Sau khi rời khỏi quán lẩu, Tĩnh Ngữ và Âu Dương Chấn đã cùng nhau đi dạo trên phố, nói thật thì từ khi đến thành phố này cô vẫn luôn bận rộn, mỗi ngày đều phải nghĩ cách kiếm thật nhiều tiền, không có thời gian nhìn ngắm thành phố xa hoa, lộng lẫy này.
Tĩnh Ngữ đưa mắt nhìn xung quanh, mặc dù cuộc sống có bộn bề đến mấy thì mọi người vẫn có thể tìm thấy niềm vui trong sự vất vả, còn có thể thích nghi với nó mà hoà vào không khí tấp nập ấy.
Nhưng Tĩnh Ngữ thì khác, cô có cảm giác mình không thể nào thích ứng được với cuộc sống ở nơi đây, nó nhanh và gấp gáp đến mức cô không có cách nào chạy theo kịp. Ở thành phố đông đúc này, đất chật người đông, lúc nào cũng như phải chạy đua với vận mệnh, chạy đua với những người khác, chỉ cần bị vấp ngã thì những người đó sẽ vượt lên trước, thậm chí là dẫm đạp lên cô một cách không thương tiếc.
Vậy nên mới nói, cô không phải là loại người thuộc về nơi này, cô chỉ thích một cuộc sống yên bình, không tranh giành cũng không cần phải chạy đua, mỗi ngày chỉ cần có cơm ăn, áo mặc, sống thật vui vẻ, vậy thôi đã đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng bây giờ lại ít ai có suy nghĩ giống cô, nói đúng hơn, đây là suy nghĩ của những người lớn tuổi, trải qua một đời tấp nập, họ chỉ muốn được trở về với quê hương, sống bên con cái, an hưởng tuổi già. Có phải là… cô đã bắt đầu có suy nghĩ già hơn so với tuổi rồi không?
Âu Dương Chấn thấy cô chỉ im lặng mà không nói gì, anh ấy lo cô không khoẻ nên đã sờ tay vào trán cô: “Hình như là không bị cảm.”
“Em không sao, không có bị bệnh.” Mỗi lần anh ấy chạn vào cô thì cô đều giật mình và tránh né, vô cùng cảnh giác, trông cũng khá là đáng yêu.
Âu Dương Chấn khẽ cười: “Biết tự bảo vệ bản thân là một điều tốt, dù sao cũng đừng dễ dàng tin tưởng bất kì ai, ngay cả anh cũng vậy.”
Tĩnh Ngữ tò mò nhìn Âu Dương Chấn, có chút không hiểu: “Nhưng anh là người tốt mà.”
Đột nhiên, anh ấy cúi đầu xuống, khoảng cách rất gần: “Sao em biết anh là người tốt?”
Tĩnh Ngữ rụt rè lùi về sau, né tránh ánh mắt mà Âu Dương Chấn nhìn mình: “Em… cảm thấy vậy, nếu anh không phải người tốt sao còn mời em ăn?”
“Chỉ cần cho em ăn ngon một chút thì đã là người tốt rồi à?” Âu Dương Chấn gõ vào đầu cô một cái, nghiêm giọng, nói: “Đúng là đồ ngốc! Trên đời này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí, họ chỉ đang muốn lợi dụng em thôi.”
Tĩnh Ngữ cất giọng non nớt, ánh mắt nhìn anh ấy một cách ngờ nghệch: “Vậy anh… cũng đang lợi dụng em sao?”
Âu Dương Chấn nở nụ cười gian tà: “Đúng vậy, em thật sự không nhận ra sao? Anh đang chiếm dụng thời gian của em đấy, còn bắt em đi dạo với anh.”
Cô gái nhỏ nghe anh nói vậy liền phì cười: “Anh thật xấu, lúc nào cũng trêu em.”
Thấy nụ cười rạng rỡ trên môi cô Âu Dương Chấn có chút cảm giác thành tựu, vì chính anh ấy đã làm cho cô cười.
Chợt, anh ấy nhìn thấy một quán trà sữa ở phía trước: “Để anh đi mua trà sữa cho em, trước đây anh có uống thử của quán này rồi, cũng khá được.”
“Em… không cần đâu, em không hay uống trà sữa.” Cô sợ anh ấy lại vì cô mà tốn kém nên liền nắm lấy vạt áo của anh ấy.
“Có cô gái nào mà không thích trà sữa chứ? Ngoan, đứng đây đợi anh.”
Nói xong Âu Dương Chấn liền đi mua trà sữa, còn Tĩnh Ngữ thì ngoan ngoãn đứng ở đó chờ anh ấy quay lại.