Tựa như đang nổi trôi bồng bềnh trên mặt nước ấm áp, thể xác đã lâu chưa từng làm tình nên giờ cánh tay bủn rủn hoàn toàn không nhấc lên nổi. Một cảm giác thoải mái từ trong khó chịu dần dần lan rộng ra, cậu cau mày sờ sờ tìm chút hơi ấm còn sót lại bên cạnh, rồi mới từ từ mở mắt ra.
Tần Sở đã đi rồi.
Ý thức dần quay lại, hình ảnh triền miên đêm qua ngay lập tức quay về khiến mặt cậu đỏ bừng lên. Nhưng nghĩ đến miệng vết thương trên ngực hắn lại không khỏi lo lắng nhíu mày, cậu cố gắng chống lại cảm giác khó chịu ngồi dậy.
Mặc dù cơ thể vừa đau đớn vừa mềm đến bủn rủn nhưng cũng không đến mức quá khó chịu. Cậu xốc chăn mỏng lên, chậm rãi mang dép lê vào, đi dọc theo âm thanh thấp thoáng bên tai.
Đã là giữa trưa, Cầu Cầu nức nở chạy loạn, thấy Cố An Trạch từ phòng ngủ đi ra, lập tức kích động nhào tới, sau đó vặn vẹo mặt không ngừng ngửi tới ngửi lui trên người cậu. Cố An trạch sửng sốt một chút, bỗng ý thức được trên người mình hình như toàn là mùi hương của Tần Sở, lỗ tai tức thì đỏ bừng.
Tần Sở đang bận rộn trong phòng bếp nên không nghe thấy gì, mà Cố An Trạch lúc nào bước đi cũng rất nhẹ nhàng. Vì thế mãi đến khi cậu đứng ở cửa phòng bếp, người đàn ông ấy vẫn đang nghiêm túc xử lý phần xương sườn tươi sống. Cứ như sự lạnh lùng châm chọc trong quá khứ đều chỉ là một giấc mộng, xa tít tận chân trời.
Nhìn thấy đối phương bận rộn trong chiếc tạp dề, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng, chóp mũi không hiểu sao cay cay. Mười năm chờ đợi cuối cùng cũng được hồi đáp, Cố An Trạch không kìm được phát ra chút âm thanh, chậm rãi đi đến sau lưng Tần Sở, dang tay ôm lấy vòng eo cường tráng của hắn.
Tần Sở vốn đang tự hỏi nên làm chút gì để bồi bổ thân thể Cố An Trạch, sau lưng lại đột nhiên ấm áp, thắt lưng cũng được một đôi tay dịu dàng ôm lấy. Đầu tiên hắn sững sờ chớp chớp mắt, rồi lập tức nhìn thấy hình ảnh phản chiếu Cố An Trạch từ tấm kính.
"Tỉnh rồi hả? Sao không ngủ thêm chút nữa?" Tần Sở vội vàng làm xong mọi thứ, rồi quay người về phía cái người còn chưa đánh răng rửa mặt kia, không chút ghét bỏ hôn hôn lên môi cậu, "Cảm thấy trong người thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"
"... Không có, không có khó chịu." Dưới ánh mắt tràn ngập yêu thương và dịu dàng như vậy, Cố An Trạch nhẹ giọng đáp, mắt hơi cụp xuống. Trong tiếng tim đập thình thịch, cậu bỗng dưng muốn làm chuyện gì đó để chứng minh tình cảm của mình, nhưng lại không biết nên làm gì mới được. Tần Sở có lẽ cảm thấy dáng đứng cậu hơi kỳ lạ, bèn nâng lòng bàn tay ấm áp xoa xoa thắt lưng cậu.
"Xin lỗi, thật sự không sao chứ? Nếu mệt quá thì không cần đứng đây nói chuyện..."
"Không sao..." Ngực giống như bị nhồi vào, chóp mũi không biết tại sao có chút chua xót. Cố An Trạch nhớ tới vết thương trên ngực Tần Sở ngày hôm qua, lập tức mím môi, vươn tay cởi cúc áo hắn: "Cho em xem một chút... vết thương của anh." . Truyện Hot
Thứ hắn dùng cũng chỉ là con dao gọt hoa quả bị cùn, cho dù lúc ấy cố dùng nhiều sức đi nữa thì cũng chỉ bị rách một lớp da, ra một chút máu, rồi sẽ nhanh chóng kết vảy. Cố An Trạch cẩn thận nhìn kỹ hơn, cậu cũng không có suy nghĩ nhiều về con dao gọt hoa quả kia, mà thở phào nhẹ nhõm, đau lòng nhìn đối phương.
"Anh..." Có lẽ Tần Sở cũng vì hành vi tự sát ngu ngốc của mình nên mới nảy sinh chuyện tự tổn thương mình như vậy, cậu có chút ảo não cắn cắn môi dưới, chưa bao giờ cảm thấy hận chứng bệnh trầm cảm của mình đến vậy. Rõ ràng tất cả đều giống như trong tưởng tượng của cậu, nhưng căn bệnh đáng giận này lại khiến Tần Sở buồn thương như thế...
Sao cậu có thể dùng sự yếu đuối của mình làm cái cớ để trốn tránh sự thật...
Sao cậu có thể vì mong muốn của một mình mình mà bỏ lại Tần Sở...
"An Trạch, em sao vậy?" Tần Sở trông thấy hai giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt cậu, lập tức trở nên bối rối. Hắn sợ mình lại làm cho đối phương đau lòng, nhưng Cố An Trạch lại ôm chặt lấy hắn, chặt đến mức giống như cả đời cũng sẽ không bao giờ buông tay.
"Tần Sở... Tần Sở..." Bởi vì đêm qua quá kịch liệt mà giọng nói có chút khàn khàn, lúc này lại mang theo chút nức nở. Cậu vùi mặt thật chặt vào trong cổ người đàn ông, nước mắt nhanh chóng thấm ướt cổ áo. Tấm lưng được hắn không ngừng vỗ về, thật như đang cưng chiều hết mực. Âm thanh dịu dàng đầy lo lắng không ngừng vang lên bên tai. Cậu biết mình không nên khóc, nhưng nước mắt không khống chế nổi cứ thế tuôn rơi.
"Em sẽ đi chữa bệnh... Em sẽ đi chữa bệnh... Thuốc em cũng sẽ uống, thật sự sẽ uống..."
"Tần Sở... Anh tha thứ cho em..."
Ánh nắng mùa hè xuyên thấu qua lớp cửa kính tràn vào nhà, hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau, gắn bó triền miên. Bên người bọn họ còn có một chú chó Samoyed trắng như tuyết đang nghiêng đầu thè lưỡi nhìn hành động kỳ lạ của hai vị chủ nhân, lâu lâu lại phát ra tiếng nức nở đầy nghi ngờ.
Có lẽ vào lúc này, không gì ngoài làm tình mới có thể biểu đạt tình cảm của hai người. Mặc dù chuyện hôm qua như một gợn sóng làm hai người cảm thấy đỏ mặt, nhưng cả hai đều không thể không chế nội tâm đang cực kỳ kích động này, lại quay về phòng ngủ sảng khoái làm hai bận, khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại. Cầu Cầu tủi thân đứng trước cửa phòng ngủ nức nở, tràn đầy chờ mong, nó không ngừng dùng cái mũi đẩy đẩy lên cánh cửa gỗ, nhưng mà chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ vỡ vụn mơ hồ truyền đến.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.