*không cẩn thận, bất cẩn
Sáng sớm, ánh nắng tươi đẹp.
Ngày hôm qua Thiệu Từ Tâm công tác đến rạng sáng, quyến luyến không thôi rời ổ chăn ấm áp, rửa mặt ra cửa công tác.
Ngồi ở trong xe, nàng ngáp một cái rõ to, mắt ứa lệ, nghe Dung Nhã nói lịch trình hôm nay.
"Hôm nay có buổi thử vai, lúc sau có cái phỏng vấn, sau đó thì không còn lịch trình nữa, cuối tuần thì nhiều hơn một chút, có mấy cái tiết mục muốn quay."
"Dạ....."
"Ai da, nhìn em mệt như vậy, buổi chiều về nhà ngoan ngoãn ngủ một giấc đi em."
Dung Nhã nhéo nhéo mặt nàng, nhớ tới nàng mua nhẫn cưới hai ngày trước, tầm mắt không nhịn được nhìn ngón tay nàng.
Trống rỗng, một kiện vật phẩm trang sức đều không có.
"Không mang nhẫn?"
Thiệu Từ Tâm đem đầu vặn qua một bên, nhắm mắt lại: "Không mang. Công tác mang nhẫn làm gì."
Dung Nhã tò mò: "Như thế nào, Ôn tổng nhà em không ngại?"
Thiệu Từ Tâm mở mắt ra nhìn cửa sổ xe, sau đó nhắm mắt lại: "Không ngại."
Ôn Chi Hàn không có nói qua cần thiết phải thời thời khắc khắc mang nhẫn cưới.
Huống chi các nàng ngay cả chứng còn chưa có lãnh, còn không phải vợ vơ hợp pháp, cứ thế mà mang nhẫn ra cửa sao?
Nghĩ như vậy, nàng liền nhận được tin nhắn của Ôn Chi Hàn.
[ Ôn tổng ]: Buổi chiều đi Cục Dân Chính
Thiệu Từ Tâm: "?"
Như thế nào mà nàng mới vừa nghĩ đến cô, cô liền gửi tin nhắn, cô ở chỗ của nàng gắn thiết bị theo dõi???
Tiếp theo lại thêm hai cái tin nhắn mới.
[ Ôn tổng ]: Ngày mai cuối tuần, Cục Dân Chính không làm việc, cho nên chị muốn hôm nay đi lãnh chứng.
[ Ôn tổng ]: Nếu em buổi chiều có tăng thêm lịch trình mới, lần sau chúng ta đi cũng được, không sao cả.
Thiệu Từ Tâm đột nhiên phát hiện cô thực nghiêm túc, thực ôn nhu hướng về phía chính mình giải thích nguyên nhân.
Càng cùng cô qua lại tới lui nhiều lần, nàng càng cảm thấy đối phương ôn nhu săn sóc.
Đời trước Ôn Chi Hàn cũng là như thế.
Chẳng sợ cô cùng Ôn Úc đối nghịch lẫn nhau, cũng sẽ không liên lụy đến Thiệu Từ Tâm thân là vợ của Ôn Úc, đối với nàng vẫn luôn rất tốt, rất thân thiênn cũng rất ôn nhu.
Ôn Úc ngược lại không hào phóng giống Ôn Chi Hàn, cô ta đặc biệt không thích người của mình, cùng với người cô ta không thích thân cận quá - mặc dù chỉ là gần một chút.
Kéo suy nghĩ trở về, nàng trả lời Ôn Chi Hàn: [ có thể ạ, hẹn thời gian mang sổ hộ khẩu gặp mặt đi ]
Có chút thần kỳ.
Thiệu Từ Tâm sau khi gõ chữ xong thì nghĩ như vậy.
Đời trước nàng còn tò mò chị dâu tương lai sẽ là một người như thế nào, không nghĩ tới đời này, nàng đem chính mình trở thành vợ của người chị dâu này.
Duyên, quả nhiên tuyệt không thể tả.
Ôn Chi Hàn đã gửi một cái thời gian lại đây.
Thiệu Từ Tâm hồi phục "OK", quay đầu đối với Dung Nhã nói: "Buổi chiều ngàn vạn đừng an bài công tác cho em nha."
Dung Nhã: "?"
Thiệu Từ Tâm chỉnh chỉnh quần áo, nghịch ngợm nói: "Bốn giờ em muốn cùng Ôn tổng nhà em đi lãnh chứng."
Dung Nhã hiểu rõ, trêu ghẹo nói: "Được, Ôn phu nhân."
Thiệu Từ Tâm quay đầu nhìn Dung Nhã một cái, lại quay đầu trở về, không có sửa đúng cái cách gọi này.
Dù sao thực mau cũng sẽ như vậy.
"Đúng rồi, thứ ba tuần sau không có công tác đi, em phải cùng Ôn Chi Hàn về nhà gặp ba mẹ chị ấy đấy."
"Yên tâm đi, đã sớm an bài tốt cho em."
"Vậy là tốt rồi."
"Còn có một việc." Dung Nhã duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng, đánh gãy nàng ngáp: "Công ty an bài trợ lý mới cho em rồi."
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, đột nhiên liền không mệt nhọc nữa: "Ở đâu? Như thế nào không mang theo lại đây nhìn một cái?"
Dung Nhã cười cười: "Người ta đang ở chỗ phỏng vấn chờ đó."
Thiệu Từ Tâm rất ngạc nhiên nói: "Có kinh nghiệm sao?"
Dung Nhã gật đầu: "Ừm, cấp trên nói cái trợ lý mới này kinh nghiệm phong phú, làm việc nhanh nhẹn, thực đáng tin cậy, bảo em yên tâm."
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, gật đầu dời đi tầm mắt.
Hy vọng như thế đi.
Nếu là trợ lý này cũng không được việc, nàng liền thật sự suy xét để lão ba nhà mình từ tập đoàn đề cử cho nàng một trợ lý chân chính đáng tin cậy lại đây, nếu không mỗi ngày lo lắng trợ lý mình có đứng núi này trông núi nọ hay không cũng quá mệt mỏi.
...
Các nàng thực mau liền nhìn thấy trợ lý mới.
Trợ lý mới là một cô bé trông khá nhỏ tuổi, tên là Lâm Mộc Mộc.
Lâm Mộc Mộc búi tóc thành một viên trân châu đường đen size lớn, lớn lên mi thanh mục tú, cười rộ lên trông rất ngọt, giống mặt trời nhỏ.
Thiệu Từ Tâm thích người có lực tương tác như vậy, ấn tượng đầu tiên đối với Lâm Mộc Mộc rất tốt.
Rồi sau đó thử vai, Lâm Mộc Mộc đều đem chuyện của nàng an bài rất thỏa đáng, đâu vào đấy, thậm chí có thể giúp nàng phân tích nhân vật, cung cấp ý kiến hữu ích.
Thiệu Từ Tâm đối với cô bé vô cùng vừa lòng.
Trợ lý như vậy, sao nàng không sớm một chút gặp được chứ!
...
Buổi chiều bốn giờ.
Ôn Chi Hàn đúng giờ đến tiểu khu của Thiệu Từ Tâm đón nàng.
Lên xe, cột kỹ đai an toàn, Thiệu Từ Tâm nhìn thoáng qua Ôn Chi Hàn, phát hiện đối phương mang nhẫn, ngay lập tức cũng lấy nhẫn ra mang vào.
Nàng nói: "Vất vả, mỗi lần đều để chị làm tài xế."
Ôn Chi Hàn cũng không để ý: "Tự mình lái xe cũng rất tiện."
Thiệu Từ Tâm gật gật đầu, không nói gì thêm.
Từ khi trọng sinh tới nay, nàng chưa từng chạm qua tay lái, không phải Dung Nhã mang theo tài xế tới đón nàng, thì chính là Thiệu Hành an bài tài xế xe chuyên dụng đến, hoặc là Ôn Chi Hàn tự mình lái xe đưa đón nàng, căn bản không cần nàng tự mình lái xe.
Nàng cũng không nghĩ lái xe, chết trong tai nạn xe cộ khiến nàng hiện tại nếu lái xe sẽ sinh ra một chút mâu thuẫn, nhiều chút sợ hãi, để nàng lái xe như vậy ngược lại rất nguy hiểm.
Xe nổ máy, hướng đến Cục Dân Chính.
Trên đường, Thiệu Từ Tâm chủ động gánh vác trách nhiệm kích phát bầu không khí trở nên sinh động hơn.
Nàng cũng không thể một câu cũng không nói, thật sự đem Ôn Chi Hàn xem như tài xế, vậy cũng thật quá đáng.
Ôn Chi Hàn rất cho nàng mặt mũi, nàng nói cái gì đều cũng sẽ đáp lại, ôn nhu đến không thể bắt bẻ.
Các nàng hàn huyên rất nhiều, Thiệu Từ Tâm còn chủ động nói chuyện trợ lý mới.
"Trợ lý mới của em hôm nay tới rồi." Thiệu Từ Tâm cười nói: "Là một cô bé rất dễ khiến người ta yêu thích, làm việc cũng lưu loát, em còn rất vừa lòng."
Ôn Chi Hàn quay đầu trông thấy nàng cười, cũng đi theo ôn ôn nhu nhu cười nói: "Đổi rồi thì tốt."
Thiệu Từ Tâm dựa vào lưng ghế, thở ra một hơi thật dài: "Hy vọng cô bé sẽ không làm em thất vọng."
...
Ở cửa Cục Dân Chính.
Thiệu Từ Tâm nhìn tình cảnh này, cảm giác quen thuộc vô cùng.
Lúc trước, nàng cũng là một người đối với hôn nhân tràn đầy chờ mong á.
Nghĩ như vậy, nàng liền ở trong khẩu trang mà ngáp một cái.
Hiện tại nàng đã đóng cửa trái tim, còn có, mệt muốn chết thôi!
Ôn Chi Hàn thấy thế hỏi: "Rất mệt sao?"
Thiệu Từ Tâm không có phủ nhận, lại ngáp một cái: "Ngày hôm qua kết thúc công việc quá muộn, hôm nay lại thức dậy quá sớm, lúc chị đến đón em, em vừa mới tỉnh không bao lâu, cho nên hiện tại đầu óc còn có chút chưa thanh tỉnh."
Lại nói tiếp: "Bất quá chị yên tâm đi, lúc chụp ảnh em tuyệt đối sẽ tinh thần phấn chấn, xinh xinh đẹp đẹp."
"Đi thôi, đi vào."
Lần đầu tiên lãnh chứng, Ôn Chi Hàn đối với lưu trình này cũng không hiểu rõ.
Ngay khi cô chuẩn bị đi hỏi nhân viên ở đại sảnh, người bên cạnh đã một phen giữ chặt cô.
"Không có việc gì, không cần hỏi." Thiệu Từ Tâm mang khẩu trang, xoa đôi mắt nói: "Đi theo em là được."
Sau đó Ôn Chi Hàn liền như vậy bị nàng dắt đi hết cái lưu trình này.
Đệ trình giấy tờ tùy thân cùng chứng minh nhân dân, điền đơn xin đăng ký kết hôn, chụp ảnh, đóng dấu, toàn bộ lưu trình diễn ra như vậy, trừ bỏ có người nhận ra Thiệu Từ Tâm muốn xin chữ ký, xảy ra một chút oanh động nhỏ, cũng không có một cái phân đoạn nào gián đoạn.
Người tuy rằng mệt, nhưng vẫn như cũ quen thuộc lưu trình, thập phần đáng tin cậy.
Ôn Chi Hàn nhìn giấy hôn thú trong tay, còn có chút phản ứng không kịp.
Cô chỉ cảm thấy Thiệu Từ Tâm thuần thục đến không thể thuần thục hơn, không giống lần đầu tiên đến nơi này.
Trở lại trên xe.
Thiệu Từ Tâm đem giấy hôn thú bỏ vào trong túi xách.
Mãi đến thời khắc này nàng mới thật sự có cảm giác là vợ của Ôn Chi Hàn.
Từ hôm nay trở đi, nàng là Ôn phu nhân danh chính ngôn thuận.
Nàng tháo xuống mũ, sửa sang lại tóc, nhìn nhìn thời gian, vừa qua khỏi 5 giờ, vừa lúc là giờ ăn cơm.
Môi đỏ khẽ nhếch, nàng chuẩn bị hỏi một chút Ôn Chi Hàn kế tiếp có tính toán gì không, kết quả thanh âm của đối phương đã trước nàng một bước dừng mà ở bên tai.
"Từ Tâm, em có thể trả lời chị một vấn đề hay không?"
Thiệu Từ Tâm mặt đầy dịu dàng: "Vấn đề gì?"
Ôn Chi Hàn nói thẳng không cố kỵ: "Em vì cái gì đối với cái lưu trình này quen thuộc như thế?"
Thiệu Từ Tâm ngây ngẩn cả người.
Ôn Chi Hàn nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Em trước kia...... Đã từng tới nơi này?"
Thiệu Từ Tâm: "......"
- thật sơ ý, mệt đến mức đã quên mất bản thân là trọng sinh!