Edit: Hướng Nhật Quỳ
Trình Lợi Dân nhìn hắn, động đậy môi hồi lâu cũng chưa nói ra lời. Ngay khi Hoắc Hành Chu nhíu mày ông mới nói: “Em đã thành niên rồi, trên pháp luật thì đã là một người lớn, cần phải chịu trách nhiệm pháp lý cho mỗi một việc làm. Mặc dù chuyện này không liên quan đến pháp luật, nhưng em cũng phải trước sau rõ ràng điều bản thân mong muốn, không cần vì nhất thời xúc động mà làm ra chuyện khiến cả hai đều hối hận, khiến cho nhiều người đều đau khổ. Hiểu chưa?”
Hoắc Hành Chu nhìn ông một lúc, gật đầu: “Em hiểu ạ.”
Trình Lợi Dân gật đầu, thở ra một hơi thật dài: “Lạc Hành có gia đình như thế, sẽ càng yếu đuối hơn so với người bình thường. Nếu nói chưa từng thấy được ánh mặt trời thì so với việc có người đưa em ấy thoát khỏi bóng đêm rồi đẩy trở về, chuyện này còn tàn nhẫn hơn nhiều.”
“Nếu em không thể đảm bảo tương lai cho chính mình, thì hiện tại đừng tùy tiện hứa hẹn với em ấy.”
Ngay từ đầu Hoắc Hành Chu cho rằng ông ám chỉ mình, khiến hắn nhận thức rõ bản thân là loại người gì, bằng mặt không bằng lòng cho qua, kết quả nghe xong câu này mới hiểu được.
Trình Lợi Dân đang ngầm cho phép họ không gây ra chuyện, miễn là không ảnh hưởng đến tương lai thì vẫn được âm thầm qua lại.
“Cảm ơn thầy Trình.” Hoắc Hành Chu cúi mình chào, dù là khi đối mặt với ba mẹ, khi quỳ xuống trước ông nội, thì cũng không thật tâm cảm ơn như thế này.
Những người đó là người nhà của hắn, kính trọng là điều hiển nhiên hắn phải/nên làm, huống chi người một nhà cũng chẳng đối với hắn như vậy.
Thầy Trình không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, lại bằng lòng quan tâm họ thế này. Hoắc Hành Chu đột nhiên nhớ lại hai năm trước ở trường cấp ba, mình bị ông dạy dỗ đến sứt đầu mẻ trán cũng chưa từng cáu kỉnh như thế.
“Em ra ngoài đi. Cố gắng học hành cho giỏi để sau này tranh thủ vào cùng trường đại học với Lạc Hành, đừng để em ấy cả nể em mãi.” Trình Lợi Dân có chút mệt mỏi khoát tay áo.
Hoắc Hành Chu ‘Vâng’ một tiếng, vừa nhấc chân định đi thì phản ứng lại, chỉ vào ảnh chụp trên bàn hỏi: “Thầy à, cho thể cho em mấy thứ này không?”
Trình Lợi Dân mở mắt ra, thuận theo ngón tay hắn nhìn theo, do dự vài giây mới nói: “Cầm đi.”
—
“Này người anh em, cậu đây đang diễn hòn vọng phu sao?” Phùng Giai cười khà khà lại gần, lấy từ trong túi tiền ra mấy viên chocolate đưa cho Lạc Hành: “Tớ cướp từ chỗ của Lý Nhạc Phàm đó. Cái thằng này vừa khai giảng học kỳ mà đã nở hoa rồi.”
Lạc Hành nghi hoặc: “Gì cơ?”
Lý Nhạc Phàm phi qua đây, tay nhanh chóng giáng xuống một cái ‘binh’ lên trán của cậu ta: “Đậu má mày mà còn nói nữa tao cào nát cái alo mày ra, cho mày chết nha thằng ngu.”
Lạc Hành cười né đi. Phùng Giai chui ra khỏi cánh tay của Lý Nhạc Phàm, cười nói: “Tớ nói cậu biết, hôm nay lúc tớ đến thì bắt gặp một em gái lớp Mười Ba đang tỏ tình với nó đó, cầm cây cỏ thiết mộc lan trổ hoa. Ui ha ha ha ha sống lâu như vậy mới thấy.”
Lạc Hành hơi mở to mắt, nhìn vẻ mặt sắp chết của Lý Nhạc Phàm, cẩn thận hỏi: “Thật vậy không?”
“Toàn nghe nó nói dóc. Em gái kia tặng chocolate nhầm người, không phải cho tớ.” Lý Nhạc Phàm liếc Lạc Hành một cái, đạp Phùng Giai một phát: “Tránh ra.”
“Cút. Này này anh bạn chocolate cũng tặng nhầm người được sao? Mày tưởng em gái đó mù hả… tao đạp ngựa cũng nghe được mày bảo không thích ẻm, còn nhận chocolate của người ta. Thật không biết xấu hổ mà.” Phùng Giai vừa mắng vừa nhét chocolate vào miệng, lóng ngóng rêu rao: “Còn muốn gạt bố.”
Lý Nhạc Phàm chẳng buồn nói, dời đến trước bàn Lạc Hành ngồi. Phùng Giai không buồn cũng chẳng buông tha, cầm sách qua chen chúc với cậu ta một cái bàn: “Phàm Phàm nói anh nghe nào, đừng xấu hổ mà. Ôi không mất mặt đâu.”
Lý Nhạc Phàm bị cậu ta lắc vai mà phát ghét, liếc cậu ta một cái: “Mày bệnh à? Nhớ vuốt thẳng lưỡi rồi hẵng nói chuyện, ôi ôi cái thằng cha mày.”
Phùng Giai cười hì hì, chẳng những không thèm bận tâm mà ngược lại còn thò tay ôm lấy cánh tay của cậu ta, chôn vào bả vai cọ cọ: “Người ta hổng chịu mà.”
Lý Nhạc Phàm không chịu được phiền phức, giận tím mặt đá văng tên bệnh thần kinh này: “Đã bảo không phải cho tao, mẹ nó là cho Hoắc Hành Chu đó. Mày ăn đi, nghẹn chết mày cũng được!”
Phùng Giai ngã ngửa, nhếch nửa miệng ngỡ ngàng: “Hả?”
Lý Nhạc Phàm nhíu mày liếc cậu ta một cái: “Mày cười nữa đi, đống chocolate này ẻm nhờ tao chuyển cho Hoắc Hành Chu, ăn xong rồi thì lấy mạng của mày trả lại ẻm đi.”
“Không, không đúng, chocolate ẻm cho anh Chu, đưa sang chỗ mày làm gì? Bà mẹ nó mày còn dám nhận?” Phùng Giai lập tức chuyển sang phát hỏa, víu cổ tay Lạc Hành nói: “Chị dâu, cậu nhịn chuyện này được không?”
Lạc Hành ‘A’ một tiếng, chưa phản ứng lại được nên ngơ ngác hỏi: “Thì, thì cũng được mà…”
Lý Nhạc Phàm ‘Hừ’ một tiếng: “Tao nhận? Con mẹ nó mày ngẫm kĩ lại coi chocolate này đứa nào nhận? Lúc bố mày đang từ chối thì mày đã chặn ngang lại cướp mất, còn nói ‘Thật ra nó cũng thích cậu, chỉ là sĩ diện nên ngại nói. Chocolate này tôi nhận thay nó, chuyện này coi như xong, sau này nó chính là bạn trai của cậu’, mày quên rồi à? Mẹ nó mày là não cá vàng hả?”
Nói xong, cậu ta lia qua lia lại lên khuôn mặt xem náo nhiệt không chê chuyện lớn của Lạc Hành và Phùng Giai mấy lần: Tạo nghiệp hả, đáng đời, chờ chết đi!
Chocolate trong miệng Phùng Giai muốn nuốt cũng không nuốt xuống được, chỉ thấy phát rầu, khóc không ra nước mắt nói: “Chị dâu… Tớ sai rồi, cậu đánh tớ đi.”
“Không… không sao đâu mà.” Lạc Hành thấy cậu ra nhìn ra cửa sau, mặt như sắp bị dọa khóc nằm nhoài trên bàn, vội an ủi cậu ta: “Tớ không để ý đâu, thật đó.”
“Vậy cậu có thể đừng nói anh Chu biết không?” Phùng Giai chớp cặp mắt mở to chiếm diện tích trên khuôn mặt của cậu ta, bán manh hỏi: “Có được không chị dâu?”
“Cậu đừng gọi lung tung…” Lạc Hành sợ người khác nghe thấy. Chuyện thầy Trình tìm cậu đã khiến trong lòng cậu lo lắng bất an rồi, nếu các bạn học mà biết được thì thật chẳng biết nên kết thúc thế nào đây.
Phùng Giai ngửa mặt lên trời thở dài, một lúc lâu lại đột nhiên đập xuống bàn, làm Lạc Hành và Lý Nhạc Phàm giật nảy mình: “Mày bệnh à?”
“Chuyện này phải trách Hoắc Hành Chu.”
“Mày tự ý nhận chocolate, còn trách Hoắc Hành Chu? Đúng là người đang bị mắng trong văn phòng, nồi trên tay đến từ bẹn bà[1], xúi quẩy mà.” Lý Nhạc Phàm xem cậu ta chắp tay thế là đủ rồi, nghiêm túc làm một lạy: “Không biết xấu hổ thì vẫn là Phùng công tử ngài không biết xấu hổ.”
[1] Chế là từ câu [Người đang ngồi trong nhà, nồi đến từ trên trời/人在家中坐, 锅从天上来]: một từ thông dụng trên internet, ý chỉ vô duyên vô cớ cõng nồi hiệp, là một từ diễn biến việc xui xẻo về đến nhà. [Bối oa hiệp/cõng nồi hiệp/背锅侠]: đơn giản chỉ là cụm từ tạm thời ghép lại ý chỉ cái 2 lớp nhân vật này tốc độ chậm chạp, máu trâu mà thôi.
Phùng Giai chỉ về phía tháp đồng hồ và sân thể dục, dữ dằn nói: “Nếu nó không đi nhảy tháp đồng hồ, đi hát Chinh Phục sớm một chút thì còn có người tặng chocolate cho nó chắc? Còn lúc tao nhận nữa, sao mày không cản tao lại? Là bạn bè vậy hả?”
“Lại trách tao?”
“Đương nhiên trách mày rồi. Nếu như tao bị Hoắc Hành Chu diệt khẩu, trở về sẽ gọi hồn mày đầu tiên!”
“Ố ồ, còn gọi hồn nữa cơ.” Hoắc Hành Chu bước vào từ cửa sau, vừa khéo nghe thấy câu nói này, nhất thời nở nụ cười: “Gọi bằng cách nào, diễn thử tao xem xem.”
Phùng Giai trong nháy mắt bị dọa nứt toác, đứng vọt dậy: “Mày về từ khi nào thế?”
Hoắc Hành Chu nhìn thái độ khác thường của cậu ta, xì khẽ một tiếng: “Mày quản tao về từ khi nào sao? Sợ thành thế này, đang nói xấu tao hả?”
“Không! Không có!” Phùng Giai chột dạ, điên cuồng lắc đầu, nháy mắt cho Lý Nhạc Phàm: Nếu mày dám nói bố bóp chết mày.
Lý Nhạc Phàm khẽ hắng giọng, cười hì hì chuẩn bị mật báo, kết quả lập tức bị đá mạnh một cái dưới gầm bàn, bị đau đến co người: “Phắc.”
Phùng Giai nhanh chóng nằm sấp xuống, rỉ tai nói: “Mời mày ăn xiên nướng một tháng. Em van xin anh Phàm Phàm đó, đồng ý với người ta đi có được không màaa, QAQ.”
“Cộng thêm làm trâu làm ngựa cho tao một tuần, tao bảo mày đi hướng đông mày không được đi hướng tây, tao bảo mày giả chó mày không được làm gà. Có làm không?”
“Mẹ nó…” Phùng Giai ngẩng đầu nhìn Hoắc Hành Chu đang cười như không cười, lại cúi đầu: “Thành giao thành giao. Thứ bạn chó không biết xấu hổ, được đằng chân lân đằng đầu.”
Hoắc Hành Chu thấy hai người cùng nhau nằm úp sấp, khí gay nồng nặc xông đến không đành lòng nhìn thẳng, ngồi xuống nói chuyện với Lạc Hành, lấy từ trong túi ra xấp ảnh kia.
“Cậu cầm về rồi!?” Lạc Hành mừng rỡ mở to hai mắt. Khi nãy cậu còn đang lo thầy Trình sẽ vì mấy tấm ảnh này mà làm khó hắn, không ngờ lại cầm về đây.
Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng: “Cầm lấy đi, chụp cũng đẹp trai lắm. Lát nữa mình mua thêm mấy khung ảnh nữa, chúng ta treo nó trong nhà.”
“… Cậu còn nói đùa!” Lạc Hành cẩn thận cầm mấy bức ảnh. Cậu đã lo lắng gần chết, chỉ sợ chuyện này mà làm lớn sẽ khiến cả trường đều biết.
Hoắc Hành Chu cười khẽ, trắng trợn nắm tay cậu dưới gầm bàn, chống đầu nghiêng qua nhìn cậu: “Không nói đùa, nghiêm túc mà.”
‘Nghiêm túc cái gì thế?” Phùng Giai quay đầu lại, trông thấy tấm ảnh thì ‘Ai’ một tiếng: “Ảnh khỉ gì đây? Chả phải bạn chí cốt gì hết anh Chu à. Rõ ràng tụi tao còn đang chuẩn bị light shot hai đứa bây không phải sao?”
“Nói mày ngu, mày còn diễn.” Hoắc Hành Chu bấm tay gõ xuống bàn, nâng mắt trào phúng: “Tao và cậu ấy đều ở trong hình, tao biết thuật phân thân chắc?”
Phùng Giai nghĩ cũng phải, cầm bức ảnh qua tỉ mỉ quan sát một lúc rồi quay ra đằng sau bắt đầu cười: “Chà chà, ở đây có người nam nhi dưới gối có hoàng kim, chỉ là không có quỳ trước vợ. Lý Nhạc Phàm mày mau qua đây xem ha ha ha ha tao không ngờ anh Chu luôn, đang trong trung tâm thương mại cũng quỳ xuống, vãi chưởng.”
Lạc Hành thận trọng nhìn các học sinh trong lớp, nhỏ giọng nhắc nhở Phùng Giai: “Cậu nhỏ giọng chút đi.”
“À à, hiểu rồi chị dâu.” Phùng Giai cười hì hì, lại bắt đầu lật bức ảnh thì bị Hoắc Hành Chu cướp về, nhét vào trong tay Lạc Hành: “Cất cẩn thận.”
“Này này này!” Phùng Giai đưa tay thì bị Hoắc Hành Chu đạp xuống ghế, vẻ mặt chợt lạnh cười khuyên cậu ta: “Cho mày ba giây, muốn đầu hay muốn cái miệng.”
Phùng Giai vèo một tiếng xoay người, nghiêm túc cùng Lý Nhạc Phàm nghiên cứu học vấn: “Mày xem cái đề hình này đi… Nó… Mẹ nó tao xem không hiểu gì hết!”
“… Phụt.” Lạc Hành nhịn không được trực tiếp bật cười. Phùng Giai và Lý Nhạc Phàm cũng chẳng làm bộ nổi nữa, vứt sách giáo khoa rồi đi chơi game.
Lạc Hành cẩn thận cất mấy bức ảnh vào trong cặp, dè dặt nhìn đám học sinh trong lớp, lúc này mới thấp giọng hỏi: “Thầy Trình có nói gì với cậu không?”
“Có nói.”
Lạc Hành căng thẳng lên, nhíu mày hỏi: “Thầy ấy… nói gì với cậu?”
“Dặn tớ phải có trách nhiệm với cậu, nếu như không yêu thương cậu, sau này dám để cậu khóc thì sẽ để tớ cút đi. Nhưng mà…” Hoắc Hành Chu đến gần bắt nạt cậu, vây cậu vào giữa tường vào trong ngực. Cảm giác được Lạc Hành trong nháy mắt cứng đờ, bộ dạng căng thẳng nhìn hắn nói tiếp thì chợt nở nụ cười.
“Nhưng mà cái gì?” Lạc Hành khẽ nuốt nước bọt, hồi hộp đến cả mắt cũng chẳng dám chớp, chỉ sợ bỏ lỡ chữ nào của hắn.
Hoắc Hành Chu rũ mắt cười, dùng khẩu hình nói: “Sau này tớ chắc chắn sẽ khiến cậu khóc, làm sao đây?”
Lạc Hành bắt đầu lo lắng, ngón tay bỗng chốc nắm chặt, níu lấy trái tim gian nan hỏi hắn: “Có, có ý gì?”
“Cưng à…” Hoắc Hành Chu vươn tay ấn nhẹ lên môi cậu, nháy mắt một cái: “Làm khóc, lúc đó chẳng phải sẽ khóc ư?”
Oành!
Trong đầu Lạc Hành nháy mắt nổ thành một đám pháo hoa, khiến lý trí của cậu nổ tan tành, từng tia lửa chói mắt rơi xuống một cách vô căn cứ, rơi xuống nơi đang bị đốt kia, đốt đến toàn bộ mang tai và hai má đỏ bừng.
“Sao cậu lại… nói mấy câu lung tung như thế trong lớp…” Lạc Hành xấu hổ gần như muốn chôn đầu vào trong hộc bàn, giọng như con muỗi nói: “Đang nghiêm túc hỏi cậu mà.”
Hoắc Hành Chu không phục, thò tay gãi lòng bàn tay cậu: “Tớ cũng đang nói nghiêm túc mà, không tin hôm nào cậu thử xem? Đến lúc đó đừng khóc lóc xin tha rồi bảo tớ nhúc nhích là được.”
Lạc Hành cắn răng, cố gắng kìm nén xúc động muốn tưởng tượng theo lời hắn nói một cách vô thức, quay đầu đi.
“Làm sao? Lưỡi bị sói xám ăn mất rồi?” Hoắc Hành Chu vươn tay, vân vê vành tai đã đỏ đến sắp nhỏ máu của cậu, nhẹ nhàng đùa giỡn.
Lạc Hành nhìn hắn cười xấu xa, luôn cảm thấy phép ẩn dụ sói xám này của hắn đều có ẩn ý, không kìm được mà bịt miệng hắn lại, đỏ mặt cố gắng hít sâu vài hơi, rồi nói: “Cậu mà không nghiêm túc thì tớ giận đó.”
Cậu đã lo gần chết rồi, vậy mà… vậy mà hắn vẫn không chịu nghiêm túc cứ nói giỡn!
“Được được được, không đùa nữa.” Hoắc Hành Chu dời tay xuống, gãi gãi lên phần da sau gáy của cậu, thấy cậu hơi run rẩy mới cười rụt tay lại, giọng điệu thản nhiên kể: “Thầy Trình chỉ hơi đơn giản vài câu, nói là sau này tớ có thể chịu trách nhiệm với cậu không, cậu có thể phân biệt giữa cảm ơn và tình cảm hay không thôi.”
Trái tim Lạc Hành thắt lại, sợ hắn hiểu lầm: “Tớ thật sự rất thích cậu, không phải bởi vì cảm ơn… Tuy rằng viên kẹo kia là phần nhạc dạo, nhưng đó là vì cậu cho tớ, không…”
“Suỵt… Tớ biết.” Hoắc Hành Chu ngắt lời cậu, vỗ tay trấn an: “Không cần phải giải thích chuyện đó, cũng không có việc gì lớn cả, mấy bức ảnh cũng cầm về rồi.”
Lạc Hành khẽ gật đầu, hồi lại nhớ ra: “Mấy bức ảnh này không phải chỉ một phần thôi chứ, chúng ta có cần tìm cậu ta nói chuyện không?”
“Ây dô, bé ngoan nhà mình biết ai chụp rồi?” Hoắc Hành Chu trêu ghẹo hỏi.
Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy thì hắn đã biết. Vốn dĩ không muốn nói cho cậu biết, kết quả cậu đã biết từ lâu. Xem ra thằng nhóc này bây giờ đã thật sự thay đổi rồi.
“Hôm đó Phùng Giai bảo trông thấy Tiết Tiên ở bên ngoài, hẳn là cậu ta chụp nhỉ.” Lạc Hành cắn môi, nhỏ giọng nói: “Tớ… lúc trước tớ nói với cậu ra, rằng cậu là của tớ, cậu ta chắc chắn đã ghi hận trong lòng…”
“Ôi bé ngoan của tớ, cậu nói gì với nó?” Hoắc Hành Chu khều cằm cậu, chớp mắt mấy cái: “Nói lại xem, tớ là ai?”
Lạc Hành không đáp lại câu nói đùa này, bỗng như nhớ ra cái gì, hơi nhíu mày hỏi: “Cậu biết chuyện cậu ta thích cậu chứ?”
Hoắc Hành Chu ngừng lại, hồi lâu mới gật đầu: “Biết.”
“Cậu biết?” Lạc Hành nhíu mày lại, trong lòng hơi chua xót cắn nhẹ đầu lưỡi, cảm giác từ đầu lưỡi đến tim, khắp nơi đều chảy ra chất lỏng có vị chua, khiến cậu vô cùng khó chịu.
Cậu không muốn nhỏ nhen như thế, thế nhưng… Chỉ cần cậu nghĩ đến tình huống Hoắc Hành Chu biết rõ Tiết Tiên thích mình, còn tốt với hắn thế kia thì không nhịn được mà ghen tị.
Tiết Tiên nói họ từng rất thân thiết, cùng ăn cơm cùng chơi bóng thậm chí còn ở cùng nhau, đều thật vậy ư?
“Lạc Hành.” Hoắc Hành Chu vừa thấy cậu cúi đầu vẻ mặt như đưa đám thì biết cậu hiểu lầm, vội vã cầm tay cậu giải thích: “Tớ cũng mới biết được hồi nghỉ đông, đều do Lục Thanh Hòa nói với tớ, trước đó tớ thật sự không biết.”
Lạc Hành nhỏ giọng ‘Ừ’, nắm chặt tay áo của hắn, cắn môi nói: “Xin lỗi… Tớ biết, tớ cũng tin cậu, nhưng tớ chỉ là…”
“Chỉ là gì cơ?”
Lạc Hành xấu hổ xoay đầu đi, giọng nói buồn bực gần như phát ra từ trong ngực: “Chỉ ghen tị, không muốn để cậu thân thiết với người khác như thế, không muốn ở cạnh người khác, chỉ ôm tớ hôn tớ.”
Hoắc Hành Chu vừa nghe xong, trong lòng nhất thời tan ra.
Lúc Lạc Hành nói những lời này, chẳng hề mang theo sắc thái dục vọng chói lọi như hắn, chỉ đơn giản là kỳ vọng trong lòng, trái lại như tăng theo chút cảm dỗ trắng trợn, so với làm điệu làm bộ thì càng khiến ngực hắn nóng lên.
“Cả đời tớ cũng chỉ từng ôm cậu hôn cậu, chưa từng ôm hôn người khác, sau này cũng vậy…” Hoắc Hành Chu ngừng nói, chìa ngón tay vào lòng bàn tay cậu, viết ba chữ.
Sau cùng khi nét chữ kết thúc, Lạc Hành lập tức nắm chặt lòng bàn tay, run rẩy chắp sau lưng.
“Về phần Tiết Tiên, buổi tối cậu và tớ đi tìm nó?”
Lạc Hành hơi suy nghĩ, trước đây chỉ cho rằng giữa gã và Hoắc Hành Chu chỉ liên quan đến Mẫn Dao, một người ngoài như cậu thì khá bất tiện, chưa từng chừa cho cậu đường nào để nhúng tay vào.
Hiện tại rõ ràng gã muốn hủy hoại mình và Hoắc Hành Chu, vậy cũng không được chừa lại đường sống nào.
“Ừm.”
Hoắc Hành Chu cũng ‘Ừ’ một tiếng, lúc này điện thoại vừa vặn vang lên. Hắn cầm lên thấy là tin nhắn của Ngũ Tố Nghiên.
—— nói cho cục cưng Lạc Hành biết, ca phẫu thuật của Lạc Chí Viễn rất thành công, không có phản ứng nào khác/miễn nhiễm, nhưng phải ở lại để quan sát một thời gian nữa mới thể thể xuất viện về nước.
Ngón tay hắn khẽ động, đáp lại một câu ‘Vâng’, sau đó nói nội dung cho Lạc Hành biết, thấy cậu thở phào nhẹ nhõm thì mỉm cười không lên tiếng.
Tảng đá lớn này, cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
—— đúng rồi, bác sĩ mà mẹ hẹn trước thứ sáu tuần sau vừa hay cũng về nước, để mẹ bảo người ta kiểm tra xem hệ thống của cục cưng nhỏ, xem thử rốt cuộc có thể chữa trị hay không. Mẹ kiểm tra hạng mục cần chú ý trước rồi gửi cho con. Chăm sóc thằng bé cho tốt đấy.
—— đọc từng chữ từng chữ một cho mẹ, đừng có đọc nhanh như gió rồi lọt mất nội dung quan trọng.
Hoắc Hành Chu trầm mặc hồi lâu, lại thờ ơ trả lời lại một tiếng ‘Vâng’.
—
Ngày đầu tiên khai giảng, đám học sinh cũng không kiềm chế nữa, quậy phá trên lớp.
Lạc Hành không nghe được nên không bị ảnh hưởng. Hoắc Hành Chu vì muốn ngoại trừ Lạc Hành, sẽ càng có nhiều người tin tưởng sau này hắn có thể cho Lạc Hành một câu trả lời.
Hắn không thể khiến những người này cảm thấy Lạc Hành đã nhìn lầm người.
Cô giáo tiếng Anh ở trên bục thấy hắn vẫn luôn rất nghiêm túc nghe giảng thì cho rằng trên trời đổ mưa đỏ, ngạc nhiên hồi lâu. Một bài giảng mà Hoắc Hành Chu liên tục bị gọi trả lời câu hỏi bảy tám lần, lúc này mới xác định là hắn thật sự đang nghiêm túc nghe giảng bài.
Trong một lúc, cả khối 12 đều lưu truyền tin tồn tốt về Hoắc Hành Chu lãng tử hối đầu, cải tà quy chính.
Mấy thầy cô cười hỏi Trình Lợi Dân có tuyệt chiêu gì, có thể dạy bảo một tên chả sợ gì[2] thành đội viên đội thiếu niên tiền phong, chỉ giáo bọn họ nữa.
[2] Gốc là Hỗn bất lận [混不吝]: là một tiếng địa phương Bắc Kinh, ý chỉ là có gì cũng không thèm quan tâm, nghĩa gần với “không sợ gì hết”
Trình Lợi Dân cười một cách thâm tàng công dữ danh[3], mặt mày sâu xa đáp: “Dùng tình yêu ấy.”
[3] Nguyên văn là [深藏功与名]: một từ vựng Hán ngữ, là triết học Đạo gia, nghĩa gốc là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình. (Baidu)
“…”
Bên này, Hoắc Hành Chu đang vùi đầu làm bài thi. Bởi vì sự đốc thúc của Lạc Hành mà cả một kì nghỉ đông, hắn chẳng những không dùng vẻ mặt ngỡ ngàng mới lạ, trái lại còn hạ bút như được thần trợ giúp.
Chút kiến thức Lạc Hành cung cấp cho hắn vô cùng chính xác, ghi chép trên lớp cũng rất cặn kẽ. Thành tích hồi cấp 2 của hắn rất xuất sắc, thậm chí có thể ngang ngửa Tiết Tiên, sau lại vì chuyện của Mẫn Dao mà bỏ phí hai năm cấp 3.
Trước đây hắn đi học phần lớn đều ngủ. Thật ra thì lấy đâu ra nhiều giấc ngủ như thế, thi thoảng cũng nghe một ít, chỉ là không tình nguyện thi cử mà thôi.
Trải qua khoảng thời gian được Lạc Hành phụ đạo khai thông này, lục tung những kiến thức đã ghi tạc trong đầu ngày trước ra, lại thêm đầu óc của hắn vốn đã rất nhạy bén cho nên học cũng rất nhanh.
Thỉnh thoảng Lạc Hành xem hắn làm bài tập, khi kiểm tra cho hắn cũng sẽ phê thêm lời phê.
Đến khi làm xong thì để hắn xem lại lời phê, sau đó chép lại đề rồi làm tiếp lần nữa, nhờ thế mà bớt được không ít đường vòng, Lạc Hành cũng rất vui mừng.
“Ngày đầu khai giảng đã nhiều bài thi thế này, cậu còn ra! Cậu muốn mệt chết tớ à?” Hoắc Hành Chu vừa làm xong một bài thi nhỏ, kết quả còn chưa kịp duỗi người làm biếng đã thấy Lạc Hành đưa vở nháp tới, thật là muốn quẳng bút mà.
“Còn mười phút nữa tan học rồi, làm thêm chút đi.” Lạc Hành đưa vở tới, nhỏ giọng nói: “Nếu như cậu làm đúng, tớ sẽ… thưởng cho cậu.”
Hoắc Hành Chu vừa nghe tới vụ này thì thích thú: “Thưởng cho cái gì? Chẻ cái hộp nhỏ kia cho tớ xem có gì trong đó hửm?”
“Chẳng phải cậu, chẳng phải nói không quan tâm sao…” Lạc Hành lưỡng lự nhìn hắn, không muốn cho hắn xem đồ ở bên trong, luôn cảm giác rất, rất xấu hổ.
“Ai bảo tớ không quan tâm, không để tớ thừa nhận là tớ muốn xem thì cậu mới chịu cho đúng không?” Hoắc Hành Chu hung tợn nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Chuyện cậu thừa dịp tớ uống say hôn trộm tớ, tớ đây độ lượng còn chưa dạy dỗ cậu đấy, cậu lại cùng tớ…”
Sắc mặt Lạc Hành lập tức thay đổi, căng thẳng nuốt nước bọt: “Cậu… Cậu biết từ khi nào?”
“Còn hôn trộm nữa cơ, nhóc khờ.” Hoắc Hành Chu đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay đau xót không thôi, không đáp mà hỏi tiếp: “Đây có tính là một trong những bảo bối của cậu không?”
“Cậu còn chưa nói biết từ khi nào… Rõ ràng tớ đã cài mật khẩu.” Giọng Lạc Hành càng lúc càng nhỏ, cuối cùng còn suýt nữa chẳng nghe được: “Tớ chắc là không hề chủ động cho cậu xem…”
“Hôm nghỉ đông tụi nó đến nhà mình ăn xiên nướng, cậu đang ngủ trên lầu, điện thoại lại để cạnh mặt, có phải là hôn bức ảnh tớ đang ngủ không?” Hoắc Hành Chu xoa bóp hai má của cậu, lại dời xuống môi cậu, ấn nhẹ.
Mặt Lạc Hành đỏ bừng, gật nhẹ đầu.
Đệch!
Cậu ấy thật đúng là…
Hoắc Hành Chu đau đầu hận không thể kéo cậu trong ngực mà nhào nặn, hôn hít một trận, để cậu cám dỗ mình một cách vô hình thế này!
Một tiếng chuông vang lên du dương, tan học.
Hô…
Hoắc Hành Chu thở ra một hơi thật dài, nhìn đám học sinh chen chúc chạy ra, chen nhau ra ngoài ăn cơm.
Hai người họ cũng không phải người thích chen chúc, lần nào cũng chờ đám người tản đi mới chậm rãi đi xuống. Lạc Hành cũng chẳng vội vã thu dọn bàn, Hoắc Hành Chu vì kìm nén sự khô nóng trong lòng mình, sợ mình không bình tĩnh được nên không để ý đến cậu, lẳng lặng mở một ván game ra chơi.
Trút giận một cái.
Ván này đối thủ cũng rất dữ, đánh đủ mười phút cũng chưa xong. Lạc Hành thấy sắc mặt hắn khó coi thì đoán không ra lúc này có phải hắn đang giận hay không nên huých nhẹ vào cánh tay.
Tay của Hoắc Hành Chu lệch đi, kết quả đánh trật, trực tiếp thua người ta luôn.
Hắn ném điện thoại lên bàn, cắn răng nói: “Cậu lại đây!”
Lạc Hành rụt người, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng bảo: “Chúng ta phải xuống ăn cơm.”
Hoắc Hành Chu trừng cậu, giọng điệu lạnh lẽo: “Vừa nãy không hôn được, lại đây hôn lần nữa.”