cho hắn, tìm cơ hội động thủ với cô.
Mọi thứ đều được tiết lộ, nhưng Sở Mộ Nhiễm cảm thấy, mọi thứ không chỉ có vậy.
Cố Minh Dạ ở bên cạnh lên tiếng: “Em muốn xử lý Thẩm Vân Chi thế nào?”
Sở Mộ Nhiễm: “Anh nghĩ thế nào?”
Cô có chút mong đợi nhìn Cố Minh Dạ.
“Giao cho tôi đi.” - Cố Minh Dạ mỉm cười: “Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này và cho em kết quả, em nghĩ sao?”
“Được.” - Sở Mộ Nhiễm không do dự gật đầu.
Sở Mộ Nhiễm tuy không có bằng chứng nhưng cô không tin chuyện này không liên quan đến Sở Ngọc Diệp.
Nhưng cô không nói nghi ngờ của mình cho Cố Minh Dạ, kinh nghiêm quá khứ nói rằng, nói ra cũng vô ích. Dù có nói thì Sở Ngọc Diệp cũng dùng cái bệnh tim của cô ta làm bùa hộ mệnh. Cô tốt nhất không muốn tìm rắc rối.
Cố Minh Dạ muốn cô ở lại biệt sự Giang Sơn để anh bảo vệ cô, cô từ chối.
Muốn đưa vệ sĩ túc trực bên cô, cô từ chối.
Cố Minh Dạ cũng không ép cô.
Anh biết cô hiện tại đã không còn yêu anh nữa.
Ngày trước cô yêu anh 7 năm, anh phớt lờ cô. Bây giờ muốn một lần nữa giành được trái tim cô, có vẻ là một chặn đường dài.
Nhưng anh không cảm thấy phiền phức.
Cũng không có nản lòng.
Ít nhất đêm qua hai người đã xích lại gần hơn, cô đã không còn bài xích anh nữa.
Anh vẫn sẽ dõi theo cô, vẫn sẽ cho vê sĩ ẩn thân bảo vệ cô, lần này sẽ tự tìm người có năng lực cao hơn.
Chuyện số 1 và số 2 bị đánh thuốc mê, anh cũng sẽ điều tra, xem trong nội bộ có con chuột nào không.
Cố Minh Dạ lái xe đưa Sở Mộ Nhiệm đến cổng khu nhà thuê. Cô bước xuống vẫy tay với anh: “Cố thiếu, tạm biệt.”
“Ừm…tạm biệt.” - Cố Minh Dạ khẽ gật đầu.
Đột nhiên anh cảm thấy thích hai từ “tạm biệt”, còn hơn là không bao giờ gặp lại.
Cố Minh Dạ cao hứng nhìn về Sở Mộ Nhiễm nói thêm vài câu: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, đừng để mình mệt mỏi.”
Anh vốn là người trầm mặc ít nói, những lời quan tâm như vậy dường như chưa bao giờ nói ra.
Sở Mộ Nhiễm quay người lại vẫy tay với anh, mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt đen láy trong veo cong lên dưới ánh nắng.<code> Hôm sau, Sở Mộ Nhiễm đến thăm bà nội Chu, nếu như trước kia bà nội Chu luôn nhắc đến chuyện cô và Thẩm Vân Chi hẹn hò. Lần này đến, bà nội Chu một câu cũng không đề cập đến. Sở Mộ Nhiễm cũng không hỏi, vẫn nói chuyện vài câu rồi ra về. Buổi chiều, cô đi đến nơi hẹn Kỷ Tiếu Tiếu, buổi sáng cô ấy đã gọi đến lo lắng cho cô một phen. Kỷ Tiếu Tiếu đến nhà Sở Mộ Nhiễm là buổi chiều, hai người bày đồ ăn và bia cùng nhau ăn uống. Sở Mộ Nhiễm kể nghi vấn của mình về bà nội Chu cho Tiếu Tiếu nghe. Nghe xong, Tiếu Tiếu chỉ nói cõ lẽ là trùng hợp. Sở Mộ Nhiễm nghĩ cũng mong là trùng hợp, nếu người thân duy nhất thật lòng với cô mà không còn thật lòng nữa, cô không biết mình phải đối mặt với tình huống khủng khiếp đó như thế nào. Hai người uống thêm một lon bia, Sở Mộ Nhiễm liên muốn đổi chủ đề: “Khi nào cậu tìm bạn trai.” “Tớ cũng muốn tìm nha, muốn tạm biệt cuộc sống độc thân. Haha tớ cũng muốn nếm trải tư vị cùng nam nhân gần gũi…nhưng mà…tìm không có.” - nói đến chuyện này, Kỷ Tiếu Tiếu lại có chút phẫn nộ: “Tớ trưởng thành nhưng cũng chỉ lớn chừng này, tớ biết phải làm sao? Cậu không nhớ tên khốn Du Kỳ Phong nói tớ thế nào à? Tên khốn kiếp như hắn còn không có hứng thú với tớ, cậu nói xem tớ có thể tìm ai?” Kỷ Tiếu Tiếu ôm gối, như muốn khóc tới nơi. Sở Mộ Nhiễm lại ôm bụng cười haha không kiềm chế được. Nhìn Kỷ Tiếu Tiếu bộ dạng bây giờ thật đáng yêu. Nói thật ra Kỷ Tiếu Tiếu cũng khá ưa hình, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, trông cô ấy rất ngây ngô và dễ mến. Theo lời Du Kỳ Phong nói, cùng Kỷ Tiếu Tiếu yêu nhau và lên giường, đơn giản chính là cảm giác phạm tối ấu dâm. “Cậu còn cười, cậu còn cười được.” - Kỷ Tiếu Tiếu nhảy lên, kéo cổ Sở Mộ Nhiễm uy hiếp: “Tớ nói cho cậu biết, kiếp này tớ mà không thể gả đi, tớ sẽ ở trong nhà cậu sống đến già. Nếu Cố Minh Dạ nhà cậu không tìm được nam nhân cho tớ, tớ liền cả đời làm bóng đèn của các người.” Cố Minh Dạ. Nhà cô? Nghe được tên này, Sở Mộ Nhiễm đôi môi không khỏi nhếch lên, cười không nổi. “Đừng nhắc đến anh ta, nhắc đến liền đâu đầu.” - Cô ngã người xuống ghế sô pha, buồn bực nói: “Cậu xem, quanh đi quẩn lại một vòng lớn, tớ lại dính líu đến anh ấy, tớ phải làm sao đây?” Vì không muốn bị tổn thương trái tim, cũng không muốn toàn thân bị đánh bầm dập, cô đã trốn tránh Cố Minh Dạ. Bây giờ xảy ra chuyện này, họ lại vô tình dính líu đến nhau, mọi thứ trước kia đều vô nghĩa. Kỷ Tiếu Tiếu đơn giản nói: “Còn có thể làm sao? Liền ngủ tiếp với hắn đi, không phải cậu nói hắn rất có năng lực, thể lực cũng rất lớn sao?” Sở Mộ Nhiễm: “...” Cô có nói qua sao? Nhưng cũng không có sai… sức chiến đấu của ai đó quá cường hãn. </code>“Cố tổng, Thẩm Vân Chi vẫn không chịu khai tên người đừng đằng sau chuyện này, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Giang Lâm có chút bất lực mở miệng.
Thẩm Vân Chi khai người sai bảo hắn là tên xã hội đen, nhưng tên đó và Sở Mộ Nhiễm không có hận thù và tranh chấp gì vậy thì tại sao hắn lại tấn công Sở Mộ Nhiễm.
Anh phái người đi bắt tên côn đồ kia, nhưng hắn đã bỏ trốn, cho nên mọi thứ càng khả nghi hơn. Bây giờ chỉ còn lại một Thẩm Vân Chi, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha và phải hỏi cho ra thông tin gì đó.
Chỉ là hắn miệng quá cứng, bị đánh tơi bời cũng không hé răng nửa lời.
“Hắn vẫn không khai?” - Cố Minh Dạ thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi quay đầu lại: “Đi thôi, tôi đi nhìn một chút.”
“Vâng.” - Giang Lâm có chút chán nản.
Hắn cảm thấy mình không làm tốt, khiến Cố Minh Dạ lo lắng, chính là hắn không có năng lực.
“Thẩm Vân Chi có em trai phải không?” - Cố Minh Dạ đột nhiên hỏi: “Tình trạng của em trai hắn, cậu có biết không?”
Hai mắt Giang Lâm sáng lên: “Cố tổng, ý ngài là, chúng ta dùng em trai hắn để uy hiếp hắn?”
Cố Minh Dạ nhếch môi: “Nếu hắn giống như lời mình nói là rất quan tâm em trai, không sợ không cạy được miệng hắn.”
“Vâng, tôi sẽ ngay lập tức hành động.”
Giang Lâm định rời đi, Cố Minh Dạ liền gọi lại: “Chờ đã, cậu giới thiệu cho cô ấy vài công việc đi, cô ấy thích bận rộn, tìm cho cô ấy một số đơn hàng đi.”
Giang Lâm trợn mắt: “Nhưng Cố thị chúng ta không có hạng mục thiết kế nội thất quy mô nhỏ như vậy.”
“Không có thì không tạo ra được à?”
Giang Lâm: “…”
Cố Minh Dạ hai mắt nheo lại: “Đi mua mấy cái cửa hàng, cậu xem mở cái gì đó, thiết kế giao hết cho cô ấy.”
“Vâng.” - Giang Lâm lập tức nhận lệnh.
Hắn cảm thấy mình làm không xong hai việc này, địa vị của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Hoặc là… đi ôm đùi Sở tiểu thư, để cho cô ấy nói tốt cho mình vài câu trước Cố tổng một chút? Bà chủ tương lai, chắc chắn đủ lớn phải không?
Giang Lâm vừa tính toán tương lai vừa đi ra ngoài, nghĩ vậy phải nhanh chóng làm việc.