Không Thể Để Mất Anh

Chương 7





– Hôm nay vợ anh muốn ăn gì?

Ngữ điệu cùng thái độ của Kiệt trở về trạng thái ấm áp quan tâm của ngày trước, nhưng nó không khiến tôi vui vẻ nhưng thuở ban đầu, ngược lại còn làm cho tôi suy nghĩ nhiều hơn về người đàn ông tôi mà tôi đã không nghe lời gia đình cương quyết chọn anh.

– Em sao vậy, khó chịu ở đâu sao, nói anh nghe đi..
– Em bình thường mà.
– Vậy sáng nay em muốn ăn gì? Bún bò nhé?

Tôi cười, nhưng cảm giác nụ cười của mình gượng gạo vô cùng:

– Cũng được.

Kiệt hôn lên má rồi đi vào vệ sinh cá nhân. Tôi đi về phía điện thoại, bấm vào đa nhiệm thì phát hiện đúng là điện thoại đã bị Kiệt đụng vào, anh không những bấm vào tin nhắn của ngân hàng qua sim mà còn vào app ngân hàng để kiểm tra biến động số dư. Khi ấy tôi thất vọng kinh khủng, cảm giác bản thân đang bị anh lợi dụng, vì số tiền kia mà anh mới vui vẻ quan tâm tôi trở lại. Tacgiadiemmy.

Khẽ day day trán. Có phải tôi đang nghĩ nhiều không, nhưng nếu ngày trước tôi hoàn toàn tin tưởng anh không chút nghi ngờ vì anh liều cả mạng sống để cứu tôi thì sau những ngày chung sống với nhau, chứng kiến nhiều chuyện và cách anh hành xử, cảm giác tin cậy ấy đã giảm đi, nhất là chuyện đêm qua, anh nói tôi không động não, không biết chi tiêu hợp lý. Mọi chuyện anh đều nhất nhất muốn tôi đặt mẹ anh lên hàng đầu làm tôi thật sự tổn thương.

– Vợ đang nghĩ gì vậy?

Kiệt đi ra và ôm tôi từ đằng sau, còn tựa cằm lên vai tôi, bàn tay đằng trước thì xoa xoa cái bụng nhỏ. Tôi tự nhủ có khi mình quá đa nghi, vợ chồng nào mà không phát sinh mâu thuẫn cãi vã. Anh dù tốt đến mấy cũng là người phàm mắt thịt, cũng có những ưu và khuyết điểm, làm sao có thể hoàn mỹ không chút vết xước. Nhưng để chắc chắn, tôi sẽ làm một phép thử để xem kết quả sẽ như thế nào.

Tôi khẽ quay lại đối diện với anh, nở nụ cười như bình thường:

– Em đang nghĩ đến những lời anh nói lúc tối, đúng là em không nên phung phí tiền trong lúc này, lương có 5 triệu mà tiêu 2 triệu gần nửa tháng lương cũng tiếc thật. Vậy em đưa thẻ cho anh, anh tính thế nào cho đủ một tháng thì tính nhé.

Mắt Kiệt sáng lên, tôi không là anh nên không biết anh đang nghĩ gì trong đầu, và vì sao lại vui mừng như vậy, chỉ nghe anh nói:

– Em nghĩ thông suốt vậy là tốt, dù sao em cũng được nuông chiều từ nhỏ nên những chuyện tính tính toán toán đau đầu này cứ để anh lo, em cứ việc ăn uống nghỉ ngơi và đi năn nỉ ba mẹ cho tốt là được.

Tôi gật đầu:

– Mọi việc điều nghe anh.
– Vậy thẻ ngân hàng đâu đưa cho anh đi.

Tôi mở túi xách, đưa thẻ cho Kiệt, Khoảnh khắc trao anh cái thẻ có hơn năm mươi mấy triệu là tôi đã dùng số tiền này cá cược, để xem quyết định đi theo tiếng gọi tình yêu của tôi đã đúng hay sai lầm.

Sáng đó, anh đưa tôi đi ăn bún bò, do mải nói chuyện nên quên dặn chủ quán đừng cho rau nêm vào, đến khi người ta đem ra mới nhớ.

– Không sao, để anh gắp ra cho em.

Kiệt vừa nói vừa gắp mấy cọng trau ra cho tôi. Gắp xong còn cười tươi:

– Xong rồi em ăn đi..
– Chỗ này bán nhiều quá anh nhỉ, một tô đầy ụ chắc em không ăn hết, ăn gắp qua anh một chút đi.
– Cũng được.

Kiệt để hai tô bún bò gần nhau, gắp rau gắp bún qua cho anh, không quên lấy thêm mấy miếng thịt bò nạm cho vào tô của mình:

– Thế này đã được chưa em.
– Được rồi, anh gắp thêm thịt đi.
– Em không ăn thịt à?
– Anh ăn đi, anh thích ăn thịt bò nhất mà.

Thế là còn mấy miếng thịt trong tô bún của tôi Kiệt nhiệt tình cho về phần ăn mình hết, thật ra tôi không tham ăn đâu, nhà tôi có điều kiện, những món ngon vật lạ tôi ăn vô số lần, chẳng qua là tôi muốn thử xem tôi nói vậy thì anh sẽ phản ứng thế nào, có lắc đầu từ chối và nói “thôi em ăn đi cho có chất.” Nhưng không, anh vét hết chỉ chừa lại loe ngoe vài cọng bún và rau. Tự dưng tôi lại cười nhạt một cái, sự thất vọng lại thêm một chút.

– Em ăn đi, để nguội là không ngon đâu. Mà hôm nay mấy giờ chúng ta đi sinh nhật chị dâu em.
– Tan làm rồi chúng ta qua, nghe anh Trường nói hôm nay chỉ có các thành viên trong nhà thôi, đến cuối tuần anh chị ấy mới tổ chức mời bạn bè ở nhà hàng.
– Ừ, anh nhớ rồi, tan làm anh qua đón em. Thôi ăn đi.

Dọc đường đi đến công ty tôi cũng không đả động gì đến 50 triệu kia mà Kiệt cũng không nhắc đến. Anh vui vẻ chào tôi rồi lái xe đi làm. Nhìn anh đi rồi tôi cũng thu lại nụ cười, tâm trạng rất tệ, cứ cảm thấy hụt hẫng và thất vọng, loại cảm giác trước giờ chưa từng có.

TRUYỆN ĐỘC QUYỀN TRÊN FB DIỄM MY HOÀNG ANH, TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC SAO CHÉP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.

Đến giờ ăn trưa, tôi và anh Quân đang ăn như thường lệ. Trùng hợp kiểu gì hôm nay có món thịt bò. Nhìn thấy tôi lại nhớ chuyện hồi sáng đi ăn với Kiệt mà không để ý anh Quân đã gắp vào chén tôi mấy miếng thịt từ lúc nào:

– Ăn đi, nhìn cái gì như người mất hồn vậy?

Tôi cười cười che dấu ánh mắt ngổn ngang suy nghĩ, mời anh ăn cơm, anh Quân chỉnh lại thức ăn, để những món ngon về chỗ tôi cho tôi dễ gấp:

– Ăn thịt vào cho có chất, bầu bí kiểu gì mà gầy nhom.
– Do em không ăn được nên chưa lên ký, bác sĩ nói những tháng cuối mới lên nhiều nhưng quan trọng là em bé đạt chuẩn là được.
– Thế mẹ không quan trọng à, mẹ khỏe thì con mới khoẻ chứ.

Anh lại gắp thức ăn cho tôi, trong bàn có món gì ngon anh đều cho vào chén tôi hết, đến mức tôi cản lại:

– Anh cũng ăn đi, đừng mải gắp cho em, gần đây anh cũng gầy đi đó .

Anh Quân kệ tôi, cứ chọn những miếng thịt ngon nhất cho tôi ăn mặc dù anh cũng rất thích ăn món này nhưng tôi để ý anh chỉ ăn rau, bao nhiêu thịt cá ngon đều cho vào chén tôi hết. Hồi đó tôi chẳng bao giờ để ý những tiểu tiết nhỏ nhặt này đâu, nhưng từ khi ra ở với Kiệt, cuộc sống dần thay đổi, và chuyện sáng nay khiến tôi ngộ ra đến cuối cùng m.á.u m.ủ ruột rà vẫn là tốt nhất.

– Anh Quân, cảm ơn anh.

Anh nhíu mày không hiểu gì:

– Gì nữa đây?
– Vì anh đã thương.

Anh cười:

– Thôi được rồi, mới có lương hôm qua, hết nhanh như vậy sao?
– Ơ, em có xin tiền anh đâu, nhưng nếu anh cho thì em không nỡ phụ tấm lòng của anh đâu ạ.

Chúng tôi cùng cười. Sau này nghĩ lại giây phút đó thật đẹp.

Ăn uống xong tôi đi về văn phòng nghỉ ngơi, vừa đặt lưng xuống ghế thì điện thoại thông báo có tin nhắn đến. Mở máy thì thấy là tin nhắn của ngân hàng thông báo tài khoản bị trừ 50 triệu đồng. Sau đó mấy phút lại tiếp tục bị trừ 5 triệu. Dĩ nhiên tôi biết rất rõ ai là người rút tiền. Khi đưa thẻ cho Kiệt thì tôi cũng lường trước tình huống này, nhưng cái mà tôi muốn biết là anh sẽ giải thích vì sao lại biết mà rút và sử dụng nó vào mục đích gì. Và có phải vì biết tôi có tiền nên lúc sáng anh mới vui vẻ đối đãi tốt với tôi không?

Còn đang suy nghĩ thì Kiệt gọi đến, tôi bấm phím màu xanh đặt lên tai:

– Em nghe.
– Chi, tài khoản em có bao nhiêu tiền vậy, anh vừa rút 5 triệu tiền lương ra thì bấm nhầm thành 50 triệu nhưng vẫn rút được, sau đó anh bấm thử 5 triệu nữa vẫn ra tiền, tổng cộng là 55 triệu em ạ, lạ vậy?

Nghe anh hỏi môi tôi liền cười, nhưng là cười nhạt trước sự giả dối của Kiệt, rõ ràng là ban sáng anh đã cầm điện thoại của tôi, và xem tin nhắn ngân hàng, xem các app ngân hàng, xem biến động số dư thế mà lại hỏi như kẻ không biết gì. lại còn bấm nhầm từ 5 triệu thành 50 triệu, nhầm lẫn hay thật.

– A lô, em có nghe anh hỏi không em ?
– Em nghe mà, lương em có 5 triệu thôi, chắc là ai đó chuyển nhầm, anh để em xem lại, có gì báo công an, dạo này có rất nhiều vụ lừa đảo, chúng nó chuyển một số tiền vào tài khoản mình rồi giả vờ chuyển nhầm, mình mà tiêu là mấy tháng sau có người gọi đến đòi nợ với lãi suất c-ắ-t c-ổ đó anh. Anh đừng tiêu vào số tiền đó nhé.

Giọng Kiệt hơi ngập ngừng:

– Hay em hỏi lại bên kế toán công ty xem, hay là bên đó chuyển cho em khi hôm qua em yêu cầu họ chuyển thêm 50 triệu, anh thấy khả năng bên kế toán đấy em chứ không nhầm lẫn gì đâu.
– Để em hỏi thử rồi gọi cho anh sau nha, em chuẩn bị vào họp rồi.
– Nhớ cho anh biết sớm đó.
– Em biết rồi. Bye anh.
– Bye em. #tácgiaDiemMy

Đặt điện thoại lên bàn, tôi ngả lưng vào ghế xoay, lúc đó có một mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi cùng một cốc nước đặt trước mặt. Giọng nói của anh Quân cất lên:

– Uống chút đi.
– Anh.

Anh hất mắt vào cốc nước :

– Uống đi.

Tôi cầm cốc nước lên, bên trong là mùa vàng đặc trưng của trà nhưng lại thơm mùi bạc hà, khi cho vào miệng lại cực kỳ dễ uống, cảm giác thư thái hơn hẳn.

– Ngon quá, đây là trà gì vậy anh?
– Trà bạc hà, tốt cho bà bầu, đem về mà uống.

Anh mở hộc tủ lấy ra cho tôi mấy hộp còn nguyên tem mác và một hộp vừa khui ra. Tôi hỏi:

– Ở đâu anh có mấy cái này vậy?

Anh tặc lưỡi:

– Có thì dùng đi, cứ thích hỏi.

Tôi phì cười, đứng lên đi về chỗ anh đang ngồi, vòng ra sau lưng ôm cổ anh:

– Anh mua cho em đúng không? Em biết anh thương em nhất mà.

Anh không gỡ tay tôi ra, trước giờ luôn như thế, dù cho anh có giận tôi đến mức độ nào đi chăng nữa nhưng chỉ cần tôi sà vào lòng anh, ôm lấy anh anh cũng không bao giờ xô đẩy tôi ra khỏi vòng tay của anh. Tôi nhớ ngày bé có lần tôi trốn học đi chơi với bạn, chúng nó rủ tôi và con Phương vào quán bar cho biết, lúc đó chúng tôi 14 15 tuổi gì đấy, không biết là ai báo tin mà anh Quân hay, anh phóng đến quán bar lôi tôi về đánh cho một trận, cấm tôi không được vào những nơi như thế, bị đánh đau quá tôi vùng vẫy lao đến ôm anh, xin lỗi và hứa không như vậy nữa, anh cũng ném cái thắt lưng sang một bên, ôm lấy cơ thể đang run bần bật của tôi mà nói:

– Nơi đó không tốt, tuyệt đối không được đến nữa, nhớ chưa?

Tôi gật đầu như gà mổ thóc:

– Em nhớ rồi, em không đến đó nữa, anh đừng đánh em nữa, em xin lỗi, em xin lỗi anh…

Anh vuốt tấm lưng tôi, sau đó còn thoa thuốc lên những nơi bị thắt lưng quất vào, những đường đỏ ửng và dày cộm.

Còn hiện tại, tôi lại tiếp tục xu nịnh cái con người khó tính nhất trần gian này:

– Có anh trai thật là tốt, lúc nào cũng thương em gái.

Tôi thấy khuôn mặt băng lãnh kia cười nhẹ:

– Được rồi, đừng nịnh nữa.
– Em có nịnh đâu, em nói thật mà, vú Huệ nói mấy món ăn vặt là anh mua cho em, cả mấy hộp yến nữa, cũng là anh mua cho em bồi dưỡng, bây giờ cả mấy hộp trà này cũng vậy, vẫn là anh thương em nhất.
– Không thương em thì thương ai. Chi này…
– Dạ…

Anh im lặng mấy giây rồi lắc đầu:

– Không có gì.

Tôi bỏ tay khỏi cổ anh, đi đến trước mặt anh, nhìn khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng với cả thế giới của anh mà hỏi:

– Anh định hỏi em gì hả? Anh hỏi đi.
– Không có gì đâu.
– Có mà, rõ ràng là anh định nói gì đó, em nghe giọng anh ngập ngừng, có phải anh muốn nhờ em tư vấn tình yêu cho anh không, bạn gái anh giận hả?

Anh Quân bật cười:

– Con bé này tưởng tượng đi đâu vậy, bạn gái đâu ra.
– Ơ, anh nói anh có người yêu rồi mà, em còn đang định bảo anh rủ chị ấy về chơi nhân dịp sinh nhật chị Hân cho mọi người biết nhau luôn. Rốt cuộc là sao, anh có bạn gái chưa?
– Chưa.
– Vậy còn chuyện lần trước anh nói với em thì sao?
– Em không hiểu được đâu.
– Anh không nói thì làm sao em hiểu được, anh nói đi..

Anh Quân nhìn tôi, dù là anh em với nhau, lớn lên cùng nhau nhưng thật tình tôi không tài nào hiểu hết tâm tư của anh trai mình. Qua một lúc anh nói:

– Anh yêu cô ấy nhưng cô ấy không yêu anh.
– Sao? Anh trai em hoàn hảo như thế này mà bị từ chối hả, chị ấy chắc hẳn cũng là một người tài giỏi và xinh đẹp hả anh?

Anh lắc đầu, khi nói về người con gái đó mắt anh còn hiện lên ý cười, rất đúng với câu nói “nét đẹp không nằm trên gò má của thiếu nữ mà nằm trong đôi mắt của kẻ si tình”.

Anh nói:

– Cô ấy không tài giỏi xuất chúng, thậm chí còn học kém, ham chơi, hồn nhiên nhí nhảnh rất là đáng yêu. Anh muốn bao bọc cô ấy cả đời này. Chỉ tiếc là…
– Tiếc là sao hả anh?

Anh lại cười nhưng là một nụ cười buồn, tia mắt vui vẻ lúc nãy được thay thế bằng sự hụt hẫng tiếc nuối:

– Tiếc là anh đã chậm một bước…
– Vậy là anh vẫn chưa tỏ tình với chị ấy sao anh?

Anh lắc đầu, mắt hơi cụp xuống. Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu anh tâm sự về chuyện riêng với tôi. Thảo nào ai tán anh anh cũng từ chối, đến con Phương bạn thân tôi xinh đẹp nhà giàu có anh cũng không để vào mắt, thì ra anh đã có người thương trong lòng..

– Sao anh không thử nói cho chị ấy biết tình cảm trong lòng anh, biết đâu có chuyển biến thì sao.
– Đối với cô ấy bây giờ người yêu cô ấy là nhất, nói ra cũng vô ích, chỉ làm cho quan hệ đôi bên thêm phức tạp, kéo theo nhiều rắc rối khác, đến cuối cùng người chịu thiệt thòi nhất sẽ là cô ấy, mà anh thì không cô ấy chịu bất cứ thiệt thòi nào.

Anh Quân nói xong tôi há hốc kinh ngạc, không nghĩ anh trai mình lại là người thâm tình đến như vậy, trái ngược lại với sự lạnh lùng bên ngoài.

– Chị ấy thật hạnh phúc khi có một người yêu mình đến như vậy, em thật sự rất ngưỡng mộ. Nhưng mà anh cũng đừng buồn, rồi có một ngày sẽ có người con gái khác làm trái tim anh chao đảo một lần nữa, như con Phương bạn em, nó rất tốt và yêu anh thật lòng.
– Nhưng anh chỉ yêu cô ấy, không cần ai khác nữa.

Thấy anh kiên định với chị ấy như vậy tôi cũng thôi nói giúp con Phương nữa. Chắc là nó với anh tôi không có duyên nợ thật rồi.

Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, không được sao chép dưới mọi hình thức.

Chiều đó tầm hơn 4 giờ ba đã qua nhắc nhở anh em tôi nhớ về sớm ăn sinh nhật chị Hân. Ba tôi là người đàn ông tuyệt vời, sống tình cảm yêu vợ thương con dù là con ruột hay con dâu ông đều yêu thương đồng đều. kể cả chuyện chị Hân khó có con cũng chưa bao giờ ông càu nhàu nói xa nói gần gì cả mặc dù ông cũng rất mong có cháu nội.

Ba quay qua hỏi tôi:

– Con có bảo thằng Kiệt đến không?
– Dạ có ba ạ, tí nữa anh Kiệt đến đón con.
– Ừ, đến sớm một chút ở chơi cho lâu.
– Ba, mẹ giận dai thật, đến bây giờ vẫn không nói chuyện với con.
– Dạo này mẹ bận mở thêm chi nhánh mới dưới Long An nên ít vào đây.
– Không phải đâu ba, mẹ có vào thấy con cũng lơ đi, không thèm nhìn con một cái. Con biết đến bây giờ mẹ vẫn không chấp nhận anh Kiệt.
– Vậy thì con và thằng Kiệt phải chứng minh để mẹ thấy lựa chọn của con là đúng. Mà ở với nhau lâu nay con nghĩ trong 3 năm nó làm chúng ta thay đổi quyết định không?

Tôi mím môi, lời nói cũng không còn chắc nịch như ban đầu nữa:

– Hy vọng là được ạ.

Ba chỉ cười rồi đi ra ngoài. 4 giờ 30 tan làm. Tôi gọi điện cho Kiệt nhưng anh không bắt máy, không biết có phải là đang chạy xe hay không. 10 phút, 15 phút, 20 phút, anh Quân cũng đứng dậy hỏi tôi sao còn chưa về tôi mới nóng lòng gọi cho Kiệt lần nữa, những hồi chuông cuối cùng anh mới nhấc máy nghe:

– Anh nghe đây.
– Anh sắp đến chưa, em đang đợi anh.
– Anh đang về quê, chị Thơm gọi điện báo là tình hình của mẹ không tốt nên kêu anh về gấp, anh lo quá nên về ngay mà không kịp báo cho em hay. Em tự bắt xe về nhà đi nhé. Có gì anh gọi lại cho em hay.

Kiệt nói xong thì cũng tắt điện thoại, tôi còn không kịp hiểu mẹ anh bị làm sao. Thấy vậy tôi đi về với anh Quân. Dọc đường bảo anh ghé một cửa hàng quần áo để mua váy cho chị Hân. Thật ra tôi vẫn còn một cái thẻ ngân hàng khác nhưng không nói cho Kiệt biết. Trong này cũng còn một số tiền, tôi dự định là để mua đồ sinh và dùng trong những ngày đi viện.

Mua xong quà hai anh em tôi về thẳng nhà luôn mà không có về phòng trọ. Biết Kiệt không đến mẹ tôi hình như vui hơn, bà còn chủ động bảo tôi ngồi gần với lý do ghế kia để tí cho em trai chị Hân đến ngồi. Ba cười, hất mắt ra hiệu cho tôi gần mẹ. Cả nhà chúng tôi ăn uống nói chuyện giống như mọi năm. Anh Quân thì ít nói, cứ ngồi cạnh mà gắp đồ ăn cho tôi, thi thoảng mới nói vài lời.

Mẹ tôi nói:

– Anh Trường xong rồi, bao giờ đến phiên anh Quân dẫn bạn gái về ra mắt đây.

Chị Hân cũng trêu:

– Đúng đó, chú Quân mau dẫn bạn gái về ra mắt ba mẹ để còn tính chuyện lâu dài nữa chứ.
– Em làm gì có bạn gái mà ra mắt.
– Thôi. chú không cần giấu, mấy lần tôi thấy chú ngắm ảnh ai mà con mắt si mê lắm. Rồi tháng trước chú uống rượu say nói là anh nhớ em, yêu em gì đó nhưng tôi không nghe được tên của cô ấy thôi.

Mẹ tôi nghe anh Quân có người yêu thì vui mừng lắm, còn nói:

– Con cứ dẫn về nhà cho mọi người biết, chỉ cần đàng hoàng, hiểu chuyện và thật lòng yêu con là được.
– Mẹ đừng nghe chị Hân nói, chị ấy chọc con thôi.

Chị Hân cười:

– Tôi mà chọc chú, mẹ, chú Quân có cái ảnh đặc biệt, hôm nào mẹ tìm là thấy ngay thôi.
– Không có đâu, mọi người coi như con là quảng cáo đi, bấm bỏ qua đi..

Cả nhà bật cười. Tôi ngồi một lúc nữa thì đứng lên đi chỗ khác gọi cho Kiệt, lần thứ 2 anh mới nghe máy.

– Anh Kiệt, mẹ sao rồi, có nghiêm trọng không anh?
– Mẹ nhập viện, bác sĩ nói bị hạ đường huyết và suy nhược cơ thể nữa, nghe chị Thơm bảo mẹ không chịu ăn uống, tiết kiệm tiền để lên thăm em và cháu nội mới bị như vậy. Em thấy mẹ thương em chưa.
– Anh cho em nói chuyện với mẹ đi.
– Mẹ ngủ rồi, hiện tại sức khoẻ còn yếu, bác sĩ yêu cầu nhập viện, khi nào mẹ thức anh gọi cho em. Mà em đang ở đâu?
– Em đang bên nhà.
– Em có nói mẹ anh bị bệnh không?
– Có, em nói mẹ anh bệnh nên anh không qua được.
– Vậy ba mẹ em có thăm hỏi mẹ anh không?

Kiệt hỏi vậy tôi nhất thời lúng túng trong mấy giây rồi đáp:

– Đến em còn không biết mẹ bị bệnh gì thì ba mẹ em sao biết được mà hỏi thăm.
– Nhưng em cũng nói mẹ anh bệnh mà, chẳng lẽ ba mẹ em không quan tâm luôn sao?

Kiệt sao ấy nhỉ, ba mẹ tôi đã chấp nhận anh đâu mà đi quan tâm hỏi han bệnh tình mẹ anh. Nhưng tôi cũng không thể nói thẳng thừng như vậy nên đành nói:

– Có hỏi mẹ anh bị gì nhưng em nói em chưa biết, giờ anh nói em mới biết đó, để chút nữa em nói cho nhà em hay.
– Ừ, vậy thôi đêm nay em ở lại đó đi đừng về nhà trọ, chắc vài ngày nữa mẹ ổn ổn anh mới lên.
– Dạ.
– Vậy thôi nha em, anh tắt máy đây.

Điện thoại vang lên tiếng tút tút. Sao mẹ Kiệt lại ốm ngay thời điểm anh vừa rút tiền, trùng hợp như vậy nhỉ, có khi nào…?

Tôi lắc đầu, chắc là không đâu, mẹ anh rất tốt và thương tôi, anh cũng từng mạo hiểm cả tính mạng để cứu tôi, tôi không tin là mình bị lừa dối, chắc là bầu bí nên hay suy nghĩ rồi tưởng tượng.

Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, tuyệt đối không được sao chép dưới mọi hình thức, tự ý lấy truyện được xem là hành vi ăn cắp bản quyền.

__

Đêm đó, ăn uống xong cả nhà tôi còn karaoke với nhau nữa, nhà tôi được cái ai hát cũng hay cả. Ba mẹ thì khỏi nói, song ca ôm nhau tình bể bình. Anh Trường chị Hân cũng không chịu thua, ôm eo hát hò cái gì mà “anh không đi tìm người yêu cao quý ngọc ngà…” Hát xong còn hôn nhau, phát cẩu lương trước mặt chúng tôi, ba tôi trêu mẹ:

– Em xem kìa, không lẽ chúng ta chịu thua sao.

Ba hôn mẹ, rồi mở bài Tôi thương vợ tôi biết yêu chồng thương con hết lòng, qua bao nhiêu năm nghĩa tình vẫn không đổi dời…vừa hát vừa ôm mẹ, khiến cho đám trẻ chúng tôi xuýt xoa ngưỡng mộ không thôi, đời người không cần gặp quá nhiều người, chỉ cần gặp đúng người thì mọi thời khắc đều là những phút giây hạnh phúc, ba mẹ tôi chính là như vậy.

– Anh Quân, xem ba mẹ kìa, ngưỡng mộ ghê.
– Thích không?
– Thích chứ, ba là hình mẫu lý tưởng mà em luôn mong muốn chồng mình cũng như thế, dịu dàng chiều chuộng nhường nhịn trân trọng mẹ. Ba là số 1.

Anh Quân cười, do âm thanh ca hát quá lớn hay anh Quân nói quá nhỏ mà tôi nghe anh lẩm bẩm gì mà anh cũng sẽ chiều chuộng nâng niu em như thế, nhưng khi tôi hỏi lại thì anh lại chối là không có nói.

___

Hôm sau tôi đi làm với anh Quân, đến công ty thì tôi gọi cho Kiệt hỏi tình hình mẹ anh, Kiệt thở dài, giọng nói rầu rĩ:

– Mẹ chuẩn bị xạ trị, bác sĩ yêu cầu nói cho mẹ biết để mẹ hợp tác chữa trị, biết tin mình bệnh như vậy mẹ rất suy sụp khóc lóc không chịu chữa bệnh vì sợ tốn kém, anh và chị Thơm năn nỉ mãi mẹ mới miễn cưỡng đồng ý em ạ. Tội nghiệp mẹ quá, bệnh nhưng cứ luôn miệng hỏi em có ăn uống được không.
– Vậy anh cho em nói chuyện với mẹ đi.
– Mẹ đang nói chuyện với ba mẹ chồng chị Thơm, hai bác ấy mới vào thăm mẹ, còn đem rất nhiều quà cáp..

Tự dưng Kiệt nói như vậy tôi thấy giống như anh so sánh ba mẹ tôi không hỏi han mẹ anh như ba mẹ chồng chị Thơm. Tôi hỏi thẳng:

– Anh đang nhắc khéo ba mẹ em không hỏi mẹ anh sao Kiệt?
– Anh không có ý đó nhưng theo lý thì ba em cũng cho chúng ta sống chung thì cũng nên gọi hỏi thăm thông gia mới phải phép, chứ qua nay im lặng anh cũng hơi buồn.
– Ba chỉ nói cho chúng ta 3 năm chứ chưa xác nhận cho chúng ta lấy nhau, anh không nên bắt bẻ ba mẹ em như thế, em không đồng ý đâu.
– Ừ, ba mẹ em làm gì cũng đúng, là anh sai, anh xin lỗi.
– Anh xin lỗi lẫy em đấy hả. Anh Kiệt, dạo này anh lạ lắm, anh không còn giống như trước nữa.
– Anh vẫn vậy không khác gì cả. mà thôi, anh vào với mẹ đây, khi nào ba mẹ chồng chị Thơm về anh gọi cho em nói chuyện với mẹ.

Tắt điện thoại, lòng tôi cũng nặng nề hơn.

Kiệt vẫn ở dưới, tôi thì đi về bên nhà tôi ở, anh Quân không cho tôi ở một mình bên phòng trọ nên hết giờ làm là chở tôi về nhà, đêm nào cũng sang nói chuyện với tôi cho đỡ buồn. Mẹ thì không nói gì, nhưng tôi nghe vú Huệ nói mẹ căn dặn vú nấu nhiều thức ăn bồi dưỡng cho tôi, còn dặn Vú trước khi ngủ pha cho tôi ly sữa ấm uống, chẳng qua là mẹ không nói ra nhưng mẹ luôn để ý và quan tâm tôi từng chút một.

Đến cuối tuần, nghe Kiệt nói mẹ anh vẫn còn trong bệnh viện nên tôi định về thăm bà, ban đầu ba mẹ tôi và mấy anh không đồng ý vì thấy đường xa mà tôi bầu bí đi mấy trăm cây số vừa mệt vừa nguy hiểm nhưng dù sao nghe mẹ Kiệt phải xạ trị mà còn quan tâm hỏi han tôi đủ kiểu tôi cũng thấy thương thương. Đến cuối cùng anh Quân đề nghị đưa tôi đi cho an toàn. Có anh Quân lên tiếng ba mẹ mới miễn cưỡng đồng ý.

Anh em tôi đi từ sáng thứ 7, tôi có gọi cho Kiệt hay nhưng mà gọi cho anh không được, toàn là thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, có lẽ là điện thoại anh bị hết pin, tôi cũng không nhắn tin mà muốn để anh và mẹ anh bất ngờ. Nào ngờ người bất ngờ lại chính là bản thân tôi …

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv