Phó Chấp Viễn đã trải qua một tuần rất bận rộn.
Mấy dự án do anh phụ trách thường xuyên gặp trục trặc, những sai sót nhỏ của thực tập sinh bây giờ không còn là vấn đề nữa, ngược lại cô bé còn có thể giúp đỡ anh một chút, thế nhưng ở bộ phận cùng hợp tác làm việc lại có đồng nghiệp bị viêm dạ dày phải nằm viện, thành ra dự án bị hoãn lại tận ba ngày.
Vị sếp mới nhậm chức vừa mắng vài câu nặng lời trong buổi họp trực tuyến qua Zoom khiến cho mọi người mấy hôm nay đều cảm thấy rất áp lực.
Phó Chấp Viễn nhận ra bản thân đã sắp quên mất cảm giác được tan làm trước chín giờ tối là như thế nào.
Sau cái ngày Cố Trù rời khỏi nhà anh thì buổi hẹn đi ăn ramen cũng cứ thế mà hủy bỏ. Cố Trù không liên lạc với anh nữa, trong lòng Phó Chấp Viễn không thoải mái nổi nhưng anh cũng hiểu rằng dù có nói thêm gì đi nữa thì cũng thành vô nghĩa.
Thế nhưng người tìm tới cửa lại là Lâm Khiếu Chi.
Gã muốn kết hôn.
Trong lúc Phó Chấp Viễn tăng ca liên tục đã ba bốn ngày, anh nhận được một email gửi vào hòm thư cá nhân – Lâm Khiếu Chi bị anh chặn điện thoại, chỉ có thể dùng cách cổ lỗ sĩ này để liên lạc với anh.
Mail này của anh thường ngày chỉ nhận được quảng cáo hoặc một vài tin nhắn rác, bây giờ nhìn thư của Lâm Khiếu Chi gửi đến lẫn lộn trong đó thật sự là quá đột ngột.
Khoảnh khắc Phó Chấp Viễn nhìn thấy thông báo nhảy lên thì sững người chốc lát, sau đó mới buông chuột máy tính rồi với lấy di động mở ra xem.
Trong email là một đoạn văn rất dài, hay nói đúng hơn là một lời bày tỏ tình yêu sướt mướt đến mức khiến người ta phải rơi nước mắt. Lâm Khiếu Chi đúng là có tài ăn nói thiên bẩm, cách đặt câu và chọn lựa từ ngữ của gã không biết đã làm cho bao nhiêu người rung động.
Cho dù ở cuối email gã nói 'Tuần sau anh sẽ đính hôn' thì cũng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng tới màn bộc lộ "tình yêu" phía trên của gã.
Phó Chấp Viễn khó mà lờ đi những cảm xúc tiêu cực trong lòng, dù gì thì anh cũng đã từng yêu Lâm Khiếu Chi, ở bên gã gần hai năm, cho dù bây giờ đi tới bước đường này thì không phải cứ nói quên là có thể quên sạch những ngọt ngào trong quá khứ.
Anh nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Lâm Khiếu Chi là trong một bữa tiệc của bạn bè, khi ấy có bảy tám người gì đó, Lâm Khiếu Chi nhìn rất đặc biệt, khác hẳn so với những người còn lại. Gã ăn mặc lịch lãm, giọng điệu rất hào phóng, mỗi khi nghe Phó Chấp Viễn nói chuyện thì sẽ luôn chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh.
... Tựa như trên đời này không có chuyện gì quan trọng bằng việc Phó Chấp Viễn đang kể về một cửa hàng bánh mì rất ngon mà anh đã từng ăn ở Rome.
Khi ấy Phó Chấp Viễn vì thế mà rung động, vậy nên anh cầm lấy bàn tay đang vươn ra của Lâm Khiếu Chi.
Để rồi hai năm sau, chính đôi tay này đã buông anh ra.
Phó Chấp Viễn day day huyệt thái dương rồi bỏ kính ra, trên màn hình điện thoại sáng choang vẫn đang mở email của Lâm Khiếu Chi.
Đêm tối bao trùm ngoài cửa sổ giống như trùm lên cả trái tim của Phó Chấp Viễn lúc này, vừa u ám vừa ảm đạm.
Tay anh gõ vài nhịp trên bàn, không tự chủ mà nhớ đến Cố Trù.
Không rõ có phải vì khô mắt hay không mà Phó Chấp Viễn cố gắng chớp mạnh vài lần, bên trong đôi mắt đẹp đẽ dần dâng lên hơi ẩm ướt át.
Vì không để cho bản thân chìm trong những cảm xúc này nên Phó Chấp Viễn ngẩng đầu, hít sâu một hơi rồi mở wechat, anh muốn tâm sự với ai đó, về bất cứ điều gì cũng được.
Ít nhất thì có thể xóa đi sự nghẹn ứ khó chịu trong lồng ngực anh.
Thế nhưng Phó Chấp Viễn không phải là người có vòng quan hệ rộng, mấy người bạn của anh đều có cuộc sống riêng của mình, ngày thường đều không hay online wechat. Dù anh là gay nhưng cũng không có người bạn nữ "khuê mật" nào để tâm sự cả, thậm chí anh cũng không biết những người gay khác hay làm thế nào để xoa dịu nỗi đau của tình yêu.
Vòng xã giao của Phó Chấp Viễn quá đơn điệu.
Lúc nào anh cũng vùi đầu vào các chồng báo cáo và nghiên cứu dữ liệu, nếu không phải vì có gương mặt quá xuất sắc thì có khi cũng chẳng có ai muốn theo đuổi anh.
Anh ấn ra trang chủ.
Mọi người đều đăng bài về ăn uống, vui chơi, gia đình, bạn bè rồi không ngại phàn nàn về công việc, trông đều rất náo nhiệt hạnh phúc.
Lướt xuống chút nữa, anh chợt nhìn thấy bài đăng kèm vài tấm ảnh chụp của đàn anh mà anh đã nói chuyện cùng trong bữa tiệc tụ họp lần trước.
Trong ảnh hình như mọi người cũng đang liên hoan, có chụp bàn ăn và mấy người nâng chén chúc mừng, trong đó có một tấm là đàn anh ngồi chụp cùng một chàng trai trẻ, có vẻ hai người đã uống qua mấy lượt rượu.
Nói thật thì mấy tấm hình này chụp rất kém, cứ như đều tiện tay mà chụp.
Thế nhưng Phó Chấp Viễn vẫn dừng lại ở tấm ảnh chụp chung này.
Caption của đàn anh là: Đàn em còn trẻ mà đã có năng lực chuyên môn rất vững vàng, rất vui khi được trò chuyện với em. Anh chàng đẹp trai này vẫn còn độc thân nhé mọi người!
Cố Trù ngồi cạnh đàn anh đã kết hôn sinh con, còn hơn mập vì đã có tuổi trông nổi bật hơn hẳn, nhìn y rất vui vẻ, gương mặt hồng hồng vì mới uống rượu, khóe mắt cũng hơi đỏ lên. Y mặc một chiếc sơ mi đơn giản, tóc chải vuốt lên lộ ra vầng trán no đủ.
Bất kể lúc nào Cố Trù cũng đem đến cho Phó Chấp Viễn một cảm giác vô cùng thư thái và thoải mái.
Dường như y sẽ không bao giờ bị công việc ràng buộc hay bị bối rối bởi một chuyện gì đó, cho dù là mối quan hệ với anh cũng được y gạt bỏ sạch sẽ nhanh chóng.
Phó Chấp Viễn cũng muốn bản thân mình như vậy nhưng lại chẳng thể làm được, Cố Trù thì có, hơn nữa có vẻ như còn không tốn chút sức lực nào.
Nhìn thêm một lát, Phó Chấp Viễn nhấn like bài đăng này rồi tắt wechat đi, tiếp tục công việc trên máy tính.
Đến lúc anh làm việc xong thì đã hơn mười giờ, hôm nay là hạn chót để anh nộp lại bản báo cáo, nếu không thì vị sếp nóng nảy kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.
Vào thang máy, Phó Chấp Viễn mở wechat ra để dặn dò vài việc với thực tập sinh, vừa nhắn xong thì anh thấy một điểm đỏ thông báo hiện lên ở mục vòng bạn bè: Cố Trù vừa like bài đăng kia của đàn anh.
Giữa Phó Chấp Viễn và đàn anh cũng chỉ có một người bạn chung trong danh sách là Cố Trù, vậy nên khi nhìn vào phía dưới bài đăng, Phó Chấp Viễn chỉ nhìn thấy ảnh đại diện của anh và Cố Trù xếp bên cạnh nhau.
Phó Chấp Viễn ma xui quỷ khiến mà ấn vào khung trò chuyện của Cố Trù, lần nhắn tin cuối cùng đã là một tuần trước, là ngày y mua cơm mang đến cho anh. Mà trong trang cá nhân của Cố Trù vẫn trước sau như một, không có bài đăng mới, bài cuối cùng là ảnh chụp cửa kính hôm bọn họ đi ăn tiệc gặp mặt.
Dường như đã có điều gì đó thay đổi, lại cũng như chẳng có gì thay đổi cả.
Phó Chấp Viễn còn chưa đi tới xe thì đã nhận được tin nhắn wechat của đàn anh.
– Tiểu Viễn tan làm chưa? Bọn anh đang đi nhậu này, chú có muốn đến không?
Vài giây sau lại gửi thêm một tin.
– Cố Trù cũng đang ngồi với anh.
Chắc là thấy Phó Chấp Viễn nhấn like nên muốn rủ anh cùng đến.
Phó Chấp Viễn không nhắn lại, anh vẫn đang nhìn màn hình phân vân.
Đàn anh lại nhắn thêm một tin nữa.
– Tới ngồi chút đi, ngày mai là thứ bảy mà. Thứ hai tuần sau Cố Trù phải đi Tây Ban Nha rồi.
Phó Chấp Viễn vẫn luôn chậm chạp hơn so với vẻ ngoài khôn khéo của mình. Anh đứng ngây người bên cửa xe, chậm rì rì mà ấn nhận điện thoại của đàn anh.
"Alo? Chú có tới không Tiểu Viễn?" Giọng đàn anh hơi vang, mang theo sự vui vẻ xen lẫn men say, "Hôm nay Cố Trù tới nhà anh ăn, tụi anh lại vừa kéo nhau ra quán tiếp này."
"Em vừa mới tan làm." Phó Chấp Viễn vừa nói vừa mở cửa ngồi vào xe.
"Vậy thì đúng lúc quá, anh gửi địa chỉ cho chú, đến đây chơi đi, chỗ này cũng không xa công ty chú đâu."
Đầu bên kia truyền đến tiếng nhạc quán bar, Phó Chấp Viễn loáng thoáng nghe thấy giọng Cố Trù đang hỏi ai đấy, đàn anh nói với y tên của anh.
Mấy giây sau anh lại nghe thấy giọng nói của Cố Trù không thể rõ ràng hơn, tựa như mọi âm thanh ồn ào bên kia đều biến mất.
Y nói: "Đừng làm phiền anh ấy nữa, anh ấy cũng không uống được rượu, lỡ uống xong lại bị nôn thì phải làm thế nào?"
Tiếng y không lớn cũng không chứa đựng bất cứ cảm xúc không nên nào, thế nhưng vẫn làm tim Phó Chấp Viễn run rẩy rất nhỏ.
"Em không đến đâu anh, tăng ca đến giờ này nên cũng hơi mệt." Phó Chấp Viễn nhanh chóng trả lời, "Mọi người cứ uống đi."
"Ôi vậy hả? Thế thì chú cứ về nghỉ đi vậy, lần sau có dịp thì gặp nhé."
Nói xong câu tạm biệt, trước khi cúp điện thoại anh nghe thấy đầu kia đàn anh còn lẩm bẩm: "Sao lại vất vả vậy chứ, cậu ta nói là vừa mới tan làm, bây giờ cũng hơn mười giờ rồi còn gì."
Thời tiết hôm nay thật tệ, giống như tâm trạng của Phó Chấp Viễn vậy.
Mây mù gió lớn lại chẳng có tí sao nào, ngay cả hàng cây ven đường cũng không còn đẹp đẽ như trong trí nhớ.
Trên đường lái xe anh vẫn luôn lơ đễnh, trong đầu đều là hình ảnh Lâm Khiếu Chi mặc âu phục chú rể đứng trong lễ đường, gã cúi thân người cao lớn hôn môi cô dâu, đeo lên tay cô dâu nhẫn kim cương, gã sẽ cười rất hạnh phúc trước máy ảnh dù cho trong lòng gã cũng chẳng vui đến thế.
Phó Chấp Viễn cảm thấy rất khó chịu, lông mày anh cau chặt lại. Không phải là anh còn yêu Lâm Khiếu Chi, chỉ là đến giờ anh vẫn không hiểu vì sao một mối tình đã từng tốt đẹp như vậy, một người đã từng đáng tin cậy đến thế mà cuối cùng lại biến thành như thế này.
Xe tiếp tục phóng nhanh trên đường cao tốc, 10 giờ 40 phút tối thứ sáu, trên đường chẳng còn mấy người, ánh đèn đường đổ xuống khiến cho con đường trước mặt như càng trống trải và cô độc hơn.
Phó Chấp Viễn ngồi trong xe giống như là người cô đơn nhất trên con đường thật dài nối liền phía nam và phía bắc của thành phố này.
Đúng lúc này, Cố Trù gọi điện thoại tới.
Khi lái xe Phó Chấp Viễn rất ít khi nghe điện thoại, thị lực anh không tốt nên lái xe lúc nào cũng phải cẩn thận, tuân thủ nghiêm chỉnh các quy tắc an toàn giao thông. Thế nhưng nhìn thấy tên Cố Trù cứ nhấp nháy trên màn hình điện thoại, rốt cuộc anh vẫn duỗi tay ra ấn nút trả lời.
Giọng Cố Trù truyền tới qua loa, vẫn không mang theo một chút cảm xúc nào.
"Ở đâu thế?" Y hỏi.
"Đang lái xe về nhà." Phó Chấp Viễn cố gắng để giọng mình nghe có tinh thần hơn, anh nhìn thấy một lối rẽ thì liền quay vô lăng rẽ vào, đi vòng xuống rồi dừng xe ở dưới đường cao tốc.
"Muộn thế này mới tan làm?"
"Ừ." Trong xe hơi ngột ngạt, trước đèn xe chỉ có mấy con mèo hoang đang nhanh chân chạy qua, "Không phải cậu đang uống rượu à?"
"Dừng rồi, vợ anh ấy gọi đến bảo về nhà." Cố Trù trả lời.
"Ồ."
Cuộc điện thoại lại bắt đầu im lặng.
Phó Chấp Viễn ngẩn ngơ ngồi nhìn về phía trước nhưng trước xe chỉ có sự u ám bao quanh, nơi này thật hẻo lánh, cái gì cũng không có.
Anh chỉ rẽ xuống đây để nghe điện thoại thôi.
"Thứ hai tuần sau em đi Tây Ban Nha." Cố Trù lên tiếng, thản nhiên như không phải việc gì quan trọng, "Em được điều sang, bố em có một dự án ở bên đó."
"Ồ, tốt quá." Phó Chấp Viễn lịch sự đáp lại.
Hình như Cố Trù cũng không biết nên nói gì nữa, y chỉ thở dài một tiếng.
Hồi lâu sau, lâu đến mức Phó Chấp Viễn phải đổi tay để cầm di động.
"Buổi tối hôm ấy ở nhà anh, mấy lời em nói có hơi quá, xin lỗi." Cố Trù nói, giọng y trầm xuống còn lẫn vẻ tự trách.
Phó Chấp Viễn không nói gì, chỉ vẫn tập trung nghe.
"Một tuần qua em cũng suy nghĩ rất nhiều, có thể từ nhỏ em đã rất cố chấp, đã muốn thứ gì là phải giành lấy bằng được, vậy nên cũng vô tình mà đặt anh vào vị trí giống vậy." Cố Trù dừng một lát, "Thế nhưng anh không giống với các giải thưởng hay dự án đó."
"Sao lại không giống?" Phó Chấp Viễn hỏi nhỏ.
Cố Trù cười cười.
"Cho dù giải thưởng và dự án không phải của em thì em vẫn có thể gắng sức mà giành lấy, nhưng còn Phó Chấp Viễn không thích em, em lại không muốn ép buộc anh ấy."
Tay còn lại của Phó Chấp Viễn để lên vô lăng, ngón tay anh bấu mạnh vào lớp da bọc bên ngoài đến mức hằn lên dấu móng tay, anh cắn chặt môi.
"Cậu đi Tây Ban Nha bao lâu?" Anh không nói tiếp chủ đề của Cố Trù mà hỏi một vấn đề khác, giọng anh nhỏ nhẹ xen lẫn cả chút lo lắng băn khoăn.
"Chưa biết nữa, dự án này ít nhất cũng phải mất ba tháng, nếu mọi việc tiến triển tốt, có thêm dự án mới thì chắc sẽ ở lại lâu hơn, nhà em cũng muốn có người đáng tin cậy lo việc bên đó." Cố Trù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.
Vào lúc này, Phó Chấp Viễn rất không thích hợp mà nghĩ tới đêm đó trải qua cùng Cố Trù.
Cố Trù ôm lấy anh, không ngừng hôn lên đôi má và bờ môi anh, rõ ràng là đang làm chuyện khiến người ta ngượng ngùng đỏ mặt, ấy vậy mà những nụ hôn đó lại chẳng mang theo quá nhiều ham muốn dục vọng.
Vòng tay y ôm chặt Phó Chấp Viễn, giây phút ấy khiến anh sâu sắc mà cảm nhận được cảm giác bản thân được trân trọng yêu thương.
Lại có mấy chú mèo hoang chạy ngang qua, tiếng kêu meo meo vang lên lanh lảnh trong đêm tối.
"Cố Trù."
Qua thật lâu Phó Chấp Viễn mới lên tiếng, điện thoại anh đã vang lên âm báo sắp hết pin rồi.
"Em đây."
"Nói xong rồi sao?"
Cố Trù như không phản ứng kịp, y yên lặng vài giây rồi mới ừ một tiếng. Đúng là y chẳng còn gì để nói, thậm chí là cuộc gọi này cũng không nằm trong kế hoạch của y, y thật ra không cần nói với Phó Chấp Viễn về chuyến đi của mình.
Gọi tới chỉ vì y nghe thấy đàn anh nói rằng Phó Chấp Viễn ở công ty chịu rất nhiều áp lực, đến mười giờ đêm anh mới tan làm.
Cố Trù vừa ăn no một bữa, y muốn biết Phó Chấp Viễn đã ăn cơm chưa, cho dù anh chẳng để ý đến sự quan tâm này đi chăng nữa thì y vẫn muốn biết.
"Vậy tại sao cậu vẫn chưa nói tạm biệt?" Phó Chấp Viễn lại hỏi.
Ngón tay anh vẫn đang bấu lên lớp da lót trên vô lăng, để lại vài vết xước nhỏ.
Lúc này đến lượt Cố Trù không nói nên lời.
Phó Chấp Viễn cúi đầu, anh hơi mở miệng như muốn nói điều gì, nhưng khi lời đến bên môi thì lại cảm thấy không thể nói ra được.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh email kia của Lâm Khiếu Chi, lời gã nói muốn trở thành chú rể của một người khác. Lúc ban đầu gã cũng chủ động y như Cố Trù bây giờ, thoạt nhìn yêu anh vô bờ.
Nhưng nghĩ kĩ lại, tình yêu của Cố Trù so với gã còn càng thẳng thắn và bộc lộ mãnh liệt hơn.
Cố Trù nói: "Không cúp máy được, quá nhớ anh."
Giọng y mang theo chút tự giễu nhưng lại rất nghiêm túc.
Một phút trước còn nói bản thân không muốn cưỡng ép người khác, bây giờ lại không nhịn được mà nói lên nỗi nhớ của mình. Thế nhưng sự mâu thuẫn này lại khiến cho những cảm xúc dâng lên trong lòng Phó Chấp Viễn rốt cuộc cũng tìm được nơi để tuôn trào, rơi xuống.
Nước mắt rơi nhưng gương mặt anh lại chẳng có buồn đau hiện diện, chỉ là anh cần phải trút bỏ những suy nghĩ gánh nặng.
Đầu bên kia nghe thấy tiếng sụt sịt liền gọi tên anh, Phó Chấp Viễn còn mang giọng mũi mà ừ một tiếng, nước mắt lại không nhịn được trào ra.
"Em tới gặp anh được không?" Cố Trù dò hỏi. Y nghe thấy giọng mũi của Phó Chấp Viễn thì cả người như bọc trong nỗi bất an.
Phó Chấp Viễn không phải là người thích khóc nháo, trông anh lúc nào cũng rất bình tĩnh nghiêm túc, chính vì thế nên Cố Trù mới cảm thấy lo lắng.
"Nhưng mà, nhưng mà tôi cũng không biết mình đang ở đâu..." Trong giọng Phó Chấp Viễn vẫn mang theo hơi ẩm, còn xen lẫn một tiếng cười nhẹ bất đắc dĩ.
Cố Trù nghe xong thì lại cười thành tiếng, cảm thấy không đứng đắn lắm nên nhanh chóng nói tiếp: "Gửi định vị cho em, em gọi xe đến chỗ anh."
Phó Chấp Viễn đồng ý rồi cúp điện thoại, mở wechat gửi định vị cho Cố Trù.
Ở gần đây chẳng có tòa nhà hay cửa hàng nào, bên cạnh chỉ có một căn nhà đang xây dở và vài chiếc đèn đường đã cũ.
Anh rút khăn giấy lau nước mắt, hạ kính chiếu hậu xuống nhìn nhìn mặt mình, gương mặt có hơi sưng lên hồng hồng.
Cố Trù nhắn lại rất nhanh.
– Ngoan ngoãn ngồi đợi em, em sẽ tới nhanh thôi.
Phó Chấp Viễn nắm chặt di động, tim đập nhanh cứ như vừa chạy cả một quãng đường dài.