Sau khi Chu Việt không may qua đời, cô giống như mất hết nhận thức, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, thậm chí đau đến xuất hiện ảo giác.
Trong ảo giác, Chu Việt không chết, anh vẫn ngồi ở trong thư phòng dưới ánh đèn xử lý một chút việc chưa làm xong.
Cô đun nóng một ly sữa bò mang đến trước mặt anh, anh đẩy mắt kính, ngẩng đầu lên:
"Em ban ngày cũng thật vất vả, vẫn là nên nghỉ ngơi chút đi."
Nhưng tóm lại vẫn chỉ là ảo giác.
Mà hiện tại.
Anh thật sự xuất hiện ở trước mắt cô.
Cô biết bí mật về sau của anh.
Rồi cả những chuyện phát sinh phía trước.
"Em làm sao vậy Tư Tư, tâm tình không tốt sao?"
Cô giật mình hoàn hồn, Chu Việt ngồi đối diện cô ánh mắt đầy lo lắng.
Trong lòng hàng nghìn cảm xúc phức tạp ập tới, giống như những tiếng gào thét ở một địa phương không bóng người vậy.
Cô nắm chặt chiếc đũa, nhỏ giọng nói: "Chu Việt, anh có thể đáp ứng em một nguyện vọng trong ngày sinh nhật không?"
Anh bất đắc dĩ mà cười cười: "Đừng nói vậy chứ, không cần là sinh nhật thì anh cũng sẽ thỏa mãn bất cứ nguyện vọng gì của em."
Tạm dừng một chút, hắn nhẹ nhàng nói: "Tư Tư, cho tới nay em đều là vì anh mà nỗ lực làm việc."
Cô gắt gao cắn môi, nước mắt không ngăn được mà rơi:
"Nếu chúng ta gặp lại cô gái kia đi phỏng vấn ở công ty anh thì anh có thể không tuyển dụng cô ta được không?"
Chu Việt kinh ngạc một giây, ngay sau đó dở khóc dở cười:
"Đây là cái nguyện vọng gì vậy, cái người đàn bà đanh đá kia mà có gặp lại thì hẳn là xui xẻo, anh đoán đời này chúng ta sẽ không dính đến cô ta nữa đâu."
Kiếp trước, anh cũng hình dung Kiều Mộc như vậy.
Sau đó 6 năm sau, Kiều Mộc mang trong người đứa con của anh.
Cô bỗng nhớ tới kiếp trước, Chu Việt tai nạn xe cộ tử vong khi trong tay nắm chặt chiếc nhẫn kia.
Đến tột cùng nó là tặng cho cô nhân kỉ niệm kết hôn hay là dùng để cầu hôn Kiều Mộc?
Chuyện đến bây giờ tất cả đều không thể hiểu hết.
Cô nhìn Chu Việt đang ngồi ở phía đối diện, nhìn khuôn mặt trẻ trung của anh, hiện giờ đôi mắt cô đang khóc đến dừng không được.
Bữa cơm này cuối cùng cũng không ăn xong.
Đại khái là cô khóc quá thảm, Chu Việt không thể không vừa tính tiền vừa ôm cô lên xe đi về nhà.
Anh bất đắc dĩ lại khó hiểu mà thở dài: "Rõ ràng là ăn sinh nhật đang êm đẹp như vậy mà sao em lại khóc thành như này?"
"Chúng ta cùng cô gái kia rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt...Tư Tư, em nên thành thật nói cho anh." Giọng nói của Chu Việt bỗng nhiên nghiêm túc lên
"Cái người đàn bà đanh đá đó có phải cũng xuất hiện trong giấc mơ kia của em không? Em nói anh bị tai nạn xe cộ, chẳng lẽ chính là cô ta đâm?"
Chu Việt thật sự là người quá thông minh.
Cho nên anh có thể mang theo cô từ tòa nhà nghèo khó lạc hậu ở trên trấn nhỏ ra ngoài, cũng có thể từ một chút manh mối linh tinh mà phán đoán ra ngọn nguồn.
Nhưng cô chỉ có thể không tiếng động mà lắc đầu, cái gì cũng không thể nói ra.
Sinh nhật đã qua, công ty an bài cho cô đi công tác ở nơi khác.
Trước khi đi, Chu Việt giúp cô sửa sang lại hành lý: "Tư Tư, gần đây đổi mùa, khí hậu không ổn định, em nhớ mang theo thuốc suyễn nhé."
Cô nhìn chằm chằm sườn mặt nghiêm túc của anh, nhất thời không nói được gì.
Mỗi một chi tiết về cô, Chu Việt đều nhớ rõ rành mạch.
Hiểu biết của anh về cô làm sao lại không biết việc cô ghét nhất chính là sự phản bội?
Thấy cô chỉ nhìn chằm chằm anh mà không có gì phản ứng, Chu Việt có chút thất vọng:
"Cái giấc mơ kia ảnh hưởng đối với em đã lâu lắm rồi đấy. Tư Tư, nếu vẫn cứ như vậy, chờ em trở về chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý được không?"
Cô trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng đáp ứng.
Vốn dĩ thời gian đi công tác là năm ngày nhưng cuối cùng bởi vì một chút chuyện ngoài ý muốn nên bị trì hoãn, kéo dài đến hơn nửa tháng sau.
Khi cô trở về là buổi chiều, định mai mới mang tư liệu đến công ty sau nhưng thấy thời gian vẫn còn sớm nên cô dứt khoát gọi taxi đi đến công ty của Chu Việt tìm anh.
Cửa thang máy mở ra, trước mắt ánh đèn nhoáng lên, cô nghe được một hàng nghìn âm thanh quen thuộc:
" Chị Triệu, thật sự không cần đưa cho Chu Tổng một ly sao?"
"Không cần, Chu tổng chưa bao giờ uống đồ ngọt."
Kiều Mộc gương mặt trẻ tuổi kiều mỹ xuất hiện ở trước mặt cô, trong nháy mắt, não cô nhanh chóng trống rỗng, giống như máu trong toàn thân đều dừng lưu thông.
"A, phu nhân tới."
Một nhân viên tên Triệu Thanh thấy cô đến, vội vàng ra chào đón: "Chu tổng đang nghiên cứu mấy cái phát minh nên mở cuộc họp, hay ngài cứ ngồi cùng tôi một chút đi —— tiểu Kiều mau đem ly trà sữa đưa cho phu nhân đi."
Kiều Mộc xách theo kia ly trà sữa đi tới, dùng ánh mắt phán đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Một lát sau, cô ta không rõ ý tứ mà khẽ cười một tiếng: "Phu nhân?"