*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự tồn tại của Khúc Mị cũng không khiến tôi bất ngờ, không phải Khúc Mị thì cũng sẽ là người khác, Vũ quốc lớn như thế, mỹ nữ nhiều như vậy, tôi không thể mãi mãi ở tuổi mười sáu, nhưng chắc chắn sẽ có một cô gái mười sáu tuổi xuất hiện.
Nhưng sự xuất hiện của Khúc Mị lại khiến tôi có chút không ngờ.
Dạo ấy tôi và Chung Trần đã xuất hiện mâu thuẫn, trước kia chàng cải trang vi hành nhất định sẽ mang theo tôi, nhưng lần ấy thì không.
Tôi cũng không nghĩ nhiều bèn nghe theo chàng, lúc ấy tâm trạng tôi cũng hậm hực, không ngờ chàng đi chuyến này, liền mang về một cô gái.
Cô gái kia tên Khúc Mị, rốt cuộc là người đào ở đâu tôi không biết, chỉ là ai cũng biết, Chung Trần ngày ngày ở chỗ nàng ta, chẳng thèm ngó ngàng đến cung Tê Phượng của tôi, thậm chí một Chung Trần luôn cần chính lại có một lần không lên buổi chầu sớm.
Trong hậu cung rỉ tai nhau, đều đang suy đoán Khúc Mị chưa từng lộ mặt kia là ai, mặt mũi ra sao, năm nay bao tuổi, nhà ở phương nào, lại càng có nhiều người nhân khi thỉnh an tôi, bóng gió thăm dò ý tứ tôi.
Tôi chính là hoàng hậu, ngồi trên hậu vị chính là đã nhiều năm vậy rồi, không một mụn con, cũng chẳng xinh đẹp, càng không có thủ đoạn đi mê hoặc lòng người, các cô nàng ngoài mặt thì là quan tâm tôi, thực tế lại muốn nhìn khuôn mặt uể oải của tôi thôi, cũng phỏng đoán xem có phải tôi sẽ đau lòng tưởng chết không.
Nhưng tôi chẳng có phản ứng gì, chỉ là chờ.
Cứ chờ, đến nửa tháng sau Chung Trần đến cung Tê Phượng của tôi, nói, chàng muốn sắc phong Khúc Mị làm Mai phi.
Mà chàng cố ý nói cho tôi biết nguyên nhân, chỉ bởi Khúc Mị tính tình trời sinh thẹn thùng, không giỏi ăn nói, nên không thể đến thỉnh an người làm hoàng hậu là tôi đây.
Tôi vẫn là hoàng hậu, chuyện này khiến bao người thất vọng.
Nhưng chỉ mình tôi biết, Khúc Mị được phong làm Mai phi, thì chính là Chung Trần đã không còn màng đến chuyện quá khứ của chúng tôi nữa.
Nàng ta có thỉnh an tôi hay không, tôi nào có để bụng, nàng ta đã xuất hiện, Chung Trần đối xử với nàng ta tốt một chút, hoặc không tốt một chút, đều đã chẳng còn khác biệt nữa.
Cùng lúc ấy, cung Ỷ Mai xây dựng cho Khúc Mị bắt đầu khởi công, ngay trên nền đất cung Thanh Viễn mà thêm thắt sửa chữa, cũng đổi một cái tên. Cung Thanh Viễn, là cung điện của mẫu thân Chung Trần khi xưa.
Ngày sắc phong Khúc Mị, dựa theo lễ nghĩa, tôi cũng có mặt, Chung Trần mang Thông Thiên quan*, diện Giáng Sa bào, y hệt như điển lễ phong hậu trước kia, năm tháng trôi đi, mày mắt chàng anh tuấn không giảm, ngược lại thêm hai phân trầm ổn.
Tôi còn nhớ trước điển lễ phong hậu một ngày, tôi và chàng vốn không thể gặp mặt, nhưng tôi và Chung Trần đâu tin mấy lời ấy, hai người đều nhớ nhung nhau, không nhịn được trộm gặp mặt, chàng cầm tay tôi, nói với tôi: “A Chiêu, ngày mai nàng sẽ là thê tử của ta rồi.”
Tôi nói: “Chàng không được xưng ta, phải xưng “Trẫm”.
Khi ấy tôi không biết đây là chuyện hiếm có biết bao, đần độn đi uốn nắn xưng hô của chàng với tôi.
“Trước mặt A Chiêu xưng ‘ta’ là được rồi.” Chàng nở nụ cười, khi đó chàng cũng đâu thích cười, nhưng lúc cạnh tôi luôn luôn cong khóe miệng, dường như luôn có chuyện gì đó khiến chàng vui.
Tôi không cho, vẫn cứ bắt chàng xưng ‘trẫm’, sợ chàng bị kẻ khác bắt bẻ, không đủ trang trọng.
Chung Trần cùng đường đành nghe tôi, gọi tôi vẫn cứ gọi A Chiêu.
Sau điển lễ sắc phong, chàng nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “A Chiêu của ta.”
Tốt biết bao, khi ấy chàng gọi tôi “A Chiêu của ta”, giờ chàng gọi tôi là “hoàng hậu của trẫm”.
Thuở thiếu thời cảm thấy rất nhiều chuyện là đương nhiên phải thế, rồi dần dà về sau, mới biết cái gì là trân quý.
Tôi từ xa ngóng nhìn người đàn ông tôi yêu đã nhiều năm đến thế, nhìn chàng diện y phục giống như năm ấy, đứng tại cùng chỗ như năm ấy, thế nhưng lại thấy tân nương đội khăn trùm đỏ không phải tôi. Khúc Mị duyên dáng yêu kiều, dáng người uyển chuyển, giống như đóa mai nở rộ, tôi bỗng cảm thấy mất mát.
Danh xưng Mai phi, hoàn toàn chính xác hợp với nàng ta, mà tôi, chỉ có thể là hoàng hậu.
Hậu cung ba ngàn người, ai cũng đều có danh phận, tôi là một hoàng hậu không được sủng ái.
Khoảnh khắc ấy tôi tìm được đúng vị trí của mình, cam tâm tình nguyện thừa nhận nàng ta là Mai phi.
Sau cuối tôi nhìn Khúc Mị cùng Chung Trần rời đi, nhìn đám người nhao nhao dò xét thần thái của tôi, tôi nghĩ, tôi vẫn yêu Chung Trần ư? Nếu như yêu, vậy còn có thể yêu bao lâu đây?
Lắm khi, yêu một người là chuyện rất đơn giản, tôi đâu có ngờ, có một ngày, yêu sẽ trở thành tra tấn đến thế.
Từ khi Khúc Mị vào cung cho đến nay, đã có hơn một năm, ngoại trừ nghi thức sắc phong Khúc Mị tôi chưa gặp nàng ta lần nào, thế là tôi vẫn luôn không rõ tướng mạo nàng ta ra sao. Trụy Nhi đi theo tôi, cũng không có cơ hội gặp Khúc Mị. Cung nhân cung Tê Phượng ít dần, phi tần vãng lai cũng ngày càng ít, mà Khúc Mị là niềm vui mới, cung Ỷ Mai người đi kẻ lại, hai đằng tựa hồ là hai thái cực, nàng ta là tôi của năm đó, mà tôi chẳng biết có phải tương lai của nàng ta hay chăng.
Chí ít giờ phút này nàng ta hạnh phúc.
Tôi không hiểu rõ Khúc Mị, trước giờ chỉ có nghe đồn, nhưng Chung Trần quá yêu Khúc Mị, kẻ khác cũng không dám tự tiện bình luận, tôi càng không thể nào biết được tình hình nàng ta, cũng lười đi nghe ngóng. Chỉ có một chuyện làm sao cũng không giấu được tôi, đó chính là Khúc Mị là người câm.
Khúc Mị không nói được, chỉ có thể dùng tay nói chuyện với Chung Trần và những người khác, chưa ai từng thấy nàng ta mở miệng, chỉ biết ngón tay nàng ta nom rất xinh đẹp, thon dài trắng nõn giống như đẽo từ ngọc thạch, trên mặt luôn treo nụ cười nhàn nhạt, lúc cao hứng ngón tay bay múa biểu đạt tâm trạng của mình, lúc đau lòng sẽ không làm gì cả, cúi đầu ủ rũ, hai tay nắm chặt.
Tôi chỉ biết vậy, nhưng đã đầy đủ.
Chỉ cần chừng ấy, một hình tượng thiếu nữ đáng yêu bèn hiện ra sống động trước mặt tôi, tôi nghĩ có lẽ tôi đã rõ tại sao nàng ta không thể nói được điều gì, nhưng Chung Trần vẫn thích nàng ta.
Không nói chuyện được, vậy thì sẽ không nói nhiều, không giống tôi, tôi trước kia luôn luôn lải nhải liên miên như một bà già, một cô gái an tĩnh, sẽ chẳng ai ghét được.
Thích cười, càng không giống tôi, mặc dù lúc còn trẻ tôi cũng thích cười, nhưng phần lớn cười rất không có tiêu chuẩn, gì mà “mỉm cười thản nhiên” căn bản là không thể, huống hồ trước kia tôi rảnh rỗi là sẽ xụ mặt dọa Chung Trần, giờ càng ngày càng mất năng lực cười, giương giương khóe miệng cũng thấy khó khăn.
Đôi khi tôi thấy mình trong gương, cũng tự thấy ủ rũ chán nản.
Tôi dần dần mất đi năng lực cơ bản nhất.
Nụ cười, nước mắt, buồn vui giận hờn,…Cuối cùng mất đi, chính là hơi thở.
Tôi và Khúc Mị như kẻ trên trời người dưới đất, tôi vốn tưởng rằng đời này cũng sẽ không gặp mặt nhau, trừ khi có một ngày nào đó Khúc Mị cung bị Chung Trần vứt bỏ, khóc lóc tìm tới tôi để kiếm sự an ủi.
Nhưng nhìn sự sủng ái nhất thời vô song của Chung Trần dành cho nàng ta, ngày ấy không khỏi quá xa xôi.
Tiếc rằng rốt cuộc tôi và Khúc Mị vẫn liên quan đến nhau, mà nguyên nhân lại cực kì khó tưởng nổi.
Hôm ấy tôi đang ngắm địa đồ kinh sư, muốn biết sau khi xuất cung đi con đường nào là gần nhất để ra ngoại thành, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thái giám vội vàng hấp tấp hô: “Hoàng thượng giá lâm.”
Tôi sững sờ, không biết Chung Trần nghĩ sao lại đến chỗ tôi.
Chàng ba bước thành hai đến chỗ tôi, sắc mặt âm trầm, tôi cũng cung kính kính hành lễ, chàng không khách khí chút nào nói: “Mai phi trúng độc.”
“A?” tôi không kịp phản ứng, vô thức nói: “Hoàng thượng đang muốn ta giải độc cho Mai phi ư?”
Sắc mặt Chung Trần càng đen thêm, chàng lạnh lùng nói: “Giải độc? Hứa Bích Chiêu à Hứa Bích Chiêu, hôm nay trẫm mới hay nàng diễn giỏi đến thế! Kẻ hạ độc, lại nói mò gì mà ‘giải độc’ đây?!”
“Kẻ hạ độc?”
Tôi có một thoáng sửng sốt, bỗng hiểu ra ý Chung Trần.
Tôi nhàn nhạt ngó chàng, nói: “Ta chẳng hề hạ độc. Nếu như hoàng thượng không tin, cứ việc tìm ngự y.”
“Nàng cho rằng trẫm chưa tìm ư!” Có lẽ chàng rất cuống, cả giận nói: “Độc ấy chưa ai từng thấy qua, ngự y muốn giải cũng không thể nào ra tay! Hứa Bích Chiêu, sao nàng có thể ra tay như vậy? Mai phi chưa hề chọc đến nàng, nàng lại muốn mạng của nàng ấy!”
Mai phi không hề chọc đến tôi, không sai.
Nhưng tôi lại nào có chọc đến ai.
Tôi nói: “Hoàng thượng, Mai phi trúng độc đến giờ đã được bao lâu rồi?”
“Năm ngày, sao?” Chung Trần cau mày nhìn tôi.
Tôi không cầm lòng nổi mà cười: “Hoàng thượng thực là quá dễ quên, năng lực của ta hoàng thượng còn không rõ ư? Nếu như ta xuống tay, Mai phi căn bản không sống nối thêm một giây.”
Chung Trần cũng là không những chẳng giận mà còn cười: “Năm ngày nay Mai phi chưa từng tỉnh táo một khắc nào, mỗi ngày đều nôn ra máu, toàn thân đau như giã xương, muốn sống không được muốn chết không xong, chẳng phải còn thống khổ hơn chết cả vạn lần sao? Trẫm không quên năng lực của nàng, mà biết lòng nàng càng ngày càng ác độc!”
Người càng ngày càng ác độc, tột cùng là ai đây.
Tôi khi đó cũng nóng nảy, cắn răng nói: “Đúng, không sai, chính là ta hạ độc, thì sao nào? Ta chính là muốn nàng ta cả ngày lẫn đêm trằn trọc thống khổ khó nhịn như thế, sao nào?”
Dám nói những lời ấy trước mặt Chung Trần đang vì tình hình Mai phi mà tức thành như vậy, có lẽ lúc đó tôi rất không rõ vị trí của mình ở đâu.”
Có lẽ trong lòng tôi thầm cảm thấy, Chung Trần rốt cuộc là nhường tôi, chỉ là giận dữ nhất thời thôi, rốt cuộc chàng vẫn sẽ nghiêng về phía tôi.
Nhưng tôi sai hoàn toàn.
Khiến tôi rõ ràng hết thảy, là một bàn tay không chút lưu tình nào của Chung Trần.
Tôi bị đánh đến đen cả hai mắt, trong đầu rỗng không, tất thảy ảnh sáng trước mắt tựa hồ cũng bị ép thành một cục vặn vẹo lắc lư trước mặt tôi.
Tôi không nhìn rõ gương mặt và cảm xúc của Chung Trần, nhưng tôi nghe được giọng chàng: “A Chiêu, sao nàng lại biến thành thế này?”
A Chiêu.
Tình cảnh này, vậy mà chàng lại gọi tôi A Chiêu.
Tôi coi đó là hồi ức còn sót lại giữa đôi ta, tôi cho rằng nếu có ngày chàng lại gọi tôi A Chiêu, chính là Chung Trần đần độn của tôi đã trở về rồi.
Nhưng trong giọng nói đau lòng nhức óc lại phẫn nộ kia, tôi không tìm ra một mảy may hơi thở điệp với quá khứ.
Sau cùng tôi vẫn là yếu thế.
Tôi hỏi: “Ta còn chưa gặp mặt Mai phi, sao có thể hạ độc?”
Lần đầu tôi nghĩ, tôi như trước kia, bướng bỉnh đến cùng, thì rốt cuộc chàng sẽ phát hiện mình đã hiểu lầm tôi, đồng thời cũng sẽ thống hận bản thân, chạy tới an ủi, tốt với tôi hơn cả trăm lần.
Sau cùng tôi vẫn là yếu thế.
Chung Trần lạnh lùng nói: “Nàng đương nhiên chưa từng gặp nàng ấy, nếu nàng từng gặp, sẽ không ra tay nặng đến vậy.”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, nom khuôn mặt lạ lẫm lạnh nhạt của Chung Trần, không thể hiểu nổi ý chàng.
Song khoảnh khắc tôi gặp được Mai phi, tôi liền hiểu ra.
Ánh mắt nàng ta, chiếc mũi, bờ môi, gương mặt, thậm chí cả chiếc nốt ruồi nho nhỏ nhàn nhạt đầu chân mày bên phải.
Đều giống tôi y đúc.
Nhưng nàng ta lại trẻ hơn, cho dù Mai phi trước mặt tôi, bởi vì bị độc hành hạ mà liệt giường năm ngày, nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn trẻ, giống như tôi năm mười sáu tuổi.
Tôi mười sáu, tuyết tái ngoại bay loạn như tơ liễu Giang Nam, sư phụ dạy tôi y thuật, kể truyện cho tôi nghe, sư huynh nơi tha hương gửi cho tôi một phong thư, kèm cả mấy thứ đồ chơi Giang Nam nho nhỏ, Chung Trần ở bên tôi, chiều tôi đến tận trời.
Tôi khi còn trẻ, ngây thơ, hồ đồ lại vui vẻ.
Khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên tôi không còn hận nữa.
Tôi cũng rốt cuộc hiểu ra, tôi quên không được bỏ không được, không phải Chung Trần năm đó, mà là mình của năm đó.
Có lẽ Chung Trần vẫn nghĩ tôi chỉ cần tĩnh dưỡng thì sẽ không sao nữa, nhưng chàng không biết đời này tôi cũng chỉ có thể thay máu hai lần, đổi xong rồi sẽ phải chết.
Nhưng cái chết có thể đến sớm đến muộn, mà tôi không cố sức điều dưỡng, tính ra thời gian còn lại thực sự không nhiều.
Tôi càng ngày càng dễ mệt, lắm khi dựa trên ghế quý phi là mê man đến tận trưa, Trụy Nhi không nhịn nổi muốn vời thái y đến cho tôi, xem có phải là có hỉ mạch hay không, tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười mà nom khuôn mặt mong mỏi của cô bé, không thốt nổi một câu nên lời.
Đây là dấu hiệu của một sinh mạng sắp chết đi, mà lại tương tự như dấu hiệu của một sinh mạng mới sẽ bắt đầu.
Trời hãy còn lạnh, mưa rả rích không ngừng đã mấy hôm, tôi nhìn ánh mặt trời ngày càng dày, càng thấy lạnh lẽo, địa long và lò ấm chất đầy cung điện, tôi co quắp trong chăn, nhưng vẫn lạnh đến tưởng chết.
Từ lần trước gặp Chung Trần đã qua nửa tháng tròn, tôi không hỏi chuyện bên ngoài, giống như sống trong chùa miếu, chìm chìm nổi nổi, chẳng muốn liên quan gì đến chàng nữa.
Thực ra cũng bởi vì độc.
Độc sẽ khiến trí nhớ ngày càng suy giảm, có khi tôi nhìn Trụy Nhi nhưng lại không nhớ nổi tên cô bé, mà mấy cung nữ thái giám khác, đã sớm không nhớ rõ tên tuổi và mặt mũi nữa.
Tôi nghĩ cứ thế này, đến lúc chết, có lẽ tôi có thể quên Chung Trần.
Nếu quả thực có thể như vậy, cũng là một kiểu may mắn.
Tiếc rằng Chung Trần xưa nay không để tôi toại nguyện, một chiều hoàng hôn nào đó chàng xốc màn giường của tôi lên, ngồi bên cạnh giường tôi.
Bên ngoài vẫn đổ mưa, trên người chàng có mùi âm ẩm, vai mơ hồ có vết mưa, tôi ra sức mở to mắt, nhìn chàng: “Hoàng thượng?”
Tôi định tới hành lễ, nhưng người tôi như vậy, càng ngủ càng mất sức, ngay đến cả gương mặt chàng cũng mơ hồ.
Chung Trần lại vẻ mặt ôn hòa: “Không cần hành lễ.”
Thế là tôi không động đậy nữa.
Chung Trần đưa tay, thăm mạch đập của tôi, sau đó nhíu mày: “Sao mạch lại yếu như vậy? Đã lâu vậy rồi?”
Tôi nói qua loa: “Thời tiết lạnh quá.”
Chung Trần nhìn một vòng, nói: “Nhiều lò sưởi, địa long như vậy, vẫn lạnh ư?”
“Ừm.”
Chung Trần có ý riêng: “Nàng yếu như thế, vậy mấy ngày nay chẳng phải chưa từng ra khỏi cửa?”
Tôi gật gật đầu: “Vâng.”
Chung Trần thu tay lại, như có điều suy nghĩ: “Long tướng quân bị người hạ độc.”
“Long tướng quân?” Tôi rất mờ mịt.
Chung Trần híp híp mắt: “Nàng không nhớ ông ta ư?”
“Gần đây có rất nhiều chuyện không nhớ nổi.” Tôi lắc đầu.
Chung Trần nói: “Ông ta trấn thủ biên quan nhiều năm, bình Tây Bắc, diệt Giáng Mục, chiến công lẫy lừng, đã hơn bảy mươi, gần đây mới về kinh, nhưng về không được bao lâu, liền bắt đầu sinh bệnh nặng, mỗi ngày nôn ra máu, người nóng rực, vừa mới chạm vào, là khiến ông ta đau như giã xương. Trẫm phái ngự y, phát hiện là trúng độc.”
Tôi mơ hồ thấy quen thuộc, nói: “Lại là trúng độc?”
“Đúng, giống độc của Mai phi.” Chung Trần kiên nhẫn nói: “Hai loại độc đều không có thuốc chữa.”
Tôi đột nhiên tỉnh táo, cũng không biết là muốn khóc hay muốn cười: “Hoàng thượng nghi ngờ thần thiếp hạ độc sao? Lại muốn bảo thần thiếp đi thay máu cho Long tướng quân ư?”
Khó trách chàng vẻ mặt ôn hòa.
Khúc Mị mới mười mấy tuổi, một mạng đền một mạng còn không tính, nhung Long tướng quân đã bảy mươi rồi.
Hoang đường, thật quá mức hoang đường.
Chung Trần vẫn không nói gì.
Tôi thở dài, nói: “Được thôi, hoàng thượng mang ta đi là được.”
Thực ra giờ đổi cũng vô dụng.
Tôi giãy dụa muốn trở mình, Chung Trần lại đưa tay nhẹ nhàng đè tôi lại: “Trẫm không có ý đó.”
Chàng sờ lấy mặt tôi, nhẹ nhàng, dịu dàng, giống như vuốt ve trân bảo.
“Trẫm chỉ tới thăm nàng một chút, ôn chuyện cùng nàng.” Trong giọng nói của Chung Trần cũng bất giác hồi tưởng, “Năm ấy chúng ta trở về, trẫm nói muốn lập nàng làm hậu, rất nhiều người đều không đồng ý. Nhưng Long tướng quân gửi một phong thư từ biên quan, nỗi trẫm chịu khổ lâu vậy rồi, được nàng giúp đỡ ủng hộ lúc khó khăn, nếu ta không để nàng làm hoàng hậu, ngược lại chứng minh ta là kẻ vô đức, không thể khiến bách tính tin phục. Cũng vì phong thư này, thay đổi thế cục khi ấy, khiến nàng trở thành hoàng hậu, nàng còn nhớ không? Sau đó trẫm bị Ninh vương uy hiếp, cũng là ông ta không mảy may do dự đến cứu trẫm, nàng còn nhớ không?”
Chàng bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, tôi nhất thời hoảng hốt.
Loáng thoáng, tôi nhớ ra rồi. Đúng vậy, khi đó một phong thư của Long tướng quân quả thực là đưa than tặng trong ngày tuyết rơi, địa vị ông ta cực cao, lại là võ tướng, mấy tên văn thần trong triều cứ la hét tôi và Chung Trần ‘môn không đăng hộ không đối’ không dám đắc tội ông ta, huống hồ ông ta nói có lí, Chung Trần rốt cuộc tìm được cơ hội, khiến mấy lão cổ hủ trong triều phải ngậm miệng, cam tâm gọi tôi là hoàng hậu.
Mà lúc đối phó Ninh vương, binh lực trong tay Chung Trần cực kì ít, Long tướng quân không do dự viết thư ngầm gửi cho con trai, bảo y giao toàn bộ binh lực Long gia cho Chung Trần, giúp chàng qua gian nan. Nên Ninh vương mới bị buộc phải gấp gáp phái thích khách.
Tôi nói: “Nhớ chứ.”
Chung Trần cười một tiếng: “Hóa ra nàng còn nhớ…”
Tay chàng bỗng dùng lực, mặt tôi hơi đau đau, giọng Chung Trần có hơi đay nghiến: “Nàng còn nhớ… Ta thật sự muốn nhìn xem, có phải nàng bị ai đổi khuôn mặt hay không? A Chiêu bây giờ, cùng với A Chiêu trước kia, không khỏi quá khác nhau!”
Tôi miễn cưỡng quay đầu, nói: “Hoàng thượng, ta không hiểu người đang nói gì.”
“Huống hồ…” Tôi lẳng lặng nói “Hoàng thượng hỏi ta có còn là A Chiêu trước kia không, vậy vấn đề giống thế, ta cũng muốn hỏi hoàng thượng.”
Chung Trần, chàng còn là Chung Trần năm đó sao?
Chung Trần đột ngột thu tay lại, nói: “Lần trước nàng gặp Mai phi, hẳn có chút hiểu biết về thứ độc kia, nàng cũng biết có cách gì để giải đung không?”
Tôi trù trừ, lắc đầu.
Chung Trần tựa như nén giận, nói: “Ta hỏi nàng lần nữa, nàng biết có cách giải đúng không?”
Có mấy cung nữ thái giám vội vàng vào, quỳ trên đất, không dám giương mắt.
Chung Trần nhìn tôi, nói từng chữ từng chữ: “Dọn hết toàn bộ lò sưởi đi.”
Trụy Nhi cũng ở đó, hoảng sợ nói: “Hoàng thượng!”
Chung Trần không ngó ngàng đến cô bé, tiếp tục phân phó: “Chuyển hết sang cung Ỷ Mai, mấy ngày nay Mai phi muốn ngắm hoa mai nở, đặt lò sưởi ở gần, giục hoa mai nở nhanh.”
Tôi không chút phản ứng nằm trên giường.
Trụy Nhi khóc ròng: “Hoàng thượng! Dạo gần đây cơ thể hoàng hậu nương nương luôn rét lạnh, không có lò sưởi thật sự không chịu được!”
Chung Trần cười lạnh nói: “Tim hoàng hậu làm từ đá tảng, còn sợ lạnh ư?”
Chung Trần chỉ nói đến đó, cũng không chút do dự đứng dậy rồi đi, mấy thái giám cung nữ khúm núm, rốt cuộc vẫn nghe theo Chung Trần phân phó dọn mấy cái lò sưởi kia đi.
Trụy Nhi khóc đến giàn giụa nước mắt, quỳ bên gối nhìn tôi, nói: “Hoàng hậu nương nương, người chờ chút, em đi cầm chăn mềm đến, đắp cho người.”
Lò sưởi ùn ùn chuyển đi, cung Tê Phượng to như vậy, lạnh lẽo khiến tôi bỡ ngỡ cõi lòng. Nước mắt Trụy Nhi rơi trên mu bàn tay tôi, nóng hổi, khiến tôi ngượng ngùng bừng tỉnh, tôi run rẩy mở miệng: “Đừng khóc…ta không sao.”
Trụy Nhi lại khóc tợn hơn, nước mắt to như hạt đậu, rơi trên tay tôi, có hơi đau.
Nước mắt ấy khiến tôi đau nhức, xem ra cơ thể tôi ngày càng không ổn, tôi âm thầm bóp mình một cái, sức rất yếu, lại khiến chính tôi đau đến tưởng ngất.
Tôi nói: “Đi lấy chăn đi, đừng khóc.”
Trụy Nhi quệt nước mắt đáp, nhanh nhẹn ôm mấy cái chăn mềm đến, ép trên người tôi, tôi lại thấy nặng đến không thở nổi, bảo cô bé bỏ ra.
Trụy Nhi lại cầm mấy cái lư hương tới, nói tốt xấu gì cũng có hơi ấm.
Cô bé tận tâm tận lực, mà giờ tôi thế này, sợ rằng cũng không giúp được.
Tôi nói: “Được rồi, em lui ra đi. Ta mệt…ngủ rồi sẽ không sao.”
Trụy Nhi nhìn tôi, thật lâu mới gật gật đầu, lui ra ngoài.
Cung Phượng Tê trống trải, tôi một mình nằm trên giường, chung quanh lư hương sương khói lượn lờ, mùi thơm nức nở, bất tri bất giác, tôi lại ngủ đi.
Lúc tỉnh lại đã nửa đêm, có dáng người đứng bên cạnh giường tôi.
Không phải Chung Trần nhưng cảm giác lại quen thuộc đến thế.
Thấy tôi tỉnh lại, anh đưa tay sờ đầu tôi, giống như Chung Trần, nhẹ nhàng, nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt với Chung Trần.
Anh nhẹ nhàng mở miệng: “A Chiêu.”
Nước mắt tôi cơ hồ sắp ứa ra.
*Thông Thiên quan.
Mũ Thông Thiên
Tranh Tống Tuyên Tổ đội mũ Thông Thiên
Mũ này còn có tên là mũ Quyển Vân, Hoàng đế thời Tống đội, nhà Trần bên mình cũng đội mũ này (Ok liên quan đến Lý – Trần là thích rồi đấy:v)
Kết cấu của bộ triều phục này gồm Mũ Quyển Vân kết hợp với Giáng sa bào màu đỏ may bằng the đỏ, phương tâm khúc lĩnh bằng lụa trắng, đại đới, tế tất và thường đỏ. Chắc tranh bên phải là đúng cả bộ này luôn.