Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi

Chương 15: Có gì tiếc ?



**Chap này và chap sau sẽ hơi thiên về Tử Linh Và Thế Anh nhé**

Một buổi sáng trong lành khiến con người ta có cảm giác thật dễ chịu. Nhưng với nó, thời tiết này có gì hay ho, nó đang lận đận với vết thương ở chân đây này. Đẹp mấy thì trong tình trạng này thì nó k có hứng.

Cả ngày nay nó chán nản ngồi im trong phòng bởi sợ vết thương ngày càng nặng hơn.

Haizz! Nhưng sao có thể chứ, nó ngứa ngáy chân tay quá rồi. Tử linh và Thế Anh không biết đi đâu từ sớm, còn Phong thì chẳng biết đi đâu nữa, cậu ấy lúc nào cũng không nói không rằng cho ai biết cả. Bất chấp tất cả, nó bắt đầu rời phòng đi xuống dưới nhà. Từng bước đi tập tễnh khiến nó thật khó chịu. Đang đi thì không biết từ đâu chui ra có vỏ chuối nằm dưới sàn nhà, mắt nó cứ nghếch lên nên không để ý và thế là...

TOẠCH.

-ỐI!!

Không có thông báo trước, mông nó tự hạ cánh dưới nền nhà cứng ngắt.

1s

2s

3s

....

10s sau.

Tiếng hét inh ỏi "dễ nghe" của nó vang lên khiến lũ chim bên ngoài cửa sổ bay loạn xạ:

-AAAAAAAÁ!! QUỶ GÌ THẾ NÀY?! MÔNG MÌNH.....AAAA!! ĐAU...hic..đau quá!! Mấy người kia sao không dọn đi chứ?!

Lúc này cánh cửa chính được mở ra. Không ai khác chính là Phong , anh vừa đi tập thể dục về. Mồ hôi đã thấm ướt hết áo, vừa đi anh vừa bịt tai lại nói:

-Làm gì mà hét...

Anh bỗng cười phá lên khi thấy bộ dạng thảm hại của nó.

-Cười gì mà cười, không thấy người ta đang đau đớn thế nào sao?

Anh nín cười rồi thở dài bước tới chỗ nó đỡ nó ngồi lên ghế thì bị nó xua đuổi :

-đừng ngồi ghế này, ngồi ghế kia đi!

Nó vừa nói vừa chỉ ra chỗ ghế sa-lon êm ái. Lòng thì chửi thầm:"người đâu mà không tâm lí gì hết".

Anh ngây ngô :

-Sao vậy?

-Đau...

-Hả!?

-Khi nãy bị ngã nên đau...

Nó thì ngượng chín mặt không nói nên câu còn anh thì vẫn trố mắt lên tiếp tục nghe câu trả lời của nó. Nhìn thấy ánh mắt cứ dõi vào mình, nó liền cúi gằm mặt xuống nói nhỏ. Đáng ghét, người đâu mà vô duyên, phải ép nó nói ra bằng được mới thôi hả??

-Đa..u...mô...ng.

-Hả??

Anh vẫn giả vờ như không nghe thấy gì mà hỏi vặn lại. Đã xấu hổ lắm rồi, nó không muốn nói thêm nữa, tức giận nó quát:

-hả cái đầu cậu ý mà hả? Đồ điên!! Có nhanh lên không , chân tôi đang đau đấy, không đứng mãi được đâu!

-À, ờ.

Khó khăn lắm anh mới nhịn được cười trước măt nó đấy, nhìn nó xấu hổ, hai bên má đỏ ửng lên, trông rất khả ái.

*Chỗ Tử linh và thế anh:

-nói đi, sao tự dưng bảo tôi ăn mặc đẹp chi vậy, đi đâu đấy!?-Tử linh nhăn mày hỏi

-Tới nhà tôi.

-Hả? Cậu định làm gì?

Cô vừa nói vừa lấy hai tay ôm lấy mình.

Thế Anh bật cười :

-nghĩ gì thế, chỉ là muốn nhờ cậu giả làm bạn gái tôi thôi!

Cô há hốc mồm nói:

-HẢ?!

-Lên xe rồi tôi kể cho.

Vừa dứt , thế anh liền kéo cô vào trong xe rồi tới thẳng nhà mình.Thật ra tối qua mẹ cậu đã gọi điện bảo hôm nay sẽ cho cậu gặp người mà bà đã chọn sau này làm con dâu mình. Nhưng khổ nỗi , Thế Anh không muốn, cậu nói đã có người yêu rồi. Mẹ cậu không tin và yêu cầu phải mang về người con gái ấy. Nếu hợp ý thì bà sẽ hủy cuộc hẹn trước đó.

--------Dải phân cách---------

Nhà Thế Anh:

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, mẹ cậu đã đứng sẵn ngoài, bà chỉ mong là nhìn được cô con dâu tương lai thật xinh xắn, hiền lành. Và quả đúng như mình nghĩ, cô gái bước ra với chiếc váy xòe chớm gối màu trắng, mái tóc đen buông thả theo gió dài ngang lưng. Từng cử chỉ e ngại xấu hổ khiến bà ưng ý với Tử Linh ngay từ ánh mắt đầu tiên.

-Mẹ, mẹ nhìn gì mà kĩ thế, cô ấy sẽ ngại lắm đấy!

Thế Anh bật cười nắm tay Tử Linh bước đến chỗ mẹ cậu. Với Tử Linh, tuy chỉ là đóng giả nhưng ai mà để ý rằng những cử chỉ e ngại đó đều là thật với cô. Tim cô bây giờ cứ đập thình thịch, khẽ cúi đầu 45 độ ,Tử Linh nở nụ cười tươi nhất nhìn mẹ Thế Anh:

-Chào bác, cháu tên Tử Linh. Là bạn..à người yêu của Thế Anh ạ!

-Haha, được rồi hai con vào trong đi.

Mẹ Thế Anh cười ôn hậu hài lòng. Thế Anh nhìn thái độ đó của mẹ mình là biết tình hình đang tiến triển rất tốt, vậy là có thể trút bỏ được nỗi lo trong lòng.

Cả ngày đó bọn họ nói chuyện rất vui vẻ. Mẹ cậu ngày càng yêu quý Tử Linh hơn, bà quyết định sẽ chọn người con gái này cho con trai mình.

Trên đường về nhà, giờ cũng đã gần 7:00 giờ tối chứ ít ỏi gì đâu. Mẹ Thế Anh nói chuyện nhiều quá nên mãi giờ mới chuồn được về. Bởi thời tiết tháng 9 rất ôn hòa nên Tử Linh nói muốn đi bộ để ngắm cảnh, thế Anh cũng đồng ý nên đã xuống xe theo ý của cô.Đang đi Thế Anh bỗng ngỏ lời trước:

-Cảm ơn.

Tử linh đang mải ngắm cảnh thì bị câu nói của Thế Anh đánh thức tâm hồn mênh mang của mình:

-Hả?!

-Cảm ơn khi cậu giúp tôi chuyện hôm nay.

-À,ừ.

-Hình như mẹ tôi rất thích cậu đấy.

Tử linh hếch mặt lên nói:

-Tất nhiên, ai gặp tôi thì đều thích hết.

Thế Anh mỉm cười rồi à lên tiếng. Tử linh chợt nói với giọng đã xen chút buồn quay qua nhìn:

-Nhưng......tiếc nhỉ??Giá như...

Thế Anh ngạc nhiên chưa kịp để cô nói nốt:

-Tiếc? Có gì để tiếc sao?

Nhìn vẻ mặt cứ như không có gì thật của Thế Anh , cô mới thấy thẹn khi nói câu đó.

-Không...không có gì! Thôi đi nhanh nào!

Tử linh nhấc nhanh bước chân lên phía cố che đi ánh mắt buồn xen chút thất vọng.Tim cô bỗng nhói đau khi nghe Thế Anh nói không chút do dự với cô:"Tiếc? Có gì để tiếc sao?" Đúng, có cái đáng để tiếc đấy, nhưng có lẽ chỉ với mình cô thôi. Tiếc khi cô không phải người Thế Anh yêu , tiếc khi thời gian trôi nhanh quá, tiếc khi cô chỉ có vài tiếng để được mọi người coi là người yêu của Thế Anh và đáng thương hơn là sự thật rằng Thế Anh từ trước tới giờ không có ý định gì với cô như cô đã từng nghĩ" cậu ấy hình như thích mình hả","cậu ấy yêu nên mới sợ hay tức giận khi có người con trai đụng chạm tới mình ", " cậu ấy chỉ bảo mỗi mình làm người yêu giả vì thực chất cậu ấy vốn yêu mình chỉ vì ngại nên mới thế thôi".....Nhưng giờ cô đã biết đó là sai lầm. Cậu ta chỉ coi cô như chiếc lá chắn phiền phức thôi, không hơn không kém.

Thấy cô đi nhanh quá thế anh liền chạy theonói:

-Đợi với, đi chậm thôi!

Dù vậy nhưng cô vẫn cứ đi thật nhanh, mái tóc xõa vốn rất mượt mà giờ đã bị gió thổi làm rối tung cả lên . Nhưng cũng nhờ vậy mà nó giúp cô tránh được ánh mắt của Thế Anh.

-Cậu về trước đi , tôi có chuyện nên sẽ về muộn một chút!-Nói rồi cô quay lại nhìn thế Anh thì.....

-không sao chứ?!-Thế Anh đang vòng tay qua eo một người con gái đỡ lên.

Cô chợt khựng lại khi thấy cảnh đó. Mà khoan đã, đó chẳng phải Hạ Hương Diễm sao? Cô ta sao ở đây?

*Hạ Hương Diễm: con gái của nhà họ Hạ , oan gia với nhà cô, thủ đoạn dùng còn nhiều hơn là tấn son phấn trên mặt. Bằng tuổi cô, mới từ nước ngoài về. Từ nhỏ cô không biết bao nhiêu lần bị cô ta đẩy xuống hồ hay lừa gạt, đổi tội cả.

Đáng ghét , cô ta đang định làm gì?

------------end chap15----------

Ngày mai sẽ có chap tiếp theo ạk.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv