Edit: Hướng Nhật Quỳ
Kẹo trái cây vừa ngọt vừa chua, nhỏ xíu chứ không tròn trịa như ban đầu khi vừa mới bóc ra, có hơi nhòn nhọn. Hoắc Hành Chu dùng lưỡi khảy nhẹ, phảng phất như có thể cảm giác mang theo chút nước bọt của cậu.
Lạc Hành mặt mày đỏ bừng, chớp mắt hai cái, cũng không biết là cố tình hay vô ý: “Ăn ngon không?”
“Cậu hỏi gì?” Hoắc Hành Chu rột rột cắn nát viên kẹo nhỏ, hé mắt cười hỏi: “Nước bọt… Hay là kẹo? Bây giờ giỏi quá nhỉ, đã dám chọc ghẹo tớ rồi?”
“Đương, đương nhiên là kẹo…” Lạc Hành cẩn thận nhìn đám học sinh rồi lại dời tầm mắt, vô tội chớp hai cái: “Làm gì ghẹo… chỉ là mời cậu ăn kẹo thôi.”
Chẳng biết Hoắc Hành Chu nghĩ tới cái gì mà đột nhiên ‘Aiz’ một tiếng: “Tớ còn muốn ăn cái khác nữa, đút tớ thêm nữa nha?”
“Cái gì?”
“Thịt.”
“Thịt gì?”
Hoắc Hành Chu nhìn bộ dạng mờ mịt của cậu, phát hiện cậu không hề nhận ra mấy lời xấu hổ[1] này bèn ho khan một tiếng rồi thu về, khoát tay áo nói: “Cậu làm bài đi, tớ xem lại tài liệu.”
[1] Gốc là Hoàng Khang [黄腔]: là phương ngôn của tỉnh Tứ Xuyên, Trùng Khánh, đề cập đến việc nói lung tung, nói chuyện chẳng liên quan gì đến thực tế.
“Hành Chu?”
Diệp Tiếu Tiếu bỗng đứng lên, nhíu mày gọi hắn một tiếng. Vì giọng nói của cô không lớn, mà trong lớp mọi người lại ồn ào nên hắn không nghe thấy.
Cô viết tờ giấy rồi nhờ bạn học phía sau chuyền sang. Lúc chuyền tới Phùng Giai thì ngừng lại. Phùng Giao nhìn lên phía trước, phát hiện là Diệp Tiếu Tiếu chuyền nên vội chuyền lại cho Hoắc Hành Chu.
“Gì đây? Bàn trước bàn sau cũng chuyền giấy, mày bệnh à?” Hoắc Hành Chu vì chuyện của Trần Y Y nên vẫn chưa nguôi giận, nhìn vẻ mặt chột dạ chuyền tờ giấy của cậu ta thì cho rằng cậu ta xin lỗi, mỉa mai cậu ta một câu để trút giận.
“Lớp trưởng đưa cho mày. Anh Hành Chu tha thứ cho người ta đi màaa, người không biết không có tội, QAQ!” Phùng Giai chớp chớp cặp mắt, nỗ lực làm ra vẻ mặt tội nghiệp.
Hoắc Hành Chu buồn nôn đạp cậu ta một cái: “Nói chuyện cho cẩn thận.”
“Hu hu hu mày bắt nạt người ta, không để ý tới mày nữa đâu.” Phùng Giai lau nước mắt chẳng hề tồn tại, hoa lê nhưng chẳng đái vũ[2] xoay lại chơi game.
[2] Hoa lê đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
“…” Hoắc Hành Chu mở tờ giấy ra, trên giấy viết một câu.
—— tắt điện thoại rồi à? Ba tớ tìm cậu.
Hoắc Hành Chu ngẩn ra, lúc này mới thò tay lấy điện thoại ra. Kết quả tìm một hồi, mất tiêu tăm hơi của con dế yêu….
Hắn hơi nghĩ lại. Ban nãy có mang theo điện thoại ra ngoài, chỉ gặp mỗi Trần Y Y, nhưng về rồi cũng chẳng đi đâu cả, là mất lúc đó sao?
“Sao vậy?” Lạc Hành thấy hắn sờ soạng túi mấy lần, sắc mặt bỗng thay đổi, nhíu mày như có vấn đề gì.
“Mất điện thoại rồi.” Hoắc Hành Chu nhíu mày nhớ lại, lúc hắn gặp Trần Y Y không hề lấy điện thoại ra, mà Trần Y Y cũng chưa từng tiếp xúc cơ thể với hắn, vậy thì mất ở đâu rồi?
“Không có gì đâu, cậu cho tớ mượn điện thoại một chút đi.”
Lạc Hành mở khóa điện thoại rồi đưa cho hắn, lẳng lặng nhìn hắn bắt đầu lên Wechat. Kế đó liên tục nhảy ra mấy tin nhắn được ghi chú là chú Thương, hiện lên rất nhanh nên cậu không thấy rõ.
Thương Thanh Minh: Hôm nay chú quay về thì nghe thấy Triệu Cửu Lan đi tự thú, cháu biết chuyện này không?
Thương Thanh Minh: Không phải cháu uy hiếp cô ta chứ?
Thương Thanh Minh: Cũng gần giống vậy rồi, trong tay cháu đã có thứ có thể chế hành[3] cô ta, để cô ta không cần đến quấy rầy các cháu nữa. Cô ta bị bức đến đường cùng chưa chắc sẽ làm ra những gì. Chuyện này đã nhiều năm qua chưa có chứng cứ, để có thể thu thập nên rất khó quyết định. Đừng kích động.
Thương Thanh Minh: Trong lúc thu thập chứng cứ sẽ có người đến trường học tìm Lạc Hành, cháu bảo thằng bé chuẩn bị đi.
Hoắc Hành Chu nhíu mày thật chặt, gần như muốn nhìn chòng chọc từng chữ từng chữ một trong màn hình đến thủng lỗ. Những chữ này hắn đều biết cả, nhưng khi xếp thành hàng như thế thì hắn lại xem không hiểu.
Triệu Cửu Lan tự thú?
Bà ta tự thú thì mắc mớ gì đến mình?
Từ lần Triệu Cửu Lan đi tìm hắn hồi nghỉ đông, hắn chưa từng gặp bà ta, cũng chưa từng thấy mặt.
Huống chi bà ta lại đi tự thú? Không có chuyện gì chứ?
Hoắc Hành Chu nhìn điện thoại, nhất thời không trả lời lại. Nhưng nghĩ tới lần trước khi bà ta đến nhà mình, bộ dạng muốn nói lại thôi, tựa như có gì muốn nói lại chẳng biết nói thế nào, vào thời điểm đó bà ta đã có ý hối hận ư?
Khi đó bà ta nhìn lên lầu trông rất áy náy. Lúc Hoắc Hành Chu hỏi bà ta có muốn gặp Lạc Hành không, thì bà ta gần như chẳng chút suy nghĩ đã cự tuyệt, nói rằng không gặp, còn dặn hắn đừng nói là mình đã tới.
Nhìn thì đúng là có chút khác thường, kìm nén cảm giác muốn gặp lại sợ gặp, sau cùng lại chạy trối chết.
Không phải, tự thú là xong ư?
Những chuyện bà ta đã làm với Lạc Hành năm đó, luật pháp trừng phạt bà ta là xong việc? Phủ nhận tất cả? Nằm mơ giữa ban ngày đấy hả?
Hoắc Hành Chu cười lạnh một tiếng, bàn tính này còn cẩn thận hơn cả Tiết Tiên. Hắn giơ tay lên, trả lời Thương Thanh Minh: “Bà ta tự thú hay không chẳng liên quan gì đến Lạc Hành cả. Chẳng phải cháu làm, thích làm gì thì làm. Nhưng nếu chú có gặp bà ta, thì thay cháu truyền đạt lại, bảo Lạc Hành tha thứ cho bà ta hả, kiếp sau đi.”
Pháp luật là để bà ta chịu sự trừng phạt đáng có, thế nhưng pháp luật có thể trả lại cho Lạc Hành thứ đã mất đi không? Có thể khiến lỗ tai của cậu ấy khỏe lại không? Có thể khiến cậu ấy không sợ bóng tối nữa không?
Không thể.
Dù Triệu Cửu Lan chết, bà ta cũng chẳng bù đắp được những tổn thương cho Lạc Hành.
“Có phải có chuyện gì rồi không?” Lạc Hành nhìn lông mày càng lúc càng níu chặt của Hoắc Hành Chu, lo lắng kéo tay hắn.
Hoắc Hành Chu ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này không nên giấu giếm cậu, bèn nói: “Mẹ cậu đi tự thú.”
Lạc Hành ngẩn ra, đầu óc bỗng chốc như cứng lại, ngơ ngác lặp lại lần nữa: “Tự… thú… cái gì?”
“Tớ nghe ý tứ hẳn là hối hận vì năm đó đã đối xử với cậu như vậy. Chú Thương bảo hai ngày này sẽ có người trong trường học tìm cậu để hỏi về chuyện bạo lực gia đình lúc nhỏ, bảo cậu chuẩn bị một chút.” Hoắc Hành Chu chợt ngừng lại, xoay người nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lạc Hành, nghiêm túc hỏi: “Nếu như, nếu như mẹ cậu thật sự đã hối hận, cậu sẽ tha thứ cho bà ta chứ?”
Lạc Hành bóp chặt ngón tay.
Triệu Cửu Lan và Lạc Chí Viễn không giống nhau. Lạc Chí Viễn chưa từng mảy may yêu thích cậu, thậm chí biết cậu tồn tại mà vẫn rẻ rúng mười bảy năm, sắp chết mới muốn gặp cậu một lần.
Mặc kệ có hiến tủy hay không, hoặc chết vì không tiếc, thì ông ta cũng chỉ vì bản thân mình.
“Tớ muốn làm bài tập.” Lạc Hành dời tầm mắt, không nhìn Hoắc Hành Chu nữa. Thế nhưng bàn tay đã khẽ run đã bán đứng tâm tình của cậu lúc này.
“Làm đi. Tớ đi ra ngoài một chuyến.” Hoắc Hành Chu trả điện thoại lại cho cậu rồi đứng lên, chợt nghĩ đến điều gì, đập Phùng Giai một cái.
Phùng Giai: “Làm gì?”
“Tao đi ra ngoài một chuyến. Nếu trước khi kết thúc tự học buổi tối mà không về thì mày đừng ra ngoài rong chơi, mà phải cùng Lạc Hành về ký túc xá.”
“Đi đâu thế?” Phùng Giai nghi hoặc. Đã lâu lắm rồi cậu ta không thấy Hoắc Hành Chu cúp học.
“Có chút việc.”
—
Hoắc Hành Chu không tìm Trình Lợi Dân để xin nghỉ, chẳng phải lý do chính đáng gì thì ông cũng sẽ không cho phê nghỉ nên không lãng phí thời gian mà trực tiếp leo tường.
Loại bạo lực gia đình ngược đãi trẻ em của Triệu Cửu Lan không thuộc Đội điều tra hình sự thành phố, nhưng hắn không biết khu vực cảnh giác nên chỉ có thể đi tìm Thương Thanh Minh.
Trước tiên hắn cần phải biết Triệu Cửu Lan muốn làm gì, không thể đến bà ta muốn ra là ra. Lạc Hành là người được bà ta sinh ra, nhưng cuộc đời này không phải để cho bà ta tùy ý nắn tròn rồi bóp dẹt.
Nghĩ hay thật.
Thời điểm hắn nhảy từ mái tường xuống, suýt nữa đã giẫm lên gáy của một ông lão. ‘Mẹ nó’ một tiếng rồi nghiêng thân mình sang bên cạnh, suýt nữa thì trẹo chân, nghĩ lại còn phát sợ bò lên: “Ông à, ông đứng ở đây làm gì thế ạ?”
Cụ già quay đầu lại, liếc nhìn hắn: “Bạn học, cháu là học sinh lớp 12 hả?”
Hoắc Hành Chu quan sát cụ một chút. Tóc hoa râm hơi lọm khọm, tuổi tác thoạt nhìn còn lớn hơn ông nội mình, đang run run rẩy rẩy.
“Vâng, ông tìm người ạ? Tên gì để cháu xem có biết hay không?”
“Tên… Hình như là…” Cụ già suy nghĩ, hơn nửa ngày mới như ‘Ngộ ra"[3] nói: “Tên Lạc Hành!”
[3] Nguyên văn là Thể Hồ Quán Đính [醍醐灌顶]: Dịch ra tiếng Việt thì câu thông dụng nhất là tưới sữa lên đầu. Trong phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát: chợt hiểu ra/ ngộ ra, bỗng nhiên hiểu ra. Còn muốn thoát nghĩa hơn nữa thì là: mặt trời chân lí chói qua tim. (Tham khảo)
—
Lúc Hoắc Hành Chu đến Đội điều tra hình sự thành phố thì đã sắp đến giờ tan tầm, bác bảo vệ tận chức tận trách nhìn hắn một cái, không cho vào, nói gì cũng chẳng chịu cho vào.
Hai người dây dưa mồm mép hai mươi phút, Hoắc Hành Chu dùng hết sự kiên trì: “Cháu là con trai của Thương Thanh Minh. Hai mươi năm trước ông ấy từng cùng với một cô gái làng núi ở bờ hồ Đại Minh[4] mới có được cháu, cháu tới để nhận họ hàng.”
[4] Bờ hồ Đại Minh, ban đầu chỉ phong cảnh xinh đẹp bên hồ Đại Minh ở Tế Nam (thuộc Sơn Đông, Trung Quốc), sau được triển khai thành một từ ngữ phổ biến trên internet và các nơi trên thế giới, nhưng Khổng phu tử của bờ hồ Đại Minh, Washington của bờ hồ Đại Minh vân vân… Hồ Đại Minh là một trong ba thắng cảnh nổi tiếng của Tế Nam, là một hồ nước tự nhiên hiếm có giữa một đô thị sầm uất, cũng là quang cảnh danh thắng và cửa sổ mở quan trọng của Tế Nam. Nó nằm ở khu phố trung tâm khu thiên đông bắc xử, nội thành của bắc bộ. Hồ Đại Minh là hồ nước tự nhiên được tụ hợp từ nhiều nguồn suối trong thành phố, diện tích rất lớn, chiếm gần một phần tư thành phố cũ. Sau khi hội tụ nhiều nguồn suốt nội thành tại đây, chúng chảy vào sông Tiểu Thanh qua Cổng nước Bắc.
Bảo vệ thầm nghĩ cháu nói dối. Ai chẳng biết trong nhà của các tên bộ dạng lưu manh trong Đội điều tra hình sự kia có một cô gái, nhận họ hàng mà cũng nhận đến Đội điều tra hình sự, liên tục phất phất tay: “Đây là chỗ để nhóc làm loạn chắc?! Đi mau đi mau.”
Hoắc Hành Chu trầm mặc một hồi. Điện thoại của hắn mất rồi, đến thời điểm sốt ruột lại không đi mua được, bằng không bây giờ đã không bị nhốt ở cổng chẳng thể di chuyển đi.
“Thế này đi, bác à bác cho cháu gọi cú điện thiện cho đội trưởng Thương được không? Nếu ông ấy không ra thì cháu sẽ đi ngay, thật sự là việc gấp ạ.”
Bảo vệ nhìn hắn một hồi, cảm thấy hắn nói làm như có thật. Ngộ nhỡ trong nhà thật sự có việc gấp thì bác cũng chẳng gánh vác được, bèn mở miệng: “Được, cháu gọi đi, nhanh lên đấy.”
Hoắc Hành Chu vội vã đi vào, nhấc điện thoại bấm một dãy số, bên kia nhanh chóng nhận được, là giọng một người phụ nữ: “Chào ngài.”
… Hoắc Hành Chu theo bản năng cúp điện thoại. Trước khi bảo vệ sắp mở miệng bảo hắn mau đi thì nhanh chóng gọi lại một lần nữa, vẫn là người phụ nữ ban nãy: “Chào ngài, ngài tìm ai?”
Hoắc Hành Chu ngẩn ra, cúi đầu nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại cố định, nhìn đi nhìn lại mấy lần, đúng rồi mà.
“Xin hỏi đây là số của Thương Thanh Minh tiên sinh ạ?” Hoắc Hành Chu cẩn thận hỏi.
“Phải, anh ấy đi họp rồi, cậu tìm anh ấy có việc sao?” Nữ cảnh sát nhận điện thoại dừng lại, hỏi: “Chờ đã, số của cậu, là của bác bảo vệ cổng của chúng tôi?”
Hoắc Hành Chu vội đáp: “Vâng ạ, em là con trai thất lạc nhiều năm của đội trưởng Thương Thanh Minh. em tới tìm người thân, xin hỏi chị có thể dẫn em vào để chờ ông ấy không?”
Nữ cảnh sát vừa nghe thì nhất thời thấy hứng thú, bất kể khuôn phép gì của hắn, vội nói: “Em đứng ở cổng tuyệt đối đừng đi đâu, chị đi ra đón em.” Nói xong thì cúp điện thoại.
Hoắc Hành Chu đứng ở cổng quan sát, thản nhiên nhìn chằm chằm vào cao ốc của Đội điều tra hình sự, cũng chẳng biết hắn đã gây ra tiết mục Thương Thanh Minh bội tình bạc nghĩa, khiến cho con trai tiền nhiệm lẻ loi một mình, nghìn dặm tìm người thân.
Một lát sau, bảo vệ trông thấy nữ cảnh sát duy nhất của Đội điều tra hình sự thành phố Chu Vĩ bước đi như bay xuất hiện, giày cao gót chị giẫm dưới lòng bàn chân hệt như quầng sáng của phong hỏa luân.
Chị kéo cửa phòng bảo vệ ra, mặt không đỏ thở không gấp đánh giá Hoắc Hành Chu từ trên xuống dưới, vẻ mặt không kìm nén được vẻ nhiều chuyện: “Chính là em?”
Hoắc Hành Chu ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào chị ạ.”
Chu Vĩ ngẫm lại mình cũng đã 35 tuổi, ra ngoài học sinh cấp 3 đều gọi chị là dì, bất thình lình nghe thấy một tiếng chị nên mừng rỡ che miệng cười không ngừng: “Ôi miệng mồm ngọt quá đi! Đi theo chị nào, đội trưởng Thương sắp họp xong rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói, đến khi đẩy cửa ra, Chu Vĩ thuận miệng hỏi một câu: “Anh bạn nè, em tên gì?”
Hoắc Hành Chu ‘Ồ’ một tiếng: “Hạ Tử Vi.”
Chu Vĩ: “?”
Thương Thanh Minh họp xong, trông thấy ánh mắt của đám cấp dưới nhìn ông như đang cùng nhìn tra nam thế kỉ thì không khỏi nhíu mày, lại chuyển tầm mắt thấy Chu Vĩ xanh mặt dẫn Hoắc Hành Chu đi vào, ngớ ra.
“Sao cháu lại tới đây?”
Hoắc Hành Chu còn chưa trả lời thì Chu Vĩ đã nói trước, lạnh lùng đáp: “Đến diễn Hoàn Châu cách cách.”
“?”
Hoắc Hành Chu cười híp mắt, giải thích với Chu Vĩ: “Xin lỗi chị, em cũng không còn cách nào khác, bác bảo vệ nói gì cũng không chịu cho em vào.”
Hiện tại Chu Vĩ nghe thấy tiếng chị này thì nghe sao cũng khó chịu. Thương Thanh Mình nhịn không được phụt một tiếng rồi bật cười, dẫn Hoắc Hành Chu vào văn phòng rồi tùy tiện ném đồ đạc lên trên bàn.
“Nói đi, chuyện gì nào?”
Hoắc Hành Chu ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, nói: “Cháu tìm chú để tìm hiểu kĩ hơn về chuyện của Triệu Cửu Lan. Có điều trước khi nói, cháu có chuyện muốn nói với chú. Ban nãy khi ra khỏi cổng trường, cháu gặp ông ngoại của Lạc Hành.”
“Ông ngoại?” Thương Thanh Minh dừng cái tay đang lật tài liệu, giương mắt: “Sao cháu biết ông ngoại của thằng bé? Lần trước khi đi không phải đã gặp rồi à?”
“Vâng chưa gặp, có điều vừa rồi ở cổng trường ông hỏi thăm Lạc Hành với cháu, nói rằng khoảng thời gian trước bà ngoại của cậu ấy bất ngờ qua đời, ông cũng phát hiện bệnh ung thư gan thời kỳ cuối, không còn sống lâu được nữa.”
Hoắc Hành Chu cau mày, chẳng dám tự ý quyết định đường về của não[4] là cái gì đối với người như Triệu Cửu Lan, cho nên mới đến tìm Thương Thanh Minh, hỏi cụ thể một chút.
[4] Nguyên văn Não hồi lộ [脑回路]: ngôn ngữ mạng, bình thường chỉ phản ứng, đường về của não có vấn đề, phản ứng sẽ chậm lại, đồng thời cũng dùng để chỉ hành vi. Ví dụ: Đường về não của tôi không giống mọi người, nghĩa là nói hành vi của tôi không giống mọi người.
“Thật ra chú cũng không rõ lắm.” Thương Thanh Minh nâng cổ tay lên nhìn thời gian, nói: “Cũng sắp tan tầm rồi, chú dẫn cháu đến nơi cô ta tự thú hỏi thử xem.”
“Cảm ơn chú Thương.”
—
Hoắc Hành Chu và Thương Thanh Minh chạy đến chỗ cục cảnh sát. Bởi vì không thể nhúng ta vào chuyện khu vực của người khác nên chỉ ôm chút hi vọng để hỏi thăm.
Kết quả thu được lại không ngờ chỉ dựa vào thủ đoạn khéo léo và vẻ lưu manh của Thương Thanh Minh mà đến cả ghi chép cũng xem được.
“Xem ra, cô ta đúng là hối hận rồi.” Thương Thanh Minh trước giờ luôn nhạy bén mấy thứ ghi chép phạm tội này, có nói dối hay không liếc mắt một cái cũng nhìn ra được.
Hoắc Hành Chu không lên tiếng, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến ghi chép của Triệu Cửu Lan. Nhìn nội dung bên trên, Triệu Cửu Lan hẳn là vì sau lần Lạc Chí Viễn đi tìm bà ta, bà ta mới phát hiện thật ra mình đã hoàn toàn thay đổi qua nhiều năm yêu hận như thế.
Đến cuối cùng, bà ta thậm chí không biết rốt cuộc mình là yêu hay hận, hoặc chỉ có một cảm giác hận. Chỉ có duy trì cảm giác đó, bà ta mới không hối hận với lựa chọn trước kia của mình.
Mười tám năm chưa từng trở về nhà, chưa từng thấy cha mẹ mình, tạm biệt cũng là lần gặp mặt cuối cùng.
Bà ta vì một người đàn ông không yêu mình mà đoạn tuyệt với người nhà, năm tháng phí hoài đủ mười tám năm, làm tang sự cho mẹ lại sắp đối mặt với người cha sắp chết.
Tình yêu mà bà ta chấp nhất không chiếm được, cũng khiến bản thân trở nên hoàn toàn thay đổi, suy nghĩ bây giờ… đã hoàn toàn tỉnh ngộ?
Hoắc Hành Chu nhớ đến vẻ bi thương trên khuôn mặt đau khổ và ngột ngạt của bà ta lần đó, hẳn là muốn Lạc Hành cùng bà ta trở về làm tang sự cho mẹ, có lẽ nghĩ rằng cậu sẽ không đồng ý nên đã không dám gặp nhỉ.
“Hành Chu.”
Thương Thanh Minh nghiêng đầu nhìn Hoắc Hành Chu đã gần như cao bằng mình, ông nhìn thằng nhóc đã lớn không khác gì con ruột này, thở dài nói: “Thật ra cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ, trách nhiệm mà cháu có thể gánh vác có hạn. Huống chi chuyện của mẹ con người ta, cháu đâu làm chủ được.”
“Cháu hiểu mà.” Hoắc Hành Chu không định làm chủ việc Lạc Hành có tha thứ cho Triệu Cửu Lan hay không. Tất cả phụ thuộc vào Lạc Hành, cậu tha thứ cũng được mà không tha thứ cũng chẳng sao, cậu vẫn là bé ngoan của mình.
Hắn chỉ đau lòng quá khứ cậu từng trải qua này. Dù kẻ xấu có bị trừng phạt thì vẫn không có nghĩa có thể dễ dàng xóa bỏ những thương tổn đã từng.
“Chú đã xử lý rất nhiều vụ án, bởi vì trong Đội điều tra hình sự hầu hết đều từng phá các vụ giết người và mấy vụ giết người hàng loạt này, có rất ít vụ tranh cãi chuyện nhà. Mà bản thân vụ án cũng chẳng có gì khác, đều là vì một vài gút mắc mà tạo thành.”
“Tội phạm giết người có đáng chết không? Đương nhiên là đáng chết, vì bất kể như thế nào cũng nên tự ý lấy đi sinh mạng của người khác, cướp đoạt quyền lợi sống còn của người khác.”
“Nhưng thời thơ ấu bọn họ cũng từng chịu đối đãi thống khổ giống như vậy. Chú từng xử lý một vụ án, người mẹ vì căn bệnh trầm cảm mà cả ngày chỉ muốn tự sát, nhưng lại chẳng yên tâm về con trai mình, cho nên đã lần lượt dẫn theo con trai đi tìm cái chết. Mỗi ngày đứa bé kia đều sống trong bóng ma của cái chết, trong cơm có lưỡi dao, trong bồn rửa mặt có thủy tinh. Ngày nào nó cũng rất sợ hãi, không biết khi nào sẽ bị chính mẹ của mình hại chết.”
Đang nói thì dừng lại, Thương Thanh Minh thở dài.
Hoắc Hành Chu hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
Thương Thanh Minh thoáng dừng lại, bật đèn trong xe lên rồi nói tiếp: “Sau đó đứa bé kia giết 7 người, đều là những người mắc bệnh trầm cảm. Nó cho rằng những người đó đều là cặn bã của xã hội, tương lai cũng sẽ hại người, nó thậm chí còn cho rằng mình đang thay trời hành đạo. Mặt khác nó cũng vì sợ hãi, thấy bọn họ sẽ nhớ đến bóng ma của chính mình năm đó.”
Hoắc Hành Chu nhíu chặt mày, Thương Thanh Minh nở nụ cười tiếp lời: “Bảy người này vô tội không? Đương nhiên là vô tội. Nhưng nếu khi ấy dù chỉ một người nguyện ý cho đứa bé này một chút thiện ý, thì có lẽ nó sẽ chẳng trở nên như ngày hôm nay. Vậy thì cuối cùng nên trách ai đây? Biết đâu mỗi người đều có một chút sai lầm thì sao?”
“Thật ra con người của Lạc Hành chưa từng trưởng thành như thế, đến bây giờ vẫn còn thiện niệm trong lòng, anh bạn nhỏ ghê gớm lắm đấy.” Thương Thanh Minh nghiêng đầu nhìn Hoắc Hành Chu, thu lại dáng vẻ lưu manh kia thì thật sự có một chút dáng dấp của đội trưởng Cục điều tra hình sự thành phố.
“Nếu trong lòng thằng bé có thiện niệm, vậy cháu cần gì khiến thằng bé biến chút thiện ý này thành hận ý chứ?”
Hoắc Hành Chu rõ ràng. Hắn chỉ ghi hận Triệu Cửu Lan từng đối xử không tốt với cậu, từng tổn thương cậu suốt nhiều năm. Thế nhưng cuối cùng, Lạc Hành trước sau chưa từng hận bà ta, nên khi lớn lên mới có thể thiện lương như bây giờ.
Nếu như cậu giống như người trong vụ án này, thù hận sự tra tấn của người mẹ thì đau khổ vẫn sẽ là chính bản thân cậu.
Vậy thì, tất cả phải phụ thuộc vào lựa chọn của chính Lạc Hành thôi.
Hoắc Hành Chu nhẹ nhàng thở ra, ‘Dạ’ một tiếng: “Cháu hiểu rồi, cảm ơn chú Thương.”
Thương Thanh Minh thấy hắn đã hiểu thì nở nụ cười, khôi phục lại vẻ lưu manh: “Đi, đưa cháu về ký túc xá.”
—
Cục thành phố cách Nhị Trung rất xa, lại do vừa xảy ra một vụ tai nạn xe liên hoàn nên bị chặn một đường từ cầu vượt đến nội thành. Lúc trở về ký túc xá thì đã gần 11 giờ rưỡi.
Hoắc Hành Chu nói tiếng cảm ơn với Thương Thanh Minh rồi vội vã chạy về phía ký túc xá.
Điện thoại hắn bị mất lại chưa có thời gian đi mua, chẳng biết Lạc Hành có sốt ruột chờ không nữa. Phần phiền lòng này khiến hắn phần lo lắng.
Hắn ba chân bốn cẳng chạy qua sân trường, đến khi ở bên ngoài tòa nhà ký túc xá thì trông thấy Phùng Giai đang duỗi cổ liên tục nhìn xung quanh, giống hệt như hòn vọng phu.
“Ố ồ, ngài đang diễn trò gì đây?” Hoắc Hành Chu bị cậu ta chọc cười, trêu một tiếng: “Lạc vợ hay lạc chồng thế?”
Phùng Giai vừa thấy hắn đến thì suýt nữa đã quỳ thẳng xuống, sốt ruột nói: “Anh Chu, mày giết tao đi.”
“Phụt.” Hoắc Hành Chu đỡ cậu ta dậy, dở khóc dở cười hỏi: “Giết mày làm gì? Lại làm chuyện gì sau lưng tao? Làm hư cái gì rồi?”
“Không phải.” Phùng Giai rụt cổ một cái, sắp khóc luôn rồi, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn ngập ngừng nói: “Tao lạc… Tao lạc mất Lạc Hành rồi.”
“Nghĩa là gì?” Hoắc Hành Chu khẽ nhướng mày, trong lòng lộp bộp như có một loại cảm giác bất an, lập tức bắt lấy cánh tay của cậu ta mà hỏi: “Lạc mất là ý gì?”
Phùng Giai bị hắn vẻ giận dữ bất thình lình của hắn dọa sợ, nói năng lộn xộn: “Không phải, là hồi chiều lúc mày đi không phải đã dặn tao, bảo tao làm gì cũng phải đi cùng cậu ấy sao?”
“Mày quên cậu ấy rồi?”
“Không có!” Phùng Giai vội vã không ngừng muốn giải thích, nhưng vừa chạm vào ánh mắt hắn lại rụt vai không dám nhìn. Hoắc Hành Chu bị vẻ ấp úng của cậu làm cho nôn nóng không thôi, gần như tức giận: “Nói!”
“Sau khi bọn tao ăn cơm xong thì cùng về lớp tự học buổi tối. Cậu ấy vốn đang làm bài tập, nhưng khi hết tiết thứ nhất của tự học buổi tối, khoảng 7 giờ rưỡi thì cậu ấy bảo có chút việc nên ra ngoài trước một lát.”
“Sau đó thì sao?” Hoắc Hành Chu càng nghe tim càng chìm xuống, siết chặt tay, kìm nén cơn giận chờ cậu kể tiếp.
“Cậu ấy bảo đi ra ngoài một chút. Tao nghĩ là đang trong tiết tự học tối thì cậu ấy có thể làm gì, đơn giản chỉ là đến nhà vệ sinh. Tao còn hỏi cậu ấy có cần tao đi cùng không thì cậu ấy nói không cần.”
Phùng Giai dừng một chút rồi lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: “Tao cứ nghĩ cậu ấy từ chối là vì mày trở về nên ra ngoài đón mày, mới không đi cùng cậu ấy đó. Kết quả đến khi kết thúc tự học buổi tối mà cậu ấy vẫn chưa trở về, điện thoại cũng tắt mất. Cả tao lẫn Lý Nhạc Phàm và Lục Thanh Hòa cùng ra ngoài tìm nhưng không tìm được cậu ấy.”
Trái tim của Hoắc Hành Chu đã gần như níu vào nhau, mày mày nhíu thành một đường, kìm nén hô hấp nặng nề, nâng ngón tay chỉ vào Phùng Giai: “Mày…”
“Xin lỗi, tao không nghĩ là có thể lạc cậu ấy ở trong trường, tao…” Phùng Giai nói nhanh giải thích: “Nếu biết thì chắc chắn một bước tao cũng không rời khỏi cậu ấy. Xin lỗi anh Chu, mày đánh tao đi.”
Hoắc Hành Chu xoay người, không nói một lời, mang theo phẫn nộ rời đi.
Phùng Giai đuổi theo để giải thích, áy náy chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể dựa vào bản năng giải thích với hắn. Hoắc Hành Chu dừng chân lại, liếc nhìn cậu ta, đè nén hô hấp nói: “Không trách mày. Không cần phải xin lỗi, trước cứ đi tìm người đã.”
Hoắc Hành Chu siết chặt nắm đấm, kìm nén nỗi bất an trong lòng, cắn răng nói: “Cậu ấy sợ tối, lại không nghe được, nhanh đi tìm!”
Phùng Giai ‘À à’ hai tiếng rồi vội vã chạy đi tìm người, âm thầm thề trong lòng, dù phải lật tung cả Nhị Trung cũng phải tìm cho ra người.
Nhưng Nhị Trung lớn như vậy, nhiều phòng học thế này, muốn tìm một người nói thì dễ, làm thì khó.
Nếu là người khác có thể nghe được âm thanh thì tốt rồi, gọi một tiếng có lẽ sẽ đáp lại, nhưng Lạc Hành thì không nghe được!
Hoắc Hành Chu lòng nóng như lửa đốt lần lượt tìm từng phòng một, đầu mùa xuân mà quần áo dày bao lớp đều ướt sũng. Hắn tùy tiện cởi áo ra, chỉ mặc chiếc áo len mỏng đi vào trong lầu học.
Lạc Hành.