Hai ngày sau, Thiệu Phong hoàn toàn khỏi bệnh. Hạ Kiều cũng không quản chặt hắn nữa. Hắn thích đi đâu, làm gì là quyền quyết định của hắn.
Trước khi rời khỏi nhà để đi làm, Hạ Kiều căn dặn: "Anh đừng có lục lọi linh tinh. Đi đâu cũng phải về đây. Bác đã nhờ tôi chăm sóc anh mấy ngày rồi."
"Được." Thiệu Phong mỉm cười gật đầu. Đôi mắt đào hoa ngập tràn ý cười. Hắn giống như người chồng nhỏ, ngày ngày tiễn vợ đi làm rồi chờ vợ về nhà. "Đi làm cẩn thận."
Hạ Kiều hờ hững gật đầu rồi xoay người rời đi.
Cô đi làm, còn hắn đi siêu thị mua thức ăn. Dù sao Thiệu Phong cũng đã hứa rồi. Hạ Kiều để hắn ở lại nơi này, vậy hắn cũng không thể "ăn không ngồi rồi". Hắn phải đi chợ nấu cơm, phải dọn nhà, phải làm một người đàn ông lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, Thiệu Phong gấp gọn quần áo đã phơi khô, sau đó đặt vào tủ.
Chợt, cánh tay hắn khựng lại. Đôi mắt đào hoa mở lớn, tràn đầy chấn động.
Bàn tay Thiệu Phong run rẩy cầm lấy bộ quần áo trẻ con. Biểu cảm trên khuôn mặt vặn vẹo, khó coi vô cùng.
Hạ Kiều có con rồi?
Là con của thằng khốn nào?
Thiệu Phong nghiến răng ken két. Đôi mắt đỏ ngầu, hằn tơ máu. Đôi con ngươi tối đen như mực.
Hạ Kiều có con rồi, cũng có người khác rồi. Cho nên mới một mực vứt bỏ hắn, tuyệt tình đến như vậy?
Bất chợt, một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu óc Thiệu Phong: Liệu có phải con của mình không?
Hắn và cô cũng phát sinh quan hệ giường chiếu. Tuy rằng chỉ có duy nhất một lần, nhưng Thiệu Phong tin vào khả năng của mình, xác suất một lần bắn trúng là vô cùng lớn.
Thiệu Phong thở hắt một hơi nặng nề, cố gắng kiềm chế nỗi kích động đang rục rịch trong lòng. Thâm tâm chất chứa biết bao hoài nghi và ngờ vực, tối nay hắn sẽ hỏi cho ra lẽ.
...
Tối hôm đó, Hạ Kiều từ cơ quan trở về. Vừa mở cửa đã trông thấy Thiệu Phong đang đứng dựa lưng vào tường. Dáng vẻ lười biếng, lại giống như đã chờ đợi cô từ rất lâu rồi.
"Kiều Kiều."
"Hả?"
"Em có giấu anh chuyện gì không?"
Thịch.
Trái tim Hạ Kiều khẽ run lên, trong lòng bỗng thấp thỏm. Cô nhướn mày nhìn Thiệu Phong, dùng ánh mắt sắc bén mà đánh giá hắn.
Đoạn, cô thở dài hỏi: "Anh biết rồi?"
"Ừ, biết rồi." Thiệu Phong gật đầu. Thu mọi biến hóa của Hạ Kiều vào trong mắt, hắn cố gắng không để lộ sự bồn chồn, lo lắng trong lòng, chậm rãi nói: "Là con của ai? Liệu có phải..."
"Không phải!"
Hạ Kiều hoảng hốt đánh gãy lời nói của Thiệu Phong. Đôi chân vô thức lùi lại một vài bước, duy trì khoảng cách an toàn. Giấu đi bàn tay đang không ngừng run rẩy, Hạ Kiều ngước mắt nhìn hắn, bặm môi phủ nhận.
"Sao nó có thể là con anh được. Thiệu Phong, đừng đùa nữa."
"Vậy nó là con của ai?!"
"Là của ai không quan trọng, nhưng chắc chắn không phải của anh!"
Hạ Kiều kích động nói.
Cả hai rơi vào im lặng. Bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ. Áp lực vô hình như bủa vây lấy cô và hắn.
Một lúc lâu sau, Hạ Kiều mới khôi phục sự bình tĩnh. Cô chậm rãi nói: "Thiệu Phong, anh tỉnh lại đi. Chúng ta đã ly hôn rồi. Anh đừng suy diễn lung tung, cũng đừng đi tìm con trai tôi."
"Kiều Kiều..."
"Tối nay tôi không ăn tối ở nhà. Tôi phải đi gặp mặt đối tác."
Dứt lời, Hạ Kiều thậm chí còn không thèm nhìn sắc mặt Thiệu Phong, mở cửa chạy bạt mạng như bị thứ gì đó vô cùng đáng sợ rượt đuổi.
Thiệu Phong như bị rút sạch sức lực, vô lực ngồi bịch xuống đất. Đôi mắt đào hoa vốn tràn ngập thống khổ lúc này lại ánh lên ý cười vụn vặt.
Con hắn. Đó là con của hắn!
Nếu không phải con của hắn, Hạ Kiều sẽ không có lý do gì phải kích động, phải hoảng loạn, phải chối bay chối biến như vậy.
Thiệu Phong kích động cong khóe môi. Nỗi sung sướng vô hạn rục rịch trong lòng. Con cái là sợi dây liên kết, là sự ràng buộc của cha và mẹ. Cho dù Hạ Kiều không chấp nhận hắn cũng không có cách nào chối bỏ điều này.
Sốc lại tinh thần, Thiệu Phong đứng dậy, vào bếp nhìn bàn đồ ăn mình mất công chuẩn bị. Vốn muốn cùng Hạ Kiều ăn tối, nhưng không nghĩ đến cô lại có việc bận.
Trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẵng và mất mát.
Thiệu Phong nhếch miệng cười một tiếng.
Sự hụt hẫng và mất mát này, Hạ Kiều đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Có lẽ còn nhiều đến mức trở thành một nỗi ám ảnh. Vậy mà bây giờ, chỉ mới trải qua một lần duy nhất, hắn đã cảm thấy bứt rứt, khó chịu rồi.
Thiệu Phong suy nghĩ một lúc rồi cũng mở cửa rời khỏi nhà.
Hạ Kiều không ở nhà ăn cơm với hắn, hắn ăn cái gì cũng giống như nhai sáp. Cho nên, Thiệu Phong phải theo dấu chân cô, ngồi cùng một nơi để ăn tối với cô.
Tuy rằng cô không hay biết, hắn cũng không thể mặt đối mặt và gắp thức ăn cho cô, nhưng hắn vẫn cảm thấy mãn nguyện.
...
Tại một nhà hàng cao cấp.
"Shia, cô đến rồi."
"Chào ngài."
Người đàn ông mỉm cười, lịch thiệp kéo ghế cho Hạ Kiều, đợi đến khi cô ngồi xuống mới trở về chỗ ngồi của mình.
Nâng ly rượu trong tay lên, cụng ly với Hạ Kiều, người đàn ông chậm rãi thăm dò: "Shia, cô không tính đến chuyện hôn nhân là vì đã có người trong lòng sao?"
Cánh tay cầm ly rượu của Hạ Kiều bỗng khựng lại một chút. Cô nhướn mày nhìn người đàn ông trước mắt, con ngươi đen nhánh xẹt qua tỉa cảm xúc khác lạ. Nhấp một ngụm rượu, Hạ Kiều cười như không cười nói.
"Sao có thể chứ. Tôi đã ly hôn một lần, nếm trải đủ mọi cay đắng, sớm đã không còn hứng thú với yêu đương rồi."