" Cô...." Ngọc Song Tử tức đến mặt đỏ bừng, cô không biết nên làm gì để được gặp anh, ở bên Trương Thị cũng vậy bây giờ ở Lê Thị cô ta cũng bị nhân viên chế nhạo.
Tức chết cô rồi…
Cứ vậy mà cô ta liền hậm hực cầm túi xách rời khỏi tập đoàn Lê Thị để trở về nhà tổ Trương Gia.
Do ông Trương niệm tình nghĩa nên mới cho cha con họ ở đây, với lại đây là ý ngầm cho phép của Trương Gia Huy, anh cho họ biết thế nào là nhân quả báo ứng.
- ---------------
Sau khi cô ả về đến nhà tổ Trương Gia liền lật mặt, bộ dạng hóng hách xem đây thật sự là nhà của ả mà lên tiếng sai khiến người làm trong nhà.
Cô ả vừa mới đi vào phòng khách liền lớn giọng gọi quản gia: " Quản gia, bộ ông tính chết luôn ở trong bếp hay gì? Sao tôi về ông lại không ra chào hỏi vậy? Bộ Trương Gia thuê các người để tốn cơm à? "
Đúng lúc, Mỹ Lệ mẹ của anh từ trên đi xuống đã nghe thấy tiếng quát tháo của cô ả cảm giác rất đau đầu, bà từ trên cầu thang lạnh giọng nói: " Ngọc Song Tử, cháu nên biết thân phận ở nhà nhà người khác là phải biết tôn ti trật tự. Sao ngày nào cháu từ bên ngoài về cũng làm trong nhà ta ầm ĩ cả lên vậy? "
Vừa nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của bà phát ra từ cầu thang, cô ta liền sợ hãi,suy nghĩ: Sao cái bà già này lại ở đây nhỉ? Đáng lí giờ này bà ta còn ở ngoài đường với mấy vị phu nhân quyền quý kia mà?
Cô ta nhìn bà cười lấy lòng, đi đến giải thích: " Bác họ, bác đừng tức giận với cháu. Chẳng phải lúc trước cháu anh họ về là quản gia liền ra đón, nhưng mà bác không biết đó, kể từ lúc cháu ở đây thì bọn họ cũng không thèm ra chào hỏi cháu dù chỉ một câu. Cháu thật sự rất tủi thân đó. "
Mỹ Lệ nhìn cô ả bằng ánh mắt sắt lạnh, miệng bà thì nói dễ nghe nhưng từng câu từng chữ đều là dao găm không hà: " Vậy cháu nghỉ mình có quan hệ gì với Trương Gia mà bảo người làm tôn trọng cháu? Với lại bọn họ vừa mới trải qua việc mất đi thiếu phu nhân mà họ tôn kín nhất chưa được bao lâu thì kẻ thù giết thiếu phu nhân của họ lại sống dỡn dơ trong nhà tổ Trương Gia, cháu muốn bọn họ tôn trọng mình thì nên học cách đối nhân xử thế như con gái nhỏ của bác đi. "
Lời bà vừa dứt liền đi ra khỏi phòng khách, bà thật sự không thể ở cùng một chỗ với kẻ có dã tâm muốn giết con gái của mình, đều đó bà không cho phép.
Ngọc Song Tử nghe thấy lời của bà, cô ả tức lắm chứ, nhưng cô ta không thể suy nghĩ bốc đồng được, nếu không đến chỗ ở sang trọng cô ta cũng không có mà ở.
Vừa tức nhưng không làm được gì, cô ả liền trở về phòng ngủ của mình nằm ở tầng hai, vừa đi hết tầng hai cô ta nhìn lên cầu thang dẫn đến tầng trên cảm giác tò mò, cô ta muốn biết tầng trên là chỗ của ai liền đi lên xem thử.
Khi lên đến tầng ba, cô ta thật sự hoa cả mắt nhìn xung quanh tầng ba, chỉ là hành lang thôi có cần hoành tráng và xa hoa như thế không?
Đúng là nhà có tiền liền xài đồ xịn mà, mỗi một gốc ở tầng ba đều được anh tự tay trang trí và thiết kế, mỗi một gốc nhọn đều được anh bảo người làm và vệ sĩ bao bọc lại bằng bóng, tránh việc cô bị ngã hay dụng chúng thì anh sẽ rất đau lòng.
Khi cô nhắc chân đến bật thang cuối cùng, không biết Hàn Nguyệt từ đâu xuất hiện đứng trấn trước cô ả: " Cô là ai? Sao cô lại dám lên tầng bí mật mà lão đại cấm hả? Mau cút xuống dưới đi? "
Hàn Nguyệt nét mặt lạnh băng, u ám nhìn cô ả lạnh giọng cảnh cáo: " Nếu cô mà không tự đi thì đừng trách tôi không khách sáo với phụ nữ đấy? Nói trước, ông đây không biết tôn trọng phụ nữ là gì đâu? Còn không mau CÚT khỏi đây? "
Ngọc Song Tử nhìn hắn ta chầm chầm như muốn ăn tươi nuốt sống, liền lớn giọng nói: "Tôi là em gái của anh Gia Huy, với lại tôi cũng có quyền đi tham quan cả ngôi nhà tổ Trương Gia này mà. Còn anh là ai? Sao lại dám ở đây cản trở tôi vậy? "
Hàn Nguyệt nhìn ả đàn bà ngu si trước mắt mình cười lạnh: " Em gái của lão đại? Sao tôi không nghe và cũng không biết vậy? Nếu vậy để tôi hỏi lão đại thử xem anh ấy có cho phép cô lên tầng mà anh ấy đã hạ lệnh cấm không nha? "
Dứt lời, anh lại nhớ đến gì đó lại tiếp tục nói: " Cũng đúng, kẻ giám lợi dụng thân phận em gái của lão đại sẽ thuê sát thủ để thử tiêu chị dâu họ thì cô còn việc gì mà không dám làm chứ? "
Vừa dứt lời anh cũng đã gọi cho lão đại nhà mình, chưa đầy hai giây đầu dây bên kia phát ra giọng nói trầm lạnh lẽo: " Có chuyện gì? "
Hàn Nguyệt cũng không vòng vo liền nói thẳng: " Lão đại, ở nhà tổ có không biết sống chết muốn lên tầng ba, nơi lão đại đã hạ lệnh cấm không cho phép ai đặt chân lên. Giờ có người tự ý đi lên còn dùng thân phận em gái của anh để áp chế tôi đó. "
Trương Gia Huy nghe xong khắp người liền toả ra hàn khí lạnh lẽo làm cho nhân viên trong phòng họp đều phải co rúm lại vì khí lạnh của anh, ánh mắt âm u của anh rất muốn giết người nói: " Bảo cô ta nếu không cần mạng cứ việc xong lên. Còn cậu nếu được thì nên đưa cô ta đến nơi cần đến đi. "
Dứt lời anh cúp máy, đầu dây bên kia Hàn Nguyệt cũng rùng mình vì khí lạnh của lão đại nhà mình.
Anh đưa mắt lạnh lẽo nhìn cô ả trước mắt: " Cô nên Cút khỏi đây trước khi mọi chuyện quá muộn. Nếu còn muốn xong vào lãnh địa riêng của lão đại tôi sẽ không ngăn cản. "
Lời anh chưa nói hết ả ta vui vẻ định bước lên thêm một bước liền nghe thấy câu sau ả liền lưỡng lự: " Khi cô đã nhìn thấy bí mật của lão đại cũng là lúc cô sẽ đến thế giới khác. "