Bầu trời về đêm bao la, cao vút không thấy tận cùng. Vầng trăng trên cao làm bạn với các vì sao, tỏa ánh sáng êm dịu xuống mặt đất.
Thành phố Kinh Bắc bao trùm trong khoảng không tĩnh lặng, thanh bình và yên ả.
"Ưm... a..."
Cô gái thấp giọng nỉ non. Đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng hơi nước mỏng, ướt át động lòng người. Khuôn mặt vì nh.ục d.ục mà trở nên đỏ ửng. Làn da trắng nõn phiếm hồng vì khoái cảm dồn dập.
"Ư... chậm, chậm một chút..."
"Chậm?" Người đàn ông nhếch khóe miệng, nở nụ cười châm chọc, trào phúng nói: "Hạ Kiều, đừng khiến tôi ghê tởm cô hơn."
Động tác của người đàn ông càng thêm càn rỡ. Gậy th.ịt chôn trong động h.uy.ệt mê người đ.âm sâu đến tận cùng.
"Ư... hức..."
Sắc mặt Hạ Kiều thoáng chống trắng bệch. Hàng lông mày thanh tú nhíu chặt vì cơn đau dữ dội nơi hạ thân. Cô lắc đầu, nước mắt rơi đầy mặt.
"Không phải... ưm... không phải em..."
"Không phải cô?" Đáy mắt người đàn ông lóe lên tia khinh thường. Hắn cợt nhả: "Hạ Kiều, người năn nỉ tôi về nhà ăn tối là cô. Người chuẩn bị đồ ăn là cô. Người muốn có con với tôi cũng là cô. Cô nói xem, ai là người có khả năng hạ th.uốc nhất?"
Dứt lời, người đàn ông bế thốc Hạ Kiều lên, đem cơ thể mềm nhũn của cô ấn lên vùng hạ thân chính mình. Động tác càn rỡ khiến c.ự v.ật xâm nhập vào sâu hơn.
Ánh mắt hắn nhìn Hạ Kiều không chất chứa tình yêu mà là sự lạnh nhạt, ghê tởm và lửa giận.
"Thiệu Phong... em không có... hức ưm... xin anh, xin anh hãy tin em..."
Hạ Kiều nén bi thương, thống khổ và nỗi chua xót trong lòng. Cô nhíu mày, yếu ớt lên tiếng.
Người năn nỉ Thiệu Phong về nhà ăn tối là cô. Người chuẩn bị đồ ăn là cô, muốn có con cũng là cô. Nhưng cô sẽ không bao giờ làm những chuyện dơ bẩn như vậy.
Kết hôn hai năm, Thiệu Phong chưa một lần rung động với cô. Nhưng Hạ Kiều thì khác. Ba năm cấp ba rồi cả bốn năm đại học, cô đã yêu thầm hắn bảy năm rồi.
May mắn, ông trời cho Hạ Kiều cơ hội được ở bên người mình yêu. Cha cô và cha Thiệu Phong là bạn thân nối khố của nhau. Cho nên cô và hắn từ lâu đã có hôn ước không thể hủy.
Hạ Kiều vẫn luôn nghĩ chỉ cần bản thân cố gắng thật nhiều, nỗ lực trở thành dáng vẻ Thiệu Phong thích, sẽ có một ngày hắn rung động và yêu cô.
Nhưng cho đến tối hôm nay, Hạ Kiều đã bị chính những ảo tưởng ngu ngốc của bản thân tát cho một cái đau điếng.
Thiệu Phong sẽ không yêu cô.
Trong mắt hắn, cô chỉ là người dưng xa lạ.
Trong thâm tâm hắn, mọi việc cô làm thật ghê tởm, vô dụng và nhạt nhẽo.
Hạ Kiều nén nỗi đau thấu tận tâm can, chịu đựng lửa giận và dục vọng đ.iên cuồng của Thiệu Phong.
Sau một hồi va chạm kịch liệt, Thiệu Phong phóng thích tất cả t.inh hoa của bản thân vào trong người Hạ Kiều.
Rút gậy th.ịt ra, hắn rời khỏi người cô, vuốt ngược mái tóc ướt sũng mồ hôi. Đôi con ngươi đen kịt, sâu hun hút xoáy thẳng vào Hạ Kiều như muốn xé cô ra làm trăm mảnh nhỏ.
Thiệu Phong cong môi cười lạnh, khinh khi nói:
"Chẳng phải cô muốn có con với tôi sao? Vậy thì hãy cố mà giữ cho chặt chúng. Để rơi một giọt, cơ hội để cô m.ang th.ai sẽ giảm đi một chút đấy."
Nhục mạ Hạ Kiều xong, Thiệu Phong thậm chí còn không thèm nhìn sắc mặt cô mà đi thẳng vào phòng tắm.
Người hắn lúc này thật bẩn. Hạ thân đầy rẫy d.ịch thể của ả đàn bà ghê tởm kia.
Hắn nghĩ... hắn nên cưỡng ép cô ly hôn!