Thiệu Phong tỉnh dậy từ trong cơn mê. Hắn bàng hoàng, không dám tin vào những gì bản thân nghe thấy.
Hạ Kiều... thật sự chấp nhận hắn một lần nữa sao?
Có phải hắn quá áp lực, quá mệt mỏi nên nảy sinh ảo giác không?
Rõ ràng... rõ ràng Hạ Kiều ghét hắn như vậy, hận hắn như thế...
Cạch. Cửa phòng đột ngột mở ra.
"Anh tỉnh rồi?"
Hạ Kiều đỡ eo, khó khăn bước vào phòng.
"Kiều Kiều..." Thiệu Phong cất giọng khàn khàn, nghe như sắp khóc đến nơi.
"Em đây."
"Anh... anh không nằm mơ chứ?"
"Không nằm mơ." Hạ Kiều hiển nhiên biết Thiệu Phong đang hoang mang điều gì. Cô nở nụ cười, cho hắn sự chấn an nhẹ nhàng: "Là sự thật. Thiệu Phong, chúng ta... yêu lại từ đầu đi."
Tí tách...
Giọt lệ nóng ấm không báo trước bất ngờ tràn r từ khóe mắt hẹp dài.
Toàn thân Thiệu Phong chấn động, run rẩy kịch liệt như có dòng điện chạy qua.
Một câu nói của Hạ Kiều phá tan ảo tưởng của Thiệu Phong, cũng phá tan sự bất an vô tận của hắn, đem đến cho hắn niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.
Hắn đã từng vì kiên trì, vì nỗ lực mà thật sự mệt mỏ và suy sụp. Ngay lúc không biết còn chống đỡ được bao nhiêu trước khi tuyệt vọng, Hạ Kiều lần nữa trở thành ánh sáng, vươn tay cứu vớt hắn.
"Vợ ơi..."
Âm thanh Thiệu Phong nghẹn ngào. Hắn khóc nấc lên, hệt như một đứa trẻ phạm sai lầm được mẹ hiền bao dung, tha thứ.
"Vợ, anh nhớ em... rất rất nhớ em..."
Hạ Kiều vươn tay, ôm lấy Thiệu Phong, đem đầu hắn vùi vào lồng ngực mình. Một đứng một ngồi, hai người cứ thế ôm nhau.
Căn phòng im ắng chỉ có tiếng khóc của Thiệu Phong.
Hắn rơi lệ, Hạ Kiều đau lòng.
Cô muốn an ủi, nhưng miệng lưỡi đắng ngắt vì đau đớn, không cách nào thốt lên lời.
Thì ra... khi người mình yêu đau khổ, bản thân cũng sẽ đau lây.
...
"Lau nước mắt nước mũi của anh đi, bẩn chết đi được."
Hạ Kiều bày ra bộ mặt ghét bỏ, nhưng lời nói và đáy mắt lại tràn đầy ý cười.
Cô không biết lựa chọn ngày hôm nay sẽ dẫn đến kết cục gì cho mai sau. Hạ Kiều chỉ biết giờ phút này, đưa ra quyết định đó, cô không hối hận, một chút cũng không.
Thiệu Phong bị ghét bỏ cũng không chán nản. Bây giờ lòng hắn đang nở hoa, nào có quan tâm mấy lời khẩu phật tâm xà của Hạ Kiều chứ.
Thiệu Phong cố chấp ôm lấy eo Hạ Kiều, ôm cả hai đứa con trong bụng của cô.
"Sau này, anh nhất định sẽ yêu em thật nhiều, nhiều hơn bất cứ ai trên đời."
Hắn lẩm bẩm trong miệng. Âm thanh nhỏ đến mức Hạ Kiều không tài nào nghe được.
Đây coi như là hắn tự hứa với chính mình.
Và trong tương lai, Thiệu Phong quả thật hứa được làm được.
"Thiệu Phong." Hạ Kiều bất ngờ lên tiếng: "Anh tiếp nhận điều trị, được không?"
Thiệu Phong là người thừa kế của nhà họ Thiệu. Dùng đầu gối Hạ Kiều cũng đoán ra được, để chữa trị khuôn mặt của Thiệu Phong, các bác sĩ sớm đã có chuẩn bị từ lâu. Chỉ cần một cái gật đầu của hắn, mọi chuyện coi như đã xong.
"Anh không muốn..." Thiệu Phong thở hắt một hơi nặng nề: "Lúc em sinh, anh sợ..."
Hạ Kiều mang song thai, phải sinh mổ. Nhưng sinh mổ dù thế nào cũng có 1% rủi ro. Hơn nữa, phụ nữ khi sinh là lúc họ yếu ớt nhất, đau đớn nhất. Thiệu Phong đã không thể ở bên cô lúc ấy một lần. Lần này, hắn không muốn bỏ lỡ nữa.
Hạ Kiều biết Thiệu Phong nghĩ gì, cố chấp vì điều gì. Cô chỉ cười nhẹ: "Anh tính để con gái vừa mở mắt nhìn đời đã bị khuôn mặt của anh dọa sợ à?"
"Anh..."
"Nghe lời, tiếp nhận trị liệu." Hạ Kiều cười khẽ một tiếng: "Em muốn thấy dáng vẻ tuấn tú của anh trước kia."
Muốn Thiệu Phong trở về dáng vẻ khi xưa, đẹp trai động lòng người.
Muốn ba đứa con có một người cha hoàn hảo.
Muốn nhà họ Thiệu có một người thừa kế tuyệt đỉnh.
Muốn nhà họ Hạ có một người con rể hoàn mỹ.
Cũng... muốn một người chồng cực phẩm!
...
Bên ngoài phòng, cách một cánh cửa, Hạ Hoài ủ rũ dựa lưng lên cửa gỗ.
Nó cúi đầu. Mái tóc ngắn che đi cảm xúc phức tạp trong đôi mắt.
Hạ Hoài nghe hiểu những gì Hạ Kiều và Thiệu Phong đang nói, cũng biết hắn sắp phải rời đi.
Trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Có một chút... không nỡ.
Hạ Hoài hít sâu một hơi. Thân ảnh nhỏ bé dần hòa vào màn đêm, biến mất.
Âm thanh non nớt, nghẹn ngào quanh quẩn trong không gian vắng lặng.
"Cha, tạm biệt."