Không Phải Tự Nguyện Ở Chung

Chương 11



Ngày hôm sau Thiệu Vũ bị một mùi thơm đánh thức, cậu nhìn điện thoại di động một chút, phát hiện đã là chín giờ sáng rồi.

Đã lâu không được ngủ nướng, cậu ngồi dậy vai có chút đau. Mặc quần áo tử tế, chỉnh đầu tóc ra khỏi phòng Dương Thừa Thượng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Dương Thừa Thượng đang bận rộn ở nhà bếp.

"Nấu gì vậy? Thơm quá" Thiệu Vũ dùng sức hít một hơi, đói bụng rồi.

"Móng heo hầm" Dương Thừa Thượng liếc mắt nhìn cậu, "Đi đánh răng, sau đó lại đây nếm thử. Tôi nấu lần đầu, cũng không biết có ăn được hay không nữa"

Thiệu Vũ lập tức khen ngợi: "Thơm như vậy, khẳng định ăn ngon"

Cậu vội vàng đánh răng rửa mặt, đi ra trước tiên nếm một chút. Móng giò đã hầm rất lâu, dùng đũa nhẹ nhàng một kẹp là có thể kẹp xuống, Dương Thừa Thượng còn làm một chén nước tương ớt, kết hợp thực sự là vô cùng mỹ vị.

"Ngon quá!" Thiệu Vũ thật lòng khen.

Dương Thừa Thượng nhướng lông mày, "Này lấy chén đũa đi, ăn cơm xong chúng ta đi ra ngoài mua chút đồ"

"Muốn mua cái gì?"

"Gia cụ! Chúng ta không có ghế sô pha cùng bàn ăn"

Bọn họ hiện tại dùng là vẫn là cái bàn giản dị, 25 đồng một cái, kiểu xếp. Bên cạnh bàn đặt hai cái ghế nhỏ, Thiệu Vũ đem chén đũa đến, Dương Thừa Thượng đã bưng nồi đất lên. Sáng sớm không thích hợp uống rượu, hai người ăn hai chén cơm, no bụng ra ngoài.

Trước cửa tiểu khi chính là trạm xe buýt, qua năm phút đồng hồ thì có xe, hai người lên, tìm chổ ngồi ngồi xuống.

Bởi vì là Chủ nhật, trên xe có rất nhiều người, Thiệu Vũ nhường chổ, đi tới bên cạnh Dương Thừa Thượng đứng, cúi đầu nhìn, thấy được ánh mắt anh có chút đen.

"Tối hôm qua ngủ không ngon?"

"Ừm" Dương Thừa Thượng nhìn thấy có ông cụ đi đến, cũng nhường chỗ. Thiệu Vũ đỡ anh đứng dậy, đến cửa xe dừng lại nắm lấy vòng treo. Dương Thừa Thượng so với cậu thấp hơn một chút, mặc đồ dày, đứng lại khá gần.

Hai người cũng sẽ không tiếp tục nói chuyện, mãi đến tận xuống xe. Thiệu Vũ hỏi: "Anh biết chổ mua sao?"

"Không xa có một khu bán gia cụ" Dương Thừa Thượng dẫn cậu đi, hai người đi dạo một vòng, quyết định chọn một bộ bàn ghế cũng một bàn ăn bằng kính, tiền là do Dương Thừa Thượng trả.

Buổi chiều giao hàng, hai người đi đến siêu thị bên cạnh, mua chút đồ ăn cùng đồ dùng hàng ngày. Chờ đến lúc về đến nhà, đã qua mười hai giờ trưa, Dương Thừa Thượng muốn làm cơm, nhưng Thiệu Vũ đem anh kéo vào phòng ngủ, "Anh nghỉ ngơi một chút đi, để tôi làm"

Dương Thừa Thượng biểu thị hoài nghi, "Cậu sao?"

Thiệu Vũ gãi đầu một cái, "Nên như vậy? Có điều có chút khó ăn?"

Dương Thừa Thượng nở nụ cười, "Tôi không muốn làm oan dạ dày chính mình. Cậu nấu cơm, rửa sạch thức ăn, tôi đến nấu"

Thiệu Vũ gật gù, vui cười hớn hở đi vo gạo rửa rau. Dương Thừa Thượng không có ngủ, nghiêng đầu dựa vào cửa phòng bếp, nhìn cậu bận rộn. Anh vò vò huyệt Thái Dương, dáng vẻ như là phi thường mệt mỏi.

Tối ngày hôm qua Thiệu Vũ ở lại gian phòng của mình, vì lẽ đó anh không ngủ được.

Dù không có đèn, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở của cậu, có thể chạm vào da thịt ấm áp của cậu khiến anh kích động không thể vào ngủ. Mỗi một giây, đều hi vọng một giây sau tới chậm một chút, chậm một chút nữa mới tốt.

Yêu không chừng mực, chia lìa lại tựa hồ như gần ngay trước mắt.

Dương Thừa Thượng không ngừng được bi quan nghĩ.

Thiệu Vũ tốc độ rất nhanh, rửa sạch ớt xanh thậm chí còn cắt sợi. Dương Thừa Thượng thành thục xào rau, vị thơm rất nhanh lan toả. Thiệu Vũ kinh ngạc, "Tốc độ anh thật nhanh"

"Thói quen. Trước đây tôi học trung học, đều phải tự mình nấu ăn. Cậu cũng biết, tuổi trẻ nhanh đói, tôi vì có thể sớm một chút ăn được cơm, cũng chỉ có thể tăng nhanh tốc độ" Dương Thừa Thượng như là thời gian còn trẻ, mang trên mặt chút ý cười, "Vì lẽ đó tôi kỹ thuật cắt không quá tốt, chính là vì để nhanh chóng, toàn làm món hầm, bởi vì ít tốn thời gian (?!)"

Thiệu Vũ nhìn anh, lúc này mới phát hiện mình đối vớânnh cơ hồ không biết gì cả.

Trước đây chỉ là bởi vì quan hệ với Lộ Giai mới không có ý tốt tiếp cận, chỉ biết anh lầm lì, thích châm chọc, thích hút thuốc, học tập không giỏi, nấu ăn ăn ngon, nhưng lại không biết chuyện trước kia của anh, từng trãi qua những chuyện gì.

"Hiện tại có thời gian, cho nên muốn hảo hảo học tập những việc này"

Thiệu Vũ nói:" Nhưng anh còn trẻ, làm đầu bếp cũng không phải là tốt..........."

"Cái gì mới tốt đây?" Dương Thừa Thượng cười cười, "Tiền nhiều hơn mới tốt? Có nhà có xe?"

Thiệu Vũ suy nghĩ một chút "Ừm" một tiếng.

"Cậu có mục tiêu theo đuổi, tôi không làm được gì để đuổi kịp cậu"

Thiệu Vũ ngẩn ngơ, "Đuổi theo tôi?"

"Ừm. Cậu quá ưu tú, tôi không đuổi kịp"

Thiệu Vũ đầu óc choáng váng, "Tại sao phải đuổi kịp tôi?"

Món ăn xào kỹ, Dương Thừa Thượng đem lên bàn, "Không có gì."

Thiệu Vũ theo dõi anh, cau mày.

Không có gì là cái gì?

Chớp mắt Thiệu Vũ đã ăn no, liền quên vấn đề vừa nãy muốn hỏi. Dương Thừa Thượng chơi máy tính nửa giờ liền bò trên giường đi ngủ, Thiệu Vũ không có chuyện gì, chờ gia cụ đưa tới, sắp xếp lại, lần nữa mở cửa.

Năm nay có nhiều trận tuyết, hai người lúc đầu còn hưng phấn sau đó chậm rãi quen thuộc, thời gian mấy tháng. Ở chung sinh hoạt chậm rãi thay đổi hòa hợp, cho dù thời gian gặp nhau ít, ngủ cùng nhau càng ít, nhưng quan tâm lẫn nhau hơn.

Cách Tết Âm Lịch còn nửa tháng, trường học cho nghỉ, Thiệu Vũ thu thập sách vỡ trở về nhà, trong phòng ấm áp, Dương Thừa Thượng đang nấu canh. Nhìn thấy cậu trở về, Dương Thừa Thượng thò đầu ra, "Cậu ba ngày nữa nên về rồi? Tôi mua cho cậu vé xe lửa, giường nằm, đặt vé ở trên bàn"

Thiệu Vũ cầm lấy vé trên bàn, hơi nghi hoặc một chút, "Anh không quay về sao?"

"Không trở về"

"A? Xa như vậy, một mình anh ở chỗ này..........."

"Trở lại cũng hầu như là một người, vì lẽ đó không bằng ở chỗ này" Dương Thừa Thượng hướng cậu cười, "Nghe nói chị cậu có em bé, chúc mừng a"

"Ừm, cảm ơn. Chị tôi nói lấy sự nghiệp làm trọng, cũng không biết vì sao đã nghĩ thông chuyện có con"

"Dự tính chừng nào sinh?"

"Tháng 7 sang năm" Thiệu Vũ cười, "Nghe nói hiện tại đang hơi khó chịu, nhà anh rễ tôi đều xem chị ấy là tổ tông a" cười cười, đột nhiên lại nhớ tới lời anh vừa nói, ngữ khí chần chờ một chút, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi: "Anh........Anh vừa nói anh trở lại cũng một người? Ba mẹ anh đâu?"

"Qua đời rồi"

Thiệu Vũ kinh sợ đến mức há miệng, muốn hỏi dò, lại nhịn lại. Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói tiếng: "Xin lỗi"

"Mẹ của tôi chết tương đối sớm" Dương Thừa Thượng bắt đầu nói, "Lúc tôi hai tuổi liền qua đời, vì vậy cha tôi rất thương tôi. Nghỉ hè trung học cơ sở năm ấy, ông ta đi khai thác mỏ, xảy ra chuyện, ông chủ vùng mỏ thường ít tiền. Tôi vốn là không muốn học trung học, khai giảng ngày đó liền chuyến trường"

Thiệu Vũ nói không ra lời, chỉ là nhìn anh.

Dương Thừa Thượng nhìn vẻ mặt cậu, đột nhiên nở nụ cười, "Ngu ngốc, cậu đồng cảm hai chữ đều viết trên mặt"

Thiệu Vũ cứng nhắc, "Anh........Anh vốn là..........."

"Vốn là đáng đồng cảm đúng không? Có phải là nhớ tới trung học phổ thông người ta bắt nạt tôi, sau đó áy náy?"

Thiệu Vũ lập tức phản bác, "Tôi không bắt nạt anh!"

"Không có? Nhìn tôi ở nhà Lộ Giai, đối xử với tôi như sói"

"Đó là tôi không biết anh thích nam nhân" Thiệu Vũ nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, đóng chặt miệng lại.

Dương Thừa Thượng cười, "Vẻ mặt của cậu là sao? Cậu nói không sai, tôi vốn là thích nam nhân"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv