Không Thể Buông Em

Chương 2: Dám nói ra tôi sẽ giết cậu



Sau cuộc phỏng vấn đó, Thời Vi không nhìn về phía Mục Thần nữa, cũng không biết Mục Thần có nhìn cô hay không.

Trở về ký túc xá, nhóm bạn cùng phòng đều có thể nhìn ra tâm trạng cô không tốt, Sơ Niệm Dao nhỏ giọng giải thích nguyên nhân, ngay cả Quách Cẩn Đồng người luôn lớn tiếng chơi game cũng yên lặng, ai cũng không dám chọc Thời Vi.

Thời Vi cũng bởi vậy ngủ một đêm ngon giấc, trừ buổi sáng bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức không ngừng của Sơ Niệm Dao, đây có thể được coi là một giấc ngủ ngon.

Buổi sáng, 《 Chuyển giao hàng loạt và tách ngành công nghiệp hóa chất 》 là bài chuyên ngành rất khó của năm ba, giáo viên có trách nhiệm, yêu cầu cao, bạn cùng phòng ký túc xá cũng không dám trốn học, một đám mặt đầy buồn ngủ mà rời khỏi giường, Thời Vi dậy sớm, ngồi trước gương trang điểm, cô biết trang điểm, kẻ mắt giỏi, kỳ thật nếu cô không trang điểm và không cười, là cái loại vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng sau khi kẻ mắt, tô son môi màu đỏ bà thím*, cô lại là yêu tinh danh tiếng truyền xa kia.

* Màu đỏ bà thím: nguyên văn 姨妈红色, là một loạt màu đỏ đậm, là màu thịnh hành năm 2015, bị cư dân mạng chế giễu là màu dì.



Lạnh lùng sẽ bị người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận, mà yêu tinh luôn làm người ta vừa hận vừa yêu.

Trong giờ học, di động Thời Vi vang lên vài lần, cô hết sức chăm chú nghe giảng bài, nhất định chờ đến tan học mới xem di động, là Giang Dịch Phàm gửi tin nhắn WeChat tới: "Đàn em, em ổn chứ? Tính tình Mục Thần chính là như vậy, tương đối khó tiếp cận, em không cần quá để ý, hai người anh đã giữ suất rồi."

Tính cách Mục Thần ra sao, tôi còn hiểu rõ hơn anh.

Thời Vi hứng thú cũng không có, lời ít mà ý nhiều trả lời: "Vâng."

Sơ Niệm Dao ở bên cạnh nhìn Thời Vi gửi tin nhắn, giỡn nói: "Giang Dịch Phàm vừa thấy chính là động phàm tâm*, trên đời này lại thêm một kẻ si tình."

* Phàm tâm: nhớ trần tục; nhớ cõi trần

Thời Vi không lên tiếng, Giang Dịch Phàm lại gửi tin nhắn tới: "Vậy gần đây em có thời gian để ăn một bữa cơm không? Anh nói cho em một chút những việc cần chú ý về phòng thí nghiệm."

Thời Vi nhíu mày không dễ phát hiện, cô xác thật không có thời gian: "Bài chuyên ngành nhiều, tương đối bận, xin lỗi."

Di động lại vang lên một tiếng, Thời Vi có chút mất kiên nhẫn, học trưởng quá mức ân cần, là cô cự tuyệt không đủ rõ ràng sao. Cô vuốt màn hình, nhưng tin nhắn đến không phải của Giang Dịch Phàm, là mẹ cô.

"Vi Vi, em trai con muốn mua giày gì đó hiệu AJ, chúng ta cho nó mua, sinh hoạt phí ba tháng tới không gửi cho con nữa, lúc trước không phải con đi làm sao, hẳn là còn tiền ha."

Thời Vi nhìn đến hàng chữ này, nhịn không được nhếch khóe miệng trào phúng.

Nếu là trước đây vào thời kỳ phản nghịch của cô, khả năng còn sẽ vì cái này mà cãi nhau với mẹ một trận "Vì cái gì có thể cho nó hai ngàn mua giày, mà với con lại hà khắc như vậy?" "Mẹ không biết lịch học năm ba rất nhiều sao? Vừa phải học, còn phải đi làm thật sự rất vất vả."......

Nhưng hiện tại, suy nghĩ muốn cãi nhau Thời Vi cũng không có.

Từ nhỏ đến lớn, cô đều biết cha mẹ trọng nam khinh nữ, bọn họ có thể cho em trai 90% tình yêu thương, mà cô chỉ xứng được 10%, cô chỉ có thể muốn thứ mà em trai không cần.

Khi còn nhỏ cô không hiểu, cô ầm ĩ, cô nháo, cô hận cha mẹ bất công, cho rằng mình khắc khẩu có thể đổi lấy cái gọi là công bằng, nhưng nháo đến bây giờ, cô dần dần hiểu, đây là việc không có cách nào thay đổi. Nhưng cha mẹ vẫn là máu mủ tình thâm của cô, là cô không dứt bỏ được huyết thống, điều cô làm được chỉ có thể tiếp nhận, nhưng trong lòng vẫn như cũ sẽ cảm thấy băng giá.

Hai người cô coi trọng nhất trên đời này, nhưng bọn họ lại không coi trọng cô, bọn họ còn có người quý trọng hơn.

Đột nhiên, chuông vào lớp lại vang lên, Thời Vi ngừng nhìn vào điện thoại, buộc bản thân phải gạt đi những suy nghĩ trong đầu, nỗ lực tập trung bắt đầu vào học.

Không sao, chẳng phải đã sớm thành thói quen sao.

Thời điểm gọi đồ ăn trong căng tin vào buổi trưa, Sơ Niệm Dao kinh ngạc phát hiện Thời Vi chỉ gọi một món, còn là món đậu phụ rẻ nhất trong căng tin, phải biết rằng Thời Vi ngày thường đều gọi ít nhất hai món, cô rất chú ý chay mặn kết hợp, ít nhất phải một thịt một chay.

Sơ Niệm Dao không thể hiểu được: "Cậu bởi vì tâm trạng không tốt nên không muốn ăn?"

Thời Vi dùng đũa gắp đậu phụ vào khay, mặt không đổi sắc nói: "Tớ giảm cân."

Sơ Niệm Dao vẻ mặt không thể tin: "Cậu giảm cân? Người chị em này, cậu có để mấy cô gái khác sống không, hả?"

Thời Vi cong môi: "Ngực tớ quá lớn, muốn giảm."

"......" Sơ Niệm Dao yên lặng liếc nhìn bộ ngực gần như cup A của mình, rồi nhìn thân hình tuyệt mỹ của Thời Vi: "Gầy chết cậu đi."

Tâm trạng của Thời Vi đã tốt hơn, cô bắt đầu tính toán kế tiếp nên làm như thế nào ở trong lòng.

Kỳ thật, sở dĩ cô nỗ lực học tập như vậy, tất cả đều là vì học bổng, cô trời sinh rất nhạy cảm với mùi hương, vẫn luôn mơ ước trở thành một nhà điều chế nước hoa, học ứng dụng hóa học cũng là vì cái này.

Khi còn học cao trung, cô đã có thể vừa thử nước hoa tại quầy vừa viết thành phần, về sau học đại học, cô bắt đầu thử nghiệm pha chế nước hoa, học bổng, đi làm kiếm tiền phần lớn dùng để mua tinh dầu, cho nên hiện tại cô hoàn toàn xưng với "một nghèo hai trắng".

* Một nghèo hai trắng: chỉ nền tảng yếu kém; nghèo và lạc hậu

Xem ra cuối tuần lại phải làm thêm mấy công việc mới được......

"Má ơi, đàn anh Mục Thần! Cậu thấy không, đàn anh Mục Thần sao lại tới căng tin." Sơ Niệm Dao sợ tới mức nói không rõ ràng.

Trước khi gặp được đàn anh Mục Thần, cô ấy đối với anh là khát khao, sau cuộc phỏng vấn ngày hôm qua, bây giờ nhìn thấy anh liền nhịn không được rụt rè, Mục Thần đẹp trai thì đẹp trai, nhưng cũng quá hung dữ.

Thời Vi cũng nhìn thấy, là ba người, ngồi ở phía xa đối diện với họ.

Mục Thần vẫn là dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng như cũ, bên cạnh là một nam sinh cao lớn cợt nhả, và một cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp, dáng vẻ vô cùng trầm lặng.

Ba người bọn họ ngồi xuống, nữ sinh kia cười nói gì đó, theo sau, biểu cảm Mục Thần cũng trở nên ôn hòa.

"Oa, hóa ra Mục Thần còn có biểu hiện khác ngoài sự thờ ơ," Sơ Niệm Dao kinh ngạc nói: "Nữ sinh kia tớ đã nghe nói qua, là đàn chị nghiên cứu sinh, hình như họ Hình, cùng phòng thí nghiệm với Mục Thần, bọn họ không phải đang yêu đương chứ? Có thể khiến Mục Thần như vậy, chắc là người anh ấy thích."

Thời Vi nghe Sơ Niệm Dao nói, ánh mắt khắc chế không được mà nhìn sang hướng bên kia, xác thật là như vậy, lúc Mục Thần nói chuyện cùng nữ sinh kia, ánh mắt nhìn qua rất ôn nhu.

Vị chua xót trong lòng lên men, lan đến cổ họng, Thời Vi cảm thấy đầu lưỡi phát đắng.

Từ khi nào, có thể làm Mục Thần ôn hòa như vậy, chỉ có cô mà thôi.

Con mẹ nó thật khó chịu.

Bữa cơm này ăn nhạt như nước ốc, Thời Vi tùy tiện ăn vài miếng liền buông đũa, tuy rằng cô muốn rời đi lập tức, nhưng Sơ Niệm Dao ăn cơm thật sự quá chậm, Thời Vi không thể đi được, chỉ đành kiên nhẫn chờ cô ấy ăn xong.

Ba người đối diện đã ăn xong, bọn họ bưng khay không hướng bên này đi tới, có lẽ vì ánh mắt Thời Vi quá rõ ràng, cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp hình như cũng cảm nhận được, nhìn lại đây, theo sau, Mục Thần cũng theo ánh mắt của cô gái nhìn qua.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thời Vi, vẻ mặt của Mục Thần nháy mắt trở nên lạnh lùng.

Anh nhếch môi, trong mắt mang theo mỉa mai, Thời Vi cũng cùng anh đối diện, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh*.

* Siểm nịnh: Ton hót, nịnh nọt người có chức quyền để làm hại người khác, mưu lợi cho mình.

Đối với những chuyện trong quá khứ, Thời Vi thậm chí không biết đến tột cùng là ai có lỗi với ai hơn.

Mục Thần nên hận cô, bởi vì những gì cô nói khiến anh cho rằng mình bị cô đùa bỡn tình cảm.

Nhưng làm sao cô lại không hận Mục Thần, anh là một sự tồn tại đặc biệt trong thanh xuân của cô, kết quả hiện thực lại hung hăng cho cô một bạt tai, nói với cô, hết thảy chỉ là một giấc mơ.

Thời Vi chung quy vẫn không chờ Sơ Niệm Dao ăn xong, cô tìm cái cớ về ký túc xá trước, mỗi lần nhìn thấy Mục Thần, cảm xúc của cô đều trở nên rất kém cỏi, cô muốn nghỉ trưa một lúc.

Nhưng nằm ở trên giường, trong đầu Thời Vi lại hiện ra con ngươi đen nhánh cùng vẻ mặt lạnh băng của Mục Thần, thẳng đến trong mơ, rốt cuộc cô mới nhìn thấy bộ dáng Mục Thần đối tốt với mình.

Trong mơ, là quá khứ của bọn họ.

Thời gian năm hai cao trung, là khi Thời Vi phản nghịch nhất, thường xuyên cãi nhau với cha mẹ bởi vì cha mẹ trọng nam khinh nữ, cô là người kiêu ngạo lại có lòng tự trọng cao, không rõ vì sao với vẻ ngoài xuất sắc của cô có thể được hầu hết mọi người trong trường yêu thích, nhưng lại không thể khiến cha mẹ cô thích cô hơn.

Không nhớ rõ bởi vì nguyên nhân gì lại cãi nhau với gia đình, cô một mình chạy ra ngoài bằng chân trần, lúc ấy trời mưa to, cô vừa đi vừa khóc, lạnh đến run bần bật, trên mặt nước mưa trộn với nước mắt, chảy vào trong miệng, vừa mặn vừa chát, cô không biết phải đi đâu, cũng không biết bản thân có thể đi nơi nào.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng phía sau gọi cô lại: "Này."

Thời Vi quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên đứng dưới chiếc dù đen, thiếu niên mặc đồng phục trường họ, cách màn mưa bụi, một lúc sau Thời Vi mới nhận ra, ồ, là học sinh chuyển trường kia, bàn sau cô, hình như tên Mục Thần.

Ngày Mục Thần vừa chuyển đến, cô chủ động chào hỏi anh, lại bị anh lạnh nhạt nói cô chặn đường, từ đó Thời Vi không để ý Mục Thần nữa, cô là một người cực kỳ tâm cao khí ngạo, người thích tôi nhiều như vậy, tôi lại không thèm cậu.

Tính ra, đây xem như là lần nói chuyện thứ hai của cô với học sinh chuyển trường này, vẫn là khi cô chật vật như thế.

Thời Vi lau nước mưa trên mặt: "Nhìn thấy tôi như vậy cậu rất vui sao? Dám nói ra ngoài tôi liền giết cậu."

Thiếu niên mặt mày sạch sẽ mà lạnh nhạt, vóc dáng anh rất cao, ước chừng cao hơn cô một cái đầu, khi nói chuyện với cô có chút ý vị từ trên cao nhìn xuống: "Cậu giết thử xem?"

Thời Vi không muốn để ý đến anh, hiện tại cô không rảnh cãi nhau cùng anh, cô đang định tiếp tục đi về phía trước, nhưng chiếc dù lớn màu đen đột nhiên che phủ đầu cô, Mục Thần rũ mắt, nhìn chân trần của cô: "Đừng cậy mạnh, nhà tôi ở gần đây, cho cậu đôi dép lê."

Khoảng cách dưới dù không quá lớn, anh đứng cách cô rất gần, cho dù nước mưa lẫn với mùi tanh của đất, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi cỏ cây trên người Mục Thần, mùi rất mát lạnh.

Bởi vì mùi cây cỏ trên người anh, Thời Vi cảm thấy dường như mình cũng không chán ghét học sinh chuyển trường lạnh lùng này như vậy, cô thử cử động chân, ngón chân trần đã nhanh bị tê cóng đến không có tri giác, cô do dự một lúc lâu, vẫn là đồng ý.

Mục Thần không nói dối, nhà anh quả thực rất gần, chỉ là...... sau khi vào cửa, Thời Vi mới ý thức được không thích hợp: "Ba mẹ cậu không ở nhà sao?"

"Tôi sống một mình."

Thời Vi có chút bất an: "Cậu sẽ không muốn làm gì đó với tôi chứ?"

Mục Thần dừng động tác, liếc nhìn cô một cái, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Cạnh cửa có gương, tự mình soi đi."

Thời Vi không thể hiểu được mà nhìn về phía gương, lúc này mới thấy rõ mình —— đầu tóc ướt đẫm, làn da ngày thường trắng đến phát sáng bị lạnh đến đỏ cả lên, giống con gà rớt vào nồi canh, chật vật lại khó coi.

Xấu hổ. Giờ phút này cô rất xấu.

Từ từ, cho nên những lời Mục Thần vừa nói, chính là trào phúng trắng trợn...... Học sinh chuyển trường này, thật là phúc hắc.

Mục Thần từ trong phòng tắm lấy ra một cái khăn lông khô ném cho Thời Vi, chỉ chỉ dép lê trên mặt đất: "Dép lê và khăn lông cho cậu, dù cho cậu mượn, ngày mai trả tôi, cậu có thể đi rồi."

Thời Vi tiếp được khăn lông, cô trải khăn ra để lau tóc, một bên lau tóc một bên đeo dép lê, trầm mặc hồi lâu, mới hỏi một câu: "Tôi có thể không đi có được không?"

Cô không muốn về nhà, cũng không biết đi đâu.

Giọng nói của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức không nghe thấy, nhưng Mục Thần vẫn nghe rõ ràng, dường như anh cũng không ngạc nhiên khi cô hỏi như vậy: "Tùy cậu."

Nói xong, anh mặc kệ cô, lập tức vào phòng ngủ. Thời Vi bất động, quyết định ngồi trên sô pha lau khô tóc trước, vừa lau tóc vừa đánh giá căn nhà này, bài trí đơn giản mà tao nhã, tông màu chủ đạo là đen trắng, giống như chủ nhân của nó vậy.

Mục Thần miệng có chút độc...... nhưng bản chất dường như không xấu nha.

Cô lau tóc xong không có việc gì để làm, đi vào trong phòng ngủ, phát hiện Mục Thần đang đọc sách, cô cũng tùy ý lấy một quyển từ kệ sách xem, 《 Thời gian giản sử 》? Đọc không hiểu.

Mục Thần phớt lờ cô, tựa hồ cô làm gì anh đều không quan tâm, vẫn là Thời Vi chủ động hỏi anh: "Cái kia, gần đây Phòng Giáo dục kiểm tra, trường học không có giờ tự học buổi tối, buổi tối tôi có thể tới nhà cậu làm bài tập không, 10 giờ tôi sẽ về nhà, tôi mời cậu uống trà sữa."

Cô thực sự không muốn ở nhà, cô chịu đủ bất công của cha mẹ rồi.

Dưới ánh đèn, tóc của Thời Vi đã khô một nửa, mặt mày cô mang theo sự hồn nhiên "thiên thành mị ý", làn da trắng nõn lạnh lùng khiến cô trông thuần khiết không tì vết, mắt đen của Mục Thần lẳng lặng nhìn cô, câu cự tuyệt nói đến bên miệng lại biến thành: "Tùy ý."

* Thiên thành mị ý: mô tả tài năng và đức tính của con người là hoàn hảo và tự nhiên.

Đây là đáp ứng rồi?

Mi mắt Thời Vi cong cong cười rộ lên, cho dù niên thiếu, nhưng vẻ đẹp của cô cũng khiến câu hồn đoạt phách: "Cảm ơn cậu, Mục Thần."

Mục Thần không hề nhìn cô: "Đừng ồn."

Những ngày sau đó, Thời Vi thường xuyên đến nhà Mục Thần, buổi tối bọn họ sẽ cùng nhau làm bài tập, đọc sách...... Sự thiếu vắng tình yêu thương gia đình khiến Thời Vi khao khát được yêu thương, cho nên cô rất hiểu làm cách nào lấy lòng các chàng trai, cười thế nào có thể làm nam sinh rung động, cô thỉnh thoảng trêu chọc Mục Thần, phát hiện phản ứng bị trọc của Mục Thần cũng rất thú vị, cô liền thích xem bộ dạng kiềm chế ẩn nhẫn của Mục Thần.

Cô cũng dần dần phát hiện, Mục Thần ăn mềm không ăn cứng, nhìn qua cao lãnh cấm dục, kỳ thật là một con chó săn, cô thích anh như vậy, thích anh mặt ngoài ghét bỏ, nhưng thực ra mỗi động tác đều ẩn chứa sự dung túng vô hạn với cô, cũng thích sự đối đãi đặc biệt này của anh.

Vào thời điểm đó, tất cả các bạn học trong trường đều phát hiện ra rằng chỉ có Thời Vi mới có thể khiến Mục Thần trở nên ôn hòa, cũng chỉ có cô mà thôi.

Hiện tại ngẫm lại, thời gian ở nhà Mục Thần khi đó, lại là khoảng thời gian tốt đẹp nhất cũng thuần túy nhất trong trí nhớ của Thời Vi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv