Bệnh viện, hành lang chật kín y tá và bệnh nhân ra vào, trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng.
Mục Thần đứng ở ngoài cửa, thân thể dựa vào tường, ánh mắt anh hơi tối, đang chờ Thời Vi từ phòng cấp cứu đi ra.
Cô không muốn anh nhìn thấy vết thương của cô, vậy anh liền tôn trọng cô.
Chỉ là, nội tâm Mục Thần vẫn phảng phất nhiều vết cắt, một làn gió lạnh thoát ra từ vết nứt.
Cô đã từng tin tưởng anh, sẽ đem một ít yếu ớt khó có thể nói trong lòng, một ít suy nghĩ ấu trĩ mà nói với anh, cho dù anh có thẳng thừng nói cô ngây thơ, cô cũng sẽ không so đo.
Nhưng lần nữa gặp lại, ngăn cách giữa hai người là quá khứ, kì quặc mà ở chung, ở trong lòng Thời Vi, anh giống như những người khác, cô không nghĩ, cũng không muốn cùng anh thẳng thắn thành khẩn.
Rõ ràng người trong quá khứ tùy ý đùa bỡn tình cảm là cô, cô lại phảng phất bị thương...... Trực giác Mục Thần thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không đoán ra.
Thời điểm chia tay, vẻ mặt Thời Vi không giống giả vờ, đối với anh không có nửa phần lưu luyến.
Mục Thần khẽ thở dài, cho dù trước kia anh hận Thời Vi đùa bỡn, hận cô rời đi, nhưng chỉ cần đối mặt với Thời Vi, tình cảm của anh liền sẽ trở nên không cách nào tự khống chế, thân thể vĩnh viễn nhanh hơn so với lý trí, tựa như vừa rồi, anh nghe thấy người khác nói "Tưởng Ngữ Hàm, Võ Khải và Thời Vi gọi taxi đi trước rồi" lập tức nhận thấy không thích hợp.
Làm sao một người có tính cách như Thời Vi có thể đi cùng xe với Tưởng Ngữ Hàm?
Anh nhanh chóng lên lầu tìm, ghế lô không có ai, người phục vụ cũng nói chưa từng thấy Thời Vi.
Mục Thần thậm chí còn xem camera, tìm thấy hình ảnh Thời Vi và Võ Khải, mới biết Thời Vi ở đâu.
Hiện tại ngẫm lại, Mục Thần còn có chút sợ, anh vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc anh phá cửa vào, Võ Khải tươi cười lạnh lẽo mà dữ tợn, Thời Vi cúi đầu, trong mắt cô, là hận ý lạnh nhạt cùng tràn ngập cô dũng*.
* Cô dũng: cô đơn và dũng cảm
Có một số người, đánh nát ngạo cốt của cô so với khiến cô chết còn thống khổ hơn.
Mục Thần không dám tưởng tượng nếu anh đến chậm một bước sẽ xảy ra chuyện gì.
Mi cốt thanh tuấn của anh lại nhiễm chút lạnh lẽo, nghĩ đến cảnh tượng kia, trong mắt Mục Thần tất cả đều là hàn ý, Tưởng Ngữ Hàm và Võ Khải, ồ, thật sự cho rằng trên đời này không ai trị được ác nhân sao.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Thời Vi đi ra, cô vẫn ôm chặt áo khoác, giống như không cảm nhận được hơi nóng từ bệnh viện, thanh âm có chút khàn khàn: "Vết thương ngoài da mà thôi, xử lý xong rồi, không sao."
Sau khi khóc một lúc, chóp mũi cùng hốc mắt cô vẫn hồng, thanh âm cũng khàn đến lợi hại, diễm lệ và phong tình ngày xưa đều giấu đi, mang theo chút cảm giác tinh khiết động lòng người.
Thời Vi nhìn thời gian, 11 giờ tối, cô nhẹ giọng nói: "Anh về trường đi, hôm nay cảm ơn anh."
Mục Thần thấp giọng hỏi cô: "Còn em?"
Thời Vi khóe môi giật giật, cư nhiên còn cười một chút: "Hôm nay em không muốn về, tùy tiện dạo phố một chút, mệt thì tìm khách sạn ngủ, anh không cần để ý tới em."
Mục Thần không nói chuyện.
Thời Vi cũng không cố gắng thuyết phục anh, cô ôm chặt áo khoác, một mình đi ra ngoài.
Đêm Giáng sinh, trên đường có tuyết rơi nhẹ, mặt đất phảng phất như thể rắc một lớp bột ngọc trai, tuyết hơi mỏng, lóng lánh dưới đèn đường.
Bông tuyết rơi trên tóc và quần áo của Thời Vi, cô ngơ ngẩn nhìn bông tuyết phất phới trong không trung, đêm nay là đêm Giáng sinh, qua 12 giờ chính là lễ Giáng Sinh, là hai ngày rất náo nhiệt, cũng là hai ngày này, ở trên người cô đã xảy ra loại chuyện ấy.
Cách bệnh viện không xa là cây cầu bắc qua sông, dòng xe qua lại không ngớt, ánh đèn nê-ông đan xen, thành thị có thành thị phồn hoa, đêm khuya có đêm khuya náo nhiệt, nhưng phồn hoa cùng náo nhiệt đó tựa hồ không liên quan tới cô.
Thời Vi nâng bước hướng cầu bắc qua sông, muốn đi hóng gió, cô biết Mục Thần đang đi theo mình cách đó không xa, nghĩ nghĩ, cô quay đầu lại nhìn anh: "Anh đừng đi theo em, em đi hóng gió một lát, anh sẽ không sợ em nhảy sông chứ?"
Mục Thần đứng yên, bóng của anh ở dưới đèn đường rất dài, anh con ngươi đen nhánh, thẳng tắp mà nhìn cô: "Tôi biết em sẽ không."
Thời Vi khóe môi mang theo chút độ cong, tựa hồ là đang cười, đáy mắt lại một mảnh lạnh băng: "Em đương nhiên sẽ không, bọn họ sống tốt, em sao có thể chết trước."
Thấy Mục Thần như cũ không có ý rời đi, cô liền tiếp tục đi về phía trước, đi vài bước, cô tựa hồ có dự cảm, quay đầu lại, phát hiện không thấy Mục Thần.
Hẳn là anh đi rồi, như vậy tốt nhất.
Giày và tuyết cọ xát vang lên tiếng sột soạt, Thời Vi đi rất chậm, cô đi rất lâu, mới đi đến giữa cây cầu, mùa đông, sông sớm đã bị đóng băng, ban đêm kỳ thật cũng không thấy rõ vẻ đẹp của băng, cô bỏ mũ áo khoác xuống, để mái tóc dài bị gió thổi loạn, tinh thần cũng tỉnh táo lại.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi cùng Võ Khải ở kho hàng, Thời Vi còn có chút ghê tởm.
Ngay lúc tuyệt vọng đó, hận vì bị làm nhục, hiện tại Thời Vi nhớ lại, những cảm xúc ấy như cũ chiếm cứ ở trong lòng cô.
Lúc Thời Vi đang đứng đón gió, bỗng nhiên có thứ gì đó ấm áp dày đặc bao bọc lấy cô từ phía sau, mang đến một tầng ấm áp, thực ra cô đã ngửi thấy mùi cỏ cây quen thuộc, cũng không lộn xộn, cúi đầu vừa thấy, là một chiếc khăn quàng cổ lông dê màu xám nhạt.
Như vậy xem ra, Mục Thần vừa rồi biến mất, hẳn là đi mua cho cô khăn quàng cổ, anh liền đứng ở phía sau cô, từng vòng cuốn khăn quàng cổ cho cô, kiên nhẫn mà ôn nhu, cuốn cho cô chỉ lộ ra một đôi con ngươi, lông mi cô phủ đầy sương, chớp mắt khi nhìn qua ngoài ý muốn có chút đáng yêu.
Mục Thần cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, trái tim mềm nhũn đến muốn tan chảy.
Thời Vi cố sức dùng ngón tay ấn khăn quàng cổ xuống: "Sao anh còn không đi?"
Mục Thần kỳ thật sợ cô sẽ gặp nguy hiểm một lần nữa, nhưng lại không muốn đề cập đến, không nói chuyện.
Con ngươi Mục Thần rất giống biển đêm, lúc anh lãnh đạm, con ngươi liền sẽ ấp ủ gió lốc, mà giống như bây giờ, khi ôn hòa nhìn bạn, mắt đen bình tĩnh giống biển đen không gợn sóng, bạn không biết anh suy nghĩ gì.
Thời Vi cùng con ngươi như vậy đối diện, luôn có một loại muốn chết chìm trong ảo giác quá khứ.
Cô dời đi ánh mắt, cười khẽ, đột nhiên chủ động nhắc tới chuyện vừa rồi: "Anh biết, điều gì vừa rồi khiến em phẫn nộ nhất không?"
Ánh mắt cô nhìn về phía mặt sông, tiếng nói nhàn nhạt, ngữ khí châm chọc: "Bởi vì em có khuôn mặt như vậy, cho nên chỉ cần em cùng đàn ông phát sinh chuyện gì, đều là em câu dẫn; bởi vì em làm thêm, không có tiền, liền sẽ cho người ta cơ hội lợi dụng, bạch phú mỹ bọn họ không thể trêu vào, em nghèo, không người hậu thuẫn, liền xứng đáng bị quấy rối."
Giọng cô càng ngày càng lạnh: "Em nỗ lực làm thêm, nghiêm túc học tập, kết quả chính là, trong hoàn cảnh đó, đối mặt với nước bẩn của Võ Khải, em không thể nói một câu phản bác, em biết em nói cái gì cũng sẽ không có người tin."
Thế giới này, quá bất công với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, dường như chỉ có một con đường bám víu vào những người giàu có và quyền lực, muốn tự mình đi con đường thênh thang, đều sẽ bị người ta hoài nghi là dựa vào sắc đẹp để trèo lên.
Mục Thần đứng bên cạnh cô, trầm mặc hồi lâu, lúc anh mở miệng, thanh âm phảng phất bị tuyết bao trùm, trầm thấp mà lạnh lẽo: "Tôi tin em."
"Sai chính là bọn họ."
"Còn có tôi."
Mục Thần bắt đầu ghét bỏ chính mình, bởi vì anh từng nói Thời Vi "Bẩn".
Khi đó lần nữa gặp lại Thời Vi, anh đối với cô tất cả đều là hận ý, anh cho rằng cô hiện tại như cũ tùy ý trêu trọc, không có trách nhiệm mà đùa bỡn tình cảm người khác, cho rằng mùi thuốc lá trên người cô là từ đàn ông của cô, hơn nữa dục vọng chiếm hữu quấy phá, anh nói ra những câu mang theo châm chọc, dốc hết sức lực mà đâm cô bị thương.
Nhưng sau khi làm việc cùng nhau trong phòng thí nghiệm của thầy Từ, Mục Thần phát hiện sự tình căn bản không giống như anh tưởng tượng. Bên cạnh Thời Vi không thiếu đàn ông, nhưng cô không duy trì mối quan hệ mập mờ với họ, mà quyết đoán cự tuyệt, làm hạng mục, làm thí nghiệm...... Cô vẫn luôn tự mình nỗ lực.
Một chút cũng không giống cô trong trí nhớ của anh, nhưng đây là cô của hiện tại.
Thời Vi yên lặng nhìn Mục Thần một lúc lâu, cô có thể nhìn ra Mục Thần đang tự trách, cười một chút: "Không trách anh."
Nếu Mục Thần thật sự ghét bỏ cô, sẽ không tới giúp. Anh tựa như giống cô, chỉ là lừa mình dối người, khẩu thị tâm phi thôi.
Dưới ánh trăng, tóc dài của cô bị gió thổi bay, cười có chút linh hoạt kỳ ảo, giống như giây tiếp theo cô sẽ biến mất, Mục Thần có chút muốn bắt lấy cô, lo lắng cô bị gió thổi đi, dừng lại, vẫn là không nhúc nhích.
Hai người cứ như vậy đứng ở trên cầu lớn, trong khoảng thời gian này, Thời Vi bị khăn quàng lông dê cuốn quanh cổ, mùi thuộc về Mục Thần ấm áp không ngừng tiến vào, cô đột nhiên đặc biệt muốn hỏi Mục Thần ——
Anh rốt cuộc là thích em, hay là thương hại em?
Mỗi lần khi cô khổ sở yếu ớt, Mục Thần đều sẽ trở nên rất ôn nhu, khiến cô khó có thể chống đỡ.
Lời nói đến bên miệng lại biến thành: "Vì sao anh đối với em tốt như vậy?"
Mục Thần nhìn cô, hỏi lại: "Tôi đối tốt với em?"
Thời Vi nhịn không được cười, vừa rồi cảm xúc rầu rĩ cũng giảm bớt rất nhiều: "Ừm, không tốt."
Là không tốt, đối với cô đặc biệt hung dữ, để cô tới phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, còn giao cho cô rất nhiều tài liệu tiếng Anh cần phiên dịch, đối với cô một chút cũng không tốt.
Mục Thần thấy trên mặt cô mang theo ý cười thật lòng, trong lòng cũng thả lỏng chút, khóe môi hơi hơi cong lên.
Thời Vi lại đội mũ của áo khoác lên, bắt đầu đi xuống cầu, Mục Thần tiếp tục không xa không gần theo sau cô, Thời Vi nghiêng đầu nhìn anh: "Anh không về trường, thì không vào được nữa đâu, hiện tại đã khuya rồi."
Mục Thần dừng bước chân lại: "Tôi thuê phòng trọ ở ngoài trường. Em cùng tôi về nhà không?"
—— Em cùng tôi về nhà không?
Trái tim Thời Vi khẽ run lên.
Thật giống như hồi cao trung, cô cùng anh về nhà anh, liền coi anh trở thành người của cô. Nhưng chung quy anh không thuộc về cô.
Mục Thần cho rằng cô suy nghĩ khác: "Tôi sẽ không chạm vào em."
Thời Vi an tĩnh trong chốc lát, vẫn là cự tuyệt nói: "Em chỉ muốn dạo phố tiếp."
Đã đến nửa đêm, dòng xe cộ giảm bớt, trên đường dần dần trở nên trống trải, thỉnh thoảng sẽ lại có một chiếc ô tô chạy qua, Thời Vi bọc áo lông vũ và khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt, chậm rãi đi dọc bên đường, cùng Mục Thần phía sau câu được câu không mà trò chuyện.
Rạng sáng bốn giờ, bọn họ đi đến công viên, công viên có một ánh đèn lờ mờ sáng lên, trên băng ghế có một lớp tuyết, Thời Vi vừa lạnh vừa buồn ngủ, ngồi trên băng ghế muốn nghỉ ngơi chốc lát, bất tri bất giác mà ngủ gật.
Đầu cô không biết khi nào dựa trên vai Mục Thần, Mục Thần nghiêng đầu, nhìn cô an tĩnh ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống, để cô gối đầu lên chân mình.
Dưới ánh đèn đường, dung nhan cô yên tĩnh mà xinh đẹp.
Mục Thần lẳng lặng nhìn một lúc lâu.
Sau đó, anh cúi người, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô ——
"Tôi đối với em là không tốt."
Nhưng em biết không?
Tôi rất muốn đối tốt với em, thậm chí muốn đem hết thảy cho em.
—— cho nên, hãy cho tôi một chút sự chân thành của em
Được không?