Ôn Úc ngồi ở nguyên vị trí không nhúc nhích, lâm vào trầm tư.
Khi nghĩ đến từ "Thích", cô ta thấy rằng hành vi của Ôn Chi Hàn đã được giải thích hợp lý.
Bởi vì thích, cho nên Ôn Chi Hàn là người đầu tiên xuất hiện ở bệnh viện, vì Thiệu Từ Tâm mà như người mất hồn mất vía.
Vì thích, nên Ôn Chi Hàn ra tay đánh cô ta, trách cứ cô ta không làm tròn bổn phận của một người vợ.
Thì ra là thế......
Hoá ra chị ta đã mơ ước vợ của mình từ lâu...
Nghĩ vậy, cô ta không khỏi nhíu mày.
Ôn Chi Hàn thích Thiệu Từ Tâm từ khi nào?
Sau khi kết hôn? Không đúng, Ôn Chi Hàn không phải loại người thích phụ nữ đã có gia đình.
Vậy thì đó chính là trước khi kết hôn.
Nhưng điều này cô ta thì không thể hiểu được.
Nếu Ôn Chi Hàn thích Thiệu Từ Tâm trước khi họ kết hôn, vậy tại sao mình lại cưới Thiệu Từ Tâm?
Nếu là một kẻ ngốc cũng biết mình nên lựa chọn gì vào lúc này mà?
Rốt cuộc trong hồ lô của Ôn Chi Hàn bán thuốc gì vậy?
Ôn Úc suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
E rằng đáp án cho câu hỏi chỉ có thể đạt được bằng cách hỏi Ôn Chi Hàn.
Ngay khi cô ta đang đau khổ, một cuộc gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta.
Ghi chú là hai chữ "Gia Hà".
Gia Hà, hai từ mà cô ta đã từng rất thích, nhưng bây giờ cô ta không muốn nhìn thấy nó nữa.
Giơ tay và gác máy.
Cô ta không muốn bước vào đoạn tình cảm tra tấn của kiếp trước nữa.
Khi cô ta nghĩ đến việc làm tổn thương Thiệu Từ Tâm vì một người như vậy, cô ta cảm thấy hối hận và khó chịu.
Ôn Úc, đời trước mày thật đúng là bị mù mà....
Cô ta bất lực dừng suy nghĩ của mình, ngước mắt lên và lại tập trung nhìn vào màn hình.
Bây giờ cô ta không thể làm gì ngoài việc ngồi đây và nhìn.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, Ôn Chi Hàn ngẩng đầu lên và nhìn người bên cạnh với vẻ mặt vô tư.
Còn Thiệu Từ Tâm, người ở bên cạnh cô, đang nhiệt tình đặt câu hỏi thay cho khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.
"Bà Thiệu, em có phải là mẫu người lý tưởng trong lòng chị không?"
Đôi mắt Thiệu Từ Tâm lấp lánh, nhìn Ôn Chi Hàn không chớp mắt.
Lúc này, nàng gần như muốn tặng cả trăm like cho bạn khán giả đã đặt câu hỏi này.
Câu hỏi rất hay, tiếp tục hỏi cho tôi!
Hãy hỏi mẫu người lý tưởng và tiêu chí lựa chọn bạn đời của chị ấy!
Hạnh phúc của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào các cô chú anh chị khán giả ạ!
Khi Ôn Chi Hàn nghe thấy câu hỏi này, cô không khỏi nhìn chằm chằm vào Thiệu Từ Tâm.
Trên thực tế, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu nàng.
Hồi còn học cấp ba, Thiệu Từ Tâm hết lần này đến lần khác vi phạm nội quy của trường, và hết lần này đến lần khác để lại một trang sử vẻ vang trong sổ tay của cô.
Theo lý thuyết, cô thực sự không thích một người nổi loạn và dạy mãi không sửa như vậy.
Tuy nhiên, cảm xúc của cô đã mất kiểm soát, và cô vẫn động lòng.
Trên thực tế, cô không chắc mình đã yêu người trước mặt vào khoảnh khắc nào.
Có thể là khi nàng tặng chocolate cho cô, hoặc có thể là khi nàng kiên nhẫn và dịu dàng an ủi cô trong khi kìm nén tính khí bướng bỉnh ầm ĩ của nàng, hoặc đó là khi nàng cười với cô ...
Có quá nhiều khoảnh khắc tốt đẹp, nhiều đến nỗi cô không thể xác định.
Điều duy nhất cô có thể chắc chắn là khi cô phát hiện ra tình cảm này, và sau đó cô đã không thể kìm lòng cho đến ngày nay.
Vì vậy, mẫu người lý tưởng ... xem như không có
Cô chưa bao giờ nghĩ đến tiêu chuẩn chọn bạn đời.
Nhưng cô không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của Thiệu Từ Tâm đã khiến một nửa kia của cô được cụ thể hóa.
Bởi vì tôi thích nên mỗi dáng vẻ làm tôi động lòng đều là em ấy.
"Phải." Ôn Chi Hàn vén tóc cho nàng, nhìn nàng nói, "Chị thích người đẹp thú vị và đặc biệt."
Thiệu Từ Tâm hai tay ôm mặt, tùy ý nói: "Nếu em không phải người như vậy thì sao?"
Ôn Chi Hàn nhoẻn miệng cười: "Vậy chị sẽ thay đổi sở thích của mình thành hình mẫu lý tưởng khác xứng đôi với em."
Một câu trả lời thật hoàn hảo và ngọt ngào.
Thiệu Từ Tâm dừng lại một chút.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy từng lời Ôn Chi Hàn nói đều thực sự chĩa vào mình.
Đó không phải là diễn xuất, mà là một lời thú nhận chân thành.
Sau khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, nàng lập tức định thần lại, chớp mắt nhìn Ôn Chi Hàn, không khỏi biểu lộ cảm xúc kinh hãi——
...... Trời ạ, tại sao lại mình nghĩ như vậy? Ôn Chi Hàn rõ ràng chỉ là diễn kịch, chẳng lẽ mình đã tự luyến đến mức này rồi sao?!
Phần bình luận đã phát điên rồi.
— quá ngọt quá ngọt, tới nhiều chút tới nhiều chút, tôi chịu nổi!
— Ôn tổng nhìn Tâm Tâm thật sự rất dịu dàng, ai dám nói đây không phải tình yêu hả!
— đây quả thực là tay tình thoại thiện nghệ! Tôi sẽ chép vào notebook, chắc chắn kiểu gì tôi cũng có bạn gái!
— hai người tình cảm nhiều vào đi, tôi không thiếu chút lưu lượng này!
Đầu ngón tay Ôn Chi Hàn chạm vào mặt Thiệu Từ Tâm.
Đôi mắt dịu dàng quấn lấy nàng không muốn rời đi, giống như đang hỏi: Em sao vậy?
Thiệu Từ Tâm phản ứng rất nhanh, lập tức rướn người hôn cô, ngọt ngào nói: “Nói hay lắm, thưởng cho bà Thiệu của chúng ta nói thêm một câu nữa.”
Ôn Chi Hàn nói: "Từ Tâm muốn nghe gì?"
Thiệu Từ Tâm nói: "Nghe những lời êm tai."
Ôn Chi Hàn biết nghe lời phải: "Bà Ôn xinh đẹp."
Thiệu Từ Tâm mi mắt cong cong: "Ừm ~ êm tai!"
— cái gì, khen xinh đẹp thôi là đủ rồi hả? Xin chào, tôi là admin diễn đàn khen ngợi
— quan trọng không phải xinh đẹp, mà là "Bà Ôn" xinh đẹp
— tôi cảm thấy nếu là có cái đuôi, cô ấy sẽ vẫy lên trời mất
— mau, lấy insulin của tôi tới đây! Tôi còn có thể tiếp tục!!
Hai người phối hợp ăn ý, phát sóng trực tiếp diễn ra vô cùng thuận lợi.
Ekip thấy tất cả các phòng phát sóng trực tiếp đều vô cùng hài hòa, dần dần cảm thấy nhẹ nhõm.
—— Tốt lắm, mời mọi người nhiệt tình làm cơm chó, không ngọt không lấy tiền!
...
Hết giờ làm việc.
Các vị khách mời chào tạm biệt khán giả, và tắt livestream.
Nàng đứng dậy, tháo trang sức và thay quần áo, chào tạm biệt tổ chương trình về nhà.
Thiệu Từ Tâm ngồi ở ghế phụ và thắt dây an toàn.
Vừa nhìn về phía trước, nàng chợt nhớ tới chuyện vừa rồi trong phòng phát sóng trực tiếp, không khỏi lén nhìn Ôn Chi Hàn một cái.
Nàng ngứa ngáy, rất muốn hỏi.
Hỏi xem mẫu người lý tưởng đó là bịa đặt hay có thật.
Cô thực sự thích những kiểu người xinh đẹp, hài hước và khác biệt chứ không phải những kiểu điềm đạm?
Ôn Chi Hàn bắt gặp ánh mắt lén lút của nàng, thấy nàng do dự không nói nên trực tiếp nói: “Từ Tâm, em có chuyện muốn hỏi chị sao?”
Bàn đạp làm sẵn đã được đưa qua, và Thiệu Từ Tâm chắc chắn không có lý do gì để từ chối.
Nàng dứt khoát quay đầu nhìn cô: "Em chỉ tò mò một điều, mẫu người lý tưởng mà chị vừa nhắc đến là thật à?"
Ôn Chi Hàn một tay giữ vô lăng, không vội khởi động xe mà quay đầu nhìn ánh mắt của nàng, cố gắng từ vẻ mặt của nàng mà tìm ra đáp án.
Tại sao lại đột ngột hỏi vấn đề này?
Có một chút tình cảm riêng nào không?
Thiệu Từ Tâm đã nhầm tưởng rằng cô đang nghi ngờ và dò xét ý định của mình, nên lập tức đẩy Dung Nhã ra làm lá chắn.
"Bởi vì trước đây chị Dung đã nói với em, chị có vẻ thích người trầm tĩnh, em cũng không có đáp án, vừa rồi nghe chị nói thích người thú vị, nhân tiện em cũng tò mò một chút."
Ôn Chi Hàn: "......"
Hoá ra chẳng có gì cả.
Lại là một lần chờ đợi trong vô vọng...
Cô mỉm cười, che giấu sự bất lực trong lòng, sợ Thiệu Từ Tâm hiểu lầm cô thích người khác nên nói: “Từ Tâm, chị đã rất trầm tĩnh rồi, không cần tìm một người trầm tĩnh khác.”
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, đã hiểu.
Ôn Chi Hàn thích người hoạt bát, vui vẻ và thú vị.
Quá trùng hợp, đây không phải rất đúng lúc sao, người nào đó họ Thiệu nàng chính là kiểu người này!
Nếu Thiệu Từ Tâm tiếp tục cố gắng hơn thì nhất định có thể gắn tên của mình đằng sau chữ "thích" này!
...
Sau khi trở về nhà, Thiệu Từ Tâm đặt một chậu hoa trong phòng làm việc của Ôn Chi Hàn.
Thiệu Từ Tâm vui vẻ nói: "Chị có thể xem nó khi chị làm việc mệt mỏi, coi như là giúp chị thay đổi tâm trạng."
"Chăm bón hoa thì giao cho em, nói thật, trồng hoa em còn có chút bản lĩnh."
Sau khi rời khỏi giới giải trí và kết hôn ở kiếp trước, nàng đã học được cách trồng hoa từ Nhượng Na, và việc chăm sóc một chậu hoa hoàn toàn không phải là vấn đề to tát.
Và điều quan trọng nhất là khiến Ôn Chi Hàn nghĩ đến nàng khi nhìn thấy những bông hoa này.
Đây là mánh khoé tình yêu đó.
Ôn Chi Hàn nhìn chậu hoa nhỏ màu hồng tinh xảo, sau đó quay đầu nhìn người đang nhìn mình bằng đôi mắt sáng ngời, cười nhẹ gật đầu: "Vậy thì bà Ôn xinh đẹp của chúng ta đã vất vả rồi."
"Không cần khách sáo, chuyện nhỏ ấy mà."
Thiệu Từ Tâm mặt mày hớn hở nhấc chân bước đến cửa phòng sách.
"Em đi tắm trước nha."
"Ừm — đợi đã Từ Tâm." Ôn Chi Hàn bỗng nhiên gọi nàng.
Thiệu Từ Tâm lập tức dừng lại, quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Ôn Chi Hàn nói: "Hai ngày nữa chị cần em nhín chút thời gian về nhà với chị.”
Thiệu Từ Tâm: "?"
Ôn Chi Hàn: "Là ba mẹ chị yêu cầu."
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt, con ngươi đen nhánh đảo một vòng, cô lập tức nghĩ ra nguyên nhân.
"Ba mẹ lại sắp du lịch đi à?"
Vợ chồng Ôn Hành Vân luôn có thói quen quây quần bên con trước và sau khi đi du lịch.
Ôn Chi Hàn không khỏi nghi hoặc: "Sao em biết?"
Từ khi đăng ký kết hôn đến nay, ba mẹ cô cũng không đi đâu xa, trong nhóm chat cũng không đề cập đến những chuyện này, Thiệu Từ Tâm làm sao biết được?
Ba mẹ cô có nói trước với nàng không?
Thiệu Từ Tâm trong lòng "Ầm" một tiếng, thầm nghĩ không ổn.
Cái khó ló cái khôn nói: "Em đương nhiên biết, mẹ chị đã sớm nói cho em biết bọn họ có thói quen này!"
Ôn Chi Hàn gật đầu, không hỏi tiếp.
Thiệu Từ Tâm vẫn luôn là Tiểu Điềm Điềm được các bậc phụ huynh yêu thích, ba mẹ cô thích nói chuyện với cô về mọi thứ là điều bình thường.
"Nếu không có việc gì, em đi tắm rửa trước ha?"
"Được, đi thôi."
"Dạ."
Thiệu Từ Tâm xoay người sang chỗ khác, thầm thở phào nhẹ nhõm.
— nguy hiểm thật.
Ôn Chi Hàn nhìn theo nàng rời đi.
Ngay khi Thiệu Từ Tâm vừa đi, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Cô lấy điện thoại di động ra, chỉ thấy trên giao diện cuộc gọi có hai chữ - Ôn Úc.
Nó gọi đến để làm gì?
Trong lòng nghi hoặc như vậy, Ôn Chi Hàn nghe điện thoại, tùy ý đi tới ban công: "Chuyện gì?"
"Ôn Chi Hàn."
Ôn Úc vừa mở miệng là đi thẳng vào chủ đề, không quanh co lòng vòng.
"Chị thích Từ Tâm phải không?"
"......"
Ôn Chi Hàn cầm di động, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm bầu trời đêm đen kịt.
Cô không nói, nhưng cũng không phủ nhận.
Ôn Úc không nghe thấy câu trả lời.
Đầu dây bên kia im lặng đến đáng sợ.
Nhưng cô ta lờ mờ cảm thấy rằng câu trả lời đã hiện ra.
Không cần suy nghĩ nhiều, cô ta trực tiếp hỏi ra vấn đề khó hiểu nhất: “Nếu chị thích Từ Tâm, vì sao ngay từ đầu lại yêu cầu tôi liên hôn với Từ Tâm?
"Chị điên rồi phải không?"
"Phải."
Câu trả lời đột ngột phá vỡ sự im lặng ở đầu dây bên kia.
Những câu hỏi và câu trả lời thật khiến người ta bất ngờ.
Ôn Úc không khỏi sững sờ tại chỗ.
Ôn Chí Hàn nhìn trời, tay cầm điện thoại, dùng sức trở nên trắng bệch, ánh mắt lạnh như sao.
Lý do cô đề nghị liên hôn rất đơn giản — vì Thiệu Từ Tâm.
Ban đầu cô nghĩ rằng Ôn Úc và Thiệu Từ Tâm đang yêu nhau.
Cô nghĩ rằng Ôn Úc ít nhất sẽ đối xử tốt với Thiệu Từ Tâm, rằng cuộc hôn nhân này sẽ là sự viên mãn tốt nhất cho tình yêu của họ và Thiệu Từ Tâm có thể có được hạnh phúc mà nàng mong muốn.
Kết quả thì sao?
Cô nhớ lại vẻ mặt của Thiệu Từ Tâm khi ngồi trước mặt cô và cụp mắt nói "Chị ta không yêu em". Nhớ lại cảnh Thiệu Từ Tâm vùi đầu vào lòng cô sau khi uống rượu với Ôn Úc và nói rằng "Em không vui", nghĩ đến…. Cô thực sự không đành lòng nghĩ tiếp.
Chỉ biết rằng Thiệu Từ Tâm đã tổn thương đến mức không muốn mở lòng với một ai khác, trái tim cô đau như bị bóp chặt.
"Tôi còn tưởng rằng cô chỉ là nhìn qua vô dụng, không nghĩ tới cô thật sự là vô dụng."
Trong mắt Ôn Chi Hàn hiện lên vẻ lạnh lùng.
"Ôn Úc, tôi quả thật là điên rồi mới có thể đánh giá cao cô như thế."
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Cô sợ rằng nếu cô tiếp tục nói chuyện, cô sẽ không thể nhịn được ra tay đánh cô ta vào lần tới khi họ gặp nhau.
——Ngay từ đầu cô đã không phải là một Bồ Tát tốt bụng.
Ôn Úc: "???"
Đối mặt với sự công kích cá nhân bất ngờ, cô ta vừa chết lặng vừa tức giận.
Tôi đã nói gì và làm gì chứ?
Tại sao Ôn Chi Hàn đột nhiên mắng mình như vậy!
Nhưng vào lúc này, Điền Gia Hà lại gọi điện thoại cho cô ta.
Nhìn cái tên này, cô ta nhớ lại cuộc sống hôn nhân ầm ĩ ở kiếp trước, nhớ tới sự cố bị đẩy xuống cầu thang và đủ loại quá khứ khó chịu.
Cô ta lập tức nhíu mày, nghe điện thoại, tức giận nói: "Đừng làm phiền tôi nữa!"
Sau đó cúp điện thoại một cách hằn học.
Bị Ôn Chi Hàn sỉ nhục, lại bị Điền Giai Hà gọi điện làm phiền, cô ta tức giận quá!
Ở đầu bên kia, Điền Gia Hà nhìn vào lịch sử cuộc gọi trong điện thoại di động của mình với vẻ mặt không thể tin được.
Ôn Úc dám cúp điện thoại của mình?
Ôn Úc còn rống với mình?
Sao chị ta có đối xử với mình như vậy?!
Không được, nhất định phải tìm chị ta hỏi cho ra lẽ!