Hôm sau lúc Phó Chấp Viễn tỉnh dậy đã gần 11 giờ.
Anh ngủ rất sâu, đầu cũng hơi đau, mơ màng mở mắt nhìn sang bên cạnh thì chẳng thấy ai hết, ga giường phẳng phiu không giống như đã từng có người nằm lên.
Ánh nắng ngoài cửa sổ len lỏi chiếu vào phòng, có vẻ thời tiết hôm nay sẽ rất đẹp, dưới lầu truyền đến tiếng nô đùa của mấy đứa trẻ trong khu nhà, buổi sáng chủ nhật ở đây luôn như vậy.
Giống như ánh mặt trời chói chang dễ làm người ta quên đi mưa lớn đêm qua, phòng ngủ yên tĩnh bây giờ của Phó Chấp Viễn gần như khiến anh cho rằng sự điên cuồng đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng chẳng may là hai đùi đau nhức, cánh tay không nâng lên được, cổ họng đau rát không phát ra tiếng đều là nhân chứng trực tiếp nói với anh rằng, đêm qua là thật.
Môi anh vẫn hơi sưng, đầu gối ửng đỏ, lúc cong chân lên phần bắp đùi bên trong đau tới mức làm anh cau mày lại, đấy là còn chưa kể đến những dấu hôn trải dài từ xương quai xanh đến ngực rồi đến eo sườn, thậm chí là còn phủ đầy bên háng.
Mãnh liệt đến mức khiến cho chủ nhân của cơ thể này cũng quay đầu đi không dám nhìn nữa.
Cố Trù quá điên cuồng.
Đêm qua y không dày vò anh quá lâu nhưng động tác lại cực kì mạnh mẽ, mỗi lần thúc vào đều khiến Phó Chấp Viễn nhíu mày, thoải mái và đau đớn như cùng nhau ập tới làm anh không chịu được rên lên. Tiếng kêu của anh sẽ khiến Cố Trù hơi dừng lại, hít sâu một hơi chăm chú nhìn anh.
Rồi sau đó lại mãnh liệt thọc vào rút ra.
Tưởng như y không thể kiềm chế khi nghe thấy tiếng rên rỉ của Phó Chấp Viễn.
Phó Chấp Viễn đứng trước gương giơ tay sờ sờ quầng vú mình, nơi ấy bị Cố Trù cắn thành một vòng đỏ, không còn đau nữa, bây giờ chỉ còn lại dấu răng nhợt nhạt. Anh vốc nước rửa mặt rồi kéo cửa buồng tắm bước vào.
Lúc Phó Chấp Viễn tắm xong đã hơn 12 giờ trưa.
Anh vào bếp nấu bừa món gì đó lấp bụng, sau đó mở iPad lên, lịch trong máy hiện lời nhắc hôm nay phải đi xem triển lãm tranh, thời gian là vào hai rưỡi chiều.
Phó Chấp Viễn rất hay ghi chú lại những việc cần làm, trí nhớ anh không tốt mà công việc lại nhiều, ngày trước hay bị quên này quên kia, vậy nên anh đồng bộ hết tất cả những thiết bị Apple của mình, từ iPhone đến iPad rồi cả Apple watch để luôn có thiết bị nhắc nhở rằng hôm nay anh cần làm gì.
Anh thoạt nhìn khôn khéo nhưng thật ra lại hơi mơ hồ, cần phải dựa vào sự hỗ trợ của thiết bị thông minh mới có thể sắp xếp sinh hoạt.
Về điểm này Lâm Khiếu Chi đã từng thật thật giả giả mà "ghét bỏ" anh, gã nói anh quá ỷ lại vào mấy thứ này, là người bình thường thì sẽ ghi tạc trong đầu giống như gã vậy.
Phó Chấp Viễn thì cho rằng Lâm Khiếu Chi cũng chẳng phải là ghi tạc trong đầu, mà là vì một tháng lương của gã tận 7000 tệ, kiếm một người trợ lý nhớ giùm là được.
Vườn hoa dưới lầu ngày càng đông người, mấy đứa trẻ ăn cơm xong đều chạy ra chơi. Phó Chấp Viễn đứng bên cửa sổ, Apple watch ở trên bàn trà cũng vang lên lời nhắc nhở hành trình: Hôm nay đi xem triển lãm tranh lúc hai rưỡi chiều.
Bây giờ cách thời gian đã hẹn chỉ còn một tiếng.
Nếu không có chuyện đêm qua thì Phó Chấp Viễn đã sớm gọi cho Cố Trù, thế nhưng hiện tại anh lại hơi do dự.
Cố Trù không qua đêm ở nhà anh, y rất thức thời hiểu chuyện, thậm chí còn không đợi Phó Chấp Viễn nói ra lời nào có thể khiến hai bên khó xử mà đã mặc lên quần áo, rời đi khi Phó Chấp Viễn vẫn còn đang ngủ.
Cũng không gửi cả tin nhắn quấy rầy.
Giống như bốn năm trước ở Siberia y rời đi không nói một lời, đêm qua y cũng lặng lẽ rời khỏi giường của Phó Chấp Viễn.
Phó Chấp Viễn tin rằng bản thân không thích Cố Trù, thế nhưng hành động của y lại khiến anh hơi hơi cảm động.
Sống đến 27 tuổi, trải qua rất nhiều lần được tỏ tình và theo đuổi, vậy mà gặp người giống Cố Trù lại là lần đầu tiên.
Bọn họ đã làm tình hai lần, lần đầu tiên Phó Chấp Viễn không nhớ rõ, lần thứ hai thì cực kì mãnh liệt.
Vậy mà bọn họ lại không biết rõ về nhau, ít nhất thì là Phó Chấp Viễn không biết rõ Cố Trù, cũng chưa từng có nhiều trao đổi về mặt tình cảm gì với y.
Anh suy nghĩ một lát, Cố Trù đẹp trai, điều kiện tốt, điềm tĩnh không nóng nảy, thỉnh thoảng còn nói chuyện cười lạnh, hơn nữa trải nghiệm làm tình cùng y thật sự rất tuyệt vời, tóm lại là một người xứng đáng để tiến tới quan hệ bạn giường.
Vấn đề của Phó Chấp Viễn là chòm sao của anh là cung Thiên Bình, luôn luôn bác bỏ ý kiến bản thân ở một giây cuối cùng: anh cảm thấy không thể bảo Cố Trù trở thành bạn giường của mình, điều này rất không công bằng với y.
Còn khoảng 50 phút nữa là đến hai rưỡi chiều, cuối cùng Phó Chấp Viễn vẫn quyết định gọi cho Cố Trù.
Đầu bên kia không có người nhận, tiếng chuông cứ kéo dài cho đến khi giọng nói tự động của điện thoại vang lên rồi ngắt máy, Phó Chấp Viễn hơi ngẩn ra, một lát sau lại có cuộc gọi đến.
"Alo?" Giọng của Cố Trù nghe hơi đáng sợ, trầm thấp khàn đặc cứ như cả tuần rồi không uống nước.
"Cậu vẫn đang ngủ à?" Phó Chấp Viễn dừng một chút rồi hỏi.
"Ừm." Đầu bên kia yên lặng chốc lát, sau đó Phó Chấp Viễn nghe thấy tiếng lật chăn, "Anh dậy rồi?"
Cố Trù nói chuyện không có logic, hình như đầu óc y vẫn chưa tỉnh táo lắm.
"Dậy lâu rồi." Phó Chấp Viễn ngồi xuống sofa, anh nhìn lời nhắc hành trình trong iPad, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì không tới triển lãm tranh nữa, cậu ngủ tiếp đi."
Lời này là thật, không phải là viện cớ rút lui. Nghe giọng Cố Trù rất mệt mỏi cộng thêm việc hoang đường đêm qua, không nhất thiết cứ phải bất chấp để đi xem triển lãm tranh.
Huống chi Phó Chấp Viễn đã sớm xem qua triển lãm tranh Monet này ở nước ngoài rồi.
Đầu bên kia lại truyền đến tiếng quần áo cọ xát vào chăn bông, không ai nói gì.
Một lát sau giọng nói Cố Trù mới có vẻ tươi tỉnh hơn chút, "Sao lại quá đáng vậy chứ."
Nói rồi Cố Trù ho khan vài tiếng.
"Cậu bị cảm à?" Phó Chấp Viễn hỏi.
"Đúng không nhỉ? Chả biết." Hình như Cố Trù chẳng bận tâm, thế nhưng trong điện thoại lại nhanh chóng truyền tới vài tiếng ho, "Ba giờ chúng ta đến triển lãm tranh được không? Tôi vừa kiểm tra, miễn cứ trước ba rưỡi là được."
Y lại chuyển đề tài về buổi triển lãm.
"Cậu uống thuốc chưa?" Phó Chấp Viễn hỏi, "Nhà cậu có nhiệt kế không? Đi lấy đo đi."
Cơn mưa đêm qua lớn như vậy xối lên cả người Cố Trù, có khi nào lúc về lại bị dầm mưa nữa không?
"Không có thứ này, chắc không sao đâu." Cố Trù khựng lại rồi đột nhiên bật cười, "À, chắc là không xem được triển lãm tranh thật, tôi thế này không lái được xe."
Giọng Cố Trù nghe hơi yếu ớt, khác hẳn với Cố Trù đêm qua không ngừng thầm thì mấy lời tục tĩu bên tai Phó Chấp Viễn.
Nghe giống như một chú chó nhỏ đáng thương bị mắc mưa vậy.
Sự việc đêm qua lướt nhanh trong đầu Phó Chấp Viễn, cuối cùng anh xác định tờ giấy "Người chịu trách nhiệm chính" hẳn là nên dán lên người mình, nếu anh không buồn bực vì Lâm Khiếu Chi, gọi điện cho Cố Trù rồi nhắc tới chuyện bốn năm trước thì cũng sẽ không dẫn tới hàng loạt sự việc sau đó.
Vậy nên anh nói với người bệnh qua điện thoại: "Nhắn tôi địa chỉ nhà, tôi qua xem cậu."
Rõ ràng là Cố Trù rất ngạc nhiên, y nói không cần đâu.
"Gửi cho tôi." Phó Chấp Viễn lặp lại, anh không nặng lời nhưng làm Cố Trù khó thể từ chối.
Quan trọng nhất là Cố Trù nhận ra, cho dù Phó Chấp Viễn có nói gì đi nữa thì y cũng đều khó từ chối.
"Được." Cố Trù phát định vị cho anh rồi nói tiếp, "Anh gọi taxi đi, khu nhà tôi đậu xe không tiện, chỗ đỗ xe lúc này cũng đầy."
"Được, tôi biết rồi." Phó Chấp Viễn trả lời rồi cúp máy.
Cố Trù nằm trên giường, đầu y choáng váng đến khó chịu, cổ họng cũng đau, cho dù không có nhiệt kế thì y cũng tự biết là mình sốt rồi.
Phó Chấp Viễn nhắn tin wechat nói anh đã lên xe, khoảng 20 phút nữa sẽ đến nơi.
Cố Trù nhắn lại số nhà cho anh.
Đêm qua lúc y về tới nhà đã hơn bốn giờ, mặc dù trước đó đã tắm ở nhà Phó Chấp Viễn nhưng sau lại kịch liệt làm tình, về gần đến nhà trời lại đổ mưa to, đến lúc y tắm xong lên giường thì cả người đã run rẩy vì lạnh.
Cố Trù rất ít khi bị ốm, khi còn nhỏ bố y thường xuyên huấn luyện y chơi thể thao, nếu không phải Cố Trù quá thông minh và phù hợp với chuyên ngành bây giờ thì chắc đã bị ông ném đi làm vận động viên luôn rồi.
Chăn không dày lắm, người y vẫn thấy lạnh. Cố Trù với lấy điều khiển mở máy sưởi nhưng rồi lại cảm thấy khô nóng, y phiền muộn thở dài.
Phó Chấp Viễn đến đúng lúc Cố Trù đang bò dậy uống nước. Anh ấn chuông, chỉ đợi một lát đã thấy y ra mở cửa.
Cố Trù mặc áo thun xám và quần dài ở nhà, mặt hơi sưng, mũi hồng hồng, đôi mắt có vẻ hơi vô thần. Y đứng ngẩn ngơ nhìn Phó Chấp Viễn chốc lát rồi mới nghiêng người để anh vào nhà.
Trong tay Phó Chấp Viễn cầm một túi nilon từ hiệu thuốc dưới tầng.
Anh lấy hộp nhiệt kế ra, vừa mở nắp vừa lẩm bẩm: "Đây là nhãn hiệu gì vậy, lần đầu tiên tôi thấy loại này đấy."
Đọc xong hướng dẫn sử dụng, anh xoay người, còn chưa kịp nói xong câu "Đo thử nhiệt độ nào" thì đã bị người ôm vào lòng.
Cơ thể Cố Trù rất nóng, mặt áp lên má Phó Chấp Viễn, vòng tay ôm chặt lấy anh cứ như một cục nam châm bị vứt trong lò sưởi.
Phó Chấp Viễn hơi giãy một chút nhưng không vùng ra được, có lẽ bởi anh cũng chẳng dùng mấy sức lực.
Thật ra thì Cố Trù cũng không định làm như vậy.
Chỉ là y cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người khó chịu, ý thức mơ hồ, mà Phó Chấp Viễn vừa đi vào đã ngồi xổm bên bàn trà nghiêm túc đọc hướng dẫn sử dụng của nhiệt kế, ở sau gáy còn có dấu hôn do mình lưu lại, tất cả đều khiến y không thể kiềm chế.
Trong tay Phó Chấp Viễn còn cầm nhiệt kế, anh hơi lui ra, vẫy vẫy tay nói: "Đo nhiệt độ thôi nào."
Ký ức đêm qua chợt lóe lên, độ ấm khi Cố Trù đè trên người anh làm tình với bây giờ không khác nhau lắm, gương mặt Phó Chấp Viễn không khỏi nóng lên.
"Ừm." Cố Trù vẫn còn nghe lời, tóc mái y rũ xuống che đi đôi mắt ngày thường hay mang tới áp bách cho người khác, ngoan ngoãn cầm lấy nhiệt kế nhét vào dưới nách.
Phó Chấp Viễn gật đầu rồi lấy thêm ít thuốc từ túi ra để xuống bàn, sau đó anh lại ngồi xuống đọc hướng dẫn và liều lượng thuốc.
Cố Trù cứ ngồi kẹp nhiệt kế chăm chú nhìn bộ dáng nghiêm túc của Phó Chấp Viễn.
Từ lúc anh đi vào đã qua 15 phút rồi, hai người không hề nói gì về chuyện đêm qua, lại càng không nói đến chuyện đi xem triển lãm tranh.
Cảnh tượng này quá đỗi tự nhiên, cứ như vô số lần Cố Trù bị ốm thì Phó Chấp Viễn đều sẽ chạy tới như thế này, đo nhiệt độ cơ thể cho y rồi chăm y uống thuốc nghỉ ngơi.
Người bị bệnh thì đầu óc hay suy nghĩ lung tung, Cố Trù biết điều này không tốt chút nào thế nhưng y lại không thể kìm được.
Trước khi âm báo của nhiệt kế vang lên, thậm chí y còn ảo tưởng nếu như mình không uống thuốc thì liệu Phó Chấp Viễn có hôn mình rồi nhẹ nhàng dịu dàng dỗ mình uống hay không.
"Thế nào rồi, đưa đây tôi xem." Phó Chấp Viễn nghe thấy âm báo thì quay sang hỏi, trong tay anh vẫn cầm mấy viên thuốc.
38,6 độ.
"Tôi đi rót cốc nước, cậu cầm lấy mấy viên thuốc này, uống xong thì lại về giường nghỉ ngơi." Phó Chấp Viễn thả mấy viên nhộng vào lòng bàn tay Cố Trù rồi cất nhiệt kế đi, "Phòng bếp có nước không?"
"Có nước ở trong tủ lạnh." Cố Trù nói.
"Cậu bị sốt tới ngơ luôn hả." Phó Chấp Viễn sửng sốt, "Ai lại uống thuốc với nước đá chứ."
"Tôi..." Người bị bệnh nói rất đúng lý hợp tình.
Phó Chấp Viễn không nói lại nữa, anh vào bếp đun một ấm nước, sau lại thấy một gói mì để ở trên bàn bếp chưa kịp mở ra.
Anh nghĩ ngợi chốc lát rồi xoay người mở tủ lạnh. Đây là một chiếc tủ Siemens hai cửa trông rất hoành tráng, thế nhưng khi mở ra thì lại thật sự ngoài dự đoán của anh.
Ngoại trừ nước lạnh và Coca thì chỉ có hai lọ bơ lạc, trong ngăn đông lạnh là một gói sủi cảo đang ăn dở, hình như đã bị bỏ xó rất lâu bởi vị chủ nhân hay quên.
Phó Chấp Viễn thở dài, nước trong ấm vang lên tiếng réo sôi.
Anh lấy ra một túi gạo trông khá mới từ trong ngăn dưới tủ bếp rồi mở cánh cửa tủ bên cạnh: bên trong có mấy nồi niêu to nhỏ khác nhau được xếp rất gọn gàng, đều là hàng hiệu đắt tiền.
Phòng bếp của Cố Trù giống như một căn phòng kiểu mẫu cao cấp, mọi đồ gia dụng đều rất đắt đỏ rất tinh xảo, và đương nhiên cũng chẳng có người từng sử dụng qua.
Phó Chấp Viễn rót một ly nước từ ấm đun đặt sang bên cạnh, anh nghe thấy tiếng bước chân nhưng không quay đầu lại mà chỉ nói với người đang đứng đằng sau: "Ăn chút gì đó rồi hẵng uống thuốc, vừa hay đợi nước nguội bớt."
Thoạt nhìn Phó Chấp Viễn nấu ăn rất quen tay, mặc dù đây là lần đầu tiên anh dùng phòng bếp của Cố Trù nhưng cũng không bị luống cuống tay chân.
Cố Trù vẫn thấy không khỏe lắm, y vừa đi mặc thêm áo khoác, vào phòng bếp đã thấy Phó Chấp Viễn đang chăm chú tìm đồ trong tủ bếp và tủ lạnh của mình rồi.
Anh tìm được một túi gạo, lấy ra hai cái nồi, sau đó lại mở cửa tủ lạnh, mặt mày ủ ê nhìn vào tủ lạnh vài giây rồi rút di động ra.
Có lẽ những người đang ốm đều sẽ cảm thấy hơi kiêu ngạo khi được chăm sóc, Cố Trù cũng không phải ngoại lệ.
Bây giờ đầu óc y vẫn chưa tỉnh táo lắm, thậm chí lại bắt đầu xuất hiện những tưởng tượng viển vông hay ký ức hỗn độn.
Ví dụ như từ bốn năm trước Phó Chấp Viễn đã xác nhận quan hệ với y, bọn họ ở bên nhau thật lâu, ngày hôm nay y bị ốm, Phó Chấp dù rất không vui nhưng vẫn mua thuốc cho y, còn dịu dàng làm cơm cho y ăn.
"Mua cả bộ nồi tốt như này vậy mà còn mới cứng." Phó Chấp Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Trù, "Cậu đi nghỉ đi, nhà cậu chẳng có đồ ăn gì cả, tôi vừa đặt mua nguyên liệu trên mạng, đợi tí nữa là giao đến."
Phòng bếp nhà Cố Trù cũng không lớn lắm, có bố cục nằm ngang, Phó Chấp Viễn đi vài bước là đã tới trước mặt Cố Trù, anh cúi người mở ngăn tủ đông lạnh ra lục lọi.
Có lẽ do cúi người quá lâu nên lúc đứng dậy anh thở gấp một tiếng, cau mày lại chống tay đỡ eo.
"Anh sao thế?" Cố Trù bước tới hỏi anh. Hai tay y vươn ra dừng giữa không trung, đang suy nghĩ có nên đỡ lấy anh hay không, dù sao thì bây giờ y đã đỡ hơn, không làm được việc giống như vừa nãy ôm chặt lấy Phó Chấp Viễn nữa.
Phó Chấp Viễn không trả lời, anh liếc nhìn Cố Trù rồi lại quay về chỗ bếp nấu.
Đầu tiên là nấu cháo, Phó Chấp Viễn chỉ định làm mấy món thanh đạm.
Không khí trong căn bếp thật sự rất ấm áp khác xa với sinh hoạt hàng ngày chỉ toàn cơm hộp, coca rồi thức ăn nhanh của Cố Trù.
Cố Trù giơ tay lên sờ trán, vẫn còn khá nóng, thật ra y rất mệt nhưng vẫn muốn nhìn bộ dáng Phó Chấp Viễn đứng trong bếp nấu đồ ăn cho mình.
"A!" Phó Chấp Viễn nhẹ kêu, ngón tay anh vô ý đụng phải nồi cháo, anh nhanh chóng rụt tay lại rồi bỏ vào miệng ngậm. Anh vừa ngậm ngón tay vừa xoay người muốn tìm gia vị.
Lông mày Phó Chấp Viễn hơi nhăn lại, đôi mắt to híp lại mang vẻ bực bội nhưng vẫn rất xinh đẹp, đôi môi bởi vì đang ngậm ngón tay bị nóng đỏ mà hơi cong lên, hồng nhuận vương ánh nước.
"Đau lắm à?" Cố Trù hỏi, y đi tới vài bước muốn xem thử.
"Không sao đâu, cậu mau đi nghỉ đi." Phó Chấp Viễn lắc đầu không cho Cố Trù nhìn, giục y đi về phòng nằm, "Chút nữa xong thì tôi sẽ gọi cậu."
Cố Trù không nói gì nữa, Phó Chấp Viễn lại vội vàng xoay người nhìn chằm chằm nồi cháo, tay thì mở điện thoại ra xem còn bao lâu nữa thì nguyên liệu mới được giao đến.
Cố Trù đứng ở phía sau, y nghĩ tới câu hỏi đêm qua mà mình chưa nhận được câu trả lời.
Giờ phút này đứng ở đây, y rất muốn nương theo bầu không khí ấm áp này để hỏi lại lần nữa, thế nhưng lúc còn cách Phó Chấp Viễn chỉ năm bước chân thì y bỗng tỉnh táo lại.
Y rất muốn hỏi: "Anh có muốn yêu đương với tôi không?"
Sau khi hỏi xong, nếu Phó Chấp Viễn quá kinh ngạc thì y sẽ nói thêm những lời hứa hẹn cổ hủ sáo rỗng như là: Tôi rất nghiêm túc, sẽ đối tốt với anh, sẽ để anh hạnh phúc mỗi khi nghĩ đến tôi, sẽ không khiến anh khóc...
Nhưng y lại không nói ra được.
Phó Chấp Viễn vừa quấy cháo vừa cười: "Ngày trước lúc tôi học nghiên cứu sinh, bạn cùng phòng tôi hay bị ốm sốt lắm, tôi nấu nhiều cho cậu ta lại thành ra đúc kết được kinh nghiệm. Sau này có đứa bạn nào không thoải mái thì tôi lại nấu món cháo này."
Lời nói của Phó Chấp Viễn giống như một miếng vải bông ướt chặn lại mũi miệng một giây trước vẫn còn bình thường của Cố Trù.
Anh rất dịu dàng và luôn đối xử tốt với những người anh cho là xứng đáng, bởi vì anh vốn dĩ là một người như vậy chứ không phải vì đối phương là Cố Trù, càng không phải vì một sự động tâm buồn cười nào đó.
Cố Trù xoay người trở về phòng, thả mình thật mạnh xuống giường.
Cách cửa phòng y nghe được tiếng chuông điện thoại của Phó Chấp Viễn, anh đang xác nhận địa chỉ với nhân viên giao hàng, rõ ràng đây là lần đầu tiên anh tới nơi này, hai người cứ như ông nói gà bà nói vịt, vậy mà mỗi câu nói của Phó Chấp Viễn lại đều rất bình tĩnh nghiêm túc.
"Đúng đúng chính là tòa nhà đó, anh tìm đúng số nhà là được rồi." Anh nói qua điện thoại.
Dù cho thái độ Phó Chấp Viễn đối xử với Cố Trù giống hệt như lúc anh đối xử với người bạn cùng phòng thời còn là nghiên cứu sinh, một chút cũng không hơn.
Thì Cố Trù vẫn cảm thấy Phó Chấp Viễn rất rất tốt, rất xứng đáng để y yêu thích đến vậy.