Ôn Chi Hàn hiển nhiên không có tin tưởng lý do thoái thác của Thiệu Từ Tâm.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô không phải đồ ngốc.
Thiệu Từ Tâm cũng biết lý do này quá mức gượng ép, Ôn Chi Hàn sẽ không tin.
Đầu óc nàng đang vận chuyển với tốc độ ánh sáng.
Trọng sinh, một sự kiện cực kỳ phản khoa học.
Sau khi nói ra, gặp phải tình huống nhẹ thì bị đối phương cười cho qua, nặng thì không phải bị bắt vào bệnh viện tâm thần, thì chính là bị trói lại nộp lên cục cảnh sát quốc gia.
Có đánh chết Thiệu Từ Tâm cũng sẽ không đem việc này nói ra.
Vậy nàng nên làm như thế nào để lừa gạt qua chuyện này đây......
Tình huống khẩn cấp, không khí ngưng trọng, nàng có thể cảm giác được tầm mắt Ôn Chi Hàn dừng ở trên người mình, ẩn ẩn mang theo một tia tìm kiếm.
Nhưng mà ngay tại tình huống hết sức nghìn cân treo sợi tóc, nàng bỗng nhiên nhớ tới biệt thự Ôn gia trang hoàng sắc điệu, cùng cảnh tượng mới vừa rồi cùng vợ chồng Ôn Hành Vân nói chuyện.
Ôn gia chọn cùng một loại phong cách, lại chọn lựa nội thất có màu sắc phù hợp phong cách.
Vì để thị giác thoải mái, màu sắc cửa đồng loạt cùng màu, sẽ không đột ngột xuất hiện dị sắc.
Khi nàng vừa mới cùng Ôn Hành Vân nói chuyện, Nhượng Na vừa vặn từ trong WC ra, nàng trùng hợp nhìn thấy, nhờ vào đấy nàng biết màu sắc cửa WC Ôn gia thì có cái gì hiếm lạ?
Thiệu Từ Tâm nghĩ đến điểm này, cảm giác ông trời cũng giúp nàng.
Tự tin của nàng lên tới rồi, tươi cười cũng chân thành tha thiết hơn rất nhiều.
"Mới vừa cùng chị nói giỡn đấy." nàng nói: "Màu sắc các cửa WC nhà chị đều cùng một dạng, vừa mới nãy ở dưới, em thấy mẹ chị từ trong WC ra tới cho nên liền nhớ kỹ."
"Hơn nữa, vừa lúc WC lầu hai ở ngay bên trái cuối hành lang, một chút cũng không khó tìm."
Một cái lý do chân chính, nói có sách mách có chứng, thành công đem Ôn Chi Hàn thuyết phục.
Phát hiện là chính mình nghĩ nhiều, Ôn Chi Hàn trấn định cười cười cùng khen khen Thiệu Từ Tâm: "Rất có sức quan sát."
"Đó là đương nhiên."
Thiệu Từ Tâm không chút khách khí mà tiếp nhận cô khích lệ, lập tức bắt đầu khoe khoang.
"Bản thân em vẫn luôn ẩn sâu à — không, là ngẫu nhiên sẽ bộc lộ tài năng một chút."
Ôn Chi Hàn ôn nhu cười cười, không có phản bác.
Thiệu Từ Tâm dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trời cao xanh thẳm.
Điều này làm lòng nàng tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Lần sau, nàng cũng không thể ở trước mặt Ôn Chi Hàn sơ ý như vậy nữa!
Hai người an tĩnh mà ngồi một hồi.
Không khí tươi mát, trời rất xanh, gió cũng rất thoải mái, Thiệu Từ Tâm bất giác nhắm mắt lại, an tĩnh mà hưởng thụ thời gian.
Thực mau dì Đông quản gia đi lên tìm các nàng.
"Tiểu thư, phu nhân, cơm trưa làm xong rồi."
Ôn Chi Hàn đứng dậy, hướng Thiệu Từ Tâm vươn tay, thanh âm rất là ôn nhu: "Đi thôi, phu nhân."
Thiệu Từ Tâm mở một mắt nhìn cô.
Một lát sau, nàng đem tay đặt lên tay cô, ngoan ngoãn bị dắt đi.
...
Thiệu Từ Tâm đương nhiên cùng Ôn Chi Hàn ngồi chung một bên.
Nàng biểu hiện đến phá lệ tốt đẹp, phá lệ làm cho người ta thích.
Bất luận Ôn Hành Vân cùng Nhượng Na gắp đồ ăn gì cho nàng, nàng đều sẽ nhiệt tình mà duỗi chén tiếp được, sau đó vui vui vẻ vẻ mà ăn, vẻ mặt chân thành tha thiết mà khen.
Ôn Hành Vân cùng Nhượng Na bị hống đến tâm tình nở hoa, gắp đồ ăn cho nàng, càng gắp càng hăng say.
"Ta nghe nói hai đứa lịch trình đều dày đặc, mỗi ngày đóng phim cũng vất vả, tới, ăn nhiều một chút." Ôn Hành Vân lại gắp một khối thịt vào chén nàng.
"Bảo bối con quá gầy, phải ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể." Nhượng Na nói một tràng tiếng phổ thông lưu loát, cũng gắp cho nàng khối thịt.
Thiệu Từ Tâm nhất nhất tiếp được, trên mặt vẫn luôn treo ý cười, có vẻ hết sức thân cận.
Ôn Chi Hàn ngồi ở bên người nàng, trơ mắt nhìn nàng ăn với lượng cơm lớn như vậy.
Cô từng đi ăn cùng nàng vài lần, biết rõ ràng lượng cơm bình thường của nàng, Ôn Chi Hàn thật sâu cảm thấy một tia miễn cưỡng cùng không thể thoái thác.
Thân là vợ của nàng, Ôn Chi Hàn thong dong ra mặt: "Ba, mẹ, hai người gặp quá nhiều, Từ Tâm sẽ ăn không nổi."
Thiệu Từ Tâm quay đầu nhìn về người ở bên cạnh.
Ôn Chi Hàn ôn ôn nhu nhu nói: "Để em ấy từ từ ăn đi."
Thiệu Từ Tâm càng cảm thấy Ôn Chi Hàn vạn phần săn sóc.
Ôn Hành Vân cùng Nhượng Na cảm thấy con gái nói có đạo lý, thật sự đình chỉ hành vi nhiệt tình gắp đồ ăn — bất quá chỉ là tạm thời.
Thiệu Từ Tâm lo lắng bọn họ trong lòng xấu hổ, vội vàng mở miệng khen: "Hai người làm đồ ăn thật sự quá thơm, ăn quá ngon, so với đầu bếp làm còn ngon hơn!"
Bất luận kẻ nào cũng đều thích nỗ lực của mình được người khác khẳng định, vợ chồng Ôn Hành Vân cũng không ngoại lệ.
Hai người được khen thật sự cao hứng.
Làm ba mẹ, ai không thích nhìn con cái mình thích ăn cơm chứ?
Ôn Úc ngồi ở đối diện nhìn Thiệu Từ Tâm cười hai mắt cong cong, biểu tình cũng không khỏi nhu hòa theo.
Thiệu Từ Tâm vẫn là dáng vẻ kia, ở trước mặt phụ huynh vĩnh viễn nói ăn nói ngọt ngào, rộng rãi, cực kỳ vui vẻ.
Đời trước Thiệu Từ Tâm cũng là như thế này, đối với ba mẹ gắp đồ ăn cho, ai cũng không cự tuyệt, thiếu chút nữa đem chính mình ăn đến no căng.
Nhưng Ôn Úc cảm thấy Ôn Chi Hàn căn bản không hiểu biết Thiệu Từ Tâm.
Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Úc ở bên nhau rõ ràng vẫn luôn ăn cay, như thế nào sẽ tới đây liền biến thành khẩu vị không thích ăn cay?
Ôn Chi Hàn thậm chí còn cùng ba mẹ nói Thiệu Từ Tâm không thích ăn cay.
— hai người các nàng, chắc chắn là đôi vợ vợ giả dối!
Đúng lúc này, Ôn Hành Vân mở miệng hỏi Thiệu Từ Tâm thích ăn món nào.
Ôn Hành Vân muốn nàng lấy tâm thái khách quan trả lời, không cần nghĩ làm cho bọn họ cao hứng.
Thiệu Từ Tâm nhìn món ngon mỹ vị đầy bàn, lâm vào trầm tư.
Ôn Úc nghe vậy, không tiếng động trào phúng mà nhìn về phía Ôn Chi Hàn.
Đã là khách quan, Thiệu Từ Tâm khẳng định sẽ lựa chọn khẩu vị chân chính của mình, nhất định là cay.
Có người sắp mất mặt.
Ôn Chi Hàn lơ đãng nhìn đến biểu tình Ôn Úc, lại bình tĩnh mà dời đi mắt, rũ mắt ăn canh, cùng thế sự vô tranh.
Thiệu Từ Tâm làm bộ suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc vươn tay.
Sau đó nàng ở trước mặt Ôn Úc chỉ một món ăn.
"Con thích cái này, không cay, khẩu vị vừa phải, còn có chút ngọt, nhưng ăn rất ngon nha."
Ôn Úc ngẩn người, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng.
— nàng khi nào không thích ăn cay???
Ôn Chi Hàn vừa nhấc đầu liền thấy biểu tình Ôn Úc lại thay đổi.
Cô cảm thấy khó hiểu.
— đang làm gì vậy? Chơi trò đột biến sắc mặt?
Thiệu Từ Tâm không quản chị em hai người họ suy nghĩ cái gì, trong lòng đánh giá món ăn Nhượng Na làm, suy nghĩ cẩn thận, sau đó không chút do dự chọn lựa cùng khen ngợi không dứt.
Nàng đem vợ chồng Ôn Hành Vân hống thật sự là cao hứng, bọn họ nói thẳng để nàng cùng Ôn Chi Hàn về nhà nhiều một chút, nàng muốn ăn cái gì bọn họ đều làm cho nàng.
Thiệu Từ Tâm liên thanh đáp ứng.
Mọi người hòa khí hoà thuận vui vẻ, tiếp tục ăn cơm.
Chỉ có Ôn Úc một người cùng bầu không khí không hợp nhau, cơm ăn đến đần độn vô vị.
Nhượng Na thấy thế, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Là ăn không vô sao?"
Ôn Úc khẽ động khóe môi, cười cười: "Không phải, không có chuyện gì."
Nói xong liền ngoan ngoãn cúi đầu giả vờ giả vịt ăn cơm.
Nhượng Na đứng dậy nói: "Mẹ đi múc cho mấy đứa canh hầm, uống chút canh nha."
Ôn Hành Vân nghe vậy, cũng đi theo đứng lên: "Anh giúp em."
Hai vị trưởng bối đi rồi, không khí trên bàn của bọn hậu bối lập tức liền thả lỏng lại.
Ôn Chi Hàn quay đầu thấp giọng hỏi Thiệu Từ Tâm: "Ăn no không?"
Thiệu Từ Tâm đáp: "No đến không thể nào no hơn luôn."
Ôn Chi Hàn nhíu mày: "Vậy như thế nào còn ăn, không phải em phải quản lý cân nặng sao?"
Thiệu Từ Tâm dùng một loại ánh mắt "Người trẻ tuổi, chị không hiểu" mà nhìn cô: "Trên thế giới này, không ai có thể ở trước mặt ba mẹ hoàn thành kế hoạch quản lý cân nặng."
Ôn Chi Hàn: "......"
Cũng có đạo lý.
Ôn Chi Hàn nhìn trong chén nàng toàn là đồ ăn, nhất thời trìu mến, ôn thanh nói: "Từ Tâm, ăn không vô liền không cần ăn, no rồi thì tốt, không cần miễn cưỡng chính mình."
Thiệu Từ Tâm cắn thịt, nhíu lại mày, tính cự tuyệt mà "hmm" một tiếng.
Ôn Chi Hàn: "Làm sao vậy?"
Thiệu Từ Tâm nhìn thoáng qua vị trí phòng bếp, hạ giọng nói: "Ba mẹ chị vừa mới nhiệt tình như vậy mà gắp đồ ăn cho em, em đều tiếp được, nếu quay xe, cầm chén gác đũa nói no rồi, cái này làm cho hai người rất mất mặt á."
Nàng chính là người không thể làm trưởng bối mất mặt.
Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt, bất luận nàng cùng Ôn Chi Hàn là thật hay giả, nàng đều muốn vợ chồng Ôn Hành Vân lưu cái ấn tượng tốt, hống bọn họ vui vẻ.
Ôn Chi Hàn nghĩ nghĩ, nhẹ giọng đưa ra phương pháp giải quyết: "Vậy chị đây giúp em ăn một ít?"
Thiệu Từ Tâm "Bá" một chút ngẩng đầu, đôi mắt đều sáng.
"Sao giống như nghe thấy thanh âm tiên tử ở đâu đó vậy cà, cảm ơn ngài nha, Bồ Tát!"
Ôn Chi Hàn bất đắc dĩ cười cười cầm lấy chén.
Thiệu Từ Tâm nhiệt tình mà chia đồ ăn cho cô.
Ôn Chi Hàn nhấc đôi đũa lên, không quên ôn thanh dặn dò: "Ăn xong cái này thì không được ăn nữa, đừng căng hư chính mình."
Thiệu Từ Tâm cười đến đặc biệt vui vẻ: "Dạ dạ, không ăn không ăn."
Sau đó vẻ mặt cảm động mà nhìn vị Bồ Tát sống trước mắt: "Học tỷ chị thật tốt ~"
Ôn Úc nghe hai người thanh âm lẩm nhẩm lầm nhầm.
Vừa nhấc đầu, liền thấy hai người các nàng đang chia đồ ăn trong chén Thiệu Từ Tâm.
Không chỉ như vậy, sau khi chia xong Thiệu Từ Tâm còn kiều thanh kiều khí mà khen Ôn Chi Hàn, hành vi ấy ngọt như đường, ngọt đến đau răng.
Ôn Úc: "......"
Cô ta lại chịu thương tổn.
Nghẹn rồi.
Đơ luôn.
Làm gì ăn đồ ăn trong chén người ta, trên bàn không có đồ ăn sao!!!