Trần Thúc đi ở phía trước, Giang Tiểu Nhạc đi theo, hai người một trước một sau ra cờ bài thất.
Ngày gần sắp tối, mờ nhạt hoàng hôn bao phủ uốn lượn cũ nát đường cái, Trần Thúc không nói một lời mà đi phía trước đi, Giang Tiểu Nhạc kêu một tiếng, "Trần Thúc."
Trần Thúc không phản ứng hắn.
Giang Tiểu Nhạc dưới chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa quăng ngã, hắn lại kêu, "Trần Thúc!"
Trần Thúc lúc này mới chầm chậm quay người lại, hắn nhìn mặt xám mày tro Giang Tiểu Nhạc, trên mặt hắn lại là huyết lại là bạch phấn, còn kèm theo xanh tím thương, nhìn hết sức thê thảm, nhịn không được mắng thanh, "Thằng ngốc"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, có vài phần vô thố.
Trần Thúc nhìn nơi xa cờ bài thất, căng chặt tâm cuối cùng lỏng vài phần, lúc này mới phát giác chính mình ra một thân mồ hôi lạnh, phía sau lưng đều là lạnh. Hắn mặt vô biểu tình mà sờ soạng điếu thuốc, ngón tay có điểm run, bật lửa ấn vài hạ cũng chưa ra hỏa, bực bội đến liền tưởng đập bật lửa, Giang Tiểu Nhạc duỗi tay tiếp qua đi, lập tức liền đánh ra hỏa, giúp hắn điểm yên.
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc liếc mắt một cái, Giang Tiểu Nhạc vừa định nói chuyện, chính mình di động vang lên, hắn do dự một chút, vẫn là tiếp lên.
Là Chu Lương.
Chu Lương nói: "Tiểu Nhạc, mày không sao chứ? Tao vừa định báo nguy liền thấy Trần Thúc đi vào......"
Hắn lải nhải, Giang Tiểu Nhạc nói: "Tôi không có việc gì."
Chu Lương nhẹ nhàng thở ra, nói: "Không có việc gì thì tốt, mày đột nhiên đi tìm Triệu ca, còn nói mày không ra liền đi báo nguy, làm tao sợ muốn chết, rốt cuộc có chuyện gì?"
Giang Tiểu Nhạc chạm chạm chính mình thái dương vết máu nửa làm dính nhớp miệng vết thương, gương mặt cũng là đau, hắn nói: "Chu Lương, tao không nghĩ sẽ làm."
Chu Lương sửng sốt một chút.
Trần Thúc trừu yên, cũng nhìn Giang Tiểu Nhạc liếc mắt một cái.
Giang Tiểu Nhạc nói: "Tao về sau...... Không làm cái này."
Trong điện thoại Chu Lương trầm mặc một hồi lâu, khô cằn mà cười cười, nói: "Khá tốt...... Không làm khá tốt, nhanh chóng thu tay"
Giang Tiểu Nhạc ừ một tiếng, cậu nâng đôi mắt nhìn Trần Thúc, nói: "Chu Lương đừng làm nữa, Triệu Tứ không phải người tốt, tôi đắc tội hắn, tôi sợ hắn sẽ giận chó đánh mèo."
Chu Lương nói: "Tao biết, chúng ta không cần phải xen vào chuyện này nữa."
"Tao chỉ có một mình, không cần phải lo lắng, cùng lắm thì rời khỏi thành phố H đến nơi khác."
Giang Tiểu Nhạc trầm mặc một lát, nói: "Cảm ơn."
Chu Lương hừ cười một tiếng, nói: "Chúng ta là huynh đệ, nói cảm ơn cái gì."
Hắn dừng một chút, nói: "Nhạc nhạc, vận khí của nhóc so với tao tốt hơn nhiều, về sau phải sống thật tốt, ân, cùng Trần Thúc, đi nơi khác, có cơ hội, huynh đệ chúng ta lại cùng nhau gặp mặt."
Giang Tiểu Nhạc rũ xuống đôi mắt, nói: "Được"
Phòng ốc Tây Thành phần lớn là nhà cũ, năm tháng loang lổ dấu vết lại không thể che đậy.
Giang Tiểu Nhạc cùng Trần Thúc ngồi trên ban công, Giang Tiểu Nhạc đã rửa mặt sạch sẽ, càng làm nổi bật các vết thương chồng chất lên nhau. Trần Thúc một đường đều trầm mặc, mặc dù trở về nhà đã cùng Giang Tiểu Nhạc nói chuyện rõ ràng. Giang Tiểu Nhạc trong lòng có chút hoảng, cậu nhìn Trần Thúc, Trần Thúc lại cũng không thèm nhìn tới, chỉ buồn bực hút thuốc.
Giang Tiểu Nhạc nhấp miệng, rút ra một điếu thuốc lá, tới gần Trần Thúc ngồi. Trần Thúc nhìn cậu một cái, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy mà châm cho cậu, hai người an tĩnh mà ngồi trong chốc lát, Trần Thúc nói: "Tôi có một đứa em trai, tên là Trần Khinh."
"Nó bẩm sinh bị bệnh tim, từ nhỏ thân thể đã không tốt, vẫn luôn đi theo tôi, lúc thì ở nhà cậu vài hôm, hôm thì ở nhà cô vài tháng. Trần Thúc nói, "Ba mẹ tôi ly hôn, không ai muốn mang hai cái trói buộc, đặc biệt là Trần Khinh."
Trần Thúc nhắm mắt, phảng phất còn có thể thấy Trần Khinh đang cười với hắn, kêu hắn là ca, ca, cái đuôi nhỏ luôn đi theo hắn.
Trần Thúc nói: "Trần Khinh là một đứa trẻ rất ngoan, thời điểm nó mất, so với nhóc cũng lớn hơn mấy tuổi."
Trần Thúc nhả khói, hắn híp mắt, khoa tay múa chân một chút, nói: "Cao như thế này —— ngô, không nhóc cao hơn, nhưng ngoan ngoãn hơn nhóc, rất nghe lời, khiến người ta bớt lo."
"Thời điểm nó bệnh nặng, sức khỏe ngày càng suy yếu nhưng đôi mắt vẫn thế, rất kiên cường và trong trẻo."
Giang Tiểu Nhạc vẫn luôn không nói gì, an tĩnh mà nhìn Trần Thúc.
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: "Lúc nhìn nhóc, đặc biệt là đôi mắt, kỳ thật rất giống Trần Khinh, là nó đã cứu nhóc, từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng nhau mà sống, sống cho thật tốt, quên đi những chuyện lung tung lộn xộn ở đây, nhóc mà lại đụng vào một chút tôi liền trực tiếp đánh chết nhóc."
Giang Tiểu Nhạc nghiêm túc nói: "Được."
Trần Thúc nhìn thiếu niên ngây ngô trước mặt, thầm nghĩ, ngày giỗ Trần Khinh gặp phải Giang Tiểu Nhạc, hôm nay lại làm cứu cậu —— có lẽ, đây là định mệnh đi. Hắn muốn cùng Giang Tiểu Nhạc bắt đầu lại một lần nữa, hắn có phải hay không cũng nên một lần nữa bắt đầu, hướng về phía trước.
Một lát sau, Giang Tiểu Nhạc muộn thanh nói: "Trần Thúc, tôi không phải em trai của anh."
Trần Thúc: "Ân?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Tôi có thể cho anh làm em trai của tôi, nhưng không thể chỉ là em trai."
Trần Thúc ấn tàn thuốc trong tay, cười mắng nói: "Nhãi ranh."