Thiệu Từ Tâm từng nói rằng hát lạc nhịp chính là đang biên khúc lại lần nữa.
Biên soạn ca khúc tức là sáng tác, Ôn Chi Hàn cảm thấy rất logic.
Ôn Úc vẫn chưa phục hồi tinh thần từ hai chữ "Sáng tác" này.
Sáng tác?
Sao trước đây mình không biết rằng Thiệu Từ Tâm có khả năng này?
Mới học sao??
Cô ta còn chưa kịp nói hết nghi vấn, lại có một câu khác nhẹ nhàng rơi vào tai: "Gọi cho chị dâu của cô làm gì?"
Ôn Úc: "......"
Chị dâu, một danh xưng thật chói tai.
Cô ta tránh xưng hô này, hỏi ngược lại: "Tại sao chị không nói cho tôi biết lý do tại sao chị nghe điện thoại của em ấy trước?"
Ôn Chi Hàn cười khẽ, bình tĩnh nói: "Tôi là vợ của em ấy, chúng tôi ở chung với nhau, điện thoại của em ấy đổ chuông, tôi thay em ấy nghe máy, không phải là đương nhiên sao?"
"Đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng không nghĩ ra sao? Vậy trước kia trong giờ học cô làm cái gì?"
"......"
Ôn Úc không khỏi tức giận: "Đừng có hùng hổ doạ người như thế, Ôn Chi Hàn, đừng tưởng tôi không biết âm mưu của chị!"
"Chị đang tính kế Từ Tâm, cái gì tình cảm ân ái đều là giả, chỉ là chị mưu đồ bất chính với em ấy mà thôi!"
Từ khi bắt đầu liên hôn, đây đã được định sẵn là một âm mưu.
Ôn Chi Hàn lợi dụng lòng tốt và lòng hiếu thảo của Thiệu Từ Tâm, nhân cơ hội bước vào lợi dụng.
Ôn Chi Hàn vốn là một con cáo xảo quyệt, đã âm mưu lên kế hoạch từ lâu!
Ôn Chi Hàn nghe vậy, bình tĩnh đặt tài liệu lên bàn mà không tức giận hay khó chịu.
Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, cô chậm rãi nói: "Vậy sao? Vậy cô nói cho tôi biết, tôi có mưu đồ bất chính gì với Từ Tâm."
Cô luôn bình tĩnh như vậy.
Ôn Úc ghét nhất là bộ dạng này của cô, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm.
Ôn Úc cắn môi, cuối cùng giọng điệu không tốt, nói: "Mưu đồ bất chính gì thì chính chị rõ nhất, cần người khác nói cho chị sao?"
Ôn Chi Hàn mỉm cười: "Đúng thật là tôi không cần người khác nói cho tôi biết tôi đang làm gì, nhưng có lẽ cô sẽ cần."
Ôn Úc đột nhiên không hiểu ý của cô.
Ôn Chi Hàn nhàn nhạt nói: "Ôn Úc, chuyện của cô và Điền tiểu thư kia giải quyết xong chưa?"
Ôn Úc ngẩn người.
Ôn Chi Hàn: "Công việc tôi sắp xếp cho cô đã làm xong chưa?"
Ôn Úc: "......"
Ôn Chi Hàn giơ tay chống đầu, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh hết lần này đến lần khác lướt qua hàng lông mày xinh đẹp của mình.
Cô nhắm mắt lại, như thể đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Chuyện của mình còn chưa xử lý xong mà dám nhúng tay vào chuyện của tôi? Ai cho cô lá gan này?"
Giọng điệu của cô rõ ràng ôn hòa dịu dàng, nhưng lại có một tia uy nghiêm không thể bỏ qua, không ai dám xúc phạm.
Ôn Úc: "......"
Thành thật mà nói, Ôn Úc có hơi sợ Ôn Chi Hàn của hiện tại.
Đời trước, bởi vì quan hệ ác liệt và quan hệ máu mủ, Ôn Chi Hàn căn bản là không để ý gì cô ta, mặc kệ cô ta tự sinh tự diệt.
Hai người nước sông không phạm nước giếng, chung sống hoà thuận nhiều năm.
Sau khi Ôn Chi Hàn tát cô ta, mối quan hệ giữa hai người trở nên tồi tệ hơn, mỗi lần họ gặp nhau, không khí lạnh lẽo sẽ bao trùm lấy họ, nhưng không có gì xảy ra.
Nhưng đời này thì khác.
Ôn Chi Hàn bắt đầu khống chế cô ta.
Không chỉ nhét cô ta vào Quang Lam làm việc mà còn quản lý chặt chẽ tiền tiêu vặt hàng tháng của cô ta, thậm chí còn kiểm soát số lần cô ta ra ngoài!
Thái độ của cô đối với cô ta cũng càng nghiêm khắc lãnh đạm, bề ngoài ôn hòa ôn nhu, nhưng thực chất lại là một Tu La đáng sợ khủng bố!
Vợ không còn, chị gái cũng thay đổi.
Cô ta thật sự không nghĩ tới, một lần trọng sinh mà có thể mang đến nhiều thay đổi như vậy!
"Chị đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Giọng nói của Thiệu Từ Tâm đột nhiên truyền vào loa.
Ôn Úc không khỏi nín thở, cái tên ngày đêm mơ tưởng đột nhiên rơi ở bên môi.
Ôn Chi Hàn mở mắt ra, quay đầu lại nhìn.
Thiệu Từ Tâm vừa lau những giọt nước trên tóc vừa nhìn chiếc điện thoại di động trên tay cô, nhướng mày.
Nếu nàng không nhìn nhầm, thì hình như đây là điện thoại di động của nàng?
Ôn Chi Hàn đưa điện thoại ra: "Ôn Úc, cô em vợ của em."
Sau đó bắt đầu quan sát phản ứng của Thiệu Từ Tâm.
Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Thiệu Từ Tâm.
Cô hy vọng rằng Thiệu Từ Tâm thật sự từ bỏ Ôn Úc, và không còn chút vấn vương nào.
Cô mong rằng Thiệu Từ Tâm có thể buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại và chấp nhận một cuộc sống mới... và một đoạn tình mới.
Thiệu Từ Tâm đảo mắt nhìn di động trong tay cô.
Sau hai giây im lặng, tiếp tục lau tóc và không nhận điện thoại.
"Có việc à? Vậy để cô ta nói chuyện với chị đi, chị là chị gái của cô ta mà có việc gì không thể nói với chị?"
"Em phải lau tóc, bận lắm, không có thời gian nghe điện thoại."
Phản ứng này thật là khiến người ta hài lòng.
Ôn Chi Hàn che giấu cảm xúc của mình, áp điện thoại vào tai, cười nói: "Chị dâu của cô bận rộn, không rảnh nghe điện thoại của cô."
Ôn Úc: "......"
Lau tóc cũng gọi là bận sao???
Tức chết tôi rồi!
Ôn Chi Hàn không nghe thấy trả lời, cầm điện thoại lên nhìn — Ôn Úc đã cúp máy.
Cô hơi nhướng mày, đặt điện thoại lên bàn, quay đầu sang người bên cạnh đang chăm chú lau tóc nói: "Thực xin lỗi Từ Tâm, là chị tự ý nghe điện thoại của em."
Thiệu Từ Tâm dừng động tác, quay sang nhìn cô và bỗng nhiên mỉm cười.
"Cứ tự nhiên, không sao cả, em tin tưởng Chi Hàn của chúng ta cũng là một đứa nhỏ có chừng mực."
Ôn Chi Hàn hơi ngẩn ngơ.
Đây là lần thứ hai nàng cho phép cô bước vào khu vực riêng tư của nàng.
Khoảng cách giữa họ dường như đang ngày càng gần hơn.
Sau khi nhận ra điều này, cô đột nhiên tràn ngập chờ mong vào tương lai.
Có lẽ một ngày nào đó, cô cũng có thể thực sự bước vào trái tim của Thiệu Từ Tâm và trở thành người trong lòng của nàng.
Hai người bình yên ngồi bên nhau.
Thiệu Từ Tâm nghiêm túc lau tóc.
Ôn Chi Hàn đang chờ nàng mở miệng nói chuyện, cô đang đợi nàng hỏi Ôn Úc nói cái gì, nhưng thật lâu cũng chưa nghe thấy giọng nói của nàng.
"Từ Tâm," Ôn Chi Hàn không nhịn được cất lời, "Em không định hỏi chị vừa rồi nó nói gì sao?"
Thiệu Từ Tâm để khăn lông xuống, giơ tay vuốt tóc, thản nhiên nói: "Lời của chị ta rất quan trọng sao?"
"Không quan trọng thì không đáng nghe."
Ôn Chi Hàn ngẩng đầu nhìn nàng, dịu dàng cười, thăm dò: "Từ Tâm, lỡ như chị cảm thấy không quan trọng nhưng em sẽ cảm thấy quan trọng thì sao?"
Một câu rất có thâm ý.
Thiệu Từ Tâm quay sang đối mặt với cô, và nàng không thể tìm thấy một chút khác thường nào trên nét mặt của cô, như thể cô chỉ đang hỏi về một tiêu chí "quan trọng" chứ không có dụng ý gì khác.
Nhưng Thiệu Từ Tâm lại không nghĩ vậy.
Trước đây Ôn Chi Hàn rất phản đối việc nàng và Ôn Úc quay lại với nhau, và không muốn làm vợ và em gái làm mình mất mặt.
Cho nên nàng không thể để Ôn Chi Hàn cảm thấy trong lòng mình vẫn còn Ôn Úc, điều này quá bất lợi cho sự phát triển quan hệ của hai người!
Nàng đặt chiếc khăn sang một bên, nhích mông đến bên cạnh Ôn Chi Hàn, chống tay bên người cô, nghiêm nghị nhìn cô nói: “Ôn Chi Hàn, sm phải long trọng tuyên bố, em không thích Ôn Úc nữa, hiện chị ta đã không còn chỗ đứng trong tim em, chị ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến em."
"Vì nguyên do nào đó, thậm chí em còn ghét chị ta, ghê tởm chị ta, không muốn gặp chị ta một chút nào."
"Vì vậy, nếu chị nghĩ những gì chị ta nói là quan trọng, thì nó quan trọng, và nếu chị nghĩ những gì chị ta nói không quan trọng, thì nó không quan trọng.
"Hiểu chưa? Bà Thiệu."
Hiếm khi Ôn Chi Hàn thấy nàng như thế này.
Giống như một con chó nhỏ hung ác, chỉ cần chọc tức nàng bằng những lời không hay, nàng sẽ dùng tài hùng biện cắn người –– là loại không chút nể tình.
Ôn Chi Hàn cho rằng mình chọc nàng không vui vẻ, thái độ vô cùng hoà nhã: "Ừm, chị hiểu rồi."
Lông mày Thiệu Từ Tâm lập tức giãn ra.
Sau đó nàng nghe thấy Ôn Chi Hàn dịu dàng hỏi: "Từ Tâm, chị có thể biết nguyên nhân nào đó là nguyên nhân gì không?"
"......"
Dĩ nhiên là không.
Ít nhất bây giờ thì chưa được.
Vì thế nàng mỉm cười: "Bí mật."
Sau đó cúi người hôn Ôn Chi Hàn một cái, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô
Ôn Chi Hàn hơi nhướng mày, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
Thiệu Từ Tâm bình tĩnh giảo biện nói: "Chị quá đẹp, em không nhịn được, cho nên hôn chị để thể hiện sự tôn trọng của em dành cho vẻ đẹp của chị."
Nghe vậy, Ôn Chi Hàn liền ôm người vào lòng, hôn sâu hơn.
Sau khi hôn xong, mặt mày dịu dàng thay nàng vén tóc lên, nói: "Chị cũng không nhịn được."
Thiệu Từ Tâm lập cười híp đôi mắt hoa đào.
"Chị cũng thấy em đẹp?"
"Ừm."
"Trùng hợp ghê, em cũng thấy em đẹp."
"......?"
Ôn Chi Hàn lại có nhận thức mới về mạch não của nàng.
Quả nhiên luôn làm người ta bất ngờ mà....
Thiệu Từ Tâm vui vẻ đi sấy tóc, sấy xong nàng cầm di động trở về phòng, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát.
Ôn Chi Hàn thích người đẹp.
Ôn Chi Hàn khen mình đẹp.
Làm tròn lên là Ôn Chi Hàn thích mình!
Ôn Chi Hàn nhìn nàng đi vào phòng ngủ, nhớ lại chuyện vừa rồi, đột nhiên nở nụ cười.
Có bí mật thì có thôi.
Ai cũng có bí mật, bao gồm cô.
...
Thiệu Từ Tâm nằm trên giường chơi di động.
Chủ yếu là xem Ôn Úc nói cái gì.
Nàng chân thành hy vọng rằng Ôn Úc bớt nói mấy lời vô nghĩa chọc giận Ôn Chi Hàn.
Nhưng từ phản ứng vừa rồi của Ôn Chi Hàn, hình như...... Cũng không bị chọc giận?
Click mở WeChat, bấm vào khung chat.
Ôn Úc đã gửi vài tin nhắn sau khi gọi.
Mỗi câu, mỗi chữ đều phản ánh sự quan tâm của cô ta đối với nàng và nêu rõ tình hình nguy hiểm đáng báo động của nàng.
[ Cô gái cặn bã ]: Từ Tâm, sự việc đã đến mức này, tôi phải nhắc nhở em, hãy cảnh giác Ôn Chi Hàn!
[ Cô gái cặn bã ]: Chị ta đối với em không đơn giản như em nghĩ đâu, đừng coi chị ta là người tốt, chị ta là một con cáo già!
[ Cô gái cặn bã ]: Tham gia chương trình với em rồi muống phát sóng trực tiếp với em, rất có thể là muốn lợi dụng sự chú ý của dư luận để trói buộc em!
[ Cô gái cặn bã ]: Chị ta có mưu đồ bất chính với em!
Thiệu Từ Tâm ánh mắt chậm rãi rơi vào câu cuối cùng, lông mày hơi cau lại.
Ôn Chi Hàn có mưu đồ bất chính với mình?
...
Ôn Chi Hàn ở trong phòng sách một lúc.
Đợi khi công việc hoàn thành mới về phòng ngủ.
Thiệu Từ Tâm nằm nghiêng trên giường, thấy cô đi vào, tay chống đầu nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí tĩnh lặng.
Cả hai đều ngừng hành động của mình.
Nhìn nhau một lúc, Thiệu Từ Tâm ngoắc ngón tay.
"Ôn Chi Hàn, lại gần em một chút."
Ôn Chi Hàn lập tức đi đến mép giường ngồi xuống, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng.
"Làm sao vậy?"
Thiệu Từ Tâm nhìn từ dưới lên trên, đôi mắt thẳng thắn và hào hùng.
"Ôn Úc nói với em một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Chị ta nói......"
Thiệu Từ Tâm nhìn cô chăm chú: "Chị có mưu đồ bất chính với em."
Trái tim Ôn Chi Hàn lập tức bị véo một chút, cô bất động thanh sắc, che giấu sự chột dạ vào lúc này.
Cô đã đoán chắc rằng Ôn Úc sẽ nói những lời này với Thiệu Từ Tâm.
Chỉ là phản ứng của Thiệu Từ Tâm......
Cô nhìn đôi mắt hoa đào của Thiệu Từ Tâm, đôi mắt bình tĩnh không dao động, không nhìn thấu là bất kỳ cảm xúc nào.
Cảm giác mờ mịt này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, giống như bị nướng trên lửa vậy, rất giày vò.
Không muốn ngồi chờ chết, cô quyết định chủ động.
Cúi người tới gần, rũ mắt nhìn nhau, giọng điệu vẫn dịu dàng như ngày nào.
"Từ Tâm em nghĩ sao?"
"Em có nghĩ rằng chị đang...... có mưu đồ bất chính với em sao?"
Giọng nói lọt vào tai.
Cô nghênh đón ánh mắt dò xét của Thiệu Từ Tâm.
Từ trên xuống dưới, lần lượt đánh giá, chỉ kém móc tim ra xem.
Thiệu Từ Tâm không nói gì.
Ôn Chi Hàn cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Nếu thật sự có thể móc trái tim của mình ra để nhìn xem chuyện gì xảy ra, lúc ấy chỉ sợ rằng quân lính của cô sẽ tan rã mất.
"Không thể nào." Thiệu Từ Tâm bỗng nhiên kiên định nói.
Nàng bỏ tay xuống, nằm trên giường nhàn nhã nhìn Ôn Chi Hàn.
"Làm sao chị lại có mưu đồ bất chính với em được? Nói em có mưu đồ với chị thì có khả năng hơn đấy."
Nàng vẫn không nghĩ ra được Ôn Chi Hàn có âm mưu gì.
Hơn nữa, nàng ở cùng Ôn Chi Hàn lâu như vậy, nàng biết rõ Ôn Chi Hàn là người như thế nào, cho nên không cần Ôn Úc dạy nàng.
Cho dù Ôn Chi Hàn muốn lừa nàng, nhưng là Ôn Chi Hàn có khả năng cố ý bịa chuyện lâu như vậy cũng là bản lĩnh của cô, nàng cũng thừa nhận.
Nàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay Ôn Chi Hàn, dùng ánh mắt khẳng định trấn an cô: “Em ở bên chị lâu như vậy, cũng hiểu chị là người như thế nào, cho nên sẽ không bị châm ngòi ly gián đâu."
"Yên tâm đi, em tin tưởng chị mà."
Ôn Chi Hàn: "......"
Cô không khỏi thấp giọng cười khẽ: "Ừm, cảm ơn em đã tin tưởng chị."
Nhưng tiếc thay, chị đã phụ lòng tin của em rồi.