Đêm nay không tuyết, ánh trăng mênh mang.
Trong phòng, Thiệu Từ Tâm từ phòng tắm ra tới, vội vàng kéo Ôn Chi Hàn lên giường.
Trời lạnh, dù muốn ấm áp, hay muốn nị oai cũng phải chui vào chăn ủ ấm – quá tiện.
Thiệu Từ Tâm ôm eo Ôn Chi Hàn, nhìn cô không chớp mắt.
Hai người nói cười rất vui vẻ, sau khi chính thức ở bên nhau, nàng càng nhìn Ôn Chi Hàn càng thích cô, lúc này nàng không đành lòng dời mắt đi.
Đây là Ôn Chi Hàn, Ôn Chi Hàn mà nàng rất nhớ.
Ôn Chi Hàn cũng thích nàng, nhiều hơn nàng tưởng tượng, và lâu hơn cô ấy tưởng tượng.
Nàng không thể diễn tả cảm giác của mình khi nghe tin Ôn Chi Hàn cũng được trọng sinh, nhưng giờ đây niềm vui đã làm lu mờ tất cả.
Thật trùng hợp, ông trời cố tình để ba người họ trọng sinh cùng nhau.
Đối với Ôn Úc, lần trọng sinh này có ý nghĩa giáo dục cực kỳ sâu sắc.
Đối với các nàng, đây sự bù đắp sai lầm, chân chính duyên trời tác hợp không thể bỏ lỡ.
Năm ngón tay đan vào nhau, ánh mắt giao nhau.
Trong mắt của họ chỉ có nhau, không thể chứa thêm bất kì ai khác.
Thiệu Từ Tâm động đậy, ngẩng đầu hôn lên môi Ôn Chi Hàn.
Gặp lại sau một thời gian dài xa cách, sự dịu dàng quen thuộc khiến nàng vô cùng lưu luyến, không khỏi muốn nhiều hơn nữa.
Ôn Chi Hàn đã đáp lại nàng, để nàng có được những gì nàng muốn, và dựa vào nhau không rời.
Đây là lần đầu tiên họ hôn nhau một cách thẳng thắn với danh nghĩa tình yêu.
Không còn thỏa thuận giữa họ nữa.
Từ đêm nay trở đi, bọn họ là vợ chân chính của nhau, là bạn đời nắm tay nhau cả đời, không gì thay đổi được.
"Chị ơi......"
Thiệu Từ Tâm ý loạn tình mê, dùng ngón tay thon dài vuốt ve đôi môi của Ôn Chi Hàn, giống như đang vẽ một tác phẩm nghệ thuật.
"Bà Thiệu xinh đẹp của em."
Ôn Chi Hàn ôn nhu đáp lời, với sự kiên nhẫn và chiều chuộng vô hạn.
Đây là Từ Tâm của cô, là bà Ôn của cô.
Cuối cùng cô cũng có thể chạm đến trái tim nàng, cuối cùng họ cũng đã ở bên nhau, đây cũng là chuyện tốt đẹp nhất mà cô hằng mong ước.
"Chi Hàn."
"Ừm."
"Ôn Chi Hàn."
"Chị đây."
"Vợ ơi ~"
"Chị ở đây."
Thiệu Từ Tâm lập tức vui vẻ, giang rộng hai tay ôm chặt cô, hai chân đạp lung tung trên giường, vô cùng hạnh phúc.
Sau đó, nàng đột nhiên hỏi: "Đời trước chị có bạn gái không ạ?"
Nàng chưa từng nhìn thấy Ôn Chi Hàn yêu ai trước khi nàng chết, và nàng cũng không biết điều đó sau khi đã chết.
Bây giờ đương sự đã ở đây, nàng lại là vợ hợp pháp, đương nhiên có quyền buôn chuyện.
Nàng không tức giận, nàng chỉ tò mò thôi.
Ôn Chi Hàn bình tĩnh đáp: "Không có."
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt: "Tại sao không?"
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nghiêm túc ôn nhu nói: "Không thể buông bỏ em, không thể một lòng một dạ với người khác, như vậy thật vô trách nhiệm, cho nên không có."
Thiệu Từ Tâm là giấc mơ thuở thiếu thời của cô, và cũng là ảo tưởng mà cô không thể từ bỏ.
Sẽ không bao giờ có một mặt trời rực rỡ như Thiệu Từ Tâm trong cuộc đời cô.
Bởi vì cô tỉnh táo, cô không muốn phụ lòng người khác.
Khi Thiệu Từ Tâm nghe thấy điều này, cả trái tim nhỏ bé của nàng lại trở nên mềm mại, và vẻ mặt của nàng rất khó chịu.
"Hức, Ôn Chi Hàn em lại muốn khóc......"
Ôn Chi Hàn buồn cười, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt cái trán của nàng hỏi: "Em khóc cái gì?"
Thiệu Từ Tâm nói: "Khóc vì đời trước chị quá vất vả."
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng cười, cũng không để ý.
Thiệu Từ Tâm đau lòng: "Nếu như em có thể thích chị sớm hơn, chị sẽ không vất vả như vậy, đều do em......"
Ôn Chi Hàn lập tức hôn nàng: "Chuyện này không phải lỗi của em, bây giờ em thích chị cũng chưa muộn, đúng không?"
Thiệu Từ Tâm không cảm thấy hài lòng.
Nàng được cô ôm vào lòng, nũng nịu nói: "Nhưng nếu em thích chị sớm hơn, chúng ta đã có thể ở bên nhau hai đời rồi, như vậy rất là lời luôn đó ~"
Ôn Chi Hàn không khỏi bật cười: "Từ Tâm còn rất khôn khéo ha."
Vợ của cô quả thật là một đứa bé lanh lợi.
Chỉ là điều xác suất thấp này có thể không xảy ra với họ nữa.
Có lẽ kiếp trước ông trời vừa nhìn thấy bọn họ bỏ lỡ nhau nên động lòng thương, tạo kỳ tích, hi vọng cô có thể chủ động đấu tranh cho hạnh phúc của chính mình.
Nói tóm lại, không ai có thể nói bất cứ điều gì về sức mạnh siêu nhiên và thần bí này.
Thiệu Từ Tâm mặt dày nói: "Đương nhiên rồi."
Sau đó lại làm nũng tiếp: "Ôn Chi Hàn, em thật sự rất thích chị....."
"Chị không biết đâu, hôm nay em một mực xem video của chị trên đường trở về. Chỉ cần có clip của chị, nhất định sẽ có thân ảnh người nào đó họ Thiệu em!"
"Hehe, vợ của em thật là xinh đẹp."
Nàng cười giống như một hoa si.
Ôn Chi Hàn nghe nàng làm nũng lại bắt đầu cảm thấy nàng dễ thương.
Nhưng ngay lúc này, cuối cùng cô cũng nhớ tới một chuyện trọng yếu —
"Từ Tâm, sao di động em lại tắt máy?"
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô tội: "Xem video của chị quá mê mẩn, quên sạc pin."
Ôn Chi Hàn: "......"
Cô cũng không ngờ sẽ là nguyên nhân này......
Cô ôm người vào lòng, hôn hôn vài cái, dùng giọng điệu thương lượng nói với nàng: "Từ Tâm, sau này phải nhớ chú ý đến lượng pin, cố gắng bảo đảm lúc nào cũng có thể liên lạc, được không?"
"Hôm nay đại lộ Thành Tân xảy ra tai nạn xe cộ, chị không liên lạc được với em, chị thật sự rất lo lắng, cũng rất sợ hãi......"
Cô rũ mi, trong mắt tràn đầy u sầu chưa tan, giống như quay về hiện trường vụ tai nạn của đời trước, lại một lần bị lăng trì trong nỗi đau mất đi người mình thương…..
Thiệu Từ Tâm thấy dáng vẻ này của cô, lập tức nhớ tới vừa rồi nhìn thấy cô trên vỉa hè.
Mất hồn mất vía, như là tan vỡ, không còn sự bình tĩnh và vững vàng của ngày thường.
Cái chết của cô ở kiếp trước đã tạo nên một cái bóng không thể tưởng tượng và không thể xóa nhòa đối với Ôn Chi Hàn.
Thiệu Từ Tâm cảm thấy đau lòng, lập tức cam đoan: "Sau này em sẽ luôn mang theo sạc dự phòng, ngay khi pin tụt xuống 50% em sẽ sạc ngay lập tức, bảo đảm chị có thể tìm em bất cứ lúc nào, được không?"
"Lát nữa em cho chị số điện thoại của chị Dung, điện thoại của chị ấy lúc nào cũng đầy pin, nếu không liên lạc với em được thì có thể tìm chị ấy."
"Sau này nhất định sẽ không xuất hiện tình huống như hôm nay nữa đâu, em bảo đảm!"
Ôn Chi Hàn nhíu chặt mày dần dần giãn ra: "Ừm......"
Thiệu Từ Tâm nắm lấy tay cô, ấm áp nói: "Chi Hàn, đừng sợ, chuyện đời trước đã qua rồi, em vẫn còn sống."
"Chị sờ thử xem, tay của em có độ ấm, là ấm, rất ấm rất ấm."
"Còn có, người của em ở chỗ này, ở bên cạnh chị, vô cùng vui vẻ mà tồn tại."
Ánh mắt của nàng tràn đầy nhu tình, trân trọng hôn lên tay Ôn Chi Hàn: "Cho nên chị đừng sợ, mọi chuyện đều đã qua, em không có việc gì."
"Từ Tâm......"
Ôn Chi Hàn giơ tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng, cảm thấy tất cả những chuyện này đều giống như một giấc mộng.
Cô có nàng, cô được ở bên cạnh nàng, bọn họ vĩnh viễn sẽ không chia lìa, vĩnh viễn ở bên nhau, đây chẳng phải là một giấc mộng đẹp sao?
"Em đây, chị."
Giọng nói của Thiệu Từ Tâm đột nhiên kéo cô trở về hiện thực.
Cô không khỏi cười khẽ, áp trán vào trán nàng, nhỏ giọng nói với nàng: "Từ Tâm, đối với chị đây giống như một giấc mộng đẹp."
"Là mộng đẹp," Thiệu Từ Tâm ôm lấy cô không rời, thì thầm vào tai cô, "Đối với chúng ta, đây là mộng đẹp trở thành sự thật."
Em ái mộ chị và khao khát chị.
Không ngờ, em và chị vốn đã yêu nhau từ lâu.
Nụ cười trên môi Ôn Chi Hàn càng đậm, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Cô ôm chặt người vào lòng, trong lòng tràn đầy xúc động và thỏa mãn.
Em là giấc mộng loá mắt thời niên thiếu của chị, cũng là mộng tưởng mà chị yêu suốt hai đời không chịu buông tay.
Chị đuổi theo em và đến gần em, giống như vạn vật đều khao khát ánh mặt trời.
Cuối cùng, em thuộc về chị.
"Từ Tâm, Từ Tâm của chị."
"Chị yêu em và sẽ luôn yêu em, mãi mãi."
"Em cũng vậy."
Thiệu Từ Tâm xúc động, hốc mắt hơi ửng đỏ.
"Em yêu chị rất nhiều, rất nhiều rất nhiều."
Đi một vòng, cuối cùng nàng cũng gặp được phu nhân của nàng.
Nàng rất vui vì đã không bỏ lỡ cô.
Từ giờ trở đi, nàng sẽ không bao giờ để cô phải chịu khổ trong tình yêu nữa, nàng sẽ để bà Thiệu của mình được yêu ngọt ngào đến mức răng đau mỗi ngày!
Thiệu Từ Tâm vô thức ôm người chặt hơn, suy nghĩ rồi hỏi: "Từ hồi cấp ba chị đã thích em, vậy chị không nghĩ tới việc tỏ tình à?"
"Hay là sợ trái với nội quy trường học?"
Ôn Chi Hàn cười cười: "Tỏ tình rồi."
Suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung: "Miễn cưỡng xem là vậy."
Thiệu Từ Tâm sửng sốt: "Sao em lại không biết?!"
Trời ơi, nàng bỏ lỡ lời tỏ tình của vợ mình thời cấp ba ư!
Này có khác gì bỏ lỡ trăm triệu* đâu chứ!!
*Là một cách miêu tả phóng đại về sự hối hận vì đã bỏ lỡ một điều gì đó.
"Bởi vì em đã xé nó."
"Xé?! Em làm??"
"Ừm."
"Hả???"
Ôn Chi Hàn cười cười, kể đầu đuôi mọi chuyện cho nàng nghe.
Thiệu Từ Tâm nghe xong lời này, lập tức sửng sốt, sau đó làm nũng vỗ vai cô, buồn cười nói: "Làm ơn đi, đó là vở kỷ luật đó, ai mà nghĩ rằng đó là thích chứ!"
"Vả lại lúc ấy em cũng sắp bị hù chết, thật sự cho rằng em đã đắc tội với chị nhiều tới vậy, xé vở của chị, em còn sợ chị tìm em tính sổ đấy."
"Kết quả không ngờ lại là...... Là em tính sai, em thật là không nghĩ tới."
Ôn Chi Hàn rũ mắt nhìn nàng, vô cớ cảm thấy có chút đáng thương.
"Từ Tâm, trang giấy đó không có ghi tên, lớp, và mã số học sinh, hơn nữa vở cũng được chị dùng làm tập nháp......"
"Đây là lần đầu tiên chị thích một người, không có kinh nghiệm."
Thấy cô vậy, Thiệu Từ Tâm cảm thấy rất đáng yêu nên nhịn không được hôn cô một cái, nhéo má cô: "Không sao, không đáng tiếc, dù sao thì thời cấp ba em chảnh muốn chết, tỏ tình với em ngoại trừ bị cự tuyệt thì chính bị từ chối."
"Giá như chúng ta học cùng một trường đại học, cái tính đó của em đã bớt đi rất nhiều sau khi lên đại học, cũng bắt đầu muốn yêu đương."
"Nếu như khi đó chúng ta học cùng trường đại học, người em thích nhất định là chị."
Nàng không thoát thể thoát khỏi sự dịu dàng của Ôn Chi Hàn, như là vận mệnh đã sắp đặt.
Yêu Ôn Chi Hàn đối với nàng chỉ là vấn đề thời gian, không có chuyện không khả năng.
Ôn Chi Hàn cũng vô cùng hối hận về điều này.
Nếu cô dũng cảm hơn và hỏi Thiệu Từ Tâm về nguyện vọng trường đại học của nàng, kết quả có thể đã hoàn toàn khác...
Thấy bầu không khí sắp chìm xuống, Thiệu Từ Tâm lập tức thay đổi chủ đề một cách dí dỏm.
Một chủ đề mà nàng đã tò mò từ lâu.
"Bà Thiệu ơi." nàng mỉm cười nhìn chằm chằm đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của Ôn Chi Hàn "Bây giờ chị có thể nói cho em biết, làm sao chị biết 'mở họp' là mở như thế nào không nè?"
Ôn Chi Hàn cũng rất thành thật, không giấu giếm.
Cô nắm tay nàng, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Hồi cấp ba, được một người bạn chỉ dẫn xem vài thứ, từ đó về sau...... Chị đã mơ thấy em, không chỉ một lần."
Nói chính xác, giấc mơ nên đến từ việc xem Thiệu Từ Tâm khiêu vũ tại lễ hội nghệ thuật của trường.
Lúc đầu, tình cảm của cô dành cho Thiệu Từ Tâm vẫn còn mơ hồ.
Kể từ khi được Từ Chu Chu dẫn đi trải nghiệm các lĩnh vực xu hướng tình dục khác nhau và xem Thiệu Từ Tâm khiêu vũ, mối tình đầu đã dần chớm nở trong mộng.
Cô bắt đầu mơ về vị học muội Thiệu Từ Tâm này.
Những giấc mơ hoang đường và ái muội của họ khiến cô thường giật mình tỉnh giấc, toát mồ hôi lạnh.
Đó là lần đầu tiên tình yêu của cô nảy mầm.
Đối với Thiệu Từ Tâm, vị học muội xinh đẹp nhưng luôn là dạy mãi không sửa này.
Tệ nhất chính là, dần dần cô phát hiện mình không hề chán ghét.
Cô thậm chí còn thỉnh thoảng thắc mắc hôn môi Thiệu Từ Tâm sẽ như thế nào.
Trong khoảng thời gian đó, cô thực sự cảm thấy mình thật hoang đường.
Cô rõ ràng là một thành viên Đội cờ đội gương mẫu.
Một cách bí mật, tâm trí cô chứa đầy những tình yêu non nớt và vi phạm các nội quy của trường.
Mãi về sau, cô mới xác nhận tình cảm của mình với Thiệu Từ Tâm, cuối cùng quyết định không chạy trốn nữa.
Cô thản thẳng thắn chấp nhận tất cả những điều này, và thẳng thắn chấp nhận Thiệu Từ Tâm, người sẽ đến với cô trong giấc mơ.
Sau khi vào đại học hay thậm chí đã đi làm, cô vẫn thỉnh thoảng nghĩ về bé học muội thông minh và xinh đẹp ở trường trung học — kể cả trong giấc mơ của cô.
Cô chưa bao giờ nói chuyện với người ngoài, và cô không dám thổ lộ với Thiệu Từ Tâm khi chưa xác nhận mối quan hệ.
Sau khi Thiệu Từ Tâm nghe xong, vẻ mặt của nàng trở nên rất ái muội.
— à há, thì ra mẫu người lý tưởng của vợ mình vẫn luôn là mình aaa ~
Thiệu Từ Tâm che môi, và nở nụ cười đầy ẩn ý với Ôn Chi Hàn.
"Bề ngoài là ủy viên đội cờ đỏ không nói nhân tình đạo lý, nhưng trong thâm tâm thì làm như này như kia với người ta trong giấc mơ."
"Học tỷ, chị đáng ghét quá à ~"
Ôn Chi Hàn bị nụ cười của nàng làm cho có chút xấu hổ, vành tai lại đỏ lên.
Cô đưa tay lên che đi đôi mắt sáng ngời tràn đầy sức sống của nàng, trong giọng điệu không khỏi có chút ngượng ngùng: "Ngoan, chuyện này chúng ta bỏ qua nha."
Thiệu Từ Tâm thậm chí còn cười vui hơn trong vòng tay của cô
Ôn Chi Hàn của nàng thật là quá đáng yêu.
Thật tuyệt khi được gặp chị, yêu và cưới chị!
......
Sau kì nghỉ Nguyên Đán, Ôn Chi Hàn trở lại công ty làm việc.
Thiệu Từ Tâm nghỉ một tháng, ngoại trừ mấy ngày trước tết còn phải quay chương trình, thời gian còn lại vô cùng rảnh rỗi.
Nếu đã rảnh thì tất nhiên là nàng phải tìm chuyện gì đó để làm, chẳng hạn như đến Quang Lam tìm vợ, và cùng vợ đến văn phòng làm việc.
Sau khi Ôn Chi Hàn nhận được tin nhắn, đích thân xuống đón nàng, nhưng lần này không phải cổng lớn mà là bãi đỗ xe.
"Bà Thiệuuu — !"
Từ xa, cô đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Thiệu Từ Tâm, chớp mắt một cái là nhìn thấy bóng người ai đó chạy như bay về phía mình.
Thiệu Từ Tâm bước trên đôi bốt màu đen, khuôn mặt tràn đầy niềm vui.
Chiếc áo khoác dài màu nâu của nàng tung bay trong gió.
Mái tóc dài đen nhánh hơi dựng lên, mày rậm xinh đẹp nhanh nhẹn, giống như yêu tinh rừng rậm.
Nàng nhẹ nhàng nhào vào trong lòng Ôn Chi Hàn, giọng nói ngọt ngào: "Bà Thiệu, vợ của chị tới rồi, mời chị ký nhận một chút."
Ôn Chi Hàn mỉm cười hôn nàng một cái.
Thiệu Từ Tâm: "Ký nhận thành công, cảm ơn chị đã sử dụng dịch vụ, hoan nghênh chị tiếp tục ghé thăm."
Ôn Chi Hàn dịu dàng vuốt tóc nàng: "Em tự lái xe đến đây sao?"
Thiệu Từ Tâm gật đầu.
Ôn Chi Hàn: "Lại lái xe nữa sao?"
Thiệu Từ Tâm lập tức vui vẻ nói: "Đúng vậy, không sai, vì chị mà em vượt qua rào cản tâm lý, bây giờ đã có thể lái xe trở lại, thậm chí có thể đón chị tan làm nữa đó."
Trong giọng nói tràn đầy khoe khoang, cầu mong khích lệ.
Ôn Chi Hàn nghe xong, không khỏi xoa mặt nàng, khen ngợi: "Từ Tâm của chúng ta giỏi quá."
Rồi lại hỏi: "Lạnh không?"
Thiệu Từ Tâm rút tay ra khỏi túi, ngoan ngoãn đặt vào lòng bàn tay cô: "Không lạnh."
Ôn Chi Hàn khi nhiệt độ ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, cô hơi kinh ngạc: "Sao tay em lại ấm thế?"
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, cười cười, từ túi áo lấy ra hai túi sưởi ấm: "Nè."
Vì Ôn Chi Hàn, từ nay về sau, nàng sẽ chuẩn bị túi sưởi ấm mỗi khi đông đến.
Nàng không muốn Ôn Chi Hàn lại nhớ đến những ký ức đau buồn của đời trước.
Nàng hy vọng rằng từ bây giờ, tất cả những gì cô mang đến cho Ôn Chi Hàn là sự ngọt ngào và hạnh phúc.
"Cho chị một cái," Thiệu Từ Tâm nhét một cái vào tay cô, "Chị cũng phải chú ý giữ ấm!"
Hai người cùng nhau vào thang máy, vừa đi vừa trò chuyền.
"Em vừa gọi trà chiều cho chị, nhóm nhân viên cũng có, lát nữa sẽ giao đến, lần này em có thể ăn cùng chị."
"Vậy Từ Tâm ăn nhiều một chút, lúc trước đóng phim em cũng không ăn được gì."
"Dạ, à đúng rồi, mấy ngày nữa phim của em sẽ chiếu. Em nghe chị Dung nói nhà sản xuất mời chị đến buổi công chiếu. Chị có đi không?"
"Đi, bởi vì trông bà Ôn của rất muốn chị đi."
Thiệu Từ Tâm lập tức vui vẻ cười híp đôi mắt hoa đào.
Nàng rất thích dáng vẻ Ôn Chi Hàn đồng ý mọi yêu cầu của nàng.
"Ôn Chi Hàn, chị có cảm thấy năm nay em sẽ giành được giải nữ chính xuất sắc nhất không?"
"Có ."
"Trả lời nhanh như vậy à, vậy lỡ như không được thì sao?"
"Không có lỡ như, trong lòng chị, em luôn là nữ chính xuất sắc."
Thiệu Từ Tâm giật mình, thoáng chốc vui vẻ.
Nàng phải thừa nhận rằng mình rất vui vẻ khi được dỗ dành.
"Chi Hàn nhà em nói nghe hay quá ~"
...
Văn phòng tổng tài.
Thiệu Từ Tâm ngồi trên sô pha cùng Ôn Chi Hàn xử lý công việc.
Thân thể áp sát vào người, nàng dựa đầu vào vai Ôn Chi Hàn, cúi đầu nghịch điện thoại.
Ôn Chi Hàn chỉ để nàng dựa vào cô, nhân tiện phân bổ một nửa sức lực cho công việc.
Thiệu Từ Tâm chán nghịch điện thoại di động, lén lút ngước mắt lên quan sát vợ.
Khi Ôn Chi Hàn đang làm việc, lông mày của cô rất nghiêm túc và tập trung, rất thu hút.
Cô dường như được ông trời yêu thương, cho dù cô có dáng vẻ như thế nào, cô đều hoàn hảo, điều này khiến mọi người vô cùng thích cô và khao khát cô.
Người đẹp như vậy, nếu mặc váy cưới vào nhất định sẽ càng xinh đẹp......
Thiệu Từ Tâm lặng lẽ quan sát và suy nghĩ.
Ôn Chi Hàn cái gì cũng không biết, còn đang xử lý công việc của mình, gặp phải vấn đề gì sẽ gọi điện thoại cho thư ký giải thích từng vấn đề một.
Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, và giọng nói dễ chịu hơn bao giờ hết.
Thiệu Từ Tấm ngồi bên cạnh cô, lỗ tai rất thoải mái.
Lúc này, một sự kết hợp đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Nàng hào phóng gác chân lên đùi Ôn Chi Hàn, chống cằm nói: "Ôn Chi Hàn, chị biết chúng ta như thế này là gì không?"
"Là gì?" Ôn Chi Hàn chân thành thỉnh giáo.
Thiệu Từ Tâm đắc ý nhướng mày, buột miệng nói: "Tổng tài dịu dàng và tiểu điêu thê của cô ấy."
Ôn Chi Hàn: "?"
"Tiểu cái gì thê?"
"Điêu."
"?"
"Sa điêu."
(*) Sa điêu – 沙雕: xàm xí, hài hước.
Ôn Chi Hàn: "......"
Nàng thực sự có thể nhận thức rõ ràng về bản thân.
Nhưng dường như có chút rối loạn về giống loài.
Ôm nàng vào lòng, Ôn Chi Hàn cười nói: "Lúc trước không phải nói là cún con sao?"
Thiệu Từ Tâm: "?"
Vãi, không ngờ chị ấy còn nhớ rõ flag của tôiiii!
Nhưng không sao, tôi, người nào đó họ Thiệu mặt dày!
"Đúng vậy không sai, em là cún con."
Vừa nói, vừa hất tóc một cách kiêu căng, dụi vào cổ Ôn Chi Hàn, giọng điệu nhẹ nhàng, như là dụ hoặc.
"Vả lại, nếu là liếm cẩu, em nhất định sẽ liếm chị ~"
Nói xong,nàng liền chơi xấu xa trên cổ cô, còn đích thân nói cho chị ấy biết nàng "liếm" giỏi như thế nào.
Ôn Chi Hàn đầu ngón tay khẽ run.
Cô ôm nàng vào lòng, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Mặc dù cô đã có vô số tiếp xúc da thịt, nhưng nghe Thiệu Từ Tâm nói một cách trắng trợn như vậy trong văn phòng đột nhiên khiến cô có chút xấu hổ.
Cô hạ giọng, thì thầm vào tai Thiệu Từ Tâm nói: "Có vài lời chị muốn nói cho em vào tối nay."