Tình trạng “không hứng thứ này duy trì đúng một tháng rưỡi. Lục Thừa Tiêu bèn dứt khoát tập trung vào công việc không kể ngày đêm, bận rộn hết việc này đến việc khác, mỗi lần đều làm việc đến nửa đêm mới đi ngủ, dựa vào đó để tiêu hao, xóa tan thời gian!
Bây giờ anh vẫn đang ở trong phòng làm việc CEO ở lầu trên cùng của tập đoàn Đế Thịnh xem xét tập hồ sơ vừa mới được đưa đến, chuyện khiến anh không ngờ đến là, vào một tháng rưỡi sau, Diệp Vãn Ninh lại tự động xuất hiện trước mặt anh. “Cô đến đây làm gì?” Lục Thừa Tiêu nhìn thấy thư ký dẫn Diệp Vãn Ninh đi vào, sau khi thư ký rời đi, anh lập tức lên tiếng chất vấn. “Tôi...” Vừa nãy ở dưới lầu cô đã lưỡng lự không biết bao nhiều lần, vẫn luôn do dự không biết nên đi vào hay không, nhưng vào khoảnh khắc cô lấy hết dũng khí đi vào, cô lại rất muốn chạy trốn! “Tôi tìm anh có việc... “Có việc?” Lục Thừa Tiêu cười lạnh mấy tiếng, “Dạo này cô luôn ở chỗ bà nội tôi, nghe nói sống rất thoải mái, còn vì chuyện khác mà cần tìm đến tôi? Cô có chỗ chống lưng là bà nội tôi, còn cần tôi giúp đỡ?” “Chuyện này, chỉ có anh mới giúp được." Diệp Vãn Ninh đương nhiên nghe ra sự châm biếm trong lời nói của anh, bà nội đúng là đối xử với cô rất tốt, trong thời gian cô ở cữ chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp cho cô ăn nhiều bữa với lượng thức ăn phù hợp, còn kết hợp nhiều loại thực phẩm phong phú cho cô, chỉ tiếc là khoảng một tháng rưỡi này, cô vẫn là không lên được tý thịt nào! Cân nặng cũng đã khôi phục lại như lúc trước, sau khi sinh xong cô vẫn xinh đẹp động lòng người, nhìn vóc người mê hồn của cô, Lục Thừa Tiêu dám đoán chắc, vòng ngực cô đã tăng lên không ít “Vậy cô nói thử xem, là chuyện gì cần cô tự mình đến tìm tôi?” “Là chuyện liên quan đến việc anh thu mua tập đoàn
Diệp Thị. Cô nơm nớp lo sợ lên tiếng lần nữa.
Anh khó chịu hừ hai tiếng, “Sao nào? Chẳng nhẽ cô lại có suy nghĩ viển vông muốn trở về như lúc trước?” Thì ra cô đến tìm anh, là vì tập đoàn Diệp Thị, trong lòng cô, cái tập đoàn này rốt cuộc là quan trọng đến nhường nào? Quan trọng đến mức khiến cô bỏ hết mặt mũi đi tìm anh? Cầu xin anh? “Không phải.” Diệp Vãn Ninh khẽ lắc đầu, cô đã tiếp nhận sự thực này, so với chuyện để tập đoàn sụp đổ trong tay một người ngoài như Vương Đống Nhiên, còn không bằng tập đoàn Đế Thịnh thu mua và phát triển nó dưới danh nghĩa công ty con “Tôi biết cuối tháng này anh sẽ sa thải một bộ phận nhân viên, tôi là đến nhờ anh, xin anh đừng sa thải những nhân viên cũ” “Cô? Cô cảm thấy mình được mấy cân mấy lạng? Chỉ dựa vào yêu cầu này của cô, thì tôi sẽ thu hồi lại quyết định trước kia của mình? Diệp Vãn Ninh, cô đúng là coi trọng mình quá đấy!” “Không, tôi đương nhiên biết mình thấp cổ bé họng, không có tư cách nói gì trước mặt anh, nhưng chỉ cần anh đồng ý không sa thải các nhân viên của tập đoàn Diệp Thị... anh... muốn làm thế nào với tôi... cũng được..." Diệp Văn Ninh hít sâu một hơi, nín thở nhìn chằm chằm đợi câu trả lời của anh. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh *nhất
Cô nhìn thấy đôi đồng tử màu nâu sâu thẳm xảo quyệt của anh... hơi rụt người lại, “Nếu như anh không đồng ý, vậy tôi... “Sợ tôi thế à? Một lòng muốn rời đi, sao còn đến cầu xin cho những nhân viên kia?” Lục Thừa Tiêu giơ tay nắm chặt hàm dưới cô, khỏe mỗi cong lên nụ cười tà ác, “Ý của cô là... chỉ cần tôi đồng ý không sa thải những nhân viên cũ, thì tôi có thể thích gì làm nấy với cô, tôi không hiểu sai chứ?” “Không sai... Cô khẽ lắc đầu, “Chỉ cần anh đồng ý, tôi có thể làm bất cứ việc gì.” Cô nhấc mắt nhìn gương mặt điển trai của anh, hai tay buông thống ở hai bên sườn đã sớm nắm chặt thành quyền bởi vì sợ hãi và hoảng loạn.