Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 172: Anh thừa tiêu, em sợ...



“Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?” Lạc Vận Nhi nhìn thấy một loạt ảnh chụp chân dung của cô xong, chấn động nói không ra lời, “Diệp Vãn Ninh?!” Cô ta cướp lại ảnh từ trong tay trợ lý. “Cô Lạc, cô ta tên là Ninh Y “Ninh Y? Cô ta là ai? Tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe đến tên cô ta?”

Trợ lý đã đi tìm hiểu một số thông tin trước, “Cô ta không có danh tiếng lắm ở thành phố T, có điều lại rất có sức ảnh hưởng ở mấy thành phố này, rất nhiều ông trùm muốn được gặp cô ta một lần, không tiếc vung khoản tiền lớn!”

Lạc Vận Nhi nắm chặt nắm đấm, không ngờ rằng bước đầu tiên muốn tiến vào thị trường hải ngoại lại phải chịu sự ngăn cản thế này!

Cô ta thật sự quá giống Diệp Vãn Ninh! Nhưng một năm trước, không phải là anh Lý đã cử người giải quyết Diệp Vãn Ninh rồi sao? Khoản tiền đó cô ta cũng đã trả sạch rồi, tại sao... lại còn có một người giống với Diệp Vãn Ninh đến vậy?

Chỉ có điều người phụ nữ trong tấm hình này càng gợi cảm kiều diễm hơn... “Đây là bộ ảnh mới nhất gần đây của cô ta, đã được bán hết sạch rồi, cuốn này còn phải trả giá cao mua lại từ trung gian đấy.” Trợ lý lấy một cuốn sách ảnh từ trong túi ra, anh ta cũng là fan hâm mộ trung thành của Ninh Y, mỗi một kỳ sách ảnh, poster, ảnh trình diễn catwalk của cô, thậm chí là đồ cô làm đại diện, anh ta đều mua, đều xem hết! “Sao cậu lại có sách ảnh của cô ta?” Lạc Vận Nhi nhíu mày, không được vui cho lắm nhìn trợ lý, “Sao nào? Chẳng nhẽ cậu là fan của cô ta?” “Không, đương nhiên không phải!” Trợ lý biết tính khí của Lạc Vận Nhi, cũng biết cô ta là người mẫu được cấp trên ưu ái, lập tức lắc đầu giải thích: “Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng! Em là vì chị Lạc mới mua tập sách ảnh này, cũng chỉ có một quyển! Một quyển thôi!” “Là thế à?” Lạc Vận Nhi nửa tin nửa ngờ. Trợ lý gật đầu liên tục, “Là thế mà! Chị Lạc, chị còn không tin em à? Em luôn trung thành tuyệt đối với chị!” “Trung thành tuyệt đối? Nể tình cậu chạy đôn chạy đáo vì tôi, tôi tin cậu lần này, hừ!” Lạc Vận Nhi hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hất cằm, lật cuốn sách ảnh xem xong, lập tức mắng mỏ: “Đồ đĩ điểm, dám dành với tôi?” Lạc Vận Nhi tức giận hầm hầm ném lại sách ảnh vào người trợ lý, “Xé rách nó!” “Xé... xé rách ạ?” Đây là tập sách ảnh anh bỏ ra nhiều tiền mới mua được đấy! Ở bên trên còn có chữ ký của Ninh Y, nói xé là xé, tay anh đang run lên rồi! “Cậu còn không nỡ xé à?” Lạc Vận Nhi lạnh lùng trợn ngược với trợ lý, “Nếu cậu không nỡ xé, thì cậu bị đuổi việc ngay bây giờ!”

Nghe đến bị đuổi việc, trợ lý không dám kháng nghị, “Không không, đương nhiên là phải xé! Em cảm thấy chị Lạc mới là người xinh đẹp nhất, nhà em đeo đầy sách ảnh và poster của chị, người phụ nữ này còn lâu mới nổi tiếng bằng chị được!” Nhanh chóng nói một đoạn dài a dua nịnh hót, anh cũng là thân bất do kỷ mà! Sau đó, đè ép vẻ khó chịu xuống, trợ lý run rẩy xé nát vụn cuốn sách ảnh kia.

Ông bầu đứng ở phía sau đã sớm quen với chuyện này, tính cách nóng nảy của Lạc Vận Nhi cứ dăm ba bữa thì sẽ phát tác, không phải cậu ta gặp tai ương thì tất cả bọn họ sẽ gặp tai ương! Có lúc còn bị tai bay vạ gió! “Làm rất tốt, mua giúp tôi một ly cà phê rang xay, nhớ kỹ, phải là cà phê rang xay. Đây là thói quen của cô ta, chỉ uống loại cà phê này!

Trợ lý thấp tha thấp thỏm hỏi dò: “Vâng, vẫn là của cửa hàng trước kia đúng không?” “Ừ, đi đi!” Lạc Vận Nhi nhìn bộ móng tay được tô vẽ xinh xẻo của mình, tùy tiện trả lời câu hỏi của trợ lý, sau đó khen thợ làm móng, “Ừ, màu này được đẩy, làm tiếp đi. “Vâng, cô Lạc.”

Về đêm, Lạc Vận Nhi thay bộ đồ ngủ tơ tằm mới nhất, hơi kh eo liền nhìn thấy rãnh ngực sâu hun hút của cô ta, cô ta đi chân trần gõ cửa phòng ngủ chính.

Từ lúc Diệp Văn Ninh rời đi, Lục Thừa Tiêu liền dọn khỏi biệt thự, cô ta hiển nhiên cũng đi theo Lục Thừa Tiêu dọn về một khu biệt thự cao cấp khác. Nhưng khoảng thời gian hai năm này, mặc dù cô ta phát triển rất nhanh trong giới người mẫu, Lục Thừa Tiêu cũng đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, nhưng từ đầu đến cuối cô ta vẫn không có cách nào ngồi vào được vị trí Lục phu nhân! Hơn nữa hai năm này, Lục Thừa Tiêu cũng không hề đụng vào người cô ta, Lạc Vận Nhi quyết định phải chủ động xuất kích!

Cô ta giơ tay gõ vài tiếng lên cửa phòng ngủ chính. Lục Thừa Tiêu đang nhìn chăm chú hai chiếc nhẫn kim cương được đeo ở cổ, từ ngày hôm đó, hai chiếc nhẫn cưới này chưa từng rời khỏi anh. “Cốc cốc cốc..” Tiếng động ngoài cửa phòng ngủ lại vang lên lần nữa.

Lục Thừa Tiêu bị từng đợt gõ cửa này kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, sau đó đứng dậy kéo cửa phòng ngủ ra. “Anh Thừa Tiêu..” Lạc Vận Nhi chủ động nhào vào lòng Lục Thừa Tiêu. “Sao thế?” Lục Thừa Tiêu lên tiếng hỏi thăm, nhưng lại không hề động lòng với vẻ quyến rũ của cô ta, hai năm này anh không gần nữ sắc... đương nhiên cũng bao gồm cả Lạc Vận Nhi đang ôm chặt lấy anh lúc này! “Anh Thừa Tiêu, ở bên ngoài có sét đánh, em sợ lắm... Lạc Vận Nhi nhấc đôi mắt đáng thương nhìn Lục Thừa Tiêu, “Em sợ lắm, em lại nhớ đến cái đêm ba năm về trước, một mình em không nơi nương tựa... ngày hôm đó cũng có mưa to... tiếng sét đánh đùng đùng, em rất sợ. “Đi vào đi!” Lục Thừa Tiêu không từ chối, nhường đường cho cô ta, “Hôm nay ngủ ở đây đi, anh sẽ ở bên em. “Anh Thừa Tiêu... Lạc Vận Nhi còn tưởng là mình đã đạt được mục đích, nhân lúc Lục Thừa Tiêu không chú ý, nhẹ nhàng làm rơi dây áo nơi cầu vai.

Cho đến khi cô ta nằm trên chiếc giường lớn, Lục Thừa Tiêu cũng chỉ đắp chăn cho cô ta, động tác giống như là đang chăm sóc em gái nhỏ... “Ngủ đi!” Anh dịu dàng dỗ dành. “Anh Thừa Tiêu... Lạc Vận Nhi kéo vạt áo Lục Thừa Tiêu, “Em ngủ ở đây, vậy anh phải làm thế nào? Hay là... anh cũng lên ngủ cùng đi... trước kia chúng ta đều ngủ cùng nhau mà. Cô ta khép nép hỏi dò Lục Thừa Tiêu, chú ý đến cảm xúc biến hóa trên khuôn mặt cương nghị của anh. “Đó là chuyện bốn năm năm trước rồi, không cần nhắc đến nữa, nghỉ ngơi đi nhé. Anh sẽ không rời đi đâu, anh giải quyết công việc ở bên kia, em ngủ đi

Nhìn thấy Lục Thừa Tiêu đã chú ý đến dây áo bị tuột xuống của mình, Lạc Vận Nhi nổi lên hy vọng trong lòng, chẳng nhẽ... màn quyến rũ của cô ta đã có tác dụng?!

Nhưng một loạt hành động tiếp theo của Lục Thừa Tiêu, khiến Lạc Vận Nhi khóc không ra nước mắt... anh chỉ giơ tay kéo dây áo cô lên, rồi lại đắp kín chăn cho cô ta. “Nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải quay quảng cáo. Anh chỉ nói mấy lời đơn giản với cô ta, sau đó chúc ngủ ngon.

Lạc Vận Nhi ngây ngẩn, nửa ngày cũng không có phản ứng gì. Có thể nào cô ta cũng không ngờ được sự quyến rũ của cô ta lại không có chút tác dụng nào! Không phải là giống như với lời đồn đại ngoài kia chứ... anh Thừa Tiêu của cô ta mất hết năng lực về phương diện kia rồi?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv