Tối hôm qua ở lại bệnh viện đến lúc Thẩm Vệ trở về cũng đã một giờ sáng, Thẩm Diệc Chu cũng lười đạp xe một đoạn xa về nhà nên ngủ luôn trên chiếc ghế sofa nhỏ bỏ trống của trạm y tá.
“Cổ cậu bị sao thế?”, Lý Việt Bách lén gặm bánh trong giờ học, miệng đầy bánh hàm hồ nói.
Thẩm Diệc Chu đỡ cổ nhẹ nhàng chuyển động đầu, có điều quay không quá ba mươi độ, thở dài nói: "Bị sái cổ rồi."
Lý Việt Bách trông có chút hả hê, cười nửa ngày rồi mới nghiêm mặt nói: "Được rồi, ngày hôm qua tôi hỏi cho câu rồi. Ông chủ nói trùng hợp có hai học sinh trung học học thêm ở chỗ ông ấy, nhưng mà thấy đường xa không muốn đi nên muốn học gia sư tại nhà. Tôi kể cho ông ấy nghe thành tích của cậu, ông ấy bảo chiều tan học cậu tới đó với tôi xem sao”.
“Được" Thẩm Diệc Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chiều tôi không đến cửa hàng tiện lợi nữa, tôi xin bà chủ cho nghỉ một buổi”.
“Nếu tôi nói cậu không thành vấn đề! Nếu như dạy gia sư rồi thì từ chức ở cửa hàng cũng chẳng sao cả, dạy gia sư một lần được mấy trăm cơ mà!" Lý Việt Bách lơ đãng ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, sau đó nhỏ giọng nói: “Ai tới kìa!”
Thẩm Diệc Chu ngừng lại động tác xoa bóp cổ, theo tầm mắt của cậu ta nhìn sang.
“Bạn gì ơi làm phiền chút! Tôi có câu hỏi muốn tìm Thẩm Diệc Chu”.
Kiều Tiểu Khê ra vào rất tự nhiên, như thể đang ra vào lớp của mình vậy. Cô lấy bài thi ra đặt trên bàn Lý Việt Bách, cười híp mắt nhìn cậu ta chằm chằm.
Lý Việt Bách không có tiền đồ ôm bánh muốn đi, nhưng lại bị Thẩm Diệc Chu bất động thanh sắc dẫm chân một cái, chỉ có thể buồn rầu kẹp giữa hai người, bỗng dưng cảm thấy bánh đùi gà cũng chẳng còn ngon nữa.
“Nếu là đề toán số thì bất kì ai trong lớp cậu cũng có thể làm được”.
“Nhưng mà họ giải phức tạp quá, giáo viên nói chỉ có cậu giải dễ hiểu nhất lại ngắn gọn.”, Kiều Tiểu Khê tuyệt đối không lui lại, tràn đầy tự tin đứng ở trước mặt hắn, cô ta lấy ra đòn sát thủ, nói:”Giáo viên bảo tớ tới tìm cậu”.
“Ối chết, tôi bị nghẹn mất rồi, tôi đi uống miếng nước”.
Lý Việt Bách đứng dậy vọt đi cực nhanh, Kiều Tiểu Khê không chút khách khí đặt mông ngồi xuống chỗ của cậu ta, sau đó giơ tay lên gỡ phần tóc bên tai xuống, cười nói: “Giảng cho tớ chút đi, tớ cam đoan tớ tới đây để học, nhất định không nói những chuyện khác”.
Thẩm Diệc Chu cũng không còn nói nhảm nữa, trực tiếp kéo bài thi của cô qua, cầm bút viết công thức lên chỗ trống rồi nói: "Kỳ thực đề này không khó, chỉ cần đổi tư duy…”
Kiều Tiểu Khê nói tới học thì thực sự tới học, hơn nữa tư duy còn rất sinh động, có thể theo kịp sự chỉ dẫn của hắn, không tới năm phút đồng hồ, sau khi Thẩm Diệc Chu nói xong cô đã biểu thị mình đã hiểu.
“Cảm ơn cậu đã giảng bài cho tớ”, Kiều Tiểu Khê lấy lại bài thi, rồi như làm ảo thuật rút ra một thanh socola từ trong túi tới trước mặt hắn, nói: “Yên tâm đi, đây là thù lao”.
“Cảm ơn, tôi không thích đồ ngọt" Thẩm Diệc Chu không đụng vào hộp socola, chỉ dựa lưng vào ghế nhìn đồng hồ đeo tay và nói: "Hiện tại còn mấy phút nữa là vào học rồi, cậu để tôi nghỉ ngơi chính là thù lao tốt nhất. Cậu lấy lại mà ăn, cho tôi lãng phí lắm, tôi không mở ra đâu”.
Nụ cười trên mặt Kiều Tiểu Khê dần biến mất, cô lập tức gượng cười, nói: “Không sao, tớ để đây thì là đồ của cậu, cậu muốn làm gì cũng được”.
Thẩm Diệc Chu không nói thêm gì nữa mà chỉ ôm cổ nhắm hai mắt lại, ý tứ trục khách đã rất rõ ràng rồi.
Kiều Tiểu Khê nhìn chằm chằm mặt của hắn, không cam lòng thế nhưng lại không có cách nào, đành chậm rãi đứng lên nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi trước..."
“Thẩm Diệc Chu!”
Cô còn chưa dứt lời thì đã bị một giọng nam cắt đứt, Kiều Tiểu Khê thấy lông mi Thẩm Diệc Chu khẽ run, sau đó mở mắt ra thì ngạc nhiên quay đầu.
Lý Việt Bách đóng vai quần chúng gặm bánh tấm tắc lất làm kỳ lạ: "Má ơi Tu La tràng..."
Ngu Cẩm Văn rốt cuộc cũng đối diện với ánh mắt của Thẩm Diệc Chu. Hai ngày nay dường như cảm giác khó chịu đã giảm bớt, cậu cũng không kịp tìm Kiều Tiểu Khê, chỉ tự động giảm bớt âm lượng dưới ánh mắt vô cảm của Thẩm Diệc Chu.
"Thẩm Diệc Chu cậu ra ngoài chút đi, tôi có việc muốn nói với cậu".
Cậu quy củ đứng ở cửa lớp 1, ngay cả đầu ngón chân cũng không dám vượt qua cửa lớp, sắc mặt thoạt nhìn có chút uể oải, không có dương nanh múa vuốt như ngày thường, ngược lại còn thấy hơi đáng thương tủi thân.
Thẩm Diệc Chu quan sát cậu một lần rồi chậm rãi đứng dậy, lướt qua Kiều Tiểu Khê đang đứng ở trước bàn, đi thẳng tới trước mặt người kia.
"Chuyện gì?" hắn dựa ở trên khung cửa, lãnh đạm hỏi.
“Ở chỗ này sao nói? Cậu đi với tôi ra chỗ khác đi?”, Ngu Cẩm Văn vội vàng lại thận trọng, lúc giương mắt nhìn hắn đều mang theo vẻ lấy lòng.
“Sắp vào tiết rồi”, Thẩm Diệc Chu giơ đồng hồ trên cổ tay cho cậu xem, sau đó tiện tay kéo cậu một cái, Ngu Cẩm Văn bước lên một bước vào trong lớp của hắn.
“Tiết sau lớp cậu là tiết tiếng Anh à? Tôi nghe thấy giáo viên tiếng Anh có chuyện nên tạm thời xin nghỉ, tiết sau chắc chắn lớp cậu sẽ tự học, thật đó! Tôi cam đoan với cậu!"
“Vì sao lớp tự học thì tôi phải đi theo cậu?" Thẩm Diệc Chu buồn cười nhìn cậu.
Sắc mặt Ngu Cẩm Văn thay đổi mấy lần, lo âu cắn cắn môi dưới, không nghĩ ra được lí do gì tốt hơn để thuyết phục hắn nên trên mặt đều viết đầy ủ rũ.
“Đi đâu?”, Thẩm Diệc Chu thở dài, thấy cậu vẫn còn sững sờ thì kiên trì hỏi lại một lần, “Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
“À à! Đi đi!”, Ngu Cẩm Văn như tỉnh khỏi cơn mê, vui vẻ cong cong khóe mắt, theo thói quen kéo áo của hắn và nói: "Bên này bên này, chúng ta đi tới căn cứ bí mật của tôi!”
Cái gọi là căn cứ bí mật thực ra chỉ là một phòng tập luyện cỡ nhỏ, có thể là một nhà kho được ban nhạc của trường dùng để làm nơi chứa đồ, ở đó có một cái gương to bằng một bức tường, và có cả ánh nắng mặt trời có thể phủ kín cả căn phòng.
Ngu Cẩm Văn ân cần kéo ghế tới, nói: "Ngồi đi ngồi đi! Đây là phòng xã đoàn của đệ...của bạn tôi, bình thường không có ai dùng nên cậu ta đưa chìa khóa cho tôi”.
Thẩm Diệc Chu gật đầu, cũng không để ý tới việc cậu đột ngột thay đổi lời nói, chỉ ngồi xuống hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"
“Khụ khụ! Chuyện thứ nhất là tôi muốn cảm ơn cậu..." Ngu Cẩm Văn có chút nhăn nhó, ngồi đối diện hắn không ngừng lắc lư, nói: "Chiều hôm qua đám người kia lại tới tìm tôi, tôi còn tưởng rằng lại tới trả thù, ai ngờ là tìm tôi để xin lỗi, nói là ngay cả đệ tôi mà cũng giỏi như thế, bọn họ không nên thấy ngày đó tôi trạng thái không tốt mà ỷ đông hiếp yếu... Tôi mới biết được là cậu một mình giúp tôi báo thù”.
“Dù sao thì cậu lấy lại thể diện giúp tôi, tôi rất cảm động!" cậu khẩn thiết nhìn Thẩm Diệc Chu, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, tiến lên bắt lấy tay hắn hỏi: "Vậy cậu có bị thương không? Cậu thực sự giải quyết bọn nó một mình à?”
“Không bị thương”, Thẩm Diệc Chu rút tay ra, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Coi như là tạ tội vì hôm đó đã không giữ đúng lời hứa”.
“À.." Ngu Cẩm Văn ngoan ngoãn ngồi xuống, len lén liếc hắn, nhỏ giọng nói: "Chuyện thứ hai là tôi cảm thấy hôm đó cậu tự mình chấm dứt quan hệ của hai ta là không tốt…”
Thẩm Diệc Chu phản vấn: "Chúng ta là quan hệ như thế nào?"
Câu hỏi này khiến Ngu Cẩm Văn là một sinh vật đơn tế bào cứng họng, cậu xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng chơi xấu nói: "Dù sao thì tôi cũng không muốn kết thúc!”
“Tôi thích nam”, Thẩm Diệc Chu cảm thấy chỗ bị sái càng ngày càng đau, hắn thở dài nhắc nhở lần nữa.
"Tôi biết rồi." Ngu Cẩm Văn mất tự nhiên nghiêng đầu, nói: “Dù sao...dù sao hai chúng ta chưa có người yêu, đợi đến khi tôi có bạn gái, cậu có...cậu có…”
Cậu ngắt ngứ nửa ngày, thấy chuyện hắn có bạn trai khiến bản thân rất khó chịu liền không nói nữa, chỉ nói thẳng: "Chuyện sau này thì sau này hẵng nói, bây giờ chúng ta cứ như vậy đã tốt lắm rồi!”.
"Không tốt." Thẩm Diệc Chu thờ ơ từ chối: "Tôi không thích."
“Vậy cậu thích kiểu gì?”, Ngu Cẩm Văn nóng nảy, kéo ghế tới gần chỗ hắn, cậu nhớ tới kiến thức về đồng tính luyến ái mà cậu tìm hiểu hai ngày hôm nay, đột nhiên lại cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
“Cậu muốn..hôn môi cũng được!”
Thẩm Diệc Chu sửng sốt một chút, thấy vẻ mặt thấy chết không sờn của cậu thì nở nụ cười.
“Cậu là đồng tính à?”
“Không!" Ngu Cẩm Văn trả lời rất nhanh, lại cảm thấy trả lời quá nhanh liệu có làm tổn thương hắn không, vì thế lại vội vàng bổ sung: "Tôi chỉ nghĩ nếu như hôn với cậu tôi sẽ không thấy khó chịu”.
Thẩm Diệc Chu chậm rãi đứng dậy tới gần cậu, hai tay chống ở ghế dựa phía sau, ôn nhu nói: “Cậu không sợ sẽ biến thành đồng tính sao?”
Ngu Cẩm Văn cứng rắn trấn định, phía trước là mùi hương cậu ngửi đã lâu, tựa như người đang sắp chết khô trên sa mạc lại vớ được một chút nước vậy, trong lòng vừa vội vừa ngứa.
“Chỉ hôn thôi thì không có gì đâu”.
Chóp mũi của Thẩm Diệc Chu sắp chạm tới cậu rồi, Ngu Cẩm Văn không dám cử động, chỉ mạnh miệng nói.
“Tôi cũng không muốn”.
Khi Thẩm Diệc Chu sắp chạm phải môi của cậu thì bất chợt rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn người đang ngồi phịch ở trên ghế, xoay người đi tới cửa.
“Tôi không muốn!!”
Ngu Cẩm Văn bi phẫn hét lên, đồng thời lao tới chỗ hắn. Cái tay đang đặt trên tay nắm cửa của hắn rơi vào khoảng không, trên lưng bị nặng thiếu chút nữa đã khiến hắn ngã nhào xuống, hắn thấy cổ mình khẽ vang lên một tiếng răng rắc nhẹ.
"Con mẹ nó cậu..."
Cái cổ không đau nữa rồi.