Việc Tiếu Kỳ Anh có thể vào được biệt thự làm dấy lên một hồi chuông cảnh báo cho Nguỵ Lãnh Vân. Hắn ta cho người gia cố vệ sĩ xung quanh căn nhà, sau đó hùng hùng hổ hổ về Nguỵ gia làm rõ mọi chuyện.
Nguỵ gia.
Mẹ Nguỵ Lãnh Vân đoan trang hiền thục ngồi trên sô pha, đợi con trai mình thỉnh tội. Nhưng sau tất cả, chỉ là tiếng im lặng thở dài khi Nguỵ Lãnh Vân hoàn toàn không có chút động thái nào ngoài việc đặt cái đơn ly hôn trước mặt bà và Tiếu Kỳ Anh.
Bà mấp máy môi.
“Nguỵ Lãnh Vân, năm năm qua con vẫn chưa quậy đủ hay sao? Tiếu Kỳ Anh đối với con chung thuỷ yêu thương hết mực. Sao con cứ đâm đầu vào một Beta tầm thường như thế. Con… con như vậy… Nguỵ gia chúng ta phải ăn nói làm sao với các thế gia khác.”
Nguỵ Lãnh Vân không thèm nhấc mắt. Thái độ lãnh đạm thờ ơ như thể nhân vật chính trong câu chuyện không phải là hắn.
Tiếu Kỳ Anh không nhịn nổi uất ức oà lên khóc khiến không khí càng thêm ảm đạm. Nhưng Nguỵ Lãnh Vân không chút động lòng.
“Cô mau kí. Mẹ không cần khuyên con nữa.”
Giọng điệu lạnh nhạt thiếu kiên nhẫn của Nguỵ Lãnh Vân làm trái tim Tiếu Kỳ Anh buốt giá. Cô đã mong đợi anh có chút gì đó thay đổi sau cuộc hôn nhân năm năm. Nhưng hoá ra mọi thứ vẫn như ngày nào, thậm chí là còn tồi tệ hơn.
“Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận Triệu Chi Lan bước vào Nguỵ gia..”
“Mẹ… chuyện năm năm trước mẹ đưa cậu ấy đi. Con đã nhắm mắt bỏ qua một lần. Lần này, con mong mẹ sẽ không nhúng tay vào.”
Một lời đe doạ thẳng thừng không chút vòng vo. Ánh mắt Nguỵ Lãnh Vân như hùm như sói, tràn đầy nguy hiểm làm Nguỵ phu nhân cũn bất giác mà sợ hãi.
Năm năm trước cưỡng ép đưa con trai mình ra nước ngoài, bà cũng đau đớn lắm chứ. Nhưng biết điều đó tốt cho Nguỵ Lãnh Vân nên đành cắn răng nghe chồng mình.
Chỉ là mới một thời gian ngắn trôi qua, mà Nguỵ Lãnh Vân đã đủ sức vượt khỏi sự kiểm soát của Nguỵ gia.
Dù cho bây giờ là chồng bà cũng đau đầu vì đứa con này, huống chi là bà.
“Lãnh Vân, con đừng ly hôn. Chuyện của Triệu Chi Lan chúng ta có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Để thằng bé làm tình nhân cho con cũng được. Ít nhất ở bên ngoài, các con hãy thể hiện mình là gia đình hạnh phúc được không?”
“Ha ha…. Haaaaa….”
Nguỵ Lãnh Vân tự dưng bật cười. Trong mắt hắn, gia đình họ Nguỵ này vốn dĩ không có bao nhiêu tình yêu thương. Mọi thứ đều là do tiền bạc cùng quyền thế chống đỡ.
Cả cha mẹ hắn đều nuôi tiểu tình nhân bên ngoài. Nguỵ Lãnh Vân không muốn đi theo bước đường của họ. Hắn khao khát được yêu thương và có người yêu thương.
Cho nên, hắn mới dùng mọi thủ đoạn để giữ người lại, dù cho cách đó có làm Triệu Chi Lan tổn thương bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ có cậu mới có thể sưởi ấm trái tim và cuộc đời lạnh lẽo của hắn.
Tiếu Kỳ Anh bất ngờ trước lời đề nghị của mẹ chồng mình. Hai mắt cô đỏ hoe, tổn thương vô vàng. Cô không ngờ người mẹ chồng mình luôn yêu quý lại đưa ra chủ ý tồi tệ như thế.
“Nếu thế thì con thà ly hôn…”
Tiếu Kỳ Anh uất ức khóc nấc lên.
“Không được. Con điên rồi. Con biết liên hôn hai gia tộc có ý nghĩa gì không mà đòi ly hôn. Chẳng qua chỉ là một Beta tầm thường mà thôi. Thân là thiếu phu nhân Nguỵ gia sao con có thể mềm yếu như vậy.”
Mẹ Nguỵ Lãnh Vân lên tiếng ngăn chặn cuộc nói chuyện. Thái độ cứng rắn rõ ràng chỉ cần bà còn ở đây thì hai người đừng hòng ly hôn được.
Nguỵ Lãnh Vân cười khinh. Anh nhìn ánh mắt thất thần của Tiếu Kỳ Anh thì càng thêm buồn cười. Omega này có lòng tin vào hôn nhân lắm nhỉ? Nhưng cô đâu biết sâu trong Nguỵ gia chỉ là một đám sâu mọt thối nát mà thôi.
Nguỵ Lãnh Vân cũng chính là học được cái mặt đen tối đó nên mới có thể đá ông già của mình xuống mà tiếp quản công ty. Hắn đưa mắt nhìn về phía cầu thang. Chiếc xe lăn ở đó tự bao giờ. Người ngồi trên xe lăn già nua ốm yếu nhưng ánh mắt thâm độc nhìn hắn đầy mỉa mai.
Nguỵ Lãnh Vân nhếch môi. So với việc đối phó hai người phụ nữ này, hắn thích nói chuyện với chú của mình hơn.
Phòng của Nguỵ Chú vẫn không chút thay đổi. U ám, âm độc, giống như con người của hắn vậy.
Lúc này, Nguỵ Chú ngồi đối diện với đứa cháu của mình. Sau năm năm vì bị dày vò về thể xác lẫn tinh thần mà nhìn ông tiều tuỵ đi rất nhiều. Đôi mắt tuy còn mười phần ác độc nhưng không sáng như năm xưa nữa.
“Sao rồi? Tiểu tình nhân tâm tâm niệm niệm năm năm của cháu vẫn chưa nguyện ý theo cháu đúng không? Ta có thuốc. Một loại thuốc khiến con người ta phải nghe lời mình. Chỉ cần một giọt thôi. Tác dụng còn mạnh hơn cả thuốc phiện nữa. Cháu có muốn không?”
Giọng nói Nguỵ Chú đều đều nghe cực kì hấp dẫn thuyết phục, rất dễ khiến người khác bước vào chiếc bẫy do hắn vạch ra.
Nguỵ Lãnh Vân năm năm trước đã ngu ngơ bước vào chiếc bẫy đó rồi, đương nhiên lúc này sẽ không.
Ra nước ngoài, bắt tay điều tra nhiều chuyện trong nhà, Nguỵ Lãnh Vân mới phát hiện được năm đó Nguỵ Chú đưa cho hắn lọ thuốc kia không phải có ý tốt gì. Ông ta chính là muốn hắn chính tay giết người quan trọng nhất với hắn. Ông ta muốn Triệu Chi Lan hận hắn. Và ông ta đã làm được.
Chỉ có điều Nguỵ Chú không tính được, Nguỵ Lãnh Vân lại lớn mạnh nhanh như thế.
“Tại sao? Tại sao năm đó ông lại muốn lừa tôi?”
“Ta lừa con? Khi nào? Con nói muốn thuốc nên ta mới đưa. Ta ép con dùng cho cậu ta đâu.”
Nguỵ Lãnh Vân tức giận. Cho đến khi đủ tỉnh táo, hắn mới nhận ra mình bị người đàn ông này dắt mũi. Từ việc dụ dỗ cho hắn biết về loại thuốc cấm đó, cho đến việc tiêm nhiễm vào đầu hắn rằng Triệu Chi Lan một ngày nào đó sẽ bỏ hắn đi, làm hắn điên lên, làm hắn vừa hận vừa yêu cậu.
“Ông biết rõ những gì ông làm mà. Có cần giả ngu thế không? Nhưng mà tôi sẽ không mắc lừa nữa đâu. Hơn nữa…”
Nguỵ Lãnh Vân cười thật khẽ. Một nụ cười mang đậm ý vị biến thái của kẻ chiến thắng.
“….tôi không đánh mất người yêu như ông. Tôi bắt được em ấy rồi…. Ha ha haaaa… ha ha ha…”
Nguỵ Chú còn đang đắc ý, nghe đến đó liền đanh mặt lại. Hai mắt thất thần, trở nên đau đớn và vụn vỡ. Tiếp xúc với ông nhiều cho nên Nguỵ Lãnh Vân biết rõ cách nào làm lão già này đau đớn nhất. Hắn cười sằng sặc như tên điên, cười trên nỗi đau và sự hối hận ngàn đời của lão già này.
Tiếng cười vang vọng khắp căn nhà tổ Nguỵ gia làm người ta ớn lạnh. Người hầu xung quanh lập tức rúm ró. Cậu cả từ ngày ra nước ngoài trở về thì quá khác xưa.
Tàn nhẫn, máu lạnh, nụ cười trở nên giả tạo hơn rất nhiều.
Mẹ Nguỵ Lãnh Vân ngồi ở phòng khách nghe tiếng cười của con trai mình cũng rùng mình. Tiếng cười ấy càng ngày càng điên cuồng, tựa như Nguỵ Chú năm xưa vậy. Bà không dám thách thức sức chịu đựng của hắn nữa, nhưng bà cũng không dám đặt vận mệnh gia tộc vào tay Triệu Chi Lan.
Nguỵ Lãnh Vân ôm lấy trái tim cùng với tấm lòng tan nát của mình, từ tốn lái xe về căn biệt thự giam giữ ánh sáng của hắn.
Ngày hôm nay đã quá đủ những điều làm hắn khó chịu, hắn cần Triệu Chi Lan ngay bây giờ. Hắn cần sà vào lòng cậu để chặn đứng thứ pheromones đang toả ra mất kiểm soát này.