Đêm dài vô tận, gió lạnh mưa phùn.
Sở Mộ Nhiễm bước đi về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía nơi nào đó, giọng nói lạnh lùng có chút tức giận hét lên: “Lén lén lút lút đi theo tôi, các người muốn gì? Mau đi ra đi, tôi đã thấy rồi.”
Không gian cực kỳ yên tình.
Không có gì cả, chỉ có âm thanh của gió lay động nhánh cây.
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Cô luôn cảm thấy có thứ gì đó đang theo dõi mình trong bóng tối của cây cối, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không có gì ở đó.
Tự mình hù mình thật sự quá ngốc, nhưng cô không khỏi sợ hãi.
Để ngăn cản sự sợ hãi, Sở Mộ Nhiễm vừa đi vừa hát, giọng hát của cô lớn đến mức mấy con chim đang ngủ trên cành cây cũng phải hoảng sợ bay loạn.
Cuối cùng Sở Mộ Nhiễm cũng đi đến số 11, biệt thự Đế Sơn Vân.
Bây giờ đã khuya rồi, có thể Cố Minh Dạ đã đi ngủ, nhưng cô vẫn mạnh dạn nhấn chuông.
Cô không lau đi nước mưa trên mặt.
Haha, đêm khuya trời mưa, cô một thân chật vật đến tận nơi tìm Cố Minh Dạ, đây là thâm tình đến mức nào.
Cả cô còn tự cảm động cho chính mình, không tin là không thể lay động Cố Minh Dạ, chỉ cần anh ta cảm động, anh ta sẽ không coi thường cô. Mưu sách này có chút hèn hạ, nhưng ai bảo cô vốn cũng không phải người tốt lành gì.
Người xấu thì nên làm chuyện xấu, đúng không?
Sở Mộ Nhiễm ấn nhiều lần chuông cửa, nhưng không có ai mở cửa.
Đợi mười mấy phút, Sở Mộ Nhiễm nhíu mày buồn bực.
Không lẽ là trèo tường đi vao?
Cô nhìn cánh cổng sát cao lớn, vững chắc, cảm thấy tay chân nhỏ bé của mình không thể vượt qua được cánh cửa nên không khỏi từ bỏ ý định điên rồ trong đầu.
Suy nghĩ một chút, nếu Cố Minh Dạ biết cô ở ngoài cửa đợi hắn thì cô có thể diễn một chút “đêm mưa đứng đợi người”, nhưng mà bây giờ hắn nào có biết cô ở ngoài, coi như có diễn cao siêu cỡ nào cũng có ai thấy?
Không có lợi ích gì.
Bằng không sáng sớm ngày mai cô đến đây, đêm nay quay về suy nghĩ một chút lời thoại, sáng ngày mai làm cho mình chật vật một chút, ngồi xổm ở cửa ra vào nói đợi hắn một đêm… không chừng, còn hiệu quả hơn.
Nghĩ tới biện pháp hay, Sở Mộ Nhiễm không đợi được muốn quay về biệt thự của Du Kỳ Phong tắm một cái rồi đi ngủ.
Không ngờ khi cô quay đầu lại đụng phải bức tường thịt ngay phía sao.
“Á…”
Che lấy cái mũi đáng thương, Sở Mộ Nhiễm đau đến mức cháy nước mắt.
Tuy nhiên, kinh ngạc mới là cảm xúc lớn nhất hiện tại.
“Em muốn bỏ cuộc chỉ sau một lát?”
“Không phải cố ý tới tìm tôi sao? Em không nhìn thấy liền muốn bỏ đi ngay?”
Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, đang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, bên trong sâu thẳm là một sự phẫn nộ cao độ.
“Tôi…”- - Theo bản năng, Sở Mộ Nhiễm lùi về phía sau một bước: “Sao anh lại ở bên ngoài?”
Nghĩ đến điều gì đó, cô mở to đôi mắt: “Vừa rồi là anh theo dõi tôi?”
Cố Minh Dạ trầm mặc không đáp.
Đây chính là thừa nhận.
“Này, anh dọa tôi sợ chết khiếp, anh có biết không?” - Sở Mộ Nhiễm có chút xấu hổ: “Còn nữa, vừa rồi anh cũng nghe tôi hát rồi à?”
Thật đáng xấu hổ.
Cố Minh Dạ vẫn im lặng, Sở Mộ Nhiễm tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.
“Cố thiếu, anh đã sớm biết tôi đến đây?”
Chắc chắn là vậy, nếu không phải vậy làm sao hắn biết cô đi ra từ biệt thự của Du Kỳ Phong và đi theo cô đến đây? Còn có, không biết khi cô chơi bên trong biệt thự của Du Kỳ Phong, anh ta là ở bên ngoài đợi sao?
Sở Mộ Nhiễm không khỏi lạnh người.
Người đàn ông trước mặt cô vẫn im lặng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô rất lâu. Sở Mộ Nhiễm không chịu nổi áp bức đó, đột nhiên cảm thấy muốn bỏ trốn, trong tiềm thức chính là muốn rời đi ngay lập tức.
Nghĩ là làm, Sở Mộ Nhiễm chỉ mới bước đi một bước, cổ tay của cô đã bị Cố Minh Dạ giữ lại.
Lực của hắn rất lớn như muốn bóp nát tay cô, trong nháy mắt khiến cô đau đến mức hốc mắt đỏ bừng tràn đầy nước mắt.
“Anh muốn làm gì?”
Sở Mộ Nhiễm hét lên, dùng sức lắc tay. muốn tránh đi sự khống chế của Cố Minh Dạ, nhưng hắn quá khỏe, cô không thể thoát ra được.
Vẫn không nói một lời, Cố Minh Dạ trầm mặc dùng vân tay mở khóa cổng, kéo Sở Mộ Nhiễm vào biệt thự.
Băng qua bãi cỏ phẳng phía trước, bước qua những phiến đá xanh phẳng lỳ, hai người bước vào khu vườn nhỏ tươi tốt của biệt thự.
Khu vườn nhỏ về đêm không nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp, chỉ có sự im lặng.
Bước vào bên trong, Cố Minh Dạ đẩy Sở Mộ Nhiễm một cách thô bạo, lưng cô dán vào thân cây ẩm ướt và cứng cáp, anh giống như một con mãnh thú tức giận, tần nhẫn cắn chặt môi cô, mút thật mạnh.
Mưa không ngừng rơi xuống.
Cành lá có thể che phần nào nước mưa, nhưng trên mặt Sở Mộ Nhiễm vẫn có những vệt nước mưa mỏng rơi xuống. Trên người cô chỉ mặc một bộ váy mỏng, phía sau lưng cành cây thô ráp nhô ra làm cho cô có chút đau đớn.
Thái độ của Cố Minh Dạ,càng khiến cô sợ hãi hơn.
“Buông tôi ra.”- Cô hung hăng đẩy anh ra.
Nơi này không có đèn, Sở Mộ Nhiễm chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.
Khuôn mặt tuấn tú phủ đầy lạnh lẽo, đôi mắt lạnh lùng, mái tóc ướt sũng phủ xuống, rất đầy đủ thể hiện khí chất băng lãnh của anh ta.
Sở Mộ Nhiễm cuối cùng cũng cảm giác được sự mất khống chế.
Cô dùng sức quay mặt đi, miễn cưỡng tránh khỏi đôi môi đang chuẩn bị hôn một lần nữa, thấp giọng run rẩy nói: “Cố thiếu, anh… có phải đang không vui không? Anh không muốn tôi đến tìm anh, anh có thể nói, anh đừng làm như vậy… tôi có chút…”
Lời còn chưa nói hết, chiếc cằm xinh xắn của cô đã bị giữ lấy.
Rất dùng sức.
Những ngón tay thon dài và khỏe khoắn của anh đang giữ lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn vào đôi mắt sâu thẩm của anh. Sở Mộ Nhiễm nuốt nước bọt sợ hãi, sự điên cuồng và phẫn nộ trong mắt anh ngày càng lộ rõ.
Sau một giây, cô lại tiếp tục bị anh hôn xuống một cách hung hăng.
“Xoẹt” một tiếng, là thanh tâm của vải vóc bị xe ra, đôi môi bị chặn lại của Sở Mộ Nhiêm “ư ư” phản kháng, nhưng lúc này cô cũng không thể tránh thoát sự kiềm chế của hắn.
Chiếc váy người người cô đã bị xé rách thành từng mảnh vụn và rách rưới trên người cô.
Sự sợ hãi và hoảng loạn xen lẫn bất bình, cuối cùng cũng khiến cô bật khóc và cầu xin.
“Cố thiếu, đừng làm vậy với tôi… xin anh…đừng…”
“Tôi chỉ muốn tìm anh, anh không muốn gặp tôi cũng được, đừng làm như vậy với tôi…”
“…A!”
Một tiếng hét không thể kiểm soát và lời cầu xin của Sở Mộ Nhiễm đã được đáp trả bằng sự mạnh mẽ xâm nhập không thương tiếc của Cố Minh Dạ.
Sau khi cả hai hòa làm một, Cố Minh Dạ sững sờ trong giây lát.
Sau đó, hai mắt anh đỏ lên.
Trước khi đợi cô kịp thích ứng với sự hiện diện của anh bên trong, anh dừng toàn bộ sức mạnh của mình để chinh phục, mỗi một lần cắm vào đều cực kỳ dùng sức, như muốn cắm vào chỗ sâu nhất của cô, đem cả cơ thể và linh hồn của cô đều để lại dấu ấn của anh.
Thời gian trôi qua nặng nề.
Tiếng sấm vang lên, hạt mưa dần nặng hạt hơn.
Những hạt mưa rơi vào da thịt của cô, những tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng, toàn thân run rẩy, chịu đựng những sự va chạm mãnh liệt hơn cơn bão dữ dội của người đàn ông, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt cô.
Cho đến khi kết thúc, Sở Mộ Nhiễm thở hổn hển, nghĩ rằng hắn sẽ thả cô đi sau khi trút giận.
Cô vô thức lùi lại nhưng đã bị anh ôm lấy eo cô.
Anh ta vẫn không cho cô đi?
Sở Mộ Nhiễm lo lắng ngước mắt lên, chỉ thấy Cô Minh Dạ kéo cà vạt ném xuống đất, sau đó nhanh chóng cởi từng cúc áo ra, cởi chiếc áo sơ mi và quấn chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Anh không hề rời ra, ôm chặt cô trong lòng ngực, bế cô đi vào bên trong biệt thự.
Cố Minh Dạ bế cô thẳng đi lên lầu, sau đó liền nói: “Từ giờ trở đi, em sẽ sống ở đây!”
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn bỏ vào bồn tắm.
Nước nóng liên tục chảy ra từ vòi, cô buộc phải ngồi lên mép bồn tắm, lòng bàn chân bị nước ấm làm ướt, cô cảm nhận được phần khổng lồ của anh đã bắt đầu thức dậy và nhô lên.
Không có chút kiêng dè, Cố Minh Dạ lại bắt đầu động tác, hai người chỉ nói chuyện với nhau bằng ánh mắt nhiễm đầy dục vọng, không ngừng nghĩ, trong phòng tắm chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng cầu xin rên rỉ không ngừng.
Sở Mộ Nhiễm cảm thấy bản thân thật sai lầm. Cô còn tưởng hắn đối với cô động tâm, cho rằng cô đặc biệt với hắn. Nhưng cô thất ngốc khi bị Sở Vân Quốc ép buộc đến tìm hắn còn có một chút cảm xúc thầm kín là vui vẻ khi được gặp hắn.
Cuối cùng… đối với cô, Cố Minh Dạ chỉ là muốn như vậy.
Thư phòng. Giang Lâm liếc nhìn người đàn ông trầm mặc trước mặt, thận trọng nói: “Cố tổng, ngài thật sự quyết định giam cầm Sở tiểu thư ở đây sao?” Giang Lâm không khỏi ngáp một cái, bây giờ là bốn giờ sáng, hắn đang lo lắng vì EQ quá thấp của ông chủ, hắn nhất định là trợ lý tốt nhất trên đời. Cố Minh Dạ nhàn nhạt ngước mắt, lạnh lùng nhìn hắn một cái. “Không phải giam cầm… khẳng định là không phải giam cầm… mà là… ừm… kim ốc tàng kiều.” - Giang Lâm lập tức tỉnh ngủ. Nhưng sau đó Giang Lâm vẫn khuyên nhủ: “Thật ra tôi cảm thấy Sở tiểu thư tính cách khá mạnh mẽ, ngài cứ đối xử thô bạo với cô ấy, đó không những không giữ được cô ấy bên cạnh mà còn khiến cô ấy mang ý hận lên ngài… điều này thật sự không phải là lựa chọn tốt.” Giang Lâm tất nhiên biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì. Sau khi Cố tổng kéo Sở tiểu thư vào bên trong, hắn đã khôn ngoan tránh đi, còn ra lệnh cho người hầu không được phép ra khỏi phòng, nhưng dùng đầu ngòn chân hắn cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ. “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?” - Thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên: “Trái tim cô ấy không thuộc về tôi.” Anh không bao giờ là lựa chọn của cô. Anh chỉ là người cô ấy băt đắc dĩ mới chấp nhận đến gần. Làm như vậy không tốt, anh biết, Nhưng mà anh biết phải làm sao bây giờ? Mấy ngày cô tìm anh, bất kể là với mục đích gì, mặc dù ngoài mặt tránh né, nhưng trong lòng đang nghĩ sẽ gặp cô thế nào, trong lòng suy nghĩ dỗ dành cô ra sao. Anh mang theo một sự mong chờ ngày hai người gặp nhau, cuối cùng là bị tạt một gáo nước lạnh, nhìn cô cùng người đàn ông khác nắm tay, tặng hoa, còn tiến vào bên trong biệt thự của người khác. Anh cảm thấy mình giống như một chú hề, ai có thể biết được sự tức giận đè nén trong lòng anh? “Sao có thể như vậy được?” - Giang Lâm không nghĩ như vậy: “Tôi nghĩ trái tim của Sở tiểu thư luôn hướng về ngài, cô ấy rất quan tâm đến ngài.” “Cậu sai rồi.” - Cố Minh Dạ cười lạnh, không muốn nói tiếp: “Cậu ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.” “Có thể…” “Ra ngoài.” “...Vâng.” - Du dự một lát, Giang Lâm thoái lui ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại. Thư phòng chỉ còn lại tĩnh mích, Cố Minh Dạ đốt một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, rít một hơi, nhả ra làn khói. Anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ mưa rơi, trong lòng là một nổi buồn chán không thể nhận ra. Cô gái anh yêu thích đang ở cách vách, nằm trên giường ngủ của anh. Anh điên cuồng mãnh liệt muốn cô đến nỗi cô mệt lả và thiếp đi. Tưởng chừng khoảng cách rất gần, nhưng họ lại đang thật xa nhau, xa đến mức anh chỉ còn cảm giác muốn giam cầm cô mãi mãi bên cạnh mình. Chính xác, chính là giam cầm.