Thế giới ABO, người đau khổ nhất là Beta, người hạnh phúc nhất cũng là Beta. Triệu Chi Lan nghĩ vậy.
Alpha từ khi phân hoá đã là tinh anh của xã hội, mang trên mình sự cường đại khống chế hết thảy trong tay. Thế giới này tựa như do bọn họ làm chủ.
Omega lại là cá thể quý hiếm. Chất dẫn dụ thơm ngon ngào ngạt, khả năng sinh sản cường đại. Chính là đối tượng được tất cả mọi người xem như trân bảo nâng trong tay.
Còn Beta chiếm hơn một nửa dân số lại là những người bình thường cực độ. Họ không có tuyến thể, không bị đánh dấu, không có pheromones, không có kì phát tình như Omega, càng không có kì xao động như Alpha. Cho nên, họ không có sự ưu tiên nào trong thế giới này.
Có thể đối với mọi người đó là nhược điểm của Beta, nếu phân hoá thành một Beta thì khổ sở khốn cùng, nhưng trong mắt Triệu Chi Lan. Được phân hoá thành Beta, lại là sự may mắn mà có lẽ ông trời dành cho cậu.
Cậu đã giữ suy nghĩ này hơn 25 năm, từ năm năm trước, lại càng rõ ràng hơn.
Không bị chi phối bởi chất dẫn dụ, không dễ dàng động tình với người nào đó, cuộc đời bình bình đạm đạm trôi qua, chẳng phải là hạnh phúc lắm sao.
Triệu Chi Lan gật gù trên xe buýt. Đầu cậu đập vào cửa kính mấy lần nhưng vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ. Cũng tại đêm qua thức cả đêm viết code cho nên sáng này mới có tình trạng này. Ngoài trời mưa rả rích làm tâm trạng cậu càng thêm ủ dột.
Bước xuống xe buýt đối diện công ty, Triệu Chi Lan lại thở dài một hơi mệt mỏi. Nếu ai đó nói việc gì áp lực nhất thì cậu sẽ không ngần ngại trả lời là gánh nặng cơm áo gạo tiền. Đặc biệt đối với người tứ cố vô thân, lại không có tấm bằng đại học như cậu thì việc có được một công việc càng thêm khó khăn.
Nhưng lúc này đây, việc đối diện với một công ty đang trên đà bị mua đi bán lại cũng khiến Triệu Chi Lan cảm thấy mệt mỏi tột cùng. Từ sâu đáy mắt của cậu, chính là chán chường đến cực độ.
Vừa đặt balo vào vị trí, Triệu Lan Chi đã nghe được tiếng bàn luận của đồng nghiệp xung quanh.
“Biết gì chưa, hôm nay giám đốc mới sẽ đến. Là người của tập đoàn M đấy.”
“Nghe rồi. Anh ta là Alpha thì phải. Tôi mong quá.”
“Mong cái gì mà mong. Có là Alpha cũng không tới lượt chúng ta. Cậu nên lo cho cái chỗ ngồi của cậu đi thì hơn. Nghe nói anh ta sẽ giảm nhân sự bên này để đưa người của tập đoàn M qua đấy.”
“Haiz.. không biết giảm bao nhiêu. Nhưng mà nhân viên tạm thời như cậu Triệu bên kia có vẻ nguy hơn chúng ta đấy.”
Triệu Lan Chi nghe người ta bàn luận về mình, nhưng cậu cũng không giận hay mắng chửi gì. Tính cách cậu lầm lầm lì lì từ xưa, hơn nữa họ nói cũng đúng. Một nhân viên tạm thời nhue cậu, cho dù có năng khiếu về lĩnh vực code và lập trình đi nữa thì có lẽ cũng là đối tượng đầu tiên bị nghĩ đến khi nói chuyện sa thải.
Nhưng không hiểu sao, cậu lại không chút lo lắng nào. Nếu bị đuổi, cậu có thể tìm công việc khác. Tuy có chút khó khăn, nhưng cùng lắm thì cậu đi làm phục vụ bưng bê cũng được. Dù sao cuộc đời của một Beta bình thường như cậu, chuyện đáng sợ hơn bị đuổi việc cũng xảy ra rồi.
Chín giờ sáng, cả phòng IT trở nên cực kì căng thẳng. Trưởng phòng đi đi lại lại liên tục xoa hai tay vào nhau. Triệu Chi Lan vẫn bình thản nhìn chiếc đồng hồ trên bàn nhích từng giây. Cậu đang đếm xem, còn bao nhiêu lâu nữa thì án tử sẽ đến với mình thôi.
“Đến rồi. Mời ngài vào đây ạ.”
Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên.
“Xin giới thiệu với các bạn, đây là giám đốc mới của chúng ta, Nguỵ Lãnh Vân.”
Lỡ mất một nhịp rồi…
Triệu Chi Lan phát hiện bản thân đã lỡ mất một nhịp đồng hồ khi cái tên này được thốt lên. Cậu chầm chậm ngẩng đầu nhìn gương mặt giám đốc mới đến, chớp mắt hai cái sau đó lại tiếp tục cúi đầu đếm nhịp đồng hồ.
Còn tưởng là trùng tên, hoá ra là cùng một người.
Alpha đồng nghiệp đứng bên cạnh Triệu Chi Lan run nhẹ. Cậu biết có lẽ anh ta cảm nhận được pheromones của Alpha cao cấp hơn đang đe doạ mình. Nhưng Triệu Chi Lan lại không cảm nhận được gì, một chút cũng không cho nên cậu không hề sợ.
Trưởng phòng nói gì đó với Nguỵ Lãnh Vân, Triệu Chi Lan không nghe rõ lắm mà cũng không có hứng thú tìm hiểu. So với “người quen” này thì cậu thích nhìn những dòng code nhảy trên màn hình máy tính và chiếc kim đồng hồ đang quay kia thì hơn.
Nhưng mà, điều gì đến cũng đến, cuối cùng cũng phải đối mặt.
Nguỵ Lãnh Vân đảm nhiệm vị trí giám đốc, chưa đến hai ngày đã sa thải gần như một nửa nhân sự ở công ty cũ sau đó rót người vào. Nhân viên trong công ty con sợ đến mức không khí làm việc trở nên căng thẳng cực độ. Ai cũng không dám thở mạnh, tập trung 150% sức lực cho công việc.
Phòng IT là nơi cuối cùng chưa được động đến. Hôm nay mỗi nhân viên trong phòng phải lên tầng cao nhất nói chuyện với giám đốc.
Triệu Chi Lan có hơi băn khoăn, không biết một nhân viên thời vụ như cậu thì có đi lên hay không. Hay chỉ chờ một thông báo đuổi việc rồi thôi. Nhưng khi theo lời trưởng phòng đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, cậu cũng không nghĩ ra kịch bản nào sẽ xảy ra phía sau cánh cửa này.
Nhưng dù sao, cũng phải đối mặt mà thôi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Cốc cốc…
“Thưa giám đốc, tôi là Triệu Chi Lan của phòng IT. Xin phép được tiến vào ạ.”
“Vào đi.”
Lúc Triệu Chi Lan tiến vào, phía trước bàn làm việc của giám đốc đã được đặt sẵn một cái ghế, cậu hiểu ý liền ngồi xuống đó.
Không gian hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lật giấy tờ loạt soạt vang lên. Triệu Chi Lan cũng không có mất kiên nhẫn hay nôn nóng gì, cậu lặng người tự chìm đắm vào trong mớ suy nghĩ tối nay ăn gì của mình.
Đôi mắt trống rỗng đến vô hồn. Có lẽ cậu không hề biết trong căn phòng lúc này đang tràn ngập mùi pheromones của Alpha cấp S toả ra. Mùi hương hoa anh túc tràn đầy nguy hiểm và tính công kích, như một màn đêm đen nuốt chửng con người vào trong đó. Mùi tin tức tố nồng đến mức chuông cảnh báo trong phòng đã đưa đến mức nguy hiểm. Thư kí đang ngồi ngoài cũng nhấp nhổm không yên.
Nếu có Omega ở đây, có lẽ đã phát tình ngay lập tức. Nếu là Alpha, chắc chắn sẽ khuỵu gối xuống mà thuần phục Alpha cấp S kia.
Chỉ là, Triệu Chi Lan là Beta. Cậu không ngửi thấy gì, cũng không bị pheromones ảnh hưởng. Cậu cúi đầu nên không thấy ánh mắt thét ra lửa của người kia. Cậu hoàn toàn yên bình trong cái vỏ mà cậu tự xây dựng.
Cốp…
Nguỵ Lãnh Vân đặt mạnh chiếc bút bi xuống bàn làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Triệu Chi Lan. Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Hoá ra nãy giờ đã qua 10 phút. Cũng nhanh thật.
“Cậu Triệu Chi Lan, cậu là nhân viên thời vụ thôi nhỉ?”
“Vâng ạ.”
“Vậy nếu bên chúng tôi đưa ra quyết định sa thải, thì có lẽ cậu sẽ là ứng cử viên đầu tiên đó.”
“Vâng ạ.”
Triệu Chi Lan không hiểu ý đồ của giám đốc mới đến này. Rõ ràng chỉ cần nói là chúng tôi muốn đuổi việc cậu là được mà. Đâu cần vòng vo. Dù sao cậu cũng đâu thể quỳ xuống vang xin khóc lóc.
“Nhưng mà nể tình xưa nghĩa cũ giữa chúng ta, tôi có thể suy nghĩ lại.”
Một câu nói cực độ với giọng điệu mỉa mai vô cùng.
Triệu Chi Lan nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguỵ Lãnh Vân tự hỏi cái tình xưa nghĩa cũ kia ở đâu ra.
Một lúc sau, cậu mới chợt ngẫm lại.
Đúng là có tình xưa nghĩa cũ thật. Tới tận mười năm chứ không ít gì. Nhưng mà sau năm năm không gặp lại nhau, trong mắt Triệu Chi Lan người trước mắt cũng chỉ như người lạ mà thôi.
Huống chi là tình xưa nghĩa cũ.