Trình Lâm cười nói với Nam Duệ Dung lại quay đầu nhìn Trình Mộ Ngôn đang ăn cơm.
"Duệ Duệ mới tới hôm qua không quen môi trường ở Yên Hải, mai mẹ phải ở nhà đưa em ấy đi sắm ít đồ với làm thủ tục nhập học, ba cũng có chuyến công tác dài hạn, ngày mai con tự sắp xếp lên máy bay"
Hắn không mặn không nhạt dạ vâng, Diệp Hi nhìn Nam Duệ Dung, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ mất tự nhiên, hai người đã mười mấy năm không gặp, bà cũng không biết phải nói gì nên chỉ ngồi bên cạnh chu đáo gắp thức ăn cho cô.
Nam Duệ Dung lên trên phòng, qua lời của chú Trình cô biết được nguyên chủ vừa tới Trình gia hôm qua, cũng may là thế nếu không mọi người sẽ nhìn ra bất thường mất.
Nhìn căn phòng bài trí vô cùng tỉ mỉ xem ra mẹ của nguyên chủ đã bỏ ra không ít tâm tư chuẩn bị chào đón đứa con gái này, suy cho cùng trong cuộc hôn nhân đó người chịu tổn thương nhất là nguyên chủ.
Có lẽ vì vậy bà mới đưa nguyên chủ về muốn tự mình bù đắp, trong nguyên tác Nam Duệ Dung vẫn luôn uất hận bà, luôn cùng bà đối nghịch không hề chấp nhận sự bù đắp này, nói là không chấp nhận cơ mà tiền ăn học kể cả số tiền phung phí mua đồ hiệu đắt tiền của nguyên chủ còn không phải đều là từ ví của Diệp Hi sao?
Hai tháng sau...
Nam Duệ Dung dần đã thích nghi với môi trường mới, cùng Diệp Hi trở nên hòa thuận lên không ít, cô nghe mẹ nói hôm nay Trình Mộ Ngôn lên máy bay về nhà, hai tháng nay hắn đi nước ngoài du học hè, nên cô ngoài trừ hôm đầu tiên gặp ở bàn ăn đến nay vẫn chưa tiếp xúc qua.
Trong phòng yên ắng không một tiếng động, lâu lâu lại có tiếng lật sách, kiếp trước, cô là một học sinh nghèo trong miền núi vượt khó, tiền học phí phần lớn đều là tự mình nỗ lực học tập dành lấy học bổng, suốt cả thời học sinh đều chìm đắm trong sách vở.
Đến khi làm sinh viên cũng vừa học vừa làm, tiết kiệm tiền từng li từng tí, vừa ra trường, mẹ ở dưới quê bất ngờ sinh bệnh, cô phải vay một khoản tiền lớn để chữa trị nhưng cuối cùng mẹ vẫn không qua khỏi, tới khi cô chết đi nợ vẫn chưa trả hết.
Ngoại hình của cô không được ưa nhìn cho lắm, dù đã hai lăm tuổi nhưng vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, hơn nữa ban ngày thì đi làm buổi tối lại lên mạng cày ngôn tình ít khi giao du bên ngoài nên không có mảnh tình nào là phải, cẩu độc thân như cô chết bất đắc kì tử vì tai nạn xe lại may mắn sống lại một kiếp, nghĩ thì ông trời quả thật là ưa ái cho mình.
Tuy nói trước kia Nam Duệ Dung là học bá nhưng đã tốt nghiệp mấy năm lận rồi, kiến thức đã sớm không nhớ trong đầu nữa, có điều đã từng học qua nên bây giờ ôn lại có thể nhanh chóng theo kịp, ngay cả chương trình của lớp 12 cô cũng ôn xong, đợi hai ngày nữa là có thể vào học một cách thư thái rồi.
Cô gấp sách vở, vươn vai một cái nhìn sang đồng hồ đã 2h sáng, Nam Duệ Dung mỗi khi tập trung vào cái gì đều không để ý tới thời gian, bởi vậy mới hay xảy ra tình trạng đọc truyện đến sáng mà không để ý tới thời gian đi ngủ, toan lên giường lại thấy cổ họng có chút khát đành lục đục xuống nhà.
Nguyên chủ có bệnh quáng gà, dù trong biệt thự có lắp đèn led âm trần nhưng trước mắt cô vẫn tối um không thấy gì, Nam Duệ Dung cầm điện thoại soi sáng đường đi xuống.
Trình Mộ Ngôn lúc này cũng mới về tới nhà đang xách hành lí đi lên, cầu thang hình chữ L nên cô không thấy hắn ở dưới đang đi lên vừa ra khỏi gốc khuất đèn pin bất thình lình dọi sáng một bóng người, cô giật mình cả kinh, chân vừa bước xuống liền bị hụt ngã nhào xuống, cũng may có Trình Mộ Ngôn nhanh tay giữ lấy lại.
Nam Duệ Dung được cánh tay vững chắc của hắn vòng qua eo nhỏ giữ được, tay kia đưa ra trước ngực giữ lấy thăng bằng kéo cô trở lại, cả người cô suýt nữa là ngã nhào xuống dưới, có lẽ là buổi tối đi ngủ nên cô gái này không hề mặc áo nhỏ, cái mềm mại đó bị hắn một tay cảm nhận được rõ ràng.
Quá trình chỉ kéo dài năm giây, kéo cô lại hấn cũng lập tức thả ra, Nam Duệ Dung vì bị cả kinh chưa định thần xong nên không hề phát giác ra chuyện mình bị đụng chạm, cô lấy tay vuốt vuốt giữa ngực, cái tên này về không bật điện lên đi cũng phát ra tiếng động, suýt chút nữa hồn phách bay mất nhưng cũng may nhờ hắn giữ lại, chứ không què tay què chân cũng bị chảy máu.
Cô lúc này mới bình tĩnh nói lời cám ơn, hắn nhàn nhạt đáp lại một câu "không có gì", khoảng cách hai người đứng khá gần nên mơ hồ ngửi được mùi hương dành dành nhè nhẹ xộc vào khoang mũi, Nam Duệ Dung nghe hắn trả lời xong cũng lật đật đi xuống, thật là dọa chết trái tim bé bỏng này rồi.