"Vậy tối nay, anh dịu dàng chút, nhé?"
Vào ngày Mục Thần và Thời Vi tuyên bố lãnh chứng trên vòng bạn bè, vòng bạn bè đều bùng nổ.
Khi người chưa từng dính đến chuyện tình cảm, đột nhiên đăng một tờ giấy đăng ký kết hôn lên như vậy, thực sự khiến mọi người cảm thấy bất ngờ và ghen tị, nhưng khi nghĩ tới đó là Mục Thần và Thời Vi, thì có vẻ như điều đó không quá khó để chấp nhận.
Suy cho cùng, tình yêu của hai người họ, quá truyền kì cũng quá hiếm thấy.
Các sư huynh sư tỷ ở phòng thí nghiệm đồng loạt kêu họ phát kẹo cưới ở dưới bài đăng, bạn cùng phòng của Thời Vi cũng hăng hái đề nghị Mục Thần mời ăn cơm, Mục Thần thường rất ít khi trả lời bình luận trong vòng bạn bè, mọi người đều biết tính cách anh, vì vậy không dám đùa giỡn, bình luận trên vòng bạn bè của anh đều là những lời chúc rất khách sáo: "Tân hôn vui vẻ."
"Chúc lâu lâu dài đai."
——————————————
Tới bên dưới vòng bạn bè của Thời Vi hoàn toàn thay đổi:
Lục Tiệp: "Há há há chị muốn ăn kẹo cưới! Muốn chồng em phát cho chị!"
Sơ Niệm Dao: "Có đó không? Soái ca khi nào thì mời bạn cùng phòng ăn cơm? Bọn tớ không phải người nhà cô dâu sao?"
Quách Cẩn Đồng: "Tán thành lời Dao Dao, cần mua chuộc người nhà cô dâu!"
Bách Lộ: "Không mời ăn cơm cũng được, nhưng nhất định phải gặp mặt. Hai người cũng kết hôn rồi, chúng tớ còn chưa từng ăn cơm cùng nhau, hình như không thích hợp lắm."
Thời Vi cho Mục Thần xem bình luận trên vòng bạn bè của mình, trêu chọc nói: "Chồng, sư huynh sư tỷ ở phòng thí nghiệm muốn anh phát kẹo, bạn cùng phòng em muốn anh mời cơm, chặc, anh bận thật đấy."
Mục Thần ánh mắt tối sầm lại: "Em gọi anh là gì?"
"......." Thời Vi: "Vừa rồi gọi theo bình luận của Lục Tiệp, lại nói, anh thích xưng hô nào? Chồng? Hay là sư huynh?"
Mục Thần suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Gọi sư huynh ở trên giường đi."
....... Thói quen của Mục Thần vẫn không thay đổi, Thời Vi thực sự không hiểu từ "sư huynh" có gì đặc biệt đến mức luôn khơi dậy hứng thú của anh.
Thời Vi không thể hiểu được, vì vậy không nghĩ về nó nữa, cô tiếp tục lướt bình luận trong vòng bạn bè, sau đó, cô nhìn thấy, vừa rồi Mục Thần đăng hai bình luận trong vòng bạn bè của mình:
@ Tất cả người ở phòng thí nghiệm, ngày mai đến phòng thí nghiệm phát kẹo mừng.
@ Bạn cùng phòng của Thời Vi, anh mời cơm, các em quyết định thời gian và địa điểm.
Hai bình luận vừa đăng, phía dưới lập tức xuất hiện một loạt "A a a a a" "A a a a a Mục Thần lại có thể trả lời bình luận" "A a a tôi rất muốn làm bạn cùng phòng của Thời Vi sư muội! Tôi muốn ăn buffet Amazon từ lâu, nhưng tiếc không dám ăn!"
Mà hai người Chu Niệm Dao và Quách Cẩn Đồng còn hùa theo: "A a a a a a a a a a"
Chu Niệm Dao sau khi bình tĩnh lại, cô không ngừng điên cuồng trong nhóm bốn người ký túc xá: "Tớ muốn ăn một nhà hàng phương Tây đắt tiền! Tớ biết Mục Thần sư huynh nhất định sẽ đồng ý, hắc hắc tớ đơn phương tuyên bố Mục Thần sư huynh là người đàn ông tốt nhất thế gian! Thời Vi khi nào cậu không cần anh ấy nữa có thể nhường cho tớ không!"
Quách Cẩn Đồng dội gáo nước lạnh Sơ Niệm Dao không thương tiếc: "Tỉnh lại đi. Mục Thần sư huynh không phải là người mà tớ và cậu có thể chạm vào, chỉ có tiên nữ như Thời Vi mới xứng với anh ấy."
Một lúc sau, Sơ Niệm Dao gửi một biểu tượng cảm xúc là một cái mặt gấu trúc đang cúi gằm xuống, bên cạnh đó có ba chữ: Hiểu rồi.
Thời Vi buồn cười với những gì họ nhắn trong nhóm, Mục Thần bên cạnh nhìn thấy cuộc trò chuyện giữ Sơ Niệm Dao và Quách Cẩn Đồng trên màn hình, cũng cong môi.
Thời Vi ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Sư huynh, sao lần này anh lại dễ nói chuyện như vậy?"
Không biết vô tình hay cố ý, Thời Vi lại gọi anh là sư huynh.
Đôi mắt đen của Mục Thần nhìn chằm chằm cô, nhìn hai giây, anh hơi nghiêng người tiến gần Thời Vi, khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ Thời Vi, Mục Thần trầm giọng nói: "Giữ thể diện cho em, sư muội."
Sư muội.
Mục Thần hiếm khi gọi Thời Vi là sư muội, đây cũng có lẽ là lần đầu tiên, vào lúc đó, Thời Vi đột nhiên hiểu cảm giác của anh khi mình gọi anh là sư huynh.
Đích xác chịu không nổi.
Giọng anh vang lên bên tai cô, trầm thấp mà ủ rũ, khi anh nói ra hai từ "sư muội", phát âm rõ rệt, rõ ràng là giọng điệu bình thường, nhưng khi anh nói ra lại có một loại khàn khàn, mềm tới xương Thời Vi.
Đệt.
Thời Vi nghe xong hai từ "sư muội" cố nén tâm tình mơ hồ, nhích người cách xa anh một chút, biểu tình nghiêm túc hiếm thấy: "Từ sư muội này, chờ đến lên giường đi."
Nói xong, Thời Vi càng thấy có gì đó không ổn, dường như họ đã mở cánh cửa của một số biệt danh kì lạ.
Sư huynh sư muội, đêm đó bọn họ làm cái gì, song tu sao....
...........
Ngày hôm sau, Mục Thần và Thời Vi đến phòng thí nghiệm từ sớm để phát kẹo mừng.
Họ mua đủ loại kẹo mừng, sô cô la nhân rượu, kẹo nhân mềm,... rực rỡ đủ loại, vừa bước vào cửa phòng thí nghiệm đã lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt của tất cả sư huynh sư tỷ.
Tình cờ Hình Tĩnh Bách không ở trong phòng thí nghiệm.
Lần này Mục Thần đi vào phòng thí nghiệm, chỉ liếc mắt nhìn bàn làm việc trống trơn của Lộ Dịch Dương, rất nhanh không biểu cảm dời ánh mắt.
Trong số các sư huynh sư tỷ mà họ đến gặp, Lục Tiệp là người phấn khích nhất, cô vui vẻ kéo Thời Vi ngồi xuống, vừa ăn kẹo mừng sô cô la, vừa nhỏ nhẹ hỏi Thời Vi: "Em sắp kết hôn á! Kết hôn sớm là cảm giác thế nào? Có khác gì trước không?"
Điều này thực sự cũng là một trong số câu hỏi của Thời Vi, Thời Vi cau mày suy nghĩ một chút: "Hình như cũng không khác lắm."
Cô và Mục Thần đã quen nhau từ lâu, cho dù thói quen hay sinh hoạt, hai người đều hợp không gì sánh bằng, "Giấy hôn thú" chẳng qua chỉ là một tờ giấy chứng minh quan hệ của hai người mà thôi.
Lục Tiệp kiên trì: "Chắc chắn phải có sự khác biệt, em bây giờ đã vậy, ai có thể nghĩ tới, em mới năm tư, đã là vợ người ta rồi."
Thời Vi cười: "Tuổi tác và kết hôn hình như không liên quan lắm."
"Chị cảm thấy có..."
Lục Tiệp và Thời Vi nói chuyện rất nhiệt tình, Mục Thần không muốn làm phiền chủ đề giữa phụ nữ, nên đã đến văn phòng của Từ Trường Phong để phát kẹo mừng cho ông, Mục Thần vừa đi, các sư huynh sư tỷ lập tức túm tụm lại.
Những lời bàn tán sôi nổi của các sư tỷ khiến Thời Vi hơi tò mò, Thời Vi nhích một chút lắng nghe các sư tỷ líu ríu nói chuyện: "Có lẽ là người đầu tiên kết hôn sớm trong phòng thí nghiệm chúng ta, sư huynh tốt nghiệp trước đó cũng lên thạc sĩ mới kết hôn."
"Haiz, tôi cũng rất muốn kết hôn, cũng muốn sống cuộc sống 'ba điểm một đường'*, nhưng bây giờ tôi vẫn còn là mẫu thai solo*."
* Ba điểm một đường: nghĩa là cuộc sống rất đơn giản, mỗi ngày đi làm rồi về, hoặc đi học, tan học về nhà. Mô tả một cuộc sống không thay đổi.
* Mẫu thai solo: độc thân từ trong bụng mẹ
Mọi người một bên ghen tị với Thời Vi, một bên xúc động vì bản thân ế bền vững, nói rồi lại nói, Lục Tiệp chuyển chủ đề về Thời Vi: "Đúng rồi, Thời Vi, em đã bắt đầu với Mục Thần từ sớm phải không?"
Thời Vi giật mình: ".... À."
Lục Tiệp không vui: "Sau kì nghỉ đông về trường, chị phát hiện không thích hợp, em thường cười khi xem điện thoại, Mục Thần cũng nhiều lần xem điện thoại khi bắt đầu làm việc, lúc đó chị còn tưởng là người bạn gái xuất ngoại của cậu ấy quay về, bây giờ nghĩ lại, hoá ra là em."
Lục Tiệp cau mày: "Em có biết chị phát hiện ra khi nào không! Có một lần, chị để quên đồ ở phòng thí nghiệm, lúc quay lại, kết quả thấy cậu ấy hôn cổ em ở cửa phòng thí nghiệm.... Trời ơi, chị bị doạ ngu người luôn, chị bị doạ đến mức nhầm đường về toà kí túc xá."
Một sư tỷ khác cũng nói: "Tôi cũng sớm biết rồi. Có một lần, tôi phát hiện cà phê Mục Thần và trà hoa quả Thời Vi uống là từ một quán trà sữa nổi tiếng trên mạng. Lúc đó tôi và các sư tỷ khác trong phòng thí nghiệm đã lén so sánh, ngay cả thời gian mua ghi trên cốc cũng giống nhau, ngay lập tức sáng tỏ."
"Tôi cũng trông thấy, tôi thấy Mục Thần và Thời Vi đi dạo sau khi rời phòng thí nghiệm, lúc sắp tới bên kia đường, có một chiếc ô tô lao nhanh tới, Mục Thần liền kéo Thời Vi vào lòng, còn để em ấy đi vào phía bên trong. Khi đó tôi đã đi theo và quan sát suốt quãng đường, thậm chí còn lén chụp ảnh hai người họ từ phía sau."
......
Các sư tỷ trong phòng thí nghiệm bảy miệng tám lưỡi* một hồi, vẻ mặt Thời Vi lúng túng, những chuyện các sư tỷ nói, có chuyện cô nhớ, có chuyện cô không nhớ, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có.
* Bảy miệng tám lưỡi: Nó được sử dụng để chỉ ra rằng mọi người đang cố gắng nói những gì họ muốn nói trong một cuộc thảo luận (một cuộc xung đột ý kiến).
Khi kỳ nghỉ đông vừa mới bắt đầu, cô và Mục Thần vừa mới giải quyết xong hiểu lầm, cô vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi Mục Thần, nhưng gần như Mục Thần cũng không từ chối cô, hai người cứ ái muội như vậy, để không ảnh hưởng tới không khí học tập trong phòng thí nghiệm, hai người họ luôn vụng vụng trộm trộm, Thời Vi còn cảm thấy mình thật giống đang yêu sớm, còn có cảm giác kích thích không giải thích được.
Hoá ra chẳng qua chỉ là cảm giác của cô.
Sự ái muội nhỏ của Mục Thần và Thời Vi đã bị cả phòng thí nghiệm phát hiện từ lâu.
Thích và ái muội không thể che giấu, ngay cả khi không nói, thì nó vẫn sẽ lọt ra khỏi tầm mắt.
Nghĩ như vậy, Thời Vi nhớ ra, dường như cô chưa từng công khai mối quan hệ với Mục Thần trong phòng thí nghiệm, nhưng dường như mọi người bất giác đã biết, thỉnh thoảng Mục Thần như thế nào, mọi người đều sẽ không hẹn mà cùng cue* Thời Vi, lúc Mục Thần xảy ra chuyện, người trong phòng thí nghiệm cũng hỏi Thời Vi đầu tiên.
* Cue: sự gợi ý, sự ra hiệu; lời nói bóng, lời ám chỉ; ám hiệu
Tuy nhiên, khi nghĩ tới những cái ôm và cái hôn của cô và Mục Thần bị nhiều người nhìn thấy, sao lại xấu hổ như vậy.
Cô cảm thấy không lắp camera giám sát trong phòng thí nghiệm là một lựa chọn sáng suốt, nếu không, Từ Trường Phong mà xem camera giám sát có lẽ sẽ phát điên mất.
Lục Tiệp yếu ớt nói: "Khi đó bọn chị đều không hiểu hai người vì sao phải giấu như vậy, nhưng hai người đều giấu, bọn chị cũng không tiện vạch trần."
Cô ấy nghiêm túc nói: "Em không phát hiện ra, bọn chị thường cho hai người không gian riêng sao."
"Đúng." Một sư tỷ khác nói: "Có lúc tôi sắp làm xong thí nghiệm vào buổi tối, phòng thí nghiệm chỉ còn lại tôi, Mục Thần và Thời Vi, tôi cảm thấy lưng như kim chích, cảm thấy mình làm lỡ thời gian người ta yêu đương. Khi đó tôi nhanh chóng hoàn thành xong thí nghiệm, cấp tốc rời đi."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi cũng như thế."
......
Thời Vi chỉ có thể nói: "..... cảm ơn mọi người."
Lục Tiệp hào phóng nhận lời cảm ơn này, cô cắn một miếng sô cô la vị rượu, hương vị của rượu xen lẫn với vị ngọt khiến Lục Tiệp nhăn mặt: "Bây giờ nghĩ lại, chúng ta đều là trợ công nha, vì vậy kẹo mừng này là em và Mục Thần nợ bọn chị!"
Lục Tiệp tựa hồ nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Còn có, lần trước thấy cậu ấy hôn cổ em, chị cảm thấy cậu ấy rất lỗ mãng, một chút cũng không giống Mục Thần sư huynh lạnh lùng, cậu ấy ở trên giường cũng hung ác như vậy sao?"
Lục Tiệp vừa dứt lời, Mục Thần đã bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng thí nghiệm, trên tay anh vẫn cầm túi kẹo mừng, hẳn là vừa từ chỗ Từ Trường Phong về.
Nhìn thấy Mục Thần, mọi người đang buôn chuyện lập tức yên lặng.
Ánh mắt Mục Thần trong sáng lạnh nhạt, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Lục Tiệp và các sư tỷ khác cảm thấy chột dạ, khẩn trương im hơi lặng tiếng, không dám bát quái nữa.
Trong sự yên tĩnh đến nghẹt thở, Thời Vi không nhịn được cười, cô cầm một viên sô cô la trên bàn, chậm rãi bóc vỏ kẹo, nhìn Mục Thần: "Đừng giả bộ nữa. Anh ấy nghe thấy rồi, các chị hỏi anh ấy đi."
Lục Tiệp và các sư tỷ khác:......chúng tôi sao dám hỏi.
Trong bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường này, Mục Thần im lặng nửa phút, sau đó trực tiếp kéo Thời Vi đang ngồi trên ghế vào lòng, nửa cưỡng ép nửa chiều chuộng: "Đã đến giờ về nhà rồi."
Lục Tiệp cùng các sư tỷ vội vàng gật đầu lia lịa: "Hai người về đi, có thời gian thì quay lại."
"Đúng đúng, bye bye~" "Bye bye! Lần sau gặp."
"Ừm, lần sau gặp."
Sau khi chào những người ở phòng thí nghiệm, Thời Vi muốn thoát khỏi vòng tay của Mục Thần tự mình đi, khi cô đẩy anh ra, phát hiện Mục Thần dùng sức, anh tựa hồ đang ôm cô, nhưng thực ra giống như đang giam cầm cô hơn.
Thời Vi cau mày: "Anh..."
Mục Thần hơi siết chặt vai cô, thấp giọng: "Đừng cử động."
Thời Vi nhận ra giọng Mục Thần không đúng, cô vừa mới chỉ nói đùa thôi, Mục Thần sẽ không nghĩ là thật chứ...
Thời Vi đang muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí, lúc này Mục Thần hơi cúi đầu, ghé sát tai Thời Vi, nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy —
"Bọn họ nói đúng, hình như có chút hung ác."
"Vậy tối nay, anh nhẹ nhàng một chút, hửm?"