Còn những thí sinh lọt vào vòng bán kết trước, thì phải có mặt ở trận bán kết, thông qua truyền thông đem tác phẩm thiết kế của mình trình bày với ban giám khảo và khán giả, đồng thời giải thích ý tưởng thiết kế của mình.
Thời gian lần này rất ngắn, trong khoảng nửa tháng, phải thiết kế ra được bản thiết kế của cả trận bán kết vào chung kết, đồng thời phải phù hợp với đề bài của hai vòng thi.
Nhìn từng trang thiết kế phác họa của cô, đến bản thiết kế bán kết chính thức. Lục Thừa Tiêu không lên tiếng, người phụ nữ này rất có tính sáng tạo, nhìn từng tờ phác họa cô vứt đi bên cạnh, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, rốt cuộc cô đã nỗ lực đến nhường nào!
Khách quan mà nói, tài năng thiết kế của cô, trình độ và sự cố gắng đủ để có
được sự thừa nhận của anh. Nhưng Lục Thừa Tiêu anh tuyệt đối không cần một “hung thủ giết người”, thậm chí không để cô trở thành nhà thiết kế của tập đoàn Để Thịnh! Đây là chuyện tuyệt đối tuyệt đối không thể!
Người nằm trên giường bỗng cử động, Lục Thừa Tiêu bọc lại bản thiết kế của cô rồi đặt về vị trí ban đầu....
Diệp Vãn Ninh mới mở mắt ra, đã để ý đến anh đang đứng ở bàn, đồng thời vừa đặt bản thiết kế của cô xuống, xem ra anh đã thấy rồi....
- Tỉnh rồi? Dậy ăn tối đi. Giọng điệu và lời nói của anh vẫn lạnh nhạt như cũ.
- ừm.
Diệp Vãn Ninh ôm chặt lấy chăn lặng lẽ gật gật đầu.
- Cô không cần sợ tôi như vậy, ít nhất trước khi cô bình an suôn sẻ sinh con ra, tôi sẽ không làm chuyện gì quá đáng với cô, cũng sẽ không động đến mèo của cô, càng không động đến người giúp việc khác trong biệt thự, điều này tôi có thể đảm bảo với cô.
Bây giờ anh chắc chắn đảm bảo với cô... Nhưng hàm ý trong câu vừa rồi của anh, không phải là nói.... sau khi cô sinh đứa con xong, tất cả những điều này đều có thể sẽ thay đổi sao?
Nghe ý câu nói này của anh, chẳng nhẽ cô vẫn phải nói tiếng cảm ơn với anh à?
Cô mím chặt môi, biết rằng bản thân đang ở vị trí như thế nào, càng hiểu rõ bản thân trong lòng anh không có một chút giá trị, cô gật đầu, không có quyền từ chối hay phản bác lại lời anh vừa nói.
Ngậm bồ hòn làm ngọt, mới có thể khiến bản thân, khiến người giúp việc trong biệt thự, khiến Lục Lục dễ thở hơn một chút!
Trong phòng ăn của biệt thự.
- Thím Lý, tôi, tôi muốn xin nghỉ!
Mẫn Mẫn mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc chạy đến.
- Sao thế, Mẫn Mẫn? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Thím Lý đang cũng những người giúp việc khác chuẩn bị bữa tối thấy Mẫn Mẫn gấp gáp xông vào.
Cô gật gật đầu, nói thật: -Vâng, xảy ra một vài chuyện, tôi buộc phải về nhà một chuyến. Thím Lý thấy bộ dạng vô cùng vội vã của cô, lập tức động viên:
- Con bé này, rốt cuộc xảy ra chyện gì? Cô nói với thím Lý, có cần thím Lý giúp không? Nếu cô gấp quá thì nhanh chóng quay về đi, phía cậu chủ tôi sẽ nói rõ tình hình, cô yên tâm.
- Thím Lý, cảm ơn bà, thực sự cảm ơn bà, chắc tôi có thể giải quyết được, là em trai tôi trên trường xảy ra chút chuyện, bố mẹ tôi lại không biết nhiều như vậy, cụ thể là chuyện gì tôi cũng không rõ, tóm lại, tôi phải về một chuyến, mẹ tôi lo phát khóc rồi!
Cô phải mau về nhà tìm hiểu tình hình!
- Được, được, cô mau về đi, trên đường cẩn thận chút biết chưa?
Mẫn Mẫn lập tức gật đầu:
- Vậy ở đây nhờ cả vào bà rồi Thím Lý!
- Yên tâm đi, mau đi, đừng để người trong nhà sốt ruột.
Mẫn Mẫn gật đầu, chào thím Lý rồi lập tức phóng ra ngoài! Đển khi Mẫn Mẫn về đến nhà, thì phát hiện em trai đang quỳ dưới đất trong phòng khách chỉ rộng mấy mét
vuông.