Sau khi Thiệu Từ Tâm đưa ra quyết định, nàng rất mong chờ ngày về nhà.
Nếu Ôn Chi Hàn nói gần đây rất bận việc, nàng đương nhiên sẽ biết điều không quấy rầy cô.
Công việc là công việc, việc riêng là việc riêng, không thể ảnh hưởng nhau.
Tất nhiên, nàng không dễ dàng để Lâm Mộc Mộc đi mà để cô ấy ở trong phòng để hỏi chuyện.
Nàng thậm chí còn cắt đĩa trái cây một cách hứng thú và vừa ăn vừa hỏi han.
Bây giờ có đủ loại dấu hiệu cho thấy Ôn Chi Hàn có hứng thú với nàng, vì vậy nàng tự nhiên sẵn sàng tìm thêm một số manh mối của 'thích'.
Thời gian ba năm có thể biến thành cả đời hay không phụ thuộc vào hiện tại!
Trước khi hỏi, Thiệu Từ Tâm kéo Lâm Mộc Mộc và yêu cầu cô ấy bảo đảm: "Những gì chúng ta nói hôm nay, em không được nói cho bất kỳ ai, kể cả Ôn Chi Hàn."
Lâm Mộc Mộc khó hiểu: "Tại sao ạ?"
Dự vào cuốc điện thoại của Thiệu Từ Tâm vừa rồi, chắc chắn Ôn Chi Hàn đã biết là mình bại lộ.
Nếu đã lộ hết rồi, còn giấu giếm gì nữa?
Thiệu Từ Tâm có suy tính của riêng mình.
Nàng vẫn không dám bày tỏ tình cảm của mình trước khi Ôn Chi Hàn nói rõ rằng cô thích nàng, và nàng muốn tận mắt nhìn thấy phản ứng của Ôn Chi Hàn khi cô biết tình cảm của nàng.
Nàng không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì về Ôn Chi Hàn.
Lâm Mộc Mộc bối rối gãi đầu.
Hôm nay cô ấy mới phát hiện đôi vợ vợ này rất giống nhau, đều giấu giếm đối phương những chuyện không muốn nói, muốn cô ấy làm đặc công ngầm.
Đáng thương cho cô ấy, một trợ lý nhỏ bình thường, đột nhiên trở thành điệp viên hai mang.
"Nói cho chị biết," Thiệu Từ Tâm hỏi, "Tại sao chị ấy lại yêu cầu em làm trợ lý cho chị?"
Ôn Chi Hàn đã thừa nhận, người khác cố chấp che giấu cũng vô dụng.
Vì vậy, Lâm Mộc Mộc ngoan ngoãn nói ra những gì mình biết.
"Em đã làm công việc này khá lâu, năng lực của em chị cũng thấy rồi đó, cho nên cô ấy đã trả tiền để em tới làm trợ lý cho chị."
"Cô ấy nói chị sẽ cần em."
Thiệu Từ Tâm đã không phủ nhận vấn đề này.
Lâm Mộc Mộc năng lực mạnh và kiên định không có ý đồ khác, sự xuất hiện của cô ấy thực sự đã giúp nàng giải quyết một vấn đề lớn.
Ôn Chi Hàn một lần nữa sắm vai cơn mưa đúng lúc của nàng.
"Vậy làm thế nào mà chị ấy có thể đưa em vào công ty của bọn chị?"
"Cô ấy biết sếp Minh của chị đó!"
"?"
"Ôn tổng biết chị đang tìm trợ lý, nên đã đích thân đưa em đến gặp Minh tổng, đồng thời đề cử em với Minh tổng. Dựa vào sự tin tưởng với Ôn tổng, Minh tổng đã ký hợp đồng, sau đó chuyển em làm trợ lý cho chị."
"......"
Thiệu Từ Tâm đã suy nghĩ về nó một cách cẩn thận.
Hình như... Ôn Chi Hàn nói với nàng rằng cô biết ông chủ của công ty mình?
Nhưng lúc đó nàng không nghĩ nhiều, lãnh đạo các lĩnh vực có quan hệ thâm giao cũng không có gì lạ.
Cha nàng, Thiệu Hành, cũng biết nhiều ông lớn trong giới này.
Nhưng lúc này nghĩ lại, cảm giác tự hào của nàng lại trào dâng và ngày càng lan rộng.
Ôn Chi Hàn đã sử dụng nhân mạch của mình để gieo một cơn mưa kịp thời khác cho nàng.
Vợ của nàng thật tuyệt vời, vợ là số một thế giới!
"Nói tiếp, nói tiếp."
"Nói gì ạ?"
"Ờm... Em nói cho chị biết, nếu không biết chị ấy có thích chị không, tại sao trước đó em vẫn luôn nói tốt về chị ấy? Nếu có khó khăn gì thì tìm chị ấy nhiều một chút?"
Lâm Mộc Mộc trả lời không chút do dự: "Bởi vì em cảm thấy cô ấy thật sự rất tốt với chị nha."
"Tuy rằng em không biết tại sao Ôn tổng luôn giúp chị, nhưng cô ấy thật sự không có ác ý, cho nên em chỉ hy vọng hai người ít nhất có thể trở thành bạn bè, đừng phụ lòng tốt của cô ấy."
"Hơn nữa, đây cũng là phân phó của cô ấy, nếu chị có khó khăn nhất định phải nói cho cô ấy biết, cô ấy muốn tận lực giúp đỡ chị. Những gì em nói không phải chính chị rõ ràng hơn à, hơn nữa cũng không phải chuyện gì cũng để người ngoài như em biết, đúng không?"
Lâm Mộc Mộc thực sự người thông minh và tinh ý, Ôn Chi Hàn có thể chọn cô ấy là có lý do.
Thiệu Từ Tâm chậm rãi chớp mắt.
Ôn Chi Hàn thực sự quan tâm đến nàng với ý tốt, nhưng thật đáng tiếc khi nàng phát hiện ra quá chậm.
Nếu là sớm hơn... nàng đã đầu hàng và thú nhận tình yêu của mình, cho dù thiêu thân lao vào lửa, tự mình đa tình.
Thấy nàng không sao, Lâm Mộc Mộc lại hỏi: "Từ Tâm, không phải là chị có ân với Ôn tổng chứ?"
Thiệu Từ Tâm hoàn hồn: "Gì cơ? Ân? Không có."
Ôn Chi Hàn không cần ân tình của nàng, ngược lại, nàng thiếu Ôn Chi Hàn không ít ân tình......
Tuy nhiên, nàng rất sẵn lòng lấy thân báo đáp, đền đáp bằng cả cuộc đời, bao gồm cả kiếp sau.
Nàng quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một vòng mặt trời chói chang ấm áp tràn ngập mây mù, khí lạnh trong không khí cũng theo đó mà tiêu tán.
Nàng đột nhiên nhớ Ôn Chi Hàn lắm.
Muốn quay lại gặp cô, muốn ôm cô và hôn cô, muốn nói với cô rằng em thích chị rất nhiều.
Nàng thực sự muốn kết thúc và trở về Phụng thành càng sớm càng tốt! ! !
......
Vào ngày cuối cùng của tháng 12, đoàn phim cuối cùng cũng đóng máy.
Mọi người ùa về nói với nhau lời chúc mừng năm mới, đắm chìm trong niềm vui được về quê ăn tết.
Sau khi chụp ảnh với mọi người và chúc mừng, Thiệu Từ Tâm theo Dung Nhã đến sân bay với nụ cười trên môi.
Dung Nhã nhìn vào chỗ ngồi trước mặt và nói: "Mộc Mộc đâu?"
Thiệu Từ Tâm vừa nghịch điện thoại vừa nói: "À, hôm qua em cho cô ấy nghỉ lễ, bảo cô ấy về sớm gặp bạn gái. Dù sao cũng sắp đến kỳ nghỉ rồi, có thêm một ngày nghỉ cũng tốt, em có thể tự đóng gói hành lý."
Dung Nhã nhướng mày và không nói gì.
Thiệu Từ Tâm hiện tại tràn đầy kỳ vọng trở lại Phụng thành.
Mong ai đó trong thành phố này.
Nàng không kiềm được chia sẻ cảm xúc của mình với Lương Tuyết Phỉ trên WeChat.
Là bạn thời thơ ấu của nàng, Lương Tuyết Phỉ đã dành cho nàng rất nhiều lời động viên và khẳng định.
[ Phỉ Phỉ ]: Thiệu đại minh tinh của chúng ta xinh đẹp như vậy, không thể nào mà cô ấy từ chối cậu! Hơn nữa cô ấy nhất định sẽ thích cậu, siêu thích cậu luôn!
[ Phỉ Phỉ ]: Không thích thì sao có thể làm nhiều chuyện như vậy, âm thầm bảo vệ sau lưng cậu chứ, đúng không?
Thiệu Từ Tâm bây giờ rất cần sự khẳng định, để nàng có đủ tự tin để mạnh dạn thú nhận trực tiếp.
Vì vậy, nàng rất cần thêm sự khích lệ từ Lương Tuyết Phỉ.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Đúng thế đúng thế, Phỉ Phỉ của chúng ta nói quá có lý!
[ Thiệu Từ Tâm ]: Dù chị ấy không đặc biệt thích tớ, nhưng ít nhất cũng thích tớ một chút
[ Phỉ Phỉ ]: Không được nói như vậy! Cô ấy chính là rất thích cậu!
[ Thiệu Từ Tâm ]: Khiêm tốn chút khiêm tốn chút, tự luyến cũng phải chừa đường sống một tí, nếu không đến lúc đó bị từ chối sẽ xấu hổ lắm
[ Thiệu Từ Tâm ]: 【 xấu hổ.JPG】
[ Phỉ Phỉ ]: Tớ thật sự cảm thấy cô ấy sẽ không từ chối cậu mà
[ Phỉ Phỉ ]: Nếu chỉ hơi hơi thích cậu thế thì tại sao lần trước lại chạy xa vậy để đến thăm cậu?
[ Phỉ Phỉ ]: Nơi tổ chức hội nghị thượng đỉnh tài chính cách nơi cậu quay phim một giờ lái xe đó!
Thiệu Từ Tâm sững người.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Cậu nói cái gì?
[ Phỉ Phỉ ]: À đúng rồi, mấy ngày nay tớ bận đến nỗi hồ đồ, cho nên quên nói với cậu, tớ sẽ tham dự hội nghị thượng đỉnh về tài chính với sếp của tớ.
[ Phỉ Phỉ ]: Và cậu đoán xem?
[ Phỉ Phỉ ]: Sự kiện mà Ôn tổng tham gia cách nơi cậu quay phim hàng ngàn dặm, và có một khách sạn gần hội nghị thượng đỉnh tài chính, nhưng cô ấy không chọn ở lại khách sạn gần nhất, mà lại đi tìm cậu
[ Phỉ Phỉ ]: Cậu nói xem là tại sao?
Sau khi kết nối với đủ chuyện trong quá khứ, Thiệu Từ Tâm trước màn hình đã hoàn toàn choáng ngợp.
Hóa ra, Ôn Chi Hàn thực sự đến đó vì nàng ...
Hóa ra Ôn Chi Hàn vì nàng mà làm nhiều như vậy...
Hóa ra Ôn Chi Hàn cũng thật sự thích nàng!
Tin tức đột ngột tràn ngập trái tim nàng như một cơn gió xuân sảng khoái.
Nụ cười như một nhành xuân mới chớm, lặng lẽ nở trên đuôi lông mày, sáng ngời và quyến rũ.
Nàng nhìn thấy hy vọng – hy vọng được hạnh phúc bên nhau và nắm tay nhau đi đến suốt cuộc đời.
Nàng mở giao diện trò chuyện và nhấp vào thanh trò chuyện của Ôn Chi Hàn.
Đầu ngón tay của nàng lại đột nhiên do dự trên màn hình.
Nàng muốn nói gì đó, lại không biết nói gì, cuối cùng đành chịu thua.
Quên đi, đánh chữ có ích lợi gì, nói thẳng ra thì tốt hơn, nàng không muốn bỏ lỡ biểu cảm của Ôn Chi Hàn
Hơn nữa Lâm Mộc Mộc nói rằng Ôn Chi Hàn những ngày này rất bận rộn, có lẽ cô vẫn đang họp và không có thời gian trả lời nàng.
Chỉ cần đợi cho đến khi về nhà là các nàng có thể gặp nhau rồi!
Nhưng tại sao đường xa như vậy, tại sao chúng ta không thể về đến nhà trong nháy mắt? !
Bà Ôn, người rất háo hức được trở về nhà, đã nghĩ như vậy.
Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể thành thật nghịch điện thoại di động, xem video của vợ mình cho vơi đi nỗi nhớ thương.
Hiệu quả rất tốt.
Nhìn người trong video xinh đẹp hoàn mỹ, nàng cảm thấy nhẹ nhõm, khóe môi bất giác nhếch lên tràn đầy hạnh phúc, giống như vượt qua ngàn vạn sông núi, chính thức ở bên nhau.
Tuy nhiên, niềm vui của nàng không kéo dài được lâu.
— Chuyến bay bị hoãn.
Phòng chờ sân bay.
Thiệu Từ Tâm ngồi trên ghế, giống như một con cá mặn mất đi mộng tưởng.
Nàng cầm điện thoại lên, âm thầm gửi cho Ôn Chi Hàn một tin nhắn: [Chuyến bay của em bị hoãn, chị không cần đến đón, lát nữa gặp ở nhà]
Nghĩ xong lại bổ sung một câu: [Lái xe cẩn thận]
Ôn Chi Hàn không có trả lời.
Thiệu Từ Tâm nhìn chằm chằm vào màn hình và đợi hai phút, sau đó thỏa hiệp tiếp tục xem video, tiêu tốn pin một cách bừa bãi.
...
Khi Ôn Chi Hàn nhìn thấy tin nhắn của Thiệu Từ Tâm, đã hai giờ trôi qua kể từ khi Thiệu Từ Tâm gửi tin nhắn.
Cô vẫn đang họp trong phòng họp vào hai giờ trước.
Vào cuối năm, tất cả các công ty lớn đều bận rộn.
Đứng trong văn phòng, cô nhìn lên bầu trời bên ngoài.
Bây giờ là bảy giờ, màn đêm buông xuống, đêm dài tĩnh mịch bao trùm toàn thành phố.
Thu hồi tầm mắt, cô trả lời một câu: [ em đến đâu rồi? ]
Thiệu Từ Tâm không trả lời.
Ôn Chi Hàn giơ đầu ngón tay vuốt màn hình, và ánh mắt cô dừng lại ở tin nhắn trước đây của Thiệu Từ Tâm.
Nàng từ chối cô đến đón và yêu cầu cô đợi ở nhà.
Cô vẫn im lặng, như thể đang đối mặt với một cuộc thẩm vấn, mọi thứ đều không thể biết trước được.
Họ đều bận rộn những ngày này và hiếm khi trò chuyện.
Cô không biết thái độ của Thiệu Từ Tâm đối với cô là gì và cô dự định giải quyết mối quan hệ của họ như thế nào, cô chỉ biết rằng cô không thể giấu được nữa.
Cho dù là chuyện sắp xếp trợ lý hay là tình tình thầm kín, cô đều không thể giấu được...
Khẽ thở dài, cô lại gửi thêm một câu: [ Chị ở nhà đợi em, khi nào em đến thì báo cho chị ]
Thu dọn túi xách, cô đẩy cửa văn phòng ra, không quay đầu lại rời đi.
Thẳng tiến không lùi bước.
...
Thiệu Từ Tâm đã ngủ suốt chặng đường trên máy bay, và khi xuống máy bay lúc chín giờ, nàng vẫn còn mơ màng.
Nàng gần như kiệt sức vì quay phim mấy ngày nay, lại sắp được gặp vợ nên tranh thủ thời gian ngủ bù, tràn đầy năng lượng đi gặp cô.
Tới Phụng thành, một chiếc xe đặc biệt đã đến đón họ.
Dung Nhã và tài xế giúp nàng cất hành lý.
Cả ba lên xe, thắt dây an toàn và lên đường.
Xe chạy bon bon trên đường, trong xe yên lặng không một tiếng động.
Một lúc sau, Dung Nhã nói: "《 tướng quân 》sẽ được phát hành vào tháng Giêng."
Thiệu Từ Tâm chậm rãi hoàn hồn: "Xác định chưa?"
Dung Nhã gật đầu: "Xác định rồi, lát nữa lấy hai vé cho em và Ôn tổng nhà em nha?"
Thiệu Từ Tâm nhếch miệng cười: "Được đó, tốt nhất là đặt bao hết, chỉ có hai người, như vậy bọn em có thể tận hưởng thế giới của hai người."
Dung Nhã buồn cười nhìn nàng: "Chữ 'bát' còn chưa viết xong*, ở đó mà mơ với mộng."
*八字还没一撇: chưa có manh mối, dấu hiệu thành công/ chưa đâu vào đâu cả.
Thiệu Từ Tâm không quan tâm đến điều này.
Nàng vừa mở điện thoại vừa ngâm nga một bài hát nhỏ, nói: "Ai nói không đâu vào đâu, nói không chừng chữ bát của bọn em sắp xoắn thành bánh quai chèo luôn rồi đó ~"
"Hạnh phúc ghê ha, tiểu yêu tinh khoe khoang."
"Ha ha."
Thiệu Từ Tâm thấy tin nhắn của Ôn Chi Hàn.
Nàng nhìn lên đoạn đường, cúi đầu gõ chữ, nhân tiện gửi địa điểm.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Vừa rời sân bay không lâu, em đang ở đại lộ Thành Tân này
[ Thiệu Từ Tâm ]: Dạ, về đến nhà em nói cho chị ngay
[ Bà Thiệu xinh đẹp ]: Được, chú ý an toàn
Lần này Ôn Chi Hàn trả lời rất nhanh.
Thiệu Từ Tâm không khỏi mỉm cười, trả lời "Biết rồi", sau dfos tiếp tục xem video vợ.
Trong video trong video cũng rất hoàn hảo, từng cái cau mày và nụ cười đều mê hoặc nàng đến nỗi khi nhắc nhở pin yếu hiện lên, nàng đã quên sạc pin sau khi nhấp vào.
Sau một lúc —
"Chị Dung, chị có sạc dự phòng không? Điện thoại của em hết pin tắt máy rồi."
...
Ôn Chi Hàn ngồi ở trong phòng khách, cầm di động.
Có thỏa thuận của họ trên bàn trà, giấy trắng mực đen, từng mục được viết rõ ràng.
Vì cô đã phá vỡ hợp đồng, nên giải quyết như thế nào là do Thiệu Từ Tâm quyết định.
Thỉnh thoảng, cô bấm vào vị trí của Thiệu Từ Tâm để xem, trong lòng vô thức tính toán thời gian và lộ trình.
Mười phút trôi qua, lúc này họ hẳn đã đến ngã tư Đại lộ Thành Tân.
Một lúc sau, họ sẽ đến Street garden, và sau đó là Cầu Đại Kiều…
—— Cô đang chờ tin Thiệu Từ Tâm bình an trở về nhà.
Nhưng không ngờ, tin nhắn đến sớm hơn so với Thiệu Từ Tâm là tin nhắn của Giang Yến Thanh trong nhóm chat.
[ Giang Yến Thanh ]: Trời ơi, đại lộ Thành Tân xảy ra tai nạn xe hơi rồi
[ Giang Yến Thanh ]: Tớ mới từ bên đó qua, làm tớ sợ chết khiếp, mọi người lái xe cẩn thận, chú ý an toàn, tuân thủ luật lệ giao thông, mạng sống mới là quan trọng nhất!
Ôn Chi Hàn sửng sốt một chút, ánh mắt không tự chủ được dán vào hai chữ "Đại lộ Thành Tân", nhiệt độ cơ thể đột nhiên giảm xuống.
Có một vụ tai nạn xe hơi trên đại lộ Thành Tân...
Thiệu Từ Tâm hiện đang ở Đại lộ Thành Tân...
Gần như theo bản năng, cô cầm chìa khóa xe và bắt đầu bước đi, vừa đi cô vừa nhanh chóng bấm số điện thoại của Thiệu Từ Tâm, sự bình tĩnh mà cô thường duy trì đã nứt ra một khe hở trong cơn hoảng loạn.
Không ai trả lời, tắt máy.
Cô lại gọi cho Lâm Mộc Mộc, kết quả đối phương vốn không ở bên cạnh Thiệu Từ Tâm.
Nỗi tuyệt vọng giáng xuống cô như một chiếc búa nặng nề, khiến cô lạnh toát cả người.
Cô không muốn nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Cô lái xe đến Đại lộ Thành Tân một cách bất chấp.
Các phương tiện không thể đi qua nên cô xuống xe và đi bộ dọc theo vỉa hè đến hiện trường nơi đám đông đang tụ tập.
Bước chân càng lúc càng vội vã hỗn loạn, cô hoảng hốt đụng phải ai đó cũng không thèm để ý, ánh mắt dán chặt vào nơi xảy ra tai nạn trước mặt, không dám chớp một cái.
Từ Tâm......
Em nhất định không có việc gì, nhất định sẽ bình an......
Cảnh sát đang sơ tán đám đông.
Hiện trường dần dần trở nên rõ ràng.
Cô thấy ––
Một chiếc ô tô màu đen biến dạng.
Nhân viên y tế thực hiện các hoạt động cứu hộ.
Một chiếc cáng di động được đấy vào xe cứu thương.
Ánh đèn cảnh sát luân phiên càng hiện rõ, như ngọn lửa thiêu đốt máu thịt cô.
Cô không khỏi khựng lại bước chân, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Bên tai bỗng im bặt, gió và tiếng ồn đều bị hút đi, chỉ còn lại tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát, kích thích từng dây thần kinh của cô.
Lúc này, cô dường như đã trở lại những ngày tuyệt vọng nhất trong cuộc đời mình.
Chiếc xe đen, nhuốm đầy máu, đôi mắt người thương vĩnh viễn nhắm chặt.
Kí ức lạnh lẽo như thủy triều tràn vào, bóp chặt lấy cổ họng cô, khiến cô đau đớn không thể thở, không thể suy nghĩ hay bình tĩnh lại, hai mắt nhất thời đỏ lên.
Cô lại đến muộn.
Cô lại mất nàng một lần nữa…
Tại sao, tại sao lại đối xử với họ như vậy, tại sao lại đối xử với cô như vậy...
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cùng với sự hối hận, cô rơi vào vực thẳm tuyệt vọng câm lặng.
Lúc này, cô nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng sau lưng: "Chí Hàn?"
Với một biểu hiện hơi giật mình, cô đột nhiên quay lại.
Cô thấy Thiệu Từ Tâm đứng phía sau cô không xa, đôi mắt vẫn như thường ngày, sáng như sao.
— Em ấy còn sống, không bị thương gì cả.
Thiệu Từ Tâm đứng tại chỗ, không ngờ rằng Ôn Chi Hàn sẽ đi tới.
Tai nạn xe hơi xảy ra quá đột ngột, xe của bọn họ bị kẹt ở giữa, không thể tiến hay lùi.
Để không gây thêm hỗn loạn, họ ngoan ngoãn chờ đợi, đợi cảnh sát giải tỏa và không đi đâu cả.
Cho đến tận bây giờ, vì lo lắng phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, nàng quyết định xuống xe xem xét tình hình, hy vọng mọi người không sao.
Chỉ là cô không ngờ lại gặp được Ôn Chi Hàn.
Một Ôn Chi Hàn mất hồn mất vía.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Ôn Chi Hàn có dáng vẻ như vậy.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cảm xúc gần như tan vỡ.
Không còn sự trầm tĩnh ngày xưa, cũng không còn sự dịu dàng ngày xưa, cô tiều tuỵ như bị tước đoạt hết sức sống.
"Chi Hàn," Nàng nói trong vô thức, "Chị sao vậy?"
Ôn Chi Hàn dịu dàng của nàng, sao trông cô lại khổ sở như vậy...
Vừa dứt lời, Ôn Chi Hàn đột nhiên bước nhanh về phía nàng.
——nàng bị cô ôm thật chặt.
Cảm giác mất và tìm thấy quấn chặt lấy trái tim của Ôn Chi Hàn.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cô càng ôm càng chặt hơn, không bao giờ muốn buông ra.
Nước mắt lặng lẽ rơi, giọng nói đầy vẻ hèn mọn và sợ hãi.
"Từ Tâm, đừng rời đi nữa...... Chị không thể mất đi em lần thứ hai."
Đôi mắt của Thiệu Từ Tâm mở to ngay lập tức, đầy kinh ngạc.
Ánh mắt nàng lướt qua hiện trường vụ tai nạn cách đó không xa, qua đèn cảnh sát không ngừng xoay chuyển, cuối cùng sững sờ giữa không trung, đầu óc hỗn loạn.
Nàng nhớ tới ngày mình gặp tai nạn xe cộ, nhớ tới Ôn Chi Hàn luôn chán ghét bàn tay lạnh lẽo của mình, cuối cùng nhớ tới “lần thứ hai” mà Ôn Chi Hàn vừa nói.
Những suy nghĩ phức tạp đột nhiên hội tụ thành một ý nghĩ rõ ràng.
Một câu hỏi mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến từ từ hiện lên trong tâm trí nàng —
"Ôn Chi Hàn...... Chị cũng trọng sinh phải không?"