Chủ nhật, siêu thị thật đông đúc, Thiên Kỳ đẩy một xe hàng to, nào là thịt, là cá, rau cải, đủ thứ đồ ăn thức uống, có lẽ cô ấy muốn nấu một bữa thịnh soạn cho gia đình.
Chỉ là sức cô ấy không đủ lớn nên có chút khó khăn.
Đột nhiên, có một người va vào cô ta, xe hàng cũng vì vậy mà lăn đi không phanh, không có cách nào dừng lại. Cô ấy dùng hết sức để kéo xe hàng lại, không để nó va vào người khác, nhưng có vẻ như là vô vọng, tạo ra một hiện trường hỗn loạn, mọi người đều kinh hồn bạt vía.
Chợt, có một bàn tay rắn rỏi vươn ra giúp Thiên Kỳ kéo xe hàng lại, với sức lực to lớn của một người đàn ông, nó đã ngoan ngoãn đứng yên.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng quay sang cúi đầu cảm ơn nhưng lại vụng về đυ.ng vào kệ hàng, để rơi một món đồ trên kệ.
Cô ấy lập tức cúi người xuống nhặt lên, mà người đàn ông kia phản ứng cũng rất nhanh, kết quả cả đều cùng nhau nhặt, tay chạm vào nhau.
Thiên Kỳ nhanh chóng rút tay lại còn người đàn ông kia cũng hơi khựng lại một chút rồi đặt đồ lên kệ.
“Cảm ơn anh rất nhiều! Cũng may mà có anh!” Cô ấy mỉm cười, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia.
Ngay lúc đó, cả hai đều bất ngờ, tròn mắt nhìn nhau.
Thiên Kỳ không ngờ lại trùng hợp gặp Triệu Vân Trác ở đây mà Triệu Vân Trác cũng không biết người mình giúp là Thiên Kỳ.
Triệu Vân Trác còn chưa nói gì thì Thiên Kỳ đã ngại ngùng cúi đầu, điều cô ấy lo sợ nhất ở thời điểm hiện tại chính là gặp phải người quen. Dù sao bây giờ trong mắt người khác, cô cũng không phải là loại phụ nữ tốt lành gì.
Mà Triệu Vân Trác vốn cũng không có ấn tượng tốt về cô, đột nhiên không biết phải nói gì, cứ cảm thấy sao bản thật lại xui xẻo như vậy, lại gặp đúng người phụ nữ này.
Thiên Kỳ không ngẩng đầu lên nhìn anh ta thêm lần nào nữa, nhanh chóng đẩy xe hàng rời đi: “Tôi… tôi đi trước.”
Triệu Vân Trác gãi gãi đầu, sau đó cũng xoay người đi mua thứ mà mình cần mua, miệng lẩm bẩm: “Khó xử quá đi mất! Cũng không biết là lúc nãy mình có để lộ ra biểu cảm khiếm nhã gì không nữa, dù sao cũng nên giữ thái độ lịch sự một chút.”
…
Đêm hôm đó, nhóm của Đàm Dật Trì và Triệu Vân Trác lại tụ tập ở quán bar, hoà trong tiếng nhạc sôi nổi và hương men nồng say, làm cho người ta có cảm giác muốn bùng nổ, mặc kệ sự đời.
Đàm Dật Trì nâng ly rượu, ánh mắt hướng về cô gái mười chín tuổi đang được âu yếm trong vòng tay một người bạn của anh.
Cô gái ấy mặc một chiếc váy ngắn màu đen, vì trang điểm đậm nên trông rất già dặn. Nghe nói là hàng mới đến, vẫn chưa có kẻ nào đυ.ng vào, đảm bảo còn trinh.
Chỉ là anh nhìn kiểu gì cũng không có cảm giác hứng thú, xinh đẹp thì có xinh đẹp đấy, trẻ trung cũng có trẻ trung, nhưng dáng vẻ này lại có chút không đúng, chắc chắn là đã qua khoá huấn luyện câu dẫn đàn ông.
Đàm Dật Trì tặc lưỡi, đột nhiên lại cảm thấy bực bội, từ trước đến nay, chỉ có phụ nữ tìm đến anh, làm gì có chuyện anh phải vất vả tìm kiếm một cô gái, đã vậy, cô gái này còn luôn trốn tránh anh. Muốn làm gì đây? Lạt mềm buộc chặt à?
Triệu Vân Trác liếc sang anh, huơ huơ tay trước mặt anh.
“Làm gì vậy?” Anh cau mày hất tay của Triệu Vân Trác ra, đang bực mình còn bị chọc.
Triệu Vân Trác cười cười: “Sao vậy? Có cần tôi gọi vài em ra phục vụ cậu không?”
Đàm Dật Trì lạnh nhạt quát: “Cút!”
“Ha ha ha ha! Đùa thôi mà, làm gì căng vậy?” Triệu Vân Trác cười phá lên, rõ ràng là đang muốn đổ thêm dầu vào lửa.
"
Anh gằn giọng, khoé môi nhếch lên đầy rẫy cạm bẫy: “Tôi còn chưa tính sổ cậu vụ của Thiên Kỳ đâu.”
Anh ta rùng mình, nhún vai rồi nâng ly rượu lên: “Dù sao cũng không tránh được, tôi chỉ là giúp cậu một tay thôi. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, tôi chỉ cho cô ta số điện thoại của cậu, còn việc có gặp hay không là nằm ở cậu, đâu thể đổ lỗi lên đầu tôi được. Cậu nói có đúng không?”
“Hừ! Đồ đểu!” Anh đặt ly rượu xuống rồi mắng.
Triệu Vân Trác không tức giận mà chỉ cười cười, sau đó giúp anh rót rượu.
Chợt, anh ta nhớ đến chuyện lúc sáng gặp Thiên Kỳ ở siêu thị, không nhịn được mà nói: “Cô ta thay đổi nhiều quá nhỉ? Cũng không biết là chột dạ hay thế nào, nhìn thấy tôi thì cứ tránh né. Nhưng mà, quả thật là cô ta đã trở nên dịu dàng và cẩn thân hơn rất nhiều, không hoạt bát, vô tư như ngày trước, cũng không mặt dày, trơ trẽn như ngày cô ta phản bội cậu.”
Bây giờ nghe đến cái tên Thiên Kỳ này Đàm Dật Trì đã không còn tỏ ra không vui nữa, thậm chí còn thản nhiên nói về người bạn gái cũ này: “Cô ta đã không còn là Thiên Kỳ của năm hai mươi tuổi, càng không phải là Thiên Kỳ năm hai mươi lăm lầm lỡ, hiện tại cô ta là Thiên Kỳ của năm ba mươi mốt tuổi, trải qua một thời tuổi trẻ, trải qua một cuộc hôn nhân tâm tối, quả thật… đã điềm tĩnh và yên phận hơn rất nhiều. Có lẽ, chúng ta nên cho cô ta một cơ hội để sửa sai, đừng hà khắc như vậy.”
Triệu Vân Trác chăm chú nhìn biểu cảm của Đàm Dật Trì, lời nói rõ ràng là thương hại nhưng gương mặt lại lạnh lẽo như băng, chắc chắn vẫn chưa thật lòng quên đi chuyện trước đây, chỉ là không muốn nhắc đến nữa.
Anh ta nhìn ánh đèn chớp chớp ở quán bar mà thở dài, chợt cảm thấy… người phụ nữ này cũng thật là đáng thương. Nếu như cô ấy không thể thoát khỏi cuộc hôn nhân đó, liệu có phải sẽ sớm bị người chồng đó hành hạ đến chết không, hoặc là… không chịu được nữa mà nghĩ quẩn, bỏ mạng nơi xứ người?
Cũng có thể là do cô ấy tự làm tự chịu đi, nhưng nếu đã biết hối lỗi, nếu đã nhận được hình phạt thích đáng, cô ấy không lẽ không xứng có được một cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Đâu phải tên tội phạm nào cũng ngựa quen đường cũ.