—— The first one ——
—– Nam nhân kia
Lần đầu tiên, ta đối một nam nhân không biết nên khóc hay nên cười!
Phiêu Dạ nhẹ nhàng chà xát gương mặt của mình vào ngón tay thon dài trắng nõn của nam nhân bên cạnh, tự nhiên phát sinh ra tiếng mèo kêu nhẹ như lông hồng.
Không biết có phải do nam nhân kia quá chuyên tâm vào trò chơi điện tử trước mắt hay do âm thanh của Phiêu Dạ tạo ra quá nhỏ, mà lại không để ý đến sự làm nũng của cậu.
Phiêu Dạ nheo nheo đôi mắt đẹp, gương mặt tú lệ như được tinh điêu tế mài kia bắt đầu nhăn nhăn hai đường lông mày, sau đó bất mãn mà cắn một ngụm lên ngón tay của nam nhân.
” Đau a ” Nam nhân rốt cục cũng đau đớn kêu lên như mong muốn của cậu, đồng thời hắn lập tức rút lại ngọc thủ của mình, vẻ mặt ai oán nhìn ngón tay vô tội của mình mang hai dấu răng đỏ tươi.
Ta đâu có cắn mạnh lắm, hắn biểu tình làm chi!! Người cần ai oán, cần phải kêu lên là ta cơ!! Là ta!! Phiêu Dạ không chút hối ý trừng mắt nhìn hắn.
Nam nhân kia kỳ quặc nhìn Phiêu Dạ, nửa ngày sau mới vô thức vươn tay, vỗ về nhè nhẹ trên mái tóc đen nhu nhuyễn của Phiêu Dạ như đang chạm vào một vật phẩm mỏng manh.
Ta cắn
” Đau!!” Nam nhân thảm thiết kêu lên, khó nghe hơn cả tiếng quỷ khóc, vung vung ngón tay vừa bị cắn để cháy máu của mình, trưng ra nguyên bộ mặt ai oán muốn khóc.
Đau chết ngươi mới được!! Đi chết đi!!! Chỉ khi vừa nghe tiếng Phiêu Dạ đứng lên, bước hai chân thon dài về phía bàn ăn nhà bếp.
” Phiêu Dạ, lại làm sao vậy?” Một bên vô thức đến gần cậu, một bên thì thổi thổi bàn tay vừa bị hung hăng cắn của mình, nhìn vẻ mặt của hắn hiện tại có điểm giống tiểu hài tử làm sai việc.
Phiêu Dạ không để ý đến hắn, ngược lại còn ngồi uống cà phê sữa, vẻ mặt như muốn nói ” Ta rất khó chịu!”
” Nước mũi??” Nam nhân bĩu môi cười cười, thử kêu nhỏ một tiếng.
” Không được gọi thế!!!” Trong nháy mắt, Phiêu Dạ như nhảy dựng lên, giận dữ hét. Dung nhan tuyệt đẹp kia khi tức giận tựa như dã thú đang đói, tràn ngập địch ý.
” Thế nhưng, ai kêu ngươi không để ý ta, ngươi vì cái gì tức giận a?” Nam nhân vẫn như cũ giữ gương mặt mê muội, chính mình lại cẩn thận tiến đến gần muốn lấy lòng Phiêu Dạ.
” Chính ngươi hảo hảo ngẫm lại đi!!!” Phiêu Dạ hét một tiếng giận dữ, rồi trở về gian phòng chung của hai người. ” Phanh” – cửa bị đóng sập.
Nam nhân nhìn cửa, nhàn nhạt thở dài, lần nữa quay về tiếp tục trò chơi chiến tranh chưa xong của mình.
Ta biết hắn căn bản sẽ không nói mình làm sai chỗ nào!
Đó là đương nhiên, vì hắn không phải chủ nhân thích hợp của ta.
Hơn nữa ta cũng biết hắn cũng không hy vọng ta đây ở lại!
Bởi vì ta lại càng không thích hợp làm sủng vật của hắn.
Thế vì sao ta còn ở lại đây? ( =”=)
Ngoài cửa quán trà to lớn treo một tấm áp-phích quảng cáo, trên áp-phích là một diễn viên mới nổi gần đây vừa 18 tuổi xuân xanh, người mẫu Phiêu Dạ nổi tiếng rất nhanh, từ khi ra mắt, dung nhan của cậu đã cướp mất trái tim của cả nam lẫn nữ! Nhất là khi chụp ảnh hắn chưa bao giờ hóa trang, hiện tại những ngôi sao minh tinh đều đầy mùi son phấn, chỉ có vẻ như dã thú mới sinh của cậu mới đáng được mong đợi.
Bước vào quán trà, diễn viên trên tấm áp phích – Phiêu Dạ đang ưu nhã tiến vào trong, tác phẩm nghệ thuật kia lập tức rơi vào tầm mắt của mọi người, cho dù mang kính râm, vóc người thon dài kia vẫn như cũ khiến người ta rủ lòng ham muốn, không ít người ở phía sau kêu kêu nói nhỏ.
Đôi mắt đẹp đảo qua từng góc khuất ở trong quán trà, cuối cùng rơi vào một nam nhân trên người đang mặc bộ áo trong màu trắng cùng âu phục thẫm màu kia, sau khi nhìn kỹ quần áo của hắn cùng tờ báo với đồ uống trên bàn, cậu không chút chần chừ đi đến bên hắn, ngồi xuống cạnh hắn.
Nam nhân thấy cậu bước đến gần thì sửng sốt, sau đó nghi hoặc mơ miệng ” Cái kia, ta đang đợi người.”
” Người ngươi chờ chính là ta!” Phiêu Dạ tự tin nói, gọi người hầu bàn đến bảo muốn một chén rượu nhạt.
” Cái… Ngươi là ….?” Nam nhân kia bắt đầu đánh giá quần áo cùng dung mạo của cậu.
” Ta chính là “Bất Tịnh”!” Phiêu Dạ nhìn vẻ mặt vừa ngu vừa đần của hắn mà hảo tâm nói ra tên online của mình.
” Thế nhưng… Cái này… Ta nếu như nhìn không lầm, ngươi chẳng phải chính là người mẫu Phiêu Dạ kia sao?” Nam nhân ấp úng nói, chỉ chỉ tấm áp phích siêu bự ngòai cửa.
” Không sai, là ta!” Phiêu Dạ thanh thản thừa nhận, sau đó nở nụ cười mê người đến gần hắn nói ” Vừa gặp mặt, chẳng phải ta đã nói ta là Phiêu Dạ sao? Thế nào? Ngươi đến giờ mới chịu tin a?”
” Ta….” Vẻ mặt của nam nhân trông như muốn tố cáo Phiêu Dạ, hắn trước giờ vẫn nghĩ là cậu đang nói giỡn thôi.
Phản ứng bình thường, bởi vì ta cũng đụng phải mấy người đối ta nói hắn chính là Phiêu Dạ, thực sự khó chịu! Cho nên cậu cũng có thể lý giải nguyên nhân khiến đối phương nghĩ cậu nói đùa.
” Nhất định là ngươi đang tìm sủng vật?” Phiêu Dạ cố ý đưa gương mặt diễm lệ của mình đến gần, cậu tin tưởng vẻ bề ngoài của mình, không có bao nhiêu người có thể chống lại được.
” Vâng… Là ta, thế nhưng…” Nam nhân tựa hồ do dự.
” Ngươi trông đâu có giống biến thái! Ta còn tưởng ngươi là cái loại lão nhân bụng phệ đầu trọc kia! Bề ngoài nhìn qua cũng giống người tốt, nội tâm lại là kẻ đại biến thái sao?” Không kịp ngăn lại lời đã trào ra, Phiêu Dạ tựa như đang cùng lão bằng hữu nói chuyện vậy, thất lễ vô cùng.
” Không phải! Ta …” Nam nhân vẫn giữ nét mắt chần chừ.
” Thực sự là một tên kỳ quái!!” Phiêu Dạ vô hại cười ” Ta thế nào lại nghĩ ngươi trông giống sủng vật hơn nhỉ? Ta đâu có đáng sợ đến thế?” Nếu như là tên biến thái bình thường thì đã sớm kéo cậu chạy về nhà, sau đó không nói một lời lột sạch quần áo của cậu rồi cột vào giường muốn làm gì thì làm, dù sao sủng vật tú sắc khả xan như cậu trên đời cũng chẳng có mấy ai.
” Không phải a… Cái này…” Nam nhân ê a ê a mãi nói không được một câu.
” Uy! Uy! Uy!” Phiêu Dạ bất mãn trừng mắt nhìn hắn ” Ngươi này giờ cứ một mực nói ‘thế nhưng’,’không phải’, ngươi rốt cục muốn nói cái gì?? Ngươi làm cho rõ ràng coi, kẻ hiện tại cần phải do dự, cần phải lo sợ chẳng phải chính là ta sao? Ngươi rốt cục muốn nói cái gì a?” Chưa từng thấy quá loại nam nhân nhu nhược đến thế, tính cách vậy còn muốn tìm sủng vật, ngươi dưỡng con chó còn tốt hơn, nói không chừng còn có thể bị chó cắn!!
” Ta nghĩ… Hay là thôi đi…” Nam nhân lúc này lại phân vân nói ra.
” Ngươi nói cái gì?” Phiêu Dạ thoáng đứng lên! Nhận thấy mình thất thố, Phiêu Dạ sau khi ngồi xuống liền nghiến răng nghiến lợi hỏi ” Ngươi nói lời này có ý gì hả? Cái gì gọi là quên đi? Ngươi đem ta ra để giỡn à? Ta nói cho ngươi nghe, ta Phiêu Dạ không phải là kẻ dễ bị xua đuổi đâu!!” Cái loại cảm giác giống như ngươi đang tận hưởng một kết cục rất bất lực, sau đó có người đến nói với ngươi hắn cũng đang có kết cục rất bất lực, hơn nữa kết cục của hắn so với ngươi mà nói còn bi thảm hơn nhiều, kết quả cuối cùng ngươi lại phát hiện ra hắn có đến 100 phần kết cục. (????????? 100% chém gió)
” Cái kia… Ta rất xin lỗi!! Thực sự xin lỗi!!” Nam nhân theo quán tính lùi lại, lưng áp sát vào ghế dựa, hai mắt rủ xuống nhìn ngón tay trên bàn.
” Ta xem ngươi từ đầu đã không muốn làm chuyện này! Thế nào? Có đúng hay không muốn nhìn một chút bộ dạng biến thái nên mới hẹn ta ra đây!! Hiện tại gặp được, có cảm tưởng gì hả?” Phiêu Dạ chịu đựng cơn giận, nghiến răng nói.
” Không phải…. Thực sự, rất xin lỗi…. Ta… Ta chỉ nghĩ chúng ta không hợp nhau lắm… Ta… ta thì có điểm tịch mịch, cho nên….” Nam nhân bất an nói nhỏ, nhìn qua thập phần lo lắng.
” Úc? Vậy ngươi muốn tìm cái gì hả? Chưa thử qua thế nào ngươi biết ta không được?” Phiêu Dạ tự tin lộ dáng cười xinh đẹp, như vậy, giống như con mèo mới trộm được miếng thịt sống.
” Cái này… Ta chỉ là…”
” Nói đi!! Ngươi là nam nhân đấy!!! Nói luôn đừng ấp a ấp úng nữa, ngươi như vậy làm sao dưỡng được sủng vật!!!” Phiêu Dạ vẻ mặt muốn nói ” Ngươi không thích hợp dưỡng sủng vật!”
” Ta muốn tìm một… tìm một người tương đối ôn hòa… ta … cái kia, ta thích cách sống ôn hòa.” Nam nhân do dự, ngữ khí cực kỳ khó hiểu.
” Vậy sao ngươi không đi tìm người yêu?” Phiêu Dạ chịu không nổi trừng mắt nhìn hắn, người bình thường dưới tình huống này chẳng phải nên tìm một người yêu sao, cớ gì đi tìm một sủng vật a??
” Cái kia… Bởi vì ta không muốn lấy vợ, cũng không tin tưởng phó trách, càng không thích cùng người yêu khắc khẩu, ta… Không có nhiều thời gian để tìm cảm tình a!” Nam nhân lần đầu tiên dùng nhãn thần chăm chú khẳng định kia nhìn Phiêu Dạ, ánh mắt kia cũng lần đầu lóe sáng.
” Lý do rất tốt!” Phiêu Dạ trào phúng nhìn hắn. Tiêu chuẩn của nam nhân thành thị, giảo hoạt lại nhu nhược ” Vậy ngươi có thể hay không giải thích một chút vì sao chọn ta? Tính cách của ta ngươi chẳng phải trên mạng đã biết rồi sao?”
” Cái này… Bởi vì ta chỉ là một công nhân bình thường, độc thân, hòan tòan muốn quản lý sinh hoạt của mình, cho nên…’ Nam nhân đỏ mặt.
” Aha!! Hiểu rồi a!!” Phiêu Dạ khoa trương nhìn trời nhăn mặt, sau đó rất không đáng nhìn đối phương ” Là bởi vì tiền đúng không? Bởi vì giá của ta so với người khác thấp? Bởi vì ta chịu hạ giá?”
: Không phải thế, thỉnh không hiểu lầm!!!” Nam nhân hoảng trương muốn giải thích.
” Hiểu lầm cái gì?” Phiêu Dạ cố ý đem mặt kề gần hắn, sau đó lộ ra nụ cười mê hoặc ” Mặc kệ hiểu lầm gì, ta nghĩ cũng không phải trọng điểm a, quan trọng là cuộc sống sau này của hai ta!! Ta nghĩ cần phải đến xem thử xem sao!”
Nam nhân giống hệt con ruồi, chỉ cần có mùi thối là chúng bay đến ngay, không ai có thể chống lại mị lực của ta, bởi vì ta giống khối thịt thối, không có con ruồi nào không thích, trừ phi hắn không phải con ruồi! Cho nên ta không cho phép bất luận kẻ nào cự tuyệt ta! Cho nên, tất cả cứ như vậy mà bắt đầu thôi!
Nam nhân do dự đang bị ép buộc kia cúi đầu xuống. Thế là Phiêu Dạ lộ nụ cười tự tin thắng lợi.
” Không đặt cho sủng vật mới của ngươi một cái tên sao?” Lúc Phiêu Dạ hỏi nam nhân, nam nhân kia nhìn cậu hồi lâu mới hỏi lại ” Ngươi… Không phải tự đặt tên sao?”
” Ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ, hai loại thân phận nên có hai loại tên, hơn nữa ta cho rằng, chủ nhân sẽ thích tự mình thay tên cho sủng vật.”
” Vậy… tên gì cũng có thể chứ?” Nam nhân chần chừ vấn.
” Đúng vậy!” Phiêu Dạ vẫn như cũ dùng gương mặt diễm lệ tự tin cười cười.
” Vậy gọi là “nước mũi” đi!” Nam nhân thở phào nhẹ nhõm nói.
” Khái… Khái!! Ngươi nói cái gì?” Gương mặt xinh đẹp mà Phiêu Dạ tự tin kia thoáng chốc hòan tòan nhăn lại, khó tin nhìn nam nhân. Ta có phải gặp phải người điên? Có khả năng a, từ đầu người này đang trông rất kỳ quái!! Tuy rằng ta có khuynh hướng thụ ngược, thế nhưng ta cũng không dám đem sinh mệnh của mình ra nói giỡn a!! Có lẽ ta nên thừa dịp này mà chạy trước.
” Kỳ thực, ta trước đây có dưỡng qua một con chó, bởi vì ta không có thời gian chiếu cố nó, cho nên nó đã chết, nó gọi là “Nước mũi”, ta….” Nam nhân muốn nói lại thôi.
” Không được gọi thế!!” Phiêu Dạ nói với giọng dường như có thể giết người.
” Cái này… Là do ngươi bảo ta đặt tên cho ngươi mà!”
” Những lời đó ta thu hồi!!” Ngữ khí mạnh mẽ của Phiêu Dạ giống như cậu mới chính là chủ nhân.
” Vậy nên gọi ngươi là gì?” Nam nhân vẫn dùng hình dạng yếu đuối kia đón ý nói hùa theo Phiêu Dạ.
” Gọi ta là Phiêu Dạ được rồi!!” Chịu không nổi, ta thế nào lại đụng phải người thế này? Phiêu Dạ đột nhiên có lọai cảm giác muốn hỏi trời xanh. Được rồi, nói nửa ngày, ta còn không biết gọi hắn là gì. Tuy rằng sủng vật không có tư cách trực tiếp gọi tên của chủ, thế nhưng chính mình cũng cần thiết biết một chút chứ ” Được rồi, ngươi tên gì?”
” Ta?” Úc!” Vẻ mặt nam nhân khoa trương tỏ ra hiểu rồi ” Ta là Ly Trần, Ly của ngọc lưu ly, Trần của cát bụi.”
” Ly Trần?” Phiêu Dạ thú vị nhìn hắn. Quả nhiên là một tên thích hợp với hắn, cái hình dạng của hắn, cũng chỉ có rời xa trần thế, bằng không nếu ngươi nói hắn thuộc về trần thế thì rõ ràng là gạt ta, quả nhiên là một cái tên hay! Thực bội phục phụ mẫu hắn đã như vậy lý giải nhi tử của mình.